Chương 4: Tỉnh lại

Diệp Thiện Thiện theo thói quen đưa tay tính kiểm tra hơi thở của anh ta, không khỏi hoảng hồn, luống cuống thắp đèn lên. Hoảng sợ! Ánh mắt chạm phải cặp mắt tà ác như hai đốm lửa trong ngục tối âm u, cả người như rớt xuống hầm băng, run rẩy không ngừng! Tồi tệ! Ánh mắt người này sao lại kém khuôn mặt nhiều như thế? Từ thiên sứ đến ác ma chỉ cách có hai con mắt sao?

“Tên” Giọng nói không có lấy một tia ấm áp vang lên! Trầm trầm, lại hơi khàn!

“Diệp Thiện Thiện!” Cảm giác mình bị khống chế, hoàn toàn không tự chủ được!

“Diệp …Thiện … Thiện… ?” Ác ma nghi hoặc, chậm rãi nghiền ngẫm ba chữ này!

Tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ, có ngày cái tên tràn ngập yêu thương ấm áp của mình sẽ bị người ta đọc lên một cách ngờ vực như thế? Ho khẽ vài tiếng, ác ma dời tầm mắt. Tức thì, cả người Diệp Thiện Thiện bủn rủn ngã xuống đất! Tinh thần ủ rủ cùng cực! Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là tà thuật trong truyền thuyết sao? Trời ơi! Đáng sợ quá!

“Ai phái ngươi tới?” Có tới nửa ngày, giọng nói chậm rãi vang lên.

“Ông trời!” Ánh mắt Diệp Thiện Thiện dao động, né tránh đôi mắt câu hồn của hắn!

“Tuy độc còn chưa giải hết… nhưng…” Hắn thì thào.

“Chưa giải hết?” Diệp Thiện Thiện sợ hãi la lên. Rõ ràng đã hút ra rồi mà! Mới vừa rồi còn không có sức, hai ba bước đã vọt qua. Không để ý khuôn mặt kia trong nháy mắt đã trở nên âm u, tối sầm lại, kéo áo sau lưng anh ta lên. Tại sao miệng vết thương còn có có màu xanh mờ mờ? Quả nhiên là độc chưa tiêu hết! Đang sửng sốt, tự dưng cảm thấy tay đau như bị kim đâm, vội vàng giở ra coi. Trong lòng bàn tay có một nốt đỏ thẫm, đây là cái gì?

"Một loại kịch độc cực kỳ hiếm gặp, lấy máu và xương cốt người chết trộn chung với nhau thành thuốc dẫn, phối hợp với 18 loại kịch độc luyện thành. Khi nào lòng bàn tay đồng thời xuất hiện năm nốt đỏ, toàn thân sẽ giống như tử thi, thối rữa mà chết! Loại độc Cốt Hồng này trong thiên hạ chỉ có ta mới giải được!” Tiếng ma quỷ từ địa ngục. Mỗi lần nói một câu, cả người Diệp Thiện Thiện co rút dữ dội một lần. Nghe xong câu cuối cùng, da đầu run lên!

“Ông già” Đông Quách tiên sinh kia bất quá chỉ cứu nhầm có một con sói, còn cô, cứu một tên ác quỷ!!!

“Tôi và anh không thù không oán. Anh không cám ơn tôi thì thôi sao còn lấy oán trả ơn hả?” Quả thực Diệp Thiện Thiện không thể tin được, bộ cô có huyết hải thâm cừu với anh ta sao?

“Cám ơn?” Khóe miệng gian ác khẽ nhếch, “Với ta mà nói, hai chữ này không có ý nghĩa!”

“Anh…” Diệp Thiện Thiện bực bội trợn mắt, muốn chửi mấy câu nhưng nửa ngày cũng không thốt ra được chữ nào. Tục ngữ nói phải, “Ngựa lành bị người cưỡi, người hiền bị người khi”! Quả nhiên không sai! Quay người muốn cách ác ma thật xa.

“Tuy chưa giải hết độc nhưng giết ngươi vẫn dễ như trở bàn tay… Nếu không phải sợ xúi quẩy khi ngươi chết ở chỗ này, ngươi thật sự cho rằng còn có thể bước ra khỏi đây?” Bên tai truyền đến tiếng ác ma, lạnh buốt xương!

Diệp Thiện Thiện nổi khùng, xoay người chỉ tay vào anh ta: “Anh… thật quá đáng!”

“Có thể tiếp tục chỉ tay vô người ta… ở đây có thứ rất hiếm, còn hay hơn Cốt Hồng nữa, có muốn thử không… ?” Ác ma không nóng không lạnh, nói chuyện chậm rãi như thể đang hỏi thời tiết hôm nay thế nào? Sau đó nhắm mắt lại, không thèm đếm xỉa gì đến Diệp Thiện Thiện nữa!

Mặt Diệp Thiện Thiện tái xanh, vội vàng giấu tay sau lưng, im lặng ngẩng đầu nhìn trời. Ông trời ơi! Cho sét đánh đi! Cái người này quả thực không có nhân tính mà, không biết đạo lý! Bất chấp lý lẽ!

Một mình tức tối, thở phì phì căm tức anh ta nửa ngày, cô mới cảm thấy hơi đói. Tiện tay mở bình giữ nhiệt, nhét một cái bánh bao vào miệng, vừa ăn vừa nhìn lén anh ta.

Sắc mặt ác ma rất xấu! Diệp Thiện Thiện tức giận nghĩ, đói chết anh luôn đi! Cái đồ ác độc!

Nhưng mà… sắc mặt anh ta kém như vậy, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không đành lòng! Vốn dĩ canh gà này cô giữ lại cho anh ta! Diệp Thiện Thiện thở dài trong lòng! Được rồi! Ai kêu cả đời cô không thể làm việc trái lương tâm chứ! Đấu tranh tư tưởng một hồi, quyết định không so đo hiềm khích lúc nãy nữa. Chuyện nào ra chuyện đó! Huống hồ anh ta mà chết, kêu ai giải độc cho cô đây?

“Ê! Anh uống canh gà không?” Đứng cạnh giường “hầm hừ lên giọng” hỏi .

Mí mắt ác ma thậm chí không thèm nhúc nhích! Đáng giận!

“Lãng phí thức ăn sẽ bị trời đánh đó!” Diệp Thiện Thiện “nhẹ nhàng” nói!

Vẫn như cũ!

“Được thôi! Anh không uống tôi uống hết cho rồi!”

Không nhúc nhích!

“Này!” Vẫn không để ý đến cô! Nửa ngày, Diệp Thiện Thiện nổi giận buông canh, mắt vô tình liếc đến vết máu dây ra vai áo anh ta!

Miệng vết thương… nứt ra rồi? Lưỡng lự đưa tay cởi áo ngoài ra, bên trong máu thịt nhầy nhụa một mảng, cô nhìn mà hết hồn. Thế mà anh ta cả một tiếng rên cũng không có, bộ là người sắt sao? Lòng trắc ẩn của Diệp Thiện Thiện dâng tràn, cảm thấy đau lòng không thôi. Tốt xấu gì người cũng do cô cứu, đau thành như vậy rất tội nghiệp nha; đồng thời cũng phỉ nhổ chính mình! Lúc nào cũng mềm lòng!

Lại xé mấy mảnh ra giường, nhẹ nhàng dém vào bên trong quần áo. Cũng không có thuốc giảm đau, chống viêm, làm cách nào giúp anh ta được? Giương mắt lên mới phát hiện, đôi đồng tử tối đen như mực kia đang nhìn mình.

“Ậy… vết thương của anh… đau lắm hả?” Hỏi xong suýt chút cắn lưỡi, quá vớ vẩn!

“Ngươi thật sự họ Diệp??” Nhìn ra sự đau lòng trong mắt cô! Khàn khàn hỏi, giống như muốn xác định lần nữa!

“Ừ! Tôi tên Diệp Thiện Thiện! Lúc nãy anh còn hỏi tôi, ai phái tôi đến? Có ý gì thế?” Nể tình anh ta bị thương nặng như vậy, Diệp Thiện Thiện cũng phối hợp giảm âm lượng xuống.

“Giả vờ không hiểu?” Ánh mắt âm u.

“Không hiểu thật mà!” Vẻ mặt Diệp Thiện Thiện hết sức trong sáng vô tư. Ánh mắt tựa hồ tìm kiếm gì đó trên mặt anh ta.

“Lưu Vân trang chỉ có một họ, là Lưu Vân!” Hắn chậm rãi nói, ánh mắt dường như đang dò xét mặt cô.

“Anh nói là… tất cả mọi người trong trang đều mang họ Lưu Vân?” Diệp Thiện Thiện lúc này mới phản ứng lại, giật mình hỏi.

“Nhưng ngươi lại nói cho ta biết, ngươi họ Diệp?” Đột nhiên ánh mắt sắc nhọn quét tới, làm Diệp Thiện Thiện cảm thấy khủng bố.

“Cái này… không có vấn đề gì chứ? Biết đâu là người đi ngang qua, cũng có thể là bạn bè phương xa đến thăm, bạn bè đương nhiên khác họ đúng không?” Dè dặt giải thích.

“Chẳng lẽ ngươi không biết, Lưu Vân trang cấm người ngoại họ?” Ác ma lại khôi phục giọng nói âm trầm lạnh như băng. Xem ra anh ta rất “mất hứng” với lời giải thích vừa rồi của cô!

“Tôi không biết thật đó! Chỉ vì vậy mà anh hạ cái độc Cốt Hồng gì đó lên người tôi sao?” Diệp Thiện Thiện ảo não hỏi, cô vô tội mà! Nhìn lại thấytròng mắt anh ta càng thêm u ám. Được rồi! Cô nuốt nước miếng, quyết định nói thật! “Kỳ thật… Tôi không phải người ở đây! Anh phải tin tưởng tôi, tôi là… do thiên lôi mang tới đây… anh tin không?” Nói mà ngay cả mình còn không tin nữa là! Diệp Thiện Thiện vò đầu bứt tai. Có một câu kịch, nói thế nào nhỉ? “Đùng”, một tiếng sấm vang lên, một đứa nhỏ ra đời! Xui xẻo làm sao, cô bây giờ cũng đến đây giống y chang!

“Ta tin!” Tiếng của thiên thần vừa bay qua?

“Anh tin?” Diệp Thiện Thiện hoài nghi mình nghe lầm!

“Tin ngươi nói hưu nói vượn, vội vã bịa đặt như thật ấy!” Lạnh lùng châm chọc!

“Biết trước anh sẽ không tin mà! Không tin cũng được đi! Nhưng tôi phải nói chuyện với anh. Tôi không định thăm dò gì anh hết, tuyệt đối không có ác ý. Nói cho đúng, tính ra tôi là ân nhân cứu mạng của anh. Tuy nói… có ơn với người ta cũng không nên kể công, nhưng mà, nhất định phải nói cho rõ ràng. Nếu thực sự muốn hại anh thì còn cứu anh làm gì? Đúng không? Trực tiếp giết chết không phải hay hơn sao? Hơn nữa… độc trên người anh không có liên quan đến tôi, hung khí còn để bên đó kìa! Anh có thể tự xem!” Chỉ vô đống quần áo đầy máu trong góc, Diệp Thiện Thiện ra sức chứng minh mình vô tội với ác ma. “Nhiều lắm là… có lẽ lúc hút độc ra, có khả năng tôi hút chưa hết, còn để sót độc… Nhưng tốt xấu gì, không có công lao cũng  có khổ lao nha! Nếu lúc đó tôi không giúp anh hút gần hết độc ra, bây giờ anh làm gì còn sức mà trừng tôi hả? Làm gì hạ được cái Cốt Hồng biến thái gì đó? Đúng không?”

“Ta có biện pháp khiến ngươi nói thật!” Giọng nói lạnh nhạt! Diệp Thiện Thiện hoài nghi anh ta căn bản không nghe gì hết! Ông nói gà bà nói vịt!

“Tôi nói câu nào cũng thật hết! Tôi thề đó!” Anh ta nói biện pháp, không phải là chỉ mấy cái thứ nghiêm hình bức cung cổ quái gì đó chứ?

“Nhưng dùng nhiếp hồn thuật trên người ngươi, lãng phí!” Tiếp tục châm biếm!

“Hóa ra kêu là nhiếp hồn thuật?” Tà môn! Nghĩ nghĩ lại tức lên!”Tôi còn chưa trách anh xâm phạm đời tư cá nhân, nói gì mà lãng phí? Làm gì có cái lý đó!” “Tóm lại tôi chứng tỏ mình trong sạch, anh giải độc cho tôi!” Diệp Thiện Thiện hùng hồn nói lí lẽ.

“Ta nói tin ngươi sao?” Tạt nước lạnh vô mặt!

“Tôi nói thật anh không tin, dùng cái thuật gì đó thì anh nói lãng phí! Rốt cuộc anh muốn thế nào? Tôi chết anh mới hài lòng à?” Tức giận đảo mắt lia lịa. Tuy rằng người này bị thương nặng nhưng thật tình quá khinh thường cô! Ác ma không nhìn cô, đảo mắt nhìn canh trên bàn, dùng giọng điệu không cho phép cự tuyệt, ra lệnh: “Đút ta!”

Bất bình đầy bụng! Cầm lấy cái thìa. Được rồi! Bệnh nhân là Thượng Đế! Ai kêu cô… không đành lòng cự tuyệt làm chi!

“Há miệng!”

Nhìn cái thìa nhựa lạ lùng, hắn do dự một lát mới há miệng! Diệp Thiện Thiện giận dỗi đút canh, ác ma im lặng ăn. Đột nhiên, tai cô nghe được một tiếng cười khẽ (tuyệt đối mang hàm ý chế giễu), nhìn đến cái miệng khêu gợi đang há ra ngậm vào. “Ngươi sợ ta??”

“Không sợ!” Diệp Thiện Thiện chột dạ, nhanh chóng phủ nhận, tránh né đôi mắt tà ác kia.

“Nhìn ta !” Tiếng nói tràn ngập mê hoặc!

“Vì sao?” Anh kêu nhìn là nhìn à? Buồn cười!

“Quả nhiên không dám!” Cười nhạo rõ rành rành!

“Nói bừa!” Được rồi! Cô chịu không nổi nhất chính là bị người ta khích bác! Dời tầm mắt từ miệng tới mắt anh ta, tính ra đây là lần thứ hai nhìn thẳng anh ta. Nháy mắt đã bị đôi mắt tà ác sâu thẳm, đầy bóng tối, chất chứa sóng gió gian nguy, còn có cô độc tuyệt vọng hút vào. Tuy không dùng tà thuật nhưng vẫn bị đôi mắt hấp dẫn kia quấn lấy khiến cô không thể phản kháng, cũng không có năng lực tự kềm chế! Mãi đến lúc ánh mắt ấy rũ xuống, cô mới phát hiện canh gà đổ ra ngoài!

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Ánh mắt không có ánh mặt trời, tâm phải đặt nơi nào mới tránh được bóng tối đáng sợ?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top