mộng đẹp - end

"june... june? mày đâu rồi? mày dậy chưa? june?"

"june wanwimol? mày đâu rồi?"

"june? em đâu rồi?!"

tiếng đập cửa "đùng đùng" khiến june choàng tỉnh giấc, nàng ngồi dậy xoa cái đầu đang đau như búa bổ của mình. rồi lại sờ lên khuôn mặt, đôi mắt của mình, đêm qua june lại khóc rồi. nàng nhìn xung quanh, vỏ bia ở khắp mọi nơi, nhắm chừng chắc cũng phải hơn 10 lon

"june? ra mở cửa cho tao. mày có sao không june?"

lại giật mình vì tiếng đập cửa, june dừng những suy nghĩ kia lại, nàng lê thân xác mệt mỏi của mình đến mở cửa

"june? mày không sao chứ? tao lo cho mày lắm" love hốt hoảng khi thấy june đang lê lết cả cơ thể dưới đất, cô liền ngồi xuống ôm lấy cô bạn thân của mình vào lòng

"love..." june lúc này chẳng hiểu sao như một đứa trẻ, nàng ở trong vòng tay của love oà khóc

"đêm qua em lại uống bia à june?" milk đi đến, xoa nhẹ vào lưng của june như muốn an ủi đứa nhỏ này

june không trả lời, nhưng chỉ cần nhìn sự hỗn loạn của căn phòng này, vỏ bia nằm ở mọi nơi, khăn giấy được vứt đầy phòng, milk và love cũng đủ hiểu đêm qua đã xảy ra chuyện gì

"lo...love à...hức...hức...đêm qua..t-tao lại... mơ..."

"được rồi june... mày không cần phải nói đâu. tao hiểu rồi. nín đi" love nhẹ nhàng xoa lưng june, rồi quay qua lắc đầu với milk

love ra hiệu cho milk hãy dọn đống hỗn độn trong phòng còn em sẽ lo cho june. milk gật đầu đồng ý với love, chị bắt đầu dọn dẹp mọi thứ. còn về love, em kéo june lên giường cố gắng dỗ cho bạn mình nín khóc

june khóc gần một tiếng đồng hồ. khóc từ lúc milk vẫn chưa dọn dẹp mớ hỗn độn do nàng gây ra cho đến khi milk đã dọn xong, phải mất một lúc sau nàng mới có thể nín khóc

"ổn chưa?" love lo lắng hỏi june

"tao ổn rồi, để tao vào nhà vệ sinh một lát nhé. cảm ơn mày"

"để tao giúp mày"

"không cần đâu, tao quen rồi"

june từ chối lòng tốt của cô bạn thân. nàng tự mình nhướng người, ngồi lên chiếc xe lăn

đúng vậy, june đã chấp nhận việc mình ngồi xe lăn. đã năm năm kể từ cái ngày định mệnh đó, ngày 3 tháng 6 năm đó, cái ngày mà mọi thứ trở thành một màu u tối, cái ngày mà june tưởng như mình đã chết rồi

ngày 3 tháng 6 của năm năm trước, nàng cùng người mà nàng thương nhất - view đi đến trung tâm thương mại trên một chiếc taxi. mọi thứ rất bình thường cho đến khi đài radio thông báo về việc một tên cướp ngân hàng đang chạy trốn. họ nói hắn đang di chuyển vào quốc lộ 1. june lúc đầu cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng khi nghe đến giao lộ 1 nàng điếng hết cả người, nàng nhớ ra bản thân đang di chuyển trên tuyến đường này

"ơ? giao lộ 1 chẳng phải là ở đây hay sao bá-?"

trước khi kịp nói hết câu, một màu đen tối đã hiện ra trước mặt june. lúc nàng mở đôi mắt của mình ra, thấy trước mặt là view, toàn thân em đầy máu.

june muốn đưa tay ra giúp nhưng nàng cũng đau quá, nàng đau đến thấu tận xương tuỷ. june liếc mắt xuống dưới, nàng thấy chân mình bị kẹp giữa một thanh gì đó màu đen. june cũng không nữa, nhưng mà đau quá. june muốn giơ chân lên nhưng rồi nàng nhận ra mình không cử động được đôi chân nữa

"v...view" june thều thào, hình như nàng sắp ngất đi nữa rồi. june cảm thấy rất mệt, dù nàng có cố gắng nói như thế nào thì cũng chẳng phát ra được âm thanh nào, tất cả chỉ nằm vỏn vẹn trong cuống họng

lần nữa mở mắt, june thấy view cũng đang mở hờ đôi mắt của em. june thấy em nhìn mình, view nhẹ nhàng nở một nụ cười với nàng. rồi em cũng ngất liệm đi. june muốn đưa tay của mình lên để sờ vào mặt em, nhưng không được. tay nàng chỉ mới đưa lên được một khoảng nhỏ thì lại không còn sức lực nào mà rơi xuống. june lại cảm thấy bản thân mệt quá, nàng lại mất ý thức nữa rồi

"thằng cướp nó chết rồi!"

"mấy người trong xe taxi vậy?!"

"ông tài xế chết rồi!"

"có ai còn sống không?"

"con bé này còn thở"

"mưa rồi, mau lên đi"

"mau gọi cứu thương đi"

"còn con bé cao cao này..."

đó là những âm thanh cuối cùng mà june có thể nghe được trước khi xung quanh nàng hoàn toàn chìm vào một khoảng lặng

———————

june mở đôi mắt của mình ra. ánh sáng chói loá từ đèn lớn trên cao khiến nàng cảm thấy thật khó chịu, june cảm thấy cơ thể mình bất động, và rất đau. nàng cố gắng liếc mắt xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó, đúng lúc ấy nàng bắt gặp ánh mắt của pí jane

june không hiểu gì cả, nàng nhìn thấy pí jane hốt hoảng la lớn rồi chạy ra ngoài gọi bác sĩ. lát sau mọi người ở ngoài chạy ùa vào nơi nàng nằm, bao gồm các chị em thân thiết của nàng, còn có cả ba mẹ nàng và theo sau là một cô bác sĩ

"june...c-con tỉnh rồi" là mẹ, bà ấy vừa khóc vừa cầm tay nàng

"để tôi khám cho cô ấy một chút nhé" vị bác sĩ kia lên tiếng

june nhìn xung quanh, nhìn mặt mọi người ai cũng hiện rõ nét mệt mỏi, chắc hẳn là họ đã lo cho nàng nhiều lắm

"v-view..." june thều thào gọi tên người mà nàng yêu thương. nàng thấy mọi người ở đây đông quá, nhưng sao chẳng thấy đứa nhỏ ấy đâu hết vậy

"cô ấy tạm thời ổn rồi, ngày mai tôi sẽ tiếp tục tiến hành các xét nghiệm còn lại để đảm bảo" vị bác sĩ nói xong, cuối chào rồi ra ngoài

"june? june? mày xong chưa? đừng làm tao sợ"

lần thứ 3 june giật mình vì tiếng đập cửa của love. june nhìn bản thân trong gương, những giọt lệ chẳng hiểu từ khi nào lại có đầy ở trên mặt nàng nữa rồi

"love... đợi tao chút" june lên tiếng, cốt là để cô bạn thân yên tâm

"nhanh lên nhé"

————————

june nhìn xuống dưới chân của mình. đôi chân năm năm rồi vẫn chưa có tiến triển gì, bác sĩ cứ bảo là để theo dõi, nhưng đến giờ thứ duy nhất nàng có thể lảm được với đôi chân này là cử động các ngón chân.

"mọi người tới đủ cả rồi"

june nhìn đến nơi mà đã tập hợp đủ mọi người như love đã nói, chắc chỉ còn thiếu mỗi nàng, love, và pí milk - người đang đẩy chiếc xe lăn cho nàng

"sawadeekha mẹ"

"sawadeekhab ba"

"sawadeekha"

"..."

june cố gắng gượng chào hỏi mọi người. chào hỏi xong xuôi dường như ai cũng rơi vào một khoảng lặng, tiếp theo đó là những tiếng thúc thít liên tục phát ra.

mẹ của view, bà ấy là người khóc đầu tiên, tiếp theo là ba của view rồi đến nàng rồi sau đó những người còn lại cũng bắt đầu khóc. từ khóc thúc thít thành nức nở, chẳng ai nói với ai câu nào, họ cứ đứng đó dưới cái nắng gay gắt mà khóc

đúng vậy, bọn họ đang đứng trước mộ của view. hôm nay, là ngày giỗ lần thứ năm của đứa nhỏ tội nghiệp ấy. vụ va chạm xe với tên cướp đã khiến em rời khỏi thế gian này

view ra đi bất ngờ, ba mẹ em khi nghe tin như sét đánh ngang tai, ba em tận chí còn ngất xỉu vì nghe tin dữ. hội bạn thân cũng không khá khẩm gì hơn, jane nghe tin lúc đang nấu ăn, khiến chị bị bỏng cả tay đến giờ vẫn còn thẹo. love thì đang lái xe, nàng tông cả vào cột điện bên đường

chỉ có mỗi june là chẳng biết chuyện gì xảy ra cả, mặc dù đã cố gặng hỏi nhưng cứ hỏi tới view là họ chỉ bảo em vẫn chưa bình phục và nhất định không cho nàng đến thăm em. cho đến mãi 1 tuần sau, khi nàng xuất viện, mọi người mới nói cho nàng biết về việc view đã ra đi

cả thế giới trong june lúc đó như sụp đổ. nàng thậm chí còn chưa được nhìn mặt em lần cuối, chưa được nói tạm biệt với em và cũng chưa được nói lời yêu với em mà. tại sao em lại ra đi như vậy? em vẫn còn rất trẻ mà, tại sao ông trời lại nỡ lòng nào cướp đi một đứa trẻ xinh đẹp, giỏi giang, hiền hậu như vậy chứ? tại sao ông trời lại quá tàn nhẫn với em như vậy? em đâu có làm gì sai đâu mà tại sao ông lại mang đứa nhỏ ấy đi mất?

june khóc rất nhiều, nàng khóc tận 3 ngày 3 đêm không ăn uống gì trừ việc uống bia đến nổi mẹ nàng còn phải chuyển từ quê sống với nàng vài tháng để giúp nàng ổn định tinh thần.

"view à... là tại chị hết..."

"giá như hôm đó chị không đòi đi taxi..."

june luôn như vậy, june luôn luôn trách bản thân là nguyên nhân gây ra cái chết của em. nàng luôn trách rằng tại vì hôm đó nàng đòi đi xe taxi dù em đã có ý định đi xe bus.

june giá như hôm đó nàng không đòi đi xe taxi, giá như nàng là người ngồi ở bên phải, giá như nàng ngăn cản em đi mua sắm, giá như... giá như... giá như người chết là nàng

nhưng rồi sau cùng, nó chỉ dừng lại ở "giá như".chẳng có cái "giá như" nào là sự thật cả, chỉ có một sự thật là em đã ra đi mãi mãi

người ta kể rằng, view đã đi sau khi người ta lôi em ra khỏi xe. khi họ kéo được em ra khỏi xe, những lời cuối cùng mà em nói là "cứu... pí june", em vừa cố nói vừa thở những hơi thở nặng nhọc và sau đó thì ra đi mãi mãi. lúc em ra đi, một cơn mưa đột nhiên lại kéo đến dù trời trước đó rất nắng. là ông trời đang khóc cho em đó sao? ông đã nỡ mang em ấy đi rồi mà còn khóc ư?

view của chị, chắc là em lạnh lắm

———————

june ngồi trên chiếc xe lăn, nàng đột nhiên nhớ lại giấc mơ của mình tối hôm qua, phải chi tất cả mọi thứ trong giấc mơ ấy đều biến thành sự thật nhỉ? nàng và em sẽ cùng nhau đi mua sắm, rồi em sẽ tỏ tỉnh nàng bằng một bức thư, nàng sẽ trở thành món quà sinh nhật độc nhất vô nhị của em, rồi cả hai cùng nhau đến công viên, ăn sinh nhật em cùng mọi người, cùng nhau dán ảnh thành hình trái tim, chúc nhau ngủ ngon và cuối cùng là nói lời yêu nhau

june lại rơi nước mắt nữa rồi, nàng đã khóc không biết bao nhiêu lần từ hôm qua đến giờ. nàng nhớ view quá, muốn được như giấc mơ ấy...

khóc một hồi lâu, june nhìn xuống tay của mình. nàng đang cầm một tờ giấy, nói đúng hơn là một bức thư. à, thứ duy nhất là sự thật trong giấc mơ hôm qua chính là đây, là bức thư mà có lẽ em sẽ đưa cho nàng vào hôm sinh nhật của em

nàng đã tìm thấy nó lúc thu dọn di vật của em cùng ba và mẹ em. khi tìm thấy thứ này, june vừa đọc xong đã ngồi thụp xuống khóc oà lên, thì ra là em ấy cũng thích nàng, em ấy đã dự định tỏ tình nàng vào sinh nhật của em nhưng rồi chuyện đó xảy ra...

nàng không biết em viết bức thư này từ khi nào? cũng chẳng biết em có can đảm đưa nó cho nàng không? liệu nếu em còn sống, mọi chuyện sẽ diễn ra như cái cách mà nàng mơ đêm qua hay không? june mãi mãi chẳng thể nào biết được

nhưng nàng biết chắc rằng, view cũng yêu nàng. tình cảm của nàng cũng được em đáp trả, chỉ là nàng đã nhận ra nó quá muộn

ba mẹ em sau khi đọc được bức thư này, họ cũng khóc và nói họ sẽ xem em như một đứa con gái của họ, hay nói đúng hơn... là con dâu

"rẹt rẹt" tiếng điện thoại từ trên giường phát ra khiến nàng vội quẹt đi dòng nước mắt. lăn chiếc xe lăn đến giường, lấy chiếc điện thoại

là hội bạn thân, họ hỏi nàng có ổn không? có cần ai đó qua ngủ cùng không?

june cười nhẹ, họ vẫn luôn như vậy. vẫn quan tâm nàng rất nhiều, vì họ biết june là người đau lòng nhất sau sự ra đi của view

june lại đảo mắt nhìn cổ tay trái của nàng. một lí do khác khiến hội bạn quan tâm nàng nhiều như vậy chính là đây.

cổ tay nàng chi chít các vết sẹo, do nàng đã cố gắng tự tử rất nhiều lần đến nổi love còn bắt nàng qua ở với nó, pí ciize thì chạy đôn chạy đáo tìm bác sĩ tâm lí tốt nhất cho nàng, pí milk ngày nào cũng cơm bưng nước rót cho nàng, còn pí jane cứ hàng tuần là lại lái xe đến chở nàng đi gặp bác sĩ hoặc là đi chơi

đến giờ cũng đã gần năm năm trôi qua, june đã ổn hơn. nàng đã chắc chắn không còn làm đau bản thân mình nữa, nhưng họ vẫn hàng ngày quan tâm, hỏi thăm nàng.

trả lời tin nhắn của mọi người để họ yên tâm, june đảo mắt nhìn lên đồng hồ, đã là 23h50 rồi. nàng vội vàng lăn xe đến tủ lạnh, lôi ra một hộp gì đó rồi để nó lên bàn

"view à... sắp đến sinh nhật em rồi..."

view ra đi vào ngày 3 tháng 6, tức là một ngày trước khi sinh nhật của em ấy diễn ra. ông trời thật quá đáng với em

chỉ còn một ngày nữa thôi là đứa trẻ ấy sẽ bước qua tuổi 20, nhưng rồi ông trời mãi mãi cho em ấy dừng lại ở tuổi 19. nàng đã 27 tuổi rồi mà sao em vẫn cứ mãi ở tuổi 19 vậy hả...?

june mở hộp bánh kem ra, cắm cây nến có số 20 lên bánh. năm nào nàng cũng mua bánh kem cả, và con số trên đó lúc nào cũng luôn là 20, nàng cứ cắm lên đó rồi đợi đến lúc còn 10 giây là qua ngày mới thì thắp nến lên, tắt đèn đi

nàng thắp nến, rồi ngồi nhìn. nhìn cho đến khi nên chảy hết cả ra rồi nó tự tắt đi, mới thôi nhìn rồi dọn dẹp nó

"view... chúc mừng sinh nhật" đúng 00h, june cất lời chúc tuổi mới dành cho view

"happy birthday to you... happy birthday to you... happy birthday.... happy birthday... happy birthday to youuu"

năm nay có vẻ hơi khác một chút, nàng ngân nga bài hát chúc mình sinh nhật. vì năm nay, nàng đã tự nhủ rằng sẽ không khóc vào sinh nhật của em nữa, bốn năm qua đã là quá đủ. năm nay, sinh nhật của người yêu nàng(?) nàng sẽ không khóc nữa

june tròn mắt nhìn chiếc bánh kem, ngọn lửa trên cây nến đã tắt từ khi nào. nàng hoàng hồn nhìn qua cửa sổ, cửa không mở. quay qua cây quạt, bật không bật. chẳng có một nguồn gió nào có thể làm ngọn nến này tắt được cả... chỉ có một khả năng

là view... nàng chắc chắn đó là view. view của june, năm nay em ấy đón sinh nhật cùng nàng rồi

"view... l-là em đúng không?"

june cố kiềm nén nước mắt, dù cổ họng nàng đã đau lắm rồi, nước mắt đã chực chờ chỉ cần được nàng cho phép sẽ chảy ra

june hít một hơi thật sâu, nàng lấy lại bình tĩnh. nàng nên vui mới phải, có lẽ vì mấy năm trước nàng luôn luôn khóc nên em ấy không muốn đón sinh nhật cùng nàng, nhưng năm nay năm đã khác, em ấy đã thổi tắt cây nến rồi.

năm sau và các năm sau sau nữa june hứa nàng sẽ mãi không rơi một giọt nước mắt nào vào sinh nhật em

june yêu em

——————————

vậy là đã kết thúc 3 phần "mộng","đẹp" và "mộng đẹp" rồi nè, mình xin lỗi vì đã đưa các cậu đến bất ngờ này nhe, thật ra từ đầu nếu các cậu để ý thì đã thấy tớ đã gài gắm một số chi tiết báo trước về cái chết của view trong phần "đẹp" rồi nè.

truyện mình viết vẫn còn rất lủng củng và nhiều thiếu sót nhưng vẫn được mọi người quan tâm và ủng hộ rất nhiều, mình rất cảm kích điều đó ạ🥺. nếu được trong tương lai mình sẽ cố gắng viết một bộ hoàn chỉnh hơn ạ 🥺. mình cảm ơn mọi người rất nhiều ạ <3 <3

he = huhu ending 😭

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top