những bản tình ca giữa thành phố
Chiều hôm ấy, thành phố vừa chuyển mình vào thu, không khí trở nên dịu mát hơn, mang theo hương thơm của lá khô và cỏ úa. June đứng sau quầy pha chế, đôi tay thoăn thoắt chuẩn bị cà phê cho khách. Khi cô ngẩng đầu lên, đôi mắt cô bắt gặp một hình dáng quen thuộc bước vào quán.
View, với dáng vẻ cao gầy và mái tóc dài mượt, bước vào quán như thể cô thuộc về nơi đây. Ánh mắt của cô lướt qua không gian xung quanh trước khi dừng lại tại cây đàn piano ở góc phòng. June thoáng thấy một nụ cười mờ nhạt trên môi View trước khi cô ấy tiến về phía cây đàn. Cô cảm nhận được một luồng khí lạnh len lỏi trong trái tim mình, không phải từ cơn gió mùa thu bên ngoài, mà từ chính sự hiện diện của người nghệ sĩ ấy.
June đứng yên lặng nhìn View chơi đàn. Những ngón tay dài và thanh thoát của View lướt trên các phím đàn, tạo nên một giai điệu dịu dàng nhưng đầy khắc khoải. Âm nhạc ấy như kể lại những câu chuyện không lời, chạm đến tận sâu trong trái tim June, khiến cô cảm thấy một nỗi buồn mơ hồ không tên.
Từ ngày ấy, View trở thành khách quen của quán café. Mỗi lần cô xuất hiện, là một lần June không thể rời mắt khỏi cô. Nhưng trái tim June, từng bị tổn thương, đã tự nhủ rằng sẽ không để mình rơi vào vòng xoáy cảm xúc lần nữa.
Một buổi tối muộn, khi khách đã ra về hết, View vẫn ngồi lại bên cây đàn. Những ngón tay cô nhẹ nhàng lướt trên phím đàn, tạo nên một bản nhạc dịu dàng nhưng đầy tâm trạng. June đang dọn dẹp phía sau quầy, nhưng đôi mắt cô không ngừng dõi theo View. Có một điều gì đó trong ánh mắt của người nghệ sĩ khiến cô cảm thấy lo lắng.
View ngừng chơi, cô ngồi lặng im, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. June biết có điều gì đó không ổn, nhưng cô không biết liệu mình có nên đến gần hay không. Trái tim cô nhắc nhở rằng, người ngồi trước mặt cô không phải là một người bình thường, mà là một nghệ sĩ, một con người có tâm hồn phức tạp và đầy bí ẩn.
Cuối cùng, cô quyết định bước đến, ngồi xuống bên cạnh View.
"Em có vẻ không ổn, có chuyện gì khiến em lo lắng sao?" June nhẹ nhàng hỏi, giọng cô đầy quan tâm.
View quay sang nhìn cô, ánh mắt cô thoáng hiện lên một sự bất ngờ.
"Có những điều tôi chưa bao giờ nói ra, nhưng hôm nay, tôi cảm thấy mình không thể giữ chúng mãi trong lòng nữa" cô nói, giọng trầm buồn.
"Chị có bao giờ cảm thấy như mình đang chìm trong một cơn lốc không thể thoát ra, một cảm giác mà chị biết sẽ làm mình đau nhưng vẫn không thể ngăn cản?"
June lặng người, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của View. Cô hiểu rằng phía sau vẻ ngoài mạnh mẽ ấy là một tâm hồn mong manh, đầy tổn thương. Nhưng cô cũng biết rằng, nếu để mình lún sâu vào cảm xúc này, cô sẽ phải đối mặt với nhiều điều không dễ dàng.
"Tôi đã từng, rất nhiều lần" June đáp, đôi mắt cô hiện lên sự kiên định.
"Nhưng tôi đã học cách bảo vệ bản thân mình. Tôi không muốn trái tim mình lại bị tổn thương thêm một lần nữa."
View nhìn sâu vào mắt cô, như muốn đọc thấu tâm tư của June.
"Tôi không muốn làm chị đau. Nhưng đôi khi, tôi không kiểm soát được cảm xúc của mình. Tôi đã quá quen với việc làm tổn thương người khác và tôi sợ mình sẽ lại tiếp tục như vậy."
June cảm nhận được nỗi đau và sự sợ hãi trong lời nói của View. Cô hít một hơi sâu, rồi nhẹ nhàng nói
"Chúng ta đều có những nỗi đau riêng. Nhưng tôi nghĩ rằng, điều quan trọng là chúng ta không nên vội vàng. Tình cảm cần thời gian để nảy nở và trưởng thành. Nếu em cảm thấy chưa sẵn sàng, thì đừng ép mình phải bắt đầu một mối quan hệ mới. Tôi có thể là một người bạn, nhưng chúng ta cần phải giữ khoảng cách để cả hai không bị tổn thương."
View lặng lẽ gật đầu, ánh mắt cô dịu lại.
"Có lẽ chị nói đúng. Tôi cần phải học cách yêu thương mình trước khi có thể yêu thương người khác. Nhưng tôi rất cảm kích sự quan tâm của chị."
Một thời gian sau, View vẫn thường xuyên đến quán café, nhưng giữa cô và June luôn có một khoảng cách vô hình. June biết rằng mình đã bị cuốn vào sức hút của View, nhưng cô vẫn giữ vững lập trường của mình, không để mình lún sâu vào cảm xúc.
Một buổi tối, khi quán café đã vắng khách, June đang dọn dẹp thì nghe thấy tiếng piano vang lên. Cô dừng lại, lắng nghe những nốt nhạc buồn bã nhưng dịu dàng vang lên từ cây đàn. View đang chơi một bản nhạc mới, những nốt nhạc ấy như những lời tự sự của cô, khiến trái tim June rung động mạnh mẽ.
View ngừng chơi, quay sang nhìn June, ánh mắt cô đầy nỗi niềm.
"June, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những gì chị nói. Tôi không muốn tiếp tục sống trong nỗi cô đơn này nữa, nhưng tôi cũng không muốn làm tổn thương chị."
June tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh View.
"Em không cần phải quyết định ngay bây giờ, View. Tình cảm không phải là thứ có thể ép buộc. Nếu chúng ta cần thời gian, hãy cho nhau thời gian. Điều quan trọng là chúng ta phải thành thật với chính mình và với nhau."
View im lặng, rồi cô khẽ mỉm cười.
"Cảm ơn chị, June. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, tôi biết rằng mình không còn phải đối mặt với nó một mình nữa."
June cảm nhận được sự thay đổi trong View, một sự dịu dàng mà trước đây cô chưa từng thấy. Cô biết rằng giữa họ vẫn còn nhiều thử thách phía trước, nhưng cô tin rằng, chỉ cần cả hai thành thật và kiên nhẫn, họ sẽ tìm được con đường đúng đắn cho mình.
Thời gian trôi qua, mùa thu nhường chỗ cho mùa đông lạnh giá. Những bông tuyết đầu tiên bắt đầu rơi, phủ lên con phố nhỏ, biến nó thành một bức tranh yên bình. Trong quán café, không khí ấm áp và hương cà phê nồng nàn hòa quyện với tiếng đàn piano, tạo nên một không gian quyến rũ và đầy sự an yên.
View ngồi bên cây đàn piano, đôi tay của cô lướt nhẹ trên các phím đàn, tạo ra những giai điệu ngọt ngào và ấm áp. Những nốt nhạc trầm bổng như vẽ nên một bức tranh mùa đông tuyệt đẹp, đầy cảm xúc. Cô chăm chú chơi đàn, không gian xung quanh như lắng đọng lại để hòa mình vào âm nhạc.
June đứng sau quầy pha chế, đôi mắt cô lấp lánh ánh sáng của những ngọn đèn ấm áp. Cô nhìn View với một nụ cười nhẹ nhàng, cảm nhận được sự thay đổi trong người nghệ sĩ ấy. Sau tất cả những tổn thương và lo lắng, View đã tìm thấy sự bình yên trong âm nhạc, và điều đó đã mang lại một sự nhẹ nhõm cho trái tim June.
Buổi tối hôm đó, khi tiếng đàn của View dừng lại, cả quán café như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. June quyết định lại gần, để nói những điều mà lòng cô đã ấp ủ bấy lâu. Cô nhẹ nhàng bước đến bên View, nụ cười trên môi tỏa sáng như ánh đèn vàng ấm áp của quán.
"Em chơi rất tuyệt, View. Âm nhạc của em không chỉ là những nốt nhạc, mà còn là những cảm xúc sâu sắc mà em muốn chia sẻ" June nói, giọng cô đầy sự chân thành.
View ngẩng đầu lên, ánh mắt cô dịu lại khi gặp ánh mắt của June.
"Cảm ơn chị, June. Âm nhạc là cách tôi tìm thấy sự an ủi cho mình. Nhưng cũng nhờ có chị, tôi đã học được rằng đôi khi, sự an ủi đến từ những mối quan hệ chân thành và thấu hiểu."
June lắng nghe, trái tim cô cảm thấy ấm áp trước những lời của View. Cô biết rằng cả hai đã cùng nhau vượt qua nhiều thử thách, và điều đó đã làm cho mối quan hệ của họ trở nên đặc biệt hơn.
"Chúng ta không cần phải vội vã, View. Tình cảm là một hành trình dài, và tôi tin rằng chúng ta có thể tìm ra cách để đồng hành cùng nhau" June nói, đôi mắt cô đầy niềm tin.
View nở một nụ cười nhẹ, như thể những gánh nặng trong lòng cô đã được gỡ bỏ.
"Có lẽ chị nói đúng. Tôi đã quá lo lắng về tương lai, mà quên mất rằng những khoảnh khắc hiện tại mới là điều quan trọng nhất."
June gật đầu, cảm thấy một sự nhẹ nhõm và an tâm.
"Đúng vậy. Hãy cùng nhau tận hưởng những khoảnh khắc này, và để thời gian làm những việc còn lại. Chúng ta có thể tạo nên những kỷ niệm đẹp và học hỏi từ nhau."
Trong khi những bông tuyết ngoài cửa sổ tiếp tục rơi nhẹ nhàng, View và June ngồi cùng nhau trong quán café nhỏ, tâm hồn họ hòa quyện vào nhau qua những cuộc trò chuyện và những bản nhạc du dương. Họ biết rằng mặc dù con đường phía trước có thể còn nhiều thử thách, nhưng ít nhất, họ không còn đơn độc nữa.
Cả hai cùng cười và trò chuyện, không còn sự e ngại hay tổn thương. Đó là một khởi đầu mới, một sự kết hợp của tình bạn và tình cảm chân thành, mở ra một chương mới trong cuộc đời của cả hai. Đối với View và June, mùa đông không còn chỉ là thời gian của lạnh giá, mà còn là mùa của sự kết nối và ấm áp trong trái tim.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top