[Review truyện] Nam Thành Có Mưa

Tác giả: Minh Khai Dạ Hợp.
Số chương: 21.
Thể loại: Hiện đại, ngược, BE (HE in my op).
Nhân vật chính: Tống Uyển, Diệp Gia Thụ.

Link đọc truyện: /photo/?fbid=835584083499797&set=a.835583886833150

Trong lúc tìm truyện, mình vô tình bị hấp dẫn bởi cái tên "Nam Thành Có Mưa". Không hiểu sao mình thấy cái tên này có rất nhiều cảm xúc nhưng khi biết phần giới thiệu là BE, mình đã không đọc...À, đó là chuyện của nửa năm trước. Sau ngày tháng đọc truyện tạm bợ, cái tên "Nam Thành Có Mưa" này vẫn không thể dứt ra khỏi đầu mình nên mình đã quyết định nghiền ngẫm và ngồi đây viết review cho các bạn.

Như mô tả của tác giả, đây là câu truyện kết thúc không đẹp nên bạn nào không thích mắt sưng húp như hai tổ đỉa thì có thể không đọc nhé.

Nam Thành Có Mưa kể về hai cái bóng vật vờ tại Nam Thành, Tống Uyển và Diệp Gia Thụ. Những sự việc xảy ra trong cuộc đời họ đã khiến hai thân xác trẻ tuổi trở nên xói mòn, lụi tàn theo thời gian. Đáng lẽ họ sẽ chẳng có sự liên kết đặc biệt nào nếu như Diệp Gia Thụ không trở thành tài xế của Tống Uyển, nếu như hai người họ không nhận ra sự đồng điệu giữa hai linh hồn tưởng chừng như đã kiệt quệ kia.

Tống Uyển và Diệp Gia Thụ từng nghĩ rằng mình sẽ sống lay lắt, vô định như chiếc xe lao trên đường mà không có điểm dừng giữa màn đêm đen đặc, không thấy đích. Phải chăng những cơn mưa ở Nam Thành cũng có lúc biết xót thương nên đưa đẩy hai kẻ sứt sẹo đó đến cạnh nhau. Từ sự đồng cảm, thấu hiểu đã dần đần trở thành nụ cười, ánh nắng và tình yêu trọn đời của đối phương. Niềm vui ngắn chẳng tày gang nhưng quãng thời gian đó đủ để lớp mặt nạ bất cần trên mặt Tống Uyển vụn vỡ, đủ để chàng thiếu niên quay lại với thân xác Diệp Gia Thụ, đủ để họ thoát khỏi những ngày dài ngỡ như cả đời, những "lời nguyền" trói chặt tự do, những đau đớn, vụn vỡ trên thế gian này.

Với giọng văn nhẹ nhàng, bình thản và cốt truyện không kịch tính, cao trào, mình có cảm giác như được xem một cuốn phim tài liệu về hai nhân vật chính vậy. Dưới ngòi bút của tác giả, không khó để tưởng tượng ra hình ảnh một Nam Thành luôn bao phủ trong mưa, ngôi nhà bức bối ở đường Phù Dung hay vùng cao nguyên trong trẻo như chính người dân nơi đây.

"𝐴𝑛ℎ 𝑜̂𝑚 𝑐𝑎̂𝑦 đ𝑎̀𝑛 𝑔ℎ𝑖 𝑡𝑎 𝑛𝑔𝑜̂̀𝑖 𝑡𝑟𝑒̂𝑛 𝑛𝑜́𝑐 𝑥𝑒, 𝑎́𝑜 𝑠𝑜̛ 𝑚𝑖 𝑚𝑎̀𝑢 𝑡𝑟𝑎̆́𝑛𝑔 𝑡𝑜̉𝑎 𝑠𝑎́𝑛𝑔 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑛𝑎̆́𝑛𝑔 𝑥𝑢𝑎̂𝑛 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑙𝑎́ 𝑐𝑜̛̀ đ𝑎𝑛𝑔 𝑡𝑢𝑛𝑔 𝑏𝑎𝑦. 𝐺𝑖𝑜́ 𝑟𝑎̂́𝑡 𝑑𝑖̣𝑢 𝑑𝑎̀𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑜̂̉𝑖 𝑞𝑢𝑎 𝑛𝑔𝑜̣𝑛 𝑡𝑜́𝑐 𝑎𝑛ℎ.

𝑁𝑜̛𝑖 𝑥𝑎 𝑥𝑎 𝑙𝑎̀ 𝑡ℎ𝑎̉𝑜 𝑛𝑔𝑢𝑦𝑒̂𝑛 𝑚𝑒̂𝑛ℎ 𝑚𝑜̂𝑛𝑔, 𝑐𝑜̉ 𝑛𝑜𝑛 𝑚𝑜̛́𝑖 𝑚𝑜̣𝑐 𝑘ℎ𝑖 𝑐𝑜́ 𝑙𝑎̀𝑛 𝑔𝑖𝑜́ 𝑡ℎ𝑜̂̉𝑖 𝑞𝑢𝑎 𝑑𝑎̣̂𝑝 𝑑𝑒̂̀𝑛ℎ 𝑡𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑙𝑜̛́𝑝 𝑠𝑜́𝑛𝑔 đ𝑒̂́𝑛 𝑡𝑎̣̂𝑛 đ𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑎̂𝑛 𝑡𝑟𝑜̛̀𝑖, đ𝑎̀𝑛 𝑐𝑢̛̀𝑢 𝑡𝑟𝑎̆́𝑛𝑔 𝑝ℎ𝑎𝑢 𝑝ℎ𝑎𝑢 𝑛ℎ𝑢̛ ℎ𝑜𝑎 𝑐𝑎̂𝑦 𝑏𝑜̂𝑛𝑔 𝑛𝑜̛̉ 𝑟𝑜̣̂ 𝑘ℎ𝑎̆́𝑝 𝑛𝑜̛𝑖. 𝐶𝑎́𝑛ℎ 𝑑𝑖𝑒̂̀𝑢 𝑛𝑎̆𝑚 𝑠𝑎̆́𝑐 𝑠𝑎̣̆𝑐 𝑠𝑜̛̃ 𝑏𝑎𝑦 𝑐𝑎𝑜 𝑡𝑟𝑒̂𝑛 𝑏𝑎̂̀𝑢 𝑡𝑟𝑜̛̀𝑖, 𝑐𝑜́ ℎ𝑖̀𝑛ℎ 𝑐ℎ𝑖𝑚 𝑒́𝑛, 𝑐ℎ𝑖𝑚 ℎ𝑎̉𝑖 𝑎̂𝑢, 𝑐𝑎𝑜 đ𝑒̂́𝑛 𝑛𝑜̂̃𝑖 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑐ℎ𝑎̣𝑚 𝑡𝑜̛́𝑖 𝑐ℎ𝑎̂𝑛 𝑚𝑎̂𝑦.

𝐿𝑎̀ 𝑙𝑎̀𝑛 𝑔𝑖𝑜́ 𝑎̂́𝑚 𝑎́𝑝 𝑛ℎ𝑎̂́𝑡, 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑔𝑖𝑜́ 𝑣𝑎𝑛𝑔 𝑣𝑜̣𝑛𝑔 𝑡𝑖𝑒̂́𝑛𝑔 ℎ𝑎́𝑡 𝑥𝑎 𝑥𝑜̂𝑖.

𝐷𝑖𝑒̣̂𝑝 𝐺𝑖𝑎 𝑇ℎ𝑢̣ 𝑞𝑢𝑎𝑦 đ𝑎̂̀𝑢 𝑙𝑎̣𝑖 𝑚𝑖̉𝑚 𝑐𝑢̛𝑜̛̀𝑖, 𝑎́𝑛ℎ 𝑚𝑎̆́𝑡 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑣𝑒𝑜 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑐𝑜́ 𝑜̛̉ 𝑡𝑢𝑜̂̉𝑖 𝑡ℎ𝑖𝑒̂́𝑢 𝑛𝑖𝑒̂𝑛.

"𝑆𝑎𝑜 𝑏𝑎̂𝑦 𝑔𝑖𝑜̛̀ 𝑚𝑜̛́𝑖 𝑡𝑜̛́𝑖? 𝐴𝑛ℎ 𝑐ℎ𝑜̛̀ 𝑒𝑚 𝑙𝑎̂𝑢 𝑟𝑜̂̀𝑖."


Đây là đoạn trích yêu thích nhất của mình trong tác phẩm. Mình như mường tượng được hình ảnh tay rocker phóng khoáng, đầy hoài bão của tuổi 19. Diệp Gia Thụ hiện ra trước mắt đầy sức sống và hạnh phúc. Nếu là nữ chính Tống Uyển lúc đó, mình cũng sẽ nguyện chết ngàn vạn lần vì chàng.

Đọc đến những dòng cuối cùng của truyện, trong đầu mình nảy lên câu hát của Cá Hồi Hoang:

"Ngày chờ đợi ai về
Đến đây đón em về."


Dù có ở nơi đâu, người đưa đón Tống Uyển vẫn luôn là Diệp Gia Thụ. Con ngựa gầy nhom chạy không quản ngày đêm, chạy qua người nhặt rác già nhưng lần này nó đã dừng lại dưới khung cửa sổ của cô gái, đưa cô tránh xa màn mưa của vùng đất bạc tình, đi xa thật xa đến vùng thảo nguyên đầy nắng, bình dị, nơi nó và cô sẽ sống mãi bên nhau.

Dẫu cho tác phẩm là BE nhưng với mình đây vẫn là một kết thúc đẹp. Tinh thần họ, tâm hồn họ không còn bị dày vò dưới những cơn mưa rả rích, ảm đạm của Nam Thành mà đã được tự do đến với vùng đất vô danh nồng hậu, tràn ngập sắc vàng của nắng ấm. Ở đây, họ là con chim hoàng yến được tung cánh, là người ca sĩ ngân nga bên cây đàn, là vũ công ba-lê xoay tròn trong tiếng ghi-ta của người thương.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top