Chương 6: Bọn buôn người

Bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, tim đập thình thịch liên hồi, mồ hôi lạnh toàn thân chảy ròng ròng! Bóng tối càng làm cô thêm sợ hãi. Một bàn tay to tóm lấy cánh tay cô, Diệp Thiện Thiện theo bản năng giãy ra kịch liệt… nghe được một tiếng rủa nhỏ giận dữ!

“Thật là… đáng chết!”

“Anh nói ai?” Vốn tưởng nhận được câu xin lỗi, kết quả nghe được hai chữ “đáng chết”!

“Nói ngươi!” Nghiến răng nghiến lợi.

“Nói tôi? … Anh, cái người này, thật sự không có nhân tính mà!” Diệp Thiện Thiện nổi khùng! Tính cô lúc rời giường cũng rất dễ lên cơn! Vả lại mơ thấy mình toàn thân thối rữa sắp chết, còn không phải tại anh ta hạ độc?

“Nhân tính?” giọng nói lạnh như băng, “Ta không cần nhân tính! Cũng như ta không cần phí lời với ngươi!” Phảng phất mang theo sát khí.

Diệp Thiện Thiện tức giận ngồi dậy: “Giọng điệu này của anh là sao? Tôi mới không cần phí lời với anh á! Cứu anh còn bị cái đồ biến thái nhà anh hạ độc! Thật không biết, lúc đầu tại sao tôi lại cứu cái đồ máu lạnh này nữa? Ác… ma?” Chữ “ma” còn chưa ra đến miệng, cổ liền bị một bàn tay siết lại, càng bóp càng chặt. Diệp Thiện Thiện ra sức gỡ cái tay kia ra nhưng uổng công vô ích, lỗ tai đầy rẫy cơn thịnh nộ như u hồn địa ngục…

“Nếu không phải muốn biết ai đứng đằng sau ngươi, ngươi nghĩ rằng ta có thể cho ngươi ở đây to mồm, giảng giải nhân tính vĩ đại cỡ nào à? Chẳng lẽ ngươi không biết, ta giết ngươi dễ như trở bàn tay? Hả?”

Diệp Thiện Thiện cảm giác máu xông lên đỉnh đầu, hô hấp khó nhọc làm ngực chướng đau không chịu nổi. Bàn tay vô tình trên cổ không ngừng dùng sức, đau đớn kịch liệt làm ý thức cô mờ dần. Trời ơi! Cô sắp chết! Có lẽ ông trời nghe được kêu gào trong lòng cô, bàn tay ma quỷ kia ngay lúc này hơi thả lỏng. Diệp Thiện Thiện nhân cơ hội vươn chân ra sức đạp một cái. Nghe được một tiếng kêu đau đớn tức giận, áp lực trên cổ yếu đi. Hai tay cô dùng sức gạt ra, xoay người lăn xuống giường, chật vật mở cửa hầm, chạy trốn ra ngoài.

Trèo lên hẻm núi, từ trên cao nhìn về phía sơn trang, trong lòng nghĩ cú đạp sau cùng kia không biết có làm anh ta bị gì không? Cũng không rõ bị đá có nặng hay không? Bây giờ ra sao? Tiếp theo lại tự giễu mình, cô lúc ấy thiếu chút nữa bị ác ma bóp chết, giờ còn ở đây lo lắng anh ta chết sống ra sao! Thật tình là tự mình đánh bại mình mà! Đang chìm đắm trong suy nghĩ, khóe mắt thu vào một hình ảnh: đằng xa, một đám người áo trắng đang chạy như bay về phía sơn trang, chớp mắt đã chiếm cứ toàn bộ sơn trang. Diệp Thiện Thiện vọt đến sau một gốc cây, ló đầu ra lo lắng nhìn sơn trang. Không nhớ lúc đi ra có đóng cửa hầm không? Lỡ không đóng thì nguy rồi! Cô còn chưa ngốc đến nỗi cho rằng mặc đồ đen là người xấu, đồ trắng là người tốt! Xem nhóm người này khí thế đùng đùng, bộ dạng “lai giả bất thiện”, trong lòng không yên! Tiếp đó cô nhìn thấy đám người áo trắng tập trung lại nhắm vào một chỗ. Diệp Thiện Thiện trợn mắt, vị trí đó… hình như là phòng chứa củi! Không xong rồi!

Đương lúc tim vọt lên đến cổ họng, từ trên cao nhìn xuống âm thầm lo lắng thì sau lưng vang lên tiếng bước chân. Diệp Thiện Thiện theo bản năng xoay người, đâm đầu vào một miếng vải trắng, chụp kín mặt cô. Một mùi hăng khác thường xộc vào phổi, tức thì cả người mất hết sức lực. Nghe được có người nói chuyện.

“Đến xem náo nhiệt lại bắt được mỹ nhân, ha ha!” Một giọng nói chớt nhả.

“Xem ra tin tức Lưu Vân trang bị giết là thật! Hỏng bét! Người của Vân Ẩn Điện đến đây!” Một tên đồng lõa khác nói.

“Đi mau! Bị bọn chúng bắt được, mạng nhỏ liền xong đời!”

Diệp Thiện Thiện cảm thấy trước mắt tối thui. Bị nhét vào một cái túi lớn, sau đó bị người khiêng lộn ngược đầu xuống, dạ dày lộn tùng phèo một trận, hôn mê bất tỉnh… ************************************

“Chủ thượng! Đã soát hết mười dặm chung quanh Lưu Vân trang, không có tung tích bất kỳ kẻ nào!” Một bạch y nhân quỳ một gối xuống trước mặt ác ma trong hầm ngầm.

“… Thật không có?” Giọng nói âm trầm tức giận!

“Thuộc hạ hộ chủ đến chậm, xin chủ thượng trách phạt!” Bạch y nhân cúi đầu thỉnh tội!

“Trách phạt?” Ác ma nghiêng đầu quét mắt nhìn bạch y nhân đang cúi đầu thấp hết cỡ, chậm rãi nói: “Tìm một nữ nhân tên Diệp Thiện Thiện, tìm không ra thì đem đầu tới gặp ta!”

“Dạ!” Giống như ma quỷ, thoáng cái đã không thấy tăm hơi.

Một bạch y nhân khác tay cầm một bình sứ, mở nút gỗ, đổ ra một viên thuốc màu đỏ sậm. Tức khắc, trong hầm mùi thơm ngát xông vào mũi, tỏa hương bốn phía! Nhanh chóng đưa thuốc vào miệng ác ma. Nhai thuốc, chốc lát, khí sắc ác ma tốt hẳn lên. Nhấc cánh tay trái bị thương lên xoay xoay một cách tự nhiên, ánh mắt lạnh lẽo vô tình khôi phục, khóe miệng khẽ nhếch, “… Trúng Cốt Hồng, ta ngược lại muốn xem ngươi trốn được đi đâu?” *********************************

Diệp Thiện Thiện vỗ cái đầu đau âm ỉ, rên lên tỉnh lại. Lọt vào mắt là một đôi mắt vừa to vừa tròn lại tràn ngập quan tâm! Chủ nhân ánh mắt thấy cô tỉnh, trong mắt lộ ra vui sướng, miệng há ra rồi ngậm lại, để lộ hàm răng đều đặn trắng bóc.

“Ngươi tỉnh rồi?” Tiếng nói nhỏ nhẻ.

“Ư… đây là… chỗ nào?” Diệp Thiện Thiện ngồi dậy, ý thức rõ nét dần, hình như là bắt cóc tống tiền? Quét mắt nhìn chung quanh, dọa cô nhảy dựng. Bỏ quá cho cô, gần đây thật sự quá nhiều chuyện sợ hãi! Trong căn phòng tan hoang không chịu nổi, cả một cái ghế dựa cũng không có, bốn vách tường sơ sài, ngồi có, chồm hổm có, mấy chục người, hơn nữa… tất cả đều là những cô gái trẻ…

Ánh mắt đảo một vòng, cuối cùng trở lại trên mặt cô gái nhìn thấy lúc đầu. Thật là một người đẹp thẹn thùng e lệ, có điều sắc mặt hơi tái!

“… Ta cũng không biết đây là đâu, ta bị bọn chúng bắt tới, ngươi… cũng vậy à?” Ngập ngừng hỏi thăm, thấy Diệp Thiện Thiện lơ đãng gật đầu. Tiếp đó khẽ hỏi: “Ta là Nhan Hương Nhi, ngươi tên gì?”

“Diệp Thiện Thiện…” Thuận miệng đáp, cô thấy không ít cô gái quần áo xộc xệch, còn có mấy người cứ nhỏ giọng nức nở. Người nào người nấy tinh thần ủ rũ, dường như đã bị đày đọa đến không ra hình người nữa!

“Hương Nhi, các cô ấy… làm sao vậy?” Lấy tay chỉ chỉ, kinh ngạc hỏi.

“Ta cũng không biết! Ta bị bắt vào không lâu, ngươi cũng bị ném vào!”

“Bị ném vào đây?” Diệp Thiện Thiện thò tay sờ sau lưng. Chẳng trách lưng đau eo nhức! Nhìn theo ngón tay Hương Nhi, thấy một cái túi rách to đùng dùng để bọc cô!

“Bọn chúng bắt chúng ta làm gì?” Bắt nhiều con gái như vậy, không phải là băng nhóm lưu manh chứ? Thời cổ đại cũng có cái này? Diệp Thiện Thiện càu nhàu.

“Chúng là bọn buôn người! Chuyên môn bán nữ nhân đến nhà chứa …” Hương Nhi ngập ngừng nói, “Trước kia ta có nghe người ta nói, không nghĩ tới mình cũng sẽ bị bắt!” Nói xong đôi mắt đỏ lên, chảy nước mắt!

“Ôi… Cô đừng khóc, chúng ta có thể nghĩ cách chạy trốn!” Diệp Thiện Thiện an ủi, cô không quen nhất là nhìn người khác khóc!

“Vô dụng! Ngươi xem…” Tay chỉ vào cánh cửa gỗ mục nát duy nhất trong phòng. Nhìn qua khe hở phía dưới có thể thấy được bên ngoài có hai người, bốn cái chân to!

“Ta nghe nói, nếu phát hiện ai phản kháng hoặc là có dấu hiệu đào tẩu, sẽ bị… bị…” Mặt Hương Nhi trắng bệch nói không nên lời!

“Sẽ thế nào?” Nàng càng nói không nên lời, Diệp Thiện Thiện lại càng muốn biết, tuy trong lòng cô đã lờ mờ đoán được.

“Sẽ… Sẽ bị mười mấy tên đàn ông… cái đó… mà chết! Chết rồi còn bị treo trên tường ngoài kia, để người ta nhìn…” Run rẩy, nói xong nước mắt lại tràn ra!

“Thật là lũ biến thái!” Diệp Thiện Thiện rủa nhỏ! Nhìn các cô gái sứt đầu mẻ trán chung quanh, biểu tình phản kháng một chút cũng không có, vẻ mặt nhẫn nhục chịu đựng làm Diệp Thiện Thiện càng thêm khổ sở. Thế giới nam tôn nữ ti như vậy, muốn cô sống thế nào đây?

Đang lúc bồn chồn không yên, trong lòng hỗn loạn, cánh cửa gỗ mục nát kia lại “bị thương nặng” lần nữa. Người tới một cước đá văng cửa. Tiếng động cực lớn làm những nữ tử trong phòng run rẩy cả người, vẻ mặt tuyệt vọng. Cánh cửa bị sức mạnh thật lớn đá bay mấy mảnh gỗ vụn, trông càng khó coi. “Rắc rắc”, tiếng động dường như báo hiệu, vận mệnh mà những nữ tử trong phòng sắp phải đối mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top