Viên Nguyệt Loan Đao
Chuong1:Thinh Danh Kiếm Khách
Buổi sáng, bên ngoài sương mù dày đặc. Đinh Bằng vừa mở cánh cửa sổ trong
căn phòng nhỏ của hắn, một làn sương mờ trắng đục như sữa lùa lất phất trên mặt
hắn.
Khuôn mặt của hắn rất thanh tú, thân thể cũng rất tráng kiện, đầy đủ sức mạnh,
bồng bột sinh khí, lúc hắn cười lộ vẻ ngây thơ như một đứa nhỏ, nhưng hắn không
còn là một đứa nhỏ mà là một gã thanh niên trưởng thành.
Trong vòng ba tháng, hắn đã liên tục đánh bại ba vị kiếm khách rất lừng danh
trong chốn giang hồ. Ánh dương và xuân thủy làm cho cây cối sinh trưởng tốt tươi,
thì thắng lợi và thành công cũng khiến một gã con trai trưỡng thành chững chạc.
Hiện tại hắn không những là một nam nhân thật sự, mà còn trầm tĩnh ổn định, có đầy đủ lòng tin nơi bản thân.
Hắn sinh vào tháng ba, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi. Hôm đó, đúng vào
ngày sinh nhật của hắn, hắn đã sử dụng một chiêu kiếm "Thiên ngoại lưu tinh",
đánh bại Sử Định, một kiếm khách nổi danh vùng Bảo Định. Sử Định là cao thủ của
Bắc phái Thanh Bình kiếm, hắn lấy thắng lợi này làm quà sinh nhật cho chính
mình.
Tháng tư, hắn lại sử dụng cũng một chiêu "Thiên ngoại lưu tinh" đánh bại Truy
Phong Kiếm Cát Kỳ. Cát Kỳ là đại đệ tử của Hoa Sơn Kiếm phái, kiếm pháp mau lẹ
kỳ tuyệt, ra tay rất ác liệt và là con người rất kiêu ngạo. Nhưng sau cuộc chiến đó,
hắn đã thua với thái độ tâm phục khẩu phục, và thừa nhận trước mọi người:
- "Dù ta có luyện thêm mười năm nữa, cũng không đở nổi chiêu kiếm đó".
Tháng năm, chưởng môn nhân Thiết Kiếm Môn "Tung Dương Kiếm Khách"
Quãng Chính Bình cũng bại dưới chiêu "Thiên ngoại lưu tinh" đó của hắn. Quãng
Chính Bình đối với cá nhân Đinh Bằng và chiêu kiếm đó bình phẩm như sau:
- "Kiếm khí tinh mật, không một sơ hở, trông vòng một năm, gã tuổi trẻ này sẽ
trở thành nhân vật lừng danh giang hồ, khí phách xuất chúng".
Thiết Kiếm Môn tuy không phải là một môn phái hiển hách trên chốn giang hồ,
nhưng có lịch sử lâu đời, tác phong chánh phái, Quãng Chính Bình lấy danh nghĩa
chưởng môn một phái đưa ra lời bình phẩm, đương nhiên có giá trị đáng kể.
Hiện tại, mỗi khi nhớ tới lời bình phẩm đó, Đinh Bằng vô cùng phấn khởi, kích
động. "Lừng danh giang hồ, khí phách xuất chúng", hắn đã khổ luyện mười ba
năm, mỗi ngày luyện bảy canh giờ, luyện đến nỗi gang bàn tay chai đá, gót chân
mòn nhẵn. Nhất là vào những đêm mùa đông giá lạnh, để cho tự mình được phấn
chấn tinh thần, mỗi khi hắn nhận thấy mình có ý nghĩ lười biếng luyện tập, hắn
thường lấy một cục băng tuyết bỏ vào trong quần, cái tư vị đó, người khác tuyệt
không tưởng tượng nổi. Hắn tự tàn nhẫn với chính mình như vậy chỉ vì hắn muốn
vượt trội mọi người, để tranh khẩu khí cho phụ thân hắn, người mà suốt đời không
làm nên chuyện gì đáng kể.
Phụ thân Đinh Bằng là một tiêu đầu không có tiếng tăm, trong lúc tình cờ lượm
được một tập kiếm phổ cũ rách, chỉ còn một chương. Trên chương kiếm phổ đó là
chiêu "Thiên ngoại lưu tinh". Lưu tinh ví như ánh sao rơi ngoài bầu trời, bay ra rồi
xẹt đi như chớp, tốc độ trong thoáng mắt đó, không một vật gì có thể ngăn cản.
Nhưng lúc bấy giờ, phụ thân hắn đã già, trí lực suy kém, phản ứng chậm chạp, đã
không có cách nào để luyện chiêu kiếm pháp đó, nên đã truyền lại chương kiếm
phổ đó cho con trai mình. Trước khi lâm chung, ông ta để lại đi ngôn: "Con nhất
định phải luyện thành chiêu kiếm này, nhất định phải thay ta tranh khẩu khí, để cho
người khác biết rằng Đinh mỗ ta cũng có đứa con vượt trội mọi người".
Mỗi khi nhớ đến di ngôn của phụ thân, Đinh Bằng đều cảm thấy máu nóng sôi
sục, không cầm được rơi lệ. Hiện tại hắn không còn rơi lệ nữa, chỉ những kẻ hèn
yếu mới rơi lệ, nam hán có rơi là rơi máu. Hắn hớp một hơi dài không khí trong
lành buổi sáng, rút thanh kiếm gối dưới đầu giường. Hôm nay hắn lại muốn dùng
chiêu kiếm pháp đó để đi tranh thủ một lần thắng lợi khác nữa. Cuộc chiến đấu
hôm nay nếu thắng, mới là thành công thật sự. Sử Định, Cát Kỳ, Quãng Chính Bình
tuy đều là danh hiệp giang hồ, nhưng so với cuộc đấu ngày hôm nay, thì ba lần
thắng lợi trước không đáng kể. Vì đối thủ của hắn là Liễu Nhược Tùng. Thanh Tùng
Kiếm Khách Liễu Nhược Tùng là một trong nhóm "Tuế Hàn tam hữu", danh lừng
thiên hạ.
Liễu Nhược Tùng, chủ nhân của Vạn Tùng sơn trang, và là tục gia đệ tử duy
nhất của Thiên Nhất chân nhân Võ Đang phái.
Nhiều năm trước đó, Đinh Bằng đã nghe danh Liễu Nhược Tùng, đối với hắn
lúc bấy giờ, Liễu Nhược Tùng chẳng khác một vị Thái Sơn Bắc Đẩu, ngôi trên cao
chót, không thể lay động. Nhưng hiện tại, hắn tin tưởng có thể đánh bại được người
này. Hắn dùng phương thức chính đáng để cầu giáo kiếm pháp của vị tiền bối danh
gia, khiến Liễu Nhược Tùng không thể từ chối.
Hắn quyết định phải đánh bại người này, mới có thể tiến thêm một bước, chính
thức chen chân vào hàng danh gia cao thủ trong giang hồ.
Thời gian và địa điểm quyết đấu đều do Liễu Nhược Tùng quyết định.
Ngày mười lăm tháng sáu, giờ Ngọ tại Vạn Tùng sơn trang.
Hôm nay là ngày mười lăm tháng sáu.
Cuộc chiến hôm nay sẽ quyết định vận mệnh cuộc đời của hắn.
Tối hôm trước, hắn đã tự tay giặt đồ, máng trên cây sào trúc, phơi ngoài cửa sổ,
quần áo tuy chưa hẳn khô, nhưng khi mặc vào mình sẽ mau khô. Đây là một bộ
quần áo duy nhất do tay mẫu thân hắn lúc còn sống đã may cho hắn. Hiện tại, qua
nhiều lần giặt đã trở thành màu bạc, có chỗ gần mòn rách, nhưng chỉ cần giặt được
sạch sẽ, vẫn có thể mặc để ra ngoài gặp người ta được. Bần cùng không xấu hổ, chỉ
làm biếng và dơ dáy mới đáng xấu hổ.
Hắn mặc bộ quần áo, rồi lấy từ dưới đầu giường ra một cái túi nhỏ đựng tiền
cũng bằng loại vải màu lam giống như màu áo. Trong túi chỉ còn một ít bạc vụn.
Đây là toàn bộ tài sản của hắn, sau khi trả tiền trọ cho một quán trọ nhỏ, còn lại
e rằng chỉ độ mười mấy tiền. Thông thường hắn chỉ ngủ tại nơi không phải trả tiền
thuê phòng. Thần án trong từ đường, mặt cỏ trong rừng cây đều là giường ngủ của
hắn.
Vì cuộc chiến ngày hôm nay, hắn mới bóp bụng bước vào một quán trọ nhỏ,
hắn quyết định phải có một chỗ ngủ đàng hoàng, mới có đầy đủ tinh thần và thể lực
để dành phần thắng của cuộc chiến. Trả xong tiền phòng quán trọ, hắn lại quyết
định dùng số tiền còn lại mua nửa cân thịt bò, mười miếng đậu hủ khô, một bao
đậu phộng, và năm cái bánh bao.
Đối với hắn mà nói, đây chẳng những là một sự hưởng thụ cực kỳ xa xỉ, mà còn
là một sự lãng phí không thể tha thứ. Bình thường, hắn chỉ ăn ba cái bánh khô, là
coi như qua một ngày. Nhưng hôm nay, hắn quyết định tự tha thứ cho mình một
lần. Hôm nay hắn cần có thể lực, ăn đầy đủ mới có đủ thể lực. Huống chi qua hôm
nay, tình trạng có thể hoàn toàn đổi khác.
Tiếng tăm, chẳng những có thể đem lại cho người ta sự vinh dự và tự tôn, mà
còn đem lại rất nhiều việc mà ngày thường mộng tưởng không được, kể cả tài phú
và địa vị cũng đều đem đến nữa. Hắn hiểu rõ điểm này, nên hắn đã cố nghiến răng
chịu đựng sự nghèo nàn đói khát.
Hắn tuyệt không để cho tự mình bị ô nhiễm bởi một việc gì kém quang vinh.
Hắn quyết tâm vượt hơn mọi người qua con đường chánh đáng.
Hiện tại, còn cách giờ Ngọ khoảng hai giờ nữa, hắn quyết tâm tìm một nơi thật
tốt để hưởng thụ những món ăn vừa mua.
Hắn đã tìm được một nơi giống như vườn cảnh, có hoa hồng, có cỏ xanh, có
suối nước cạnh một góc rừng gần Vạn Tùng sơn trang.
Lúc này sương mù đã tan, vầng thái dương vừa mọc, ánh sáng ấm dịu trên cành
lá, những hạt sương còn đọng long lanh như những hạt trân châu. Hắn ngồi trên
mặt cỏ xanh mềm dịu, xé miếng thịt bò. Hương vị thịt bò thươm ngon, hắn tưởng
tượng, hắn cảm thấy rất khoan khoái.
Vừa ngay lúc đó, một cô gái hốt hoảng như một con dê non bị kẻ săn rượt đuổi,
chạy vào tiểu thiên địa bí mật của hắn.
Cô gái trần truồng không một mảnh vải che thân.
Cô gái thật trẻ đẹp và nhu mì.
Đinh Bằng cảm thấy như muốn nghẹt thở, tim đập mạnh gấp ba lần lúc bình
thường.
Hắn chưa từng gần đàn bà. Tại cố hương hắn, không có gái trẻ đẹp nào mà hắn
chưa từng nhìn thấy. Nhưng hắn luôn luôn tự kiềm chế mình, bất cứ cách gì hắn
đều đã từng dùng qua, như bỏ cục miếng đá trong quần, tự dìm đầu xuống nước
suối, dùng kim tự châm vào chân, chạy bộ, trèo núi, nhào lộn...
Trước khi chưa thành danh, hắn tuyệt không để cho những việc đó làm phân
tâm, tuyệt không để cho việc gì làm hao tổn thể lực.
Nhưng hiện tại, hắn chợt thấy một cô gái lõa thể, trẻ tuổi, xinh đẹp, làn da trắng
như tuyết, cặp nhũ hoa căng tròn, đôi chân thon dài...
Hắn dùng hết nghị lực mới có thể quay đầu đi chỗ khác, nhưng cô gái lại nhào
tới, cầm tay hắn, giọng hổn hển, lắp bắp:
- Cứu... cứu... cứu... xin hãy cứu thiếp...
Cô gái dựa sát vào mình hắn, hơi thở cô nàng tỏa mùi thơm dịu, thậm chí hắn
còn nghe được tiếng tim nàng nhảy nhộn nhịp. Miệng hắn khô ráo, muốn nói mà
không thốt ra lời.
Cô gái như là đã nhận thấy sự biến đổi trên cơ thể hắn, nên nàng cũng hơi đỏ
mặt, dùng đôi bàn tay cố che những chỗ cần che trên mình, miệng lắp bắp nói:
- Công tử..., công tử..., công tử..., có thể cởi áo cho thiếp mượn được không?
Đây là bộ quần áo duy nhất của hắn, nhưng hắn cởi đưa cho cô nàng, không
chút do dự.
Sau khi mặc áo của hắn rồi, cô gái mới lộ vẻ trấn tỉnh, trân trọng nói: "Cám
ơn"!
Đinh Bằng cũng tạm được trấn tỉnh và thốt ra được lời:
- Phải có kẻ nào rượt đuổi nàng không?
Có gái khẽ gật đầu, và cặp mắt đã rưng rưng lệ !
Đinh Bằng an ủi:
- Ở đây rất vắng vẻ, người khác khó tìm đến được, mà dù có ai đuổi tới, nàng
cũng bất tất phải sợ.
Hắn là một nam tử hán, trời sanh đã có bản năng bảo vệ đàn bà, huống chi là
một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như nàng.
Hắn cầm tay cô gái nói:
- Có ta và thanh kiếm này, nàng đừng sợ.
Cô gái lại lộ vẻ an tâm và nhỏ nhẹ nói lại câu: "Cám ơn"! Rồi cuối đầu làm
thinh.
Đinh Bằng cũng không biết nói gì thêm nữa. Lý ra hắn nên hỏi: "Tại sao nàng
phải chạy trốn? Kẻ nào rượt đuổi, vì lý do gì? "
Nhưng hắn lại quên không hỏi mà cô gái cũng không nói.
Trên mình cô gái tuy đã mặc áo nhưng manh áo ngắn cụt, tuyệt đối không thể
che kín được toàn bộ thân hình nẩy nở của một cô gái. Những chỗ trên mình nàng
khiến người nhìn phải động tâm quá nhiều.
Vì vậy mà tim hắn vẫn nhảy, mà còn mỗi lúc một nhanh hơn nữa !
Sau một lúc lâu, hắn mới nhận thấy cặp mắt cô gái nhìn chăm chú vào bọc thịt
bò.
Đây có thể là một bữa ăn cuối cùng của hắn, và trên mình hắn chỉ còn lại một
đồng tiền, nhưng hắn cũng không do dự nói:
- Những đồ ăn đó đều tinh khiết, nàng ăn một chút đi.
Cô gái chỉ nói hai tiếng "cám ơn" ngắn ngủi !
Đinh Bằng nói:
- Chớ khách sáo.
Cô gái quả thật chẳng chút khách sáo.
Đinh Bằng cũng không bao giờ nghĩ rằng một cô gái như nàng, lại ăn mạnh như
một con sói. Chắc là cô nàng đã bị bỏ đói rất lâu và cho ăn rất khổ. Thậm chí hắn
còn tưởng tượng đến tình trạng bi thảm của cô gái...
... Một cô gái đơn độc, bị một lũ ác nhân lột sạch quần áo, nhốt trong căn hầm,
không cho ăn, nàng phải tìm đủ mọi cách thừa cơ trốn ra được...
Trong lúc hắn liên tưởng về cảnh ngộ của cô gái, thì cô gái đã ăn hết toàn bộ tài
sản của hắn. Thịt bò, bánh bao, luôn cả đậu hủ khô đều hết sạch, chỉ còn lại mười
mấy hạt đậu phộng.
Cô gái hình như cũng cảm thấy hơi ngượng, nên đưa gói đậu phộng tới trước
mặt hắn và rụt rè nói:
- Đây để dành cho công tử !
Đinh Bằng gượng cười. Thực ra chẳng những hắn không cười được, mà có
muốn khóc cũng khóc không ra tiếng, nhưng hắn cố gượng cười !
Cô gái cũng cười và đỏ mặt, mặt nàng ửng đỏ như đóa hoa dưới ánh dương
quang.
Cười chẳng những khiến tự mình khoái lạc, người khác vui vẻ, mà còn khiến
khoảng cách giữa người với người rút ngắn lại.
Giữa Đinh Bằng và cô gái đã cảm thấy đôi chút tự nhiên, rồi nàng kể chuyện
tao ngộ của mình. Chuyện nàng kể, so với những ảo tưởng của hắn về nàng vừa quả
chẳng sai bao nhiêu.
Cô gái quả thật bị một lũ ác nhân bắt trói đem đi, lột hết quần áo, nhốt vào một
căn hầm sâu dưới đất, bỏ đói mấy ngày. Bọn ác nhân đó thấy nàng đói không cựa
mình nổi nên sự phòng bị tỏ ra lơ là, nhờ đó nàng mới thừa cơ trốn thoát ra được.
Đó là do nàng kể, rồi cuối cùng nàng không hết lời cảm kích, nói:
- May gặp được công tử, đúng là vận hên của thiếp.
Đinh Bằng nghe nàng kể, tay luôn đặt trên đốc kiếm, khi nàng vừa dứt lời, hắn
liền nói:
- Lũ ác nhân đó hiện ở đâu, ta theo nàng đến tìm bọn chúng!
Cô gái nói:
- Công tử không thể đi được!
Đinh Bằng hỏi:
- Tại sao?
Cô gái ngần ngừ nói:
- Có những chuyện hiện thời thiếp không thể nói được, nhưng sau này nhất định
cho công tử hay.
Nghe vậy hình như bên trong còn có ẩn tình, nàng đã không thể nói ra, hắn
cũng không tiện hỏi nửa.
Cô gái lại nói tiếp:
- Hiện tại, thiếp sẽ đi kiếm một người là có thể yên tâm rồi.
Đinh Bằng hỏi:
- Nàng đi kiếm ai?
Cô gái đáp:
- Là một vị trưởng bối của thiếp, ông ấy đã bảy mươi tuổi, nhưng vẫn thích mặc
quần áo màu đõ, chỉ cần gặp được ông ấy là nhận ra ngay.
Dứt lời cô gái ngước nhìn hắn với ánh mắt đầy vẻ khẩn cầu, khẽ hỏi hắn:
- Công tử có thể đi tìm ông ta giùm thiếp được không?
Đinh Bằng đương nhiên không thể đi, thực tế không thể đi, tuyệt đối không thể
đi.
Hiện tại, cách cuộc chiến quyết định vận mệnh đời hắn chỉ còn chưa tới một
giờ nữa. Lại còn bụng đang đói khát, kiếm chưa luyện qua, cần phải bồi dưỡng tinh
thần, và thể lực, để đi đối phó với Liễu Nhược Tùng, không thể vì một cô gái lạ mà
làm mất đi cơ hội này. Thế nhưng hắn lại không thể nào thốt ra được hai tiếng
"không được".
Hắn nói tiếng "không" trước mặt cô gái đẹp, thực chẳng phải chuyện dễ. Đó
chẳng những phải có dũng khí rất lớn, và da mặt cũng rất dày.
Một gã trai nhất định phải qua nhiều lần kinh nghiệm đau đớn, mới có thể học
được tiếng "không" này.
Đinh Bằng than thầm trong bụng, nói:
- Không rõ vị tiên sinh này ở chỗ nào!
Mắt cô lập tức sáng rực và hỏi:
- Công tử chịu giúp thiếp đi tìm ông ấy?
Đinh Bằng chỉ còn biết gật đầu.
Cô gái chồm lên, ôm cứng lấy hắn và nói:
- Công tử quả thực là người tốt, thiếp sẽ chẳng bao giờ quên công tử. Công tử đi
ngược theo con suối này, đến chỗ đầu nguồn, sẽ thấy một cây cổ thụ hình thù rất
đặc biệt, lúc khí trời đẹp, ông ta hay ngồi đánh cờ với bạn.
Khí trời hôm nay rất đẹp, ông ta nhất định ở đó. Sau khi công tử tìm thấy ông ta
rồi, công tử phải xóa tan bàn cờ ông ta đang đánh, ông ta mới chịu theo công tử đến
đây.
Người mê cờ như vậy, dù trời có sập xuống, cũng phải đánh cho xong ván cờ.
Em ở đây đợi công tử, đi tìm được ông ấy hay không, công tử phải trở về đây
mau.
Nước suối trong vắt. Đinh Bằng đi dọc theo bờ suối rất lẹ, hắn muốn đi mau về
mau, hắn còn nhiều chuyện phải làm.
Thái dương đã dần dần lên cao, hắn chợt cảm thấy rất đói, đói gần muốn xỉu.
Hôm nay rất có thể là một ngày rất quan trọng đối với cả cuộc đời hắn, thời
khắc quyết định vận mệnh của hắn đã tới. Trong khi đó, hắn lại như một tên
"ngốc", bụng đói meo, chạy đi tìm một lão già mặc áo đỏ theo lời yêu cầu của một
cô gái không quen biết. Nếu nghe kể chuyện này, bất cứ ai cũng không tin.
Chỉ có sự thực duy nhất là cô gái này rất đẹp. Chẳng những đẹp mà còn có khí
chất rất đặc biệt, khiến không ai có thể từ chối lời yêu cầu của cô ta. Không ai có
đủ nghị lực từ chối và nói tiếng "không" trước cô gái này.
May, con suối không dài. Đúng như lời cô gái diễn tả, đầu con suối, có cây cổ
thụ, dưới cây cổ thụ có hai người đang đánh cờ, và một trong hai người đó có một
lão nhân mặc áo đỏ. Đinh Bằng thở ra một hơi nhẹ nhõm, rảo bước đi tới. Hắn đưa
tay định xóa tan bàn cờ của hai người đang đánh.
Không dè, hắn vừa đưa tay, chân bỗng đạp vào khoảng không một lỗ trống dưới
đất. May thay, lỗ trống không lớn, nên hắn không lọt cả thân mình xuống hố.
Nhưng hắn vừa rút ra được một chân từ dưới hố lên, thì một chân khác bước vào sợi
giây thắt thòng lọng đặt sẵn trên mặt đất. Hắn vừa đặt chân vào, lập tức giây thòng
lọng rút lại, cột chặt lấy cổ chân hắn và kéo đi làm thân hắn lảo đảo. Không may
hơn nữa là, đầu sợi giây thòng lọng cột trên một cành cây cao. Cành cây bị kéo ghì
sát mặt đất, khi sợi giây động đậy, cành cây bật lên, người hắn cũng bật tung theo.
Khi người hắn bật tung lên lại đụng vào một cành cây khác, chỗ bị đụng lại vừa
đúng ngay "nhuyển huyệt" cạnh sống lưng, nhuyển huyệt này chỉ cần đụng nhẹ
một cái, khí lực toàn thân bị mất hết.
Thế là hắn bị treo trên cây, dộng ngược đầu, giống một con cá bị treo để sửa
soạn lóc thịt.
Lỗ hổng trên mặt đất, sợi giây thòng lọng, cành cây kéo ghì sát mặt đất, chẳng
lẽ có người cố ý sắp đặt.
Cô gái kêu hắn đến đây, chẳng lẽ cố ý muốn hắn sa bẫy. Giữa hai người không
thù không oán, tại sao cô gái phải hại hắn?
Hai người đánh cờ chỉ chuyên tâm vào bàn cờ, không ai nhìn hắn một cái, hình
như không biết hắn tới và đã bị treo trên cây.
Hai người này quả thật rất mê cờ.
Họ đặt cạm bẫy này, có thể chỉ để đề phòng ngưới khác tới quấy rối họ chơi cờ,
chớ không phải để đối phó hắn.
Cô gái đương nhiên không rõ có cạm bẫy này.
Nghĩ đến đây, trong lòng Đinh Bằng hơi dễ chịu một chút, lớn tiếng kêu:
- Hai vị lão tiên sinh, phiền hai vị giúp cứu tại hạ xuống.
Hai người đánh cờ không nghe tiếng. Đinh Bằng gọi hai ba lần, hình như họ
không nghe tiếng. Đinh Bằng không nhịn được, kêu lớn:
- "Ê"...
Hắn vừa mở miệng thốt ra một tiếng này, liền có một vật bay tới lấp đầy miệng
hắn. Vật nằm trong miệng hắn nát nhẻo, hôi tanh, cũng không rõ là vật gì.
Vật đó từ một cành cây đối diện bay qua, một con khỉ nhỏ mặc quần áo màu
đỏ, ngồi trên cành cây nhe răng cười "khịt khịt"!
Vật từ trong tay con khỉ ném ra là đất bùn, kể là may mắn.
Đinh Bằng tức giận gần muốn ngất xỉu.
Trải qua thời gian lâu năm gian khổ, lúc mắt nhìn thấy đã sắp tới bờ thành
công, lại gặp chuyện xui xẻo thế này !
Chương 2:Cơ Dao Một Nước
Một lỗ trống, một cành cây, một sợi thừng, đã treo lên cành cây một người khổ luyện võ công mười ba năm.
Đinh Bằng hận mình sao không cẩn thận, để đến nỗi này, không còn cách xoay sở. Thực ra, phương vị lỗ trống, sợi giây thừng và cành cây có khoảng cách và lực lượng, như đều đã được tính toán kỹ lưỡng, chẳng những cần phải có bộ óc cao siêu, và nhiều năm kinh nghiệm, mới có thể tính toán chính xác như vậy.
Hình dạng hồng bào lão nhân lớn hơn người thường nhiều, đầu tóc trắng như cước, sắc mặt hồng nhuận như hài nhi, thân hình cũng giống một đứa trẻ mập mạp. Một lão nhân khác, mình gầy ốm, sắc mặt âm trầm, áo quần màu đen, trông giống một cây khô không hoa trái.
Cả hai đều chăm chú vào bàn cờ, mỗi quân cờ hạ xuống, đều qua một lúc suy nghĩ rất lâu.
Mặt trời dần dần lên cao, rồi dần dần ngả xuống phía tây. Giờ Ngọ đã qua, nếu không xẩy ra chuyện này, có lẽ Đinh Bằng đã đánh bại Liễu Nhược Tùng, vang tiếng giang hồ.
Đáng tiếc hắn còn bị treo trên cây.
Hai lão già đánh cờ bao giờ mới xong, chẳng lẽ họ đang suy nghĩ cách đối phó hắn.
Hắc bào lão nhân mặt âm trầm, đánh cờ cũng âm trầm, cầm quân cờ trên tay, suy nghĩ thật lâu mới nhè nhẹ, từ từ đặt xuống bàn cờ.
Hồng bào lão nhân tròn xoe mắt nhìn quân cờ của đối phương, mồ hôi trán từng giọt, từng giọt nhỏ xuống. Ai nhìn thấy thái độ của lão ta, đều biết ván cờ này, lão ta chắc chắn sẽ bị thua. Ván cờ này, lão sơ ý phân tâm hay lão cố ý nhường cho
đối phương. Người thua cờ luôn tìm lý do để giải thích, chứ không chịu nhận thua.
Đương nhiên lão đòi chơi thêm ván nữa. Nhưng hắc bào lão nhân đã đứng dậy, quay đầu đi thẳng.
Hồng bào lão nhân chồm dậy đuổi theo, lớn tiếng:
- Ngươi không thể bỏ đi được, chúng ta còn phải đánh ván nữa. Hai người, một chạy trước, một đuổi theo sau, hình như không thi triển thân pháp, chạy cũng không nhanh lắm, nhưng chỉ chớp mắt cả hai đều biến dạng. Con khỉ nhỏ mặc quần áo đỏ trên cành cây đối diện cũng đã biến mất. Trời tối dần, họ bỏ đi rồi, hình như không trở lại, cũng hình như không biết còn có một người vẫn bị treo trên cây. Trước sau, họ không để mắt nhìn Đinh Bằng
một cái.
Hoang sơn tịch mịch, bóng đêm tối dần, đương nhiên chẳng còn ai khác đến
chỗ này.
Một người bị treo trên cây tại đây, dù có bị treo bảy tám ngày, vị tất đã có
người tới cứu. Dù bị treo cho đến chết cũng không phải là chuyện lạ.
Đinh Bằng đểch thực đã lo lắng, chẳng những lo lắng mà còn vừa lạnh, vừa đói,
đầu óc phát hoảng, tứ chi tê dại. Hắn chợt phát hiện, mình thực ra là con heo, một
con heo ngu nhất, xui xẻo nhất thiên hạ. Ngay tự hắn cũng không rõ tại sao lại xui
xẻo như vậy.
Cho đến hiện tại, hắn vẫn chưa biết quý tánh đại danh của cô gái là gì, lại đưa
một manh áo duy nhất của mình cho cô ta, toàn bộ tài sản cũng bị cô ta nuốt trọn
vào bụng, mà còn vì cô ta, bị người treo tại đây như một con cá chết và không rõ bị
treo cho đến bao giờ mới thôi.
Hắn hận không tự đập cho mình bảy tám mươi cái tát thật mạnh, và khóc lớn
một trận.
Không dè, giữa lúc hắn đang oán hận tự trách bản thân, thì sợi giây thừng bị đứt
ngang, hắn rớt từ trên cao xuống, rớt xuống tuy không nhẹ, nhưng lại vừa đập mình
ngay cho huyệt đạo được giải khai.
Những chuyện đã xảy ra này, chẳng lẽ có bàn tay nào đó sắp đặt?
Họ chẳng qua chỉ muốn hắn chịu khổ một lúc, chớ không muốn treo hắn cho
đến chết. Nhưng họ là ai, tại sao phải cho hắn chịu khổ?
Hắn không nghĩ, dù nghĩ cũng không thông. Chuyện trước mắt phải làm là móc
hết chất hôi nhầy nhụa trong miệng ra. Rồi tức tốc chạy về chỗ cũ, tìm cô gái để
hỏi cho rõ. Rất tiếc cô gái đó đã bỏ đi và đem theo cả manh áo duy nhất của hắn.
Chia tay rồi, rất có thể là hắn sẽ không gặp mặt cô gái đó nữa. Đầu đuôi câu
chuyện này như thế nào, rất có thể trọn đời hắn cũng không tìm ra câu trả lời.
Hiện tại, chuyện duy nhất hắn có thể làm là mình trần, bụng rỗng, kèm theo
một miệng xú khí, lòng tức tưởi, tìm đến Vạn Tùng sơn trang cáo lỗi đã sai hẹn.
Mặc dù bây giờ đã trễ, nhưng đến trễ còn hơn không. Nếu người khác có hỏi tại sao
hắn đến trễ, hắn có thể đặt chuyện nói láo. Vì nếu nói ra sự thật, e rằng chẳng ai tin.
Vạn Tùng sơn trang, khí phái còn lớn hơn sự tưởng tượng của hắn, cả tên đứng
gác cửa cũng mặc áo gấm thêu hoa, rất có thể diện.
Sau khi biết hắn là Đinh Bằng, tên gác cổng đối với hắn rất phi thường khách
khí, mắt không hề để ý mình hắn không mặc áo, cũng không để ý mình hắn đầy
bùn.
Người gác cửa "đại nhân vật", thông thường đều rất có quy củ và lễ phép.
Những quy củ, lễ phép này, quả thực khiến hắn rất ngượng ngùng. Hắn được
người gác cửa đưa vào sảnh, rồi lễ phép nói:
- Đinh thiếu gia đã đến sớm, hôm nay mới mười lăm, chưa tới ngày mười sáu,
trang chủ chúng tôi, cùng các vị bằng hữu được trang chủ mời tới, vốn phải ở nhà
đợi Đinh thiếu gia đến, dù có phải đợi ba hôm, năm hôm cũng chẳng sao...
Đinh Bằng đỏ mặt, ngập ngừng nói:
- Tại hạ đến trễ là...
Hắn đã bịa sẵn một chuyện để nói, nhưng người gác lễ phép, như không muốn
nghe hắn nói, vội tiếp lời:
- Chỉ đáng tiếc, hôm nay trang chủ chúng tôi có việc nhất định phải xin thiếu
gia thứ tội, vì trang chủ chúng tôi chỉ đợi được vài giờ rồi có việc phải đi.
Đinh Bằng ngẩn người. Hắn không thể trách Liễu Nhược Tùng, bất luận người
nào đợi lâu tới ba canh giờ đều chẳng kể là ít.
Nhưng hắn phải làm sao đây ?
Hiện tại, chỉ còn thừa một đồng tiền, mình trần không áo mặc, bụng đói. Hắn
có thể đi đâu bây giờ.
Người gác cửa đối với hắn rất khách khí, nhưng tuyệt đối không có ý muốn mời
hắn ngồi. Cuối cùng, hắn không nhịn nổi, hỏi:
- Chẳng hay tại hạ có thể ở đây đợi trang chủ về không?
Người gác cửa cười và đáp:
- Nếu Đinh thiếu gia chịu ở lại đây đợi, đương nhiên có thể được.
Đinh Bằng thở ra nhẹ nhõm, nhưng người gác cửa lại nói tiếp:
- Nhưng chúng tôi không dám để thiếu gia lưu lại đây. Vì lần này, trang chủ
chúng tôi ra đi, ít nhất cũng ở ngoài hai ba mươi hôm, làm sao chúng tôi dám để
Đinh thiếu gia đợi tới hai ba mươi hôm được!
Đinh Bằng lặng người chới với!
Người gác cửa lại nói:
- Nhưng trang chủ chúng tôi cũng căn dặn lại, trước ngày mười lăm tháng bảy,
nhất định sẽ trở về, lúc đó sẽ không còn bận việc gì khác, dù có đợi năm ba hôm
cũng không sao.
Đinh Bằng cố dằn cơn nóng giận, nói:
- Được, ngày mười lăm tháng bảy, tại hạ nhất định sẽ tới, nhất định sẽ tới trước
giờ Ngọ.
Người gác cửa vẫn cười:
- Tiểu khả đã có nói, hôm đó trang chủ chúng tôi không còn bận việc gì, Đinh
thiếu gia có tới trễ cũng không sao.
Giọng cười của hắn vẫn khách khí, lời nói của hắn còn khách khí hơn.
Đinh Bằng quay mình thẳng ra cổng, không thèm quay đầu lại. Hắn không
muốn nhìn nét mặt cười cười của tên gác cửa nói năng khách khí, vừa rất quy cũ
này nữa. Hắn thực là chịu hết nổi. Hắn thề có một ngày nào đó, đắc chí thành
danh, hắn nhất định sẽ trở lại đây để cho tên gác cửa nọ nhìn thấy nét mặt tươi cười
của hắn.
Đó là chuyện sau này, còn hiện giờ, hắn cười không nổi, và không biết nên làm
thế nào cho qua thời gian một tháng chờ đợi.
Dù sao, hắn vẫn còn nhớ còn một đồng tiền.
Một đồng tiền có thể mua được một cái bánh khô, uống chút nước lạnh cũng
tạm đầy bụng.
Nhưng khi hắn định lấy một đồng tiền cuối cùng ra, thì mới phát hiện, đồng
tiền đó cũng không còn nữa. Có lẽ, khi hắn bị treo trên cây, đồng tiền cất trong túi
bị lọt ra mất ? Không đúng, hắn chợt nhớ ra, hắn không cất đồng tiền trong túi đựng
tiền, mà sau khi mua thịt bò, đồng tiền còn thừa, hắn bỏ trong túi áo ngực. Hiện
manh áo đó, hắn đã cho cô gái mặc, thế là đồng tiền cuối cùng cũng đi theo cô gái.
Bây giờ cả tên họ cô gái, hắn cũng không biết.
Đinh Bằng chợt phì cười, cười sặc sụa, cười chảy nước mắt.
Đêm, đêm mùa hè.
Trăng lên giữa đỉnh đầu, tinh tú đầy trời, mặt suối dưới ánh trăng, lấp lánh như
giải lụa bạc. Gió đêm đượm mùi hoa thơm. Mùi thơm ngát của lá cây, cùng mùi
thơm dịu của hoa cỏ, từng chập, từng chập từ rặng núi xa đưa tới.
Đêm hôm nay trăng rất tròn và đẹp. Đinh Bằng lại hy vọng vầng trăng tròn
phải chi là cái bánh nướng tròn trịa. Chẳng phải hắn hoàn toàn không hiểu ý nghĩa
của sự phong nhã, nhưng lúc một người quá đói bụng thì cũng quên hẳn hai chữ
phong nhã.
Đây là chỗ hắn gặp cô gái trong lúc ban sáng, hắn về lại chỗ này bởi vì hắn
không còn biết nơi khác để đi.
Với bãn lãnh của hắn, hắn có thể đi lấy trộm, đi đánh cướp, nhất định sẽ dễ
dàng đắc thủ. Nhưng tuyệt đối hắn không muốn mang một vết nhơ không bao giờ
rửa sạch. Hắn nhất định phải đi theo con đường chánh đáng.
Hắn lại nhìn xung quanh, hy vọng là đồng tiền không để trong áo, mà bị rớt
quanh đây. Nhưng hắn không tìm thấy đồng tiền, mà tìm thấy một hạt đậu phộng.
Hắn cẩn thận lượm lên, tách hột đậu phộng làm đôi, từ từ bỏ vào miệng. Không dè,
giữa lúc đó, chợt có một cô gái hấp tấp xông tới, như một con dê núi bị thợ săn rượt
đuổi, làm hạt đậu phộng trên tay hắn cũng văng mất.
Nhưng lần này Đinh Bằng không cảm thấy mình bị xui xẻo, mà còn cao hứng
đến nhảy dựng và reo lên:
- Là cô!
Đinh Bằng không ngờ gặp lại nàng, nhìn nàng dưới ánh trăng, hình như đẹp
hơn lúc mới gặp ban sáng.
Tuy hai người chỉ gặp nhau lần thứ hai, nhưng khi gặp nàng, Đinh Bằng đã coi
như vừa gặp một người bạn rất thân từ lâu.
Cô gái cũng tỏ vẻ rất vui mừng, nắm chặt tay hắn, như sợ hắn bỗng dưng đi
mất.
- "Tưởng rằng chúng ta chẳng bao giờ gặp lại nhau".
Cả hai cùng đồng thanh nói.
Cả hai cùng bật cười.
Đinh Bằng cũng nắm chặt tay cô gái, hình như cũng sợ nàng bỗng đưng đi mất.
Cô gái nhìn hắn nói:
- Vừa rồi thiếp luôn tự nhắc nhở mình, nếu gặp lại được công tử, nhất định phải
nhớ một chuyện.
Đinh Bằng vội hỏi:
- Chuyện gì?
Cô gái ngoẻn miệng cười:
- Nhớ hỏi tên công tử.
Đinh Bằng cười cười, vì vừa rồi hắn cũng luôn tự nhắc nhở mình, lần này nhất
định phải hỏi tên cô gái.
Nàng tên Khả Tiếu.
- Cô nương nói tên là Khả Tiếu?
- Phải!
- Có phải khả là khả dĩ, tiếu là tiếu thoại ?
- Phải !
Đinh Bằng cố nhịn cười, nói:
- Cái tên này thật là kỳ quái.
Khả Tiếu nói:
- Chẳng những kỳ quái mà thêm cái họ của thiếp vào còn tức cười hơn nữa.
Đinh Bằng hỏi:
- Cô nương họ gì?
- Họ Lý.
Khả Tiếu chép miệng than:
- Một người mang tên Lý Khả Tiếu, công tử thấy có đủ tức cười không.
Đinh Bằng vẫn cố nhịn cười.
Khả Tiếu nói tiếp:
- Thiếp không hiểu tại sao gia gia lại đặt cho thiếp tên này.
Đinh Bằng nói:
- Thực ra, cái tên này cũng chẳng có gì xấu.
Khả Tiếu nói:
- Nhưng lúc nhỏ đã có người hỏi thiếp: ‘Này Lý Khả Tiếu, mày có gì đáng cười
đâu’. Mỗi khi thiếp nghe người khác hỏi câu này, thiếp cảm thấy nhức đầu, chớ
làm sao còn cười được.
Cuối cùng, Đinh Bằng không nín được cười. Khả Tiếu cũng bật cười.
Chuyện xui xẻo trong một ngày, qua một trận cười, tất cả đều quên sạch.
Nhưng chỉ chốc lát, cơn đói lại kéo tới, và hắn lại nhớ đến những vấn đề cần
nên hỏi Khả Tiếu.
Nhìn nàng mặc manh áo của hắn, manh áo đó không có thể che kín toàn thân
nàng được. Ánh trăng rọi trên những chỗ áo không che kín, khiến nàng trông càng
hấp dẫn mê người.
Đinh Bằng, tự bản thân còn lo chưa xong, nhưng không rõ tại sao, hiện tại hắn
không quan tâm vấn đề của mình, mà chỉ quan tâm cô gái.
Khả Tiếu nói:
- Thiếp biết, nhất định công tử muốn hỏi thiếp, tại sao thiếp nhờ công tử đi
kiếm ông lão mặc quần áo đỏ ? Tại sao thiếp không ở đây chờ công tử ? Cả nửa
ngày vừa qua thiếp đã đi đâu?
Đinh bằng lặng thinh thừa nhận.
Khả Tiếu nói tiếp:
- Nhưng tốt nhất công tử đừng nên hỏi.
- Tại sao?
- Vì công tử có hỏi, thiếp cũng không nói.
Nàng níu lấy tay hắn nói tiếp:
- Có những chuyện công tử không nên biết tốt hơn, một người biết nhiều
chuyện, càng nhiều phiền não, thiếp không muốn đem lại nhiều phiền não cho
công tử nữa.
Bàn tay nàng mềm mại và trắng trẻo, sóng mắt nàng ôn nhu và thành khẩn, tha
thiết.
Đinh Bằng tuy chưa gần gũi đàn bà con gái, nhưng hắn cũng nhận ra, nàng đối
với hắn có vẻ thực lòng qua ánh mắt của nàng.
Đối với Đinh Bằng mà nói, đây đã quá đầy đủ. Hắn cũng nắm chặt tay nàng
nói:
- Ta sẽ nghe lời cô nương, cô nương không nói, ta cũng không hỏi.
Khả Tiếu cười thật tươi, nói:
- Nhưng thiếp muốn nhờ công tử đi làm giùm thiếp một việc nữa.
- Việc gì ?
- Đi xuôi theo con suối này, sẽ gặp một tiểu lầu, nóc lợp ngói màu lục.
- Cô nương muốn tại hạ đến đó ?
- Thiếp muốn công tử đi ngay bây giờ.
- Rồi sau đó ?
- Sau khi tới đó, sẽ có người dẫn công tử đến gặp chủ nhân tiểu lầu, người này
nói gì, nhất định công tử phải nghe theo, muốn công tử làm gì, nhất định công tử
phải làm.
Khả Tiếu lại nhìn hắn với ánh mắt rất quyến rũ, tha thiết:
- Công tử nhất định phải tin tưởng nơi thiếp, thiếp nhất định không hại công tử
đâu.
-Tại hạ tin.
Khả Tiếu gặng hỏi:
- Công tử có chịu đi không ?
Không đi, đương nhiên là không đi, tuyệt đối không thể đi.
Lần trước, nhận đi làm chuện cho cô nàng, hắn đã lãnh đủ tội, đủ khổ.
Chuyện nói ra lần này càng hoang đường hơn, sao hắn có thể đi.
Rất tiếc hắn lại nhận lời đi !
Lần trước, "đi ngược dòng suối gặp lão già mặc quần áo đỏ", lần này "đi xuôi
dòng nước sẽ gặp căn tiểu lầu lợp ngói màu lục".
Lần trước, bị treo trên cây như con cá chết, miệng bị nhét đầy bùn hôi. Lần này
sẽ gặp chuyện gì ? Hắn có bị xui xẻo như lần trước không?
Đing Bằng đã nhìn thấy căn tiểu lầu.
Tiểu lầu dưới ánh trăng, nhìn yên tĩnh và hòa bình, không có vẻ gì chứa đầy sát
cơ bên trong.
Trong tiểu lầu không có cạm bẩy, chỉ có ánh đèn hòa dịu, thiết trần hoa lệ, gia
cụ tinh mỹ. Nếu muốn nói nơi này nhất định có cạm bẫy, thì cũng là cạm bẫy rất
hiền hòa.
Một người nếu có bị chết trong cạm bẫy hiền hòa, ôn nhu, thì cũng tốt đẹp hơn
bị chết treo trên cây.
Người ra mở cửa tiểu lầu là một tiểu cô nương tóc đen óng mượt, thắt bín hai
bên, miệng cười rất tươi, lúc cười có hai lún đông tiền khá sâu.
Canh ba giữa đêm khuya, chợt có một gã trai lạ, mình trần tới gõ cửa, Đinh
Bằng cho rằng sẽ làm cho cô bé giật mình, sợ hãi vô cùng.
Không dè cô bé chẳng có vẻ gì sợ hãi, chỉ cười cười, hình như biết hắn sẽ đến
đây. Cô bé hỏi:
- Công tử kiếm ai ?
- Tại hạ kiếm chủ nhân nơi đây.
- Để tiểu nữ dẫn công tử đi. Cô bé chẳng những trả lời rất mau mà còn nắm tay
Đinh Bằng kéo đi, làm như Đinh Bằng đã là bạn thân từ lâu.
Chủ nhân trên lầu.
Trên lầu, thiết trần rất hoa lệ, chủ nhân ở phía sau bức rèm châu.
Đây chẳng phải nàng cố ý làm ra vẻ thần bí. Canh ba nửa khuya, một nữ nhân
đối với một nam nhân lạ, tất nhiên là phải đề phòng một chút, cũng có thể nàng đã
thay áo sắp sửa đi ngủ, đương nhiên không muốn để một gã trai lạ nhìn thấy.
Đinh Bằng tuy không rành kinh nghiệm xử thế, nhưng cũng rất rõ điều này.
Hắn đương nhiên biết rõ người sau bức rèm châu là nữ nhân, và giọng nói tuy
hơi ngọng nghịu, nhưng rất ngọt ngào dễ nghe:
- Là ai kêu công tử đến kiếm bổn cô nương đó ?
- Là một cô nương họ Lý.
- Cô ấy là người gì của công tử ?
- Bạn của tại hạ.
- Cô ấy đã nói gì với công tử ?
- Cô ấy nói cô nương muốn tại hạ đi làm việc gì, tại hạ sẽ đi làm việc đó.
- Công tử chịu nghe lời cô ấy ?
- Tại hạ tin tưởng cô ấy, và biết cô ấy sẽ không làm hại tại hạ.
- Bất kể bổn cô nương muốn công tử làm việc gì, công tử cũng chịu làm phải
không ?
- Cô nương là bạn của cô ấy, tại hạ cũng tin tưởng cô nương.
- Công tử có biết bổn cô nương đối với công tử thế nào không ?
- Tại hạ không biết.
Giọng nói của chủ nhân chợt thay đổi, thay đổi một cách rất dữ tợn:
- Bổn cô nương muốn công tử vào một bồn nước nóng, nước thật nóng, dùng
một bàn chải rất lớn, chải hết bùn đất trên mình công tử, khoát lên mình công tử
một bộ đồ mới tinh, và mang một đôi giày thật mới, rồi bắt đầu ngồi trên một cái
ghế. Sau đó đem một nồi thịt bò đã hầm kỹ mấy giờ nhét đầy vào bụng, khiến
công tử không đứng dậy nổi.
Đinh Bằng cười, hắn đã nhận ra giọng nói của cô gái.
Một người cười khanh khách từ sau rèm châu bước ra. Là Khả Tiếu.
Đinh Bằng cố ý chép miệng than:
- Tại hạ đối với cô nương thật lòng, tại sao cô nương lại đối với tại hạ như vậy ?
Khả Tiếu cũng cố ý sa nét mặt, nói:
- Ai biểu công tử dễ dãi nghe lời, thiếp không hại công tử, hại ai ?
Đinh Bằng:
- Thực ra, những chuyện này tại hạ đều không sợ.
Khả Tiếu hỏi:
- Công tử sợ gì ?
- Tại hạ sợ nhất là uống rượu, nếu cô nương bắt tại hạ phải uống mấy cân Thiện
tửu lâu năm, tại hạ sẽ bị hại khổ lắm đó!
Rượu lâu năm, thịt bò nướng tái.
Nếu quả thực có người muốn dùng những món này để hại người, nhất định có
rất nhiều người tự nguyện để bị hại.
Hiện tại Đinh Bằng sau khi tắm bằng nước nóng, mặc bộ đồ mới, như một
người thay đổi từ trên xuống dưới, chỉ có một sợi đai lưng là không thay đổi. Sợi
đai lưng may bằng vải màu lam, rộng một tấc, dài bốn thước.
Khả Tiếu ngoẻn miệng cười nói:
- Hiện giờ công tử nên biết rõ, công tử chớ nên đối xử với thiếp quá tốt, vì
người đối với thiếp càng tốt, thiếp càng muốn tìm cách làm hại.
Đinh Bằng chép miệng:
- Thật ra, chẳng thể kể tại hạ tốt lắm với cô nương, chẳng qua chỉ cho cô nương
mượn một manh áo cũ, mời ăn chút thịt bò, và một ít bánh nướng thôi.
Khả Tiếu nói:
- Công tử cho thiếp, chẳng phải một manh áo cũ, mà là một manh áo duy nhất
hiện có; chẳng phải mời thiếp một ít thịt bò, mà là toàn bộ lương thực hiện có.
Nàng nhìn Đinh Bằng với ánh mắt nhu tình và cảm kích, nàng nói tiếp:
- Nếu có người đem tất cả những gì mình hiện có tặng cho công tử, công tử sẽ
đối xử với người đó ra sao ?
Đinh Bằng không nói gì.
Khả Tiếu lại nói:
- Nếu có người đem tất cả những gì hiện có tặng cho thiếp, thiếp chỉ có một
cách để báo đáp.
Đinh Bằng hỏi:
- Cách gì ?
Khả Tiếu cúi đầu nhỏ nhẹ:
- Thiếp cũng tặng lại cho người đó tất cả những gì mình có.
Rạng sáng.
Lúc Đinh Bằng tỉnh dậy, Khả Tiếu vẫn nằm bên cạnh, gục mặt trên ngực hắn
như con chim nhỏ. Nhìn mái tóc đen mướt và cần cổ trắng ngần của nàng, trong
lòng Đinh Bằng cảm thấy một niềm hạnh phúc và mỹ mãn chưa từng có.
Vì cô gái mỹ miều này đã hoàn toàn thuộc về hắn.
Hắn không những mãn túc mà còn kiêu hãnh, vì hiện tại hắn đã chân chính trở
thành một nam tử.
Không rõ nàng cũng tỉnh dậy tự lúc nào, ngóc đầu nhìn hắn với cặp mắt si mê,
đắm đuối.
Đinh Bằng nhẹ vuốt tóc mềm mại của nàng, thì thầm hỏi:
- Nàng có biết ta đang nghĩ gì không?
Khả Tiếu hỏi lại:
- Công tử đang nghĩ gì vậy?
Đinh Bằng nói:
- Ta đang nghĩ, nếu ta là một người vừa có tiền, vừa có danh, nhất định ta sẽ
đưa nàng đi rong chơi khắp thiên hạ, để mọi người trong thiên hạ đều hâm mộ
chúng ta, ghen với chúng ta, lúc đó nàng sẽ vì ta mà kiêu hãnh.
Hắn khẽ chép miệng nói tiếp:
- Tiếc rằng, hiện tại ta chỉ là một gã nghèo mạt, không có gì cả.
Khả Tiếu ngoẻn miệng cười và nói:
- Thiếp thích con người nghèo mạt như công tử.
Đinh Bằng trầm mặt một chút, chợt lớn tiếng:
- Ta quên mất, ta còn một vật này có thể tặng cho nàng.
Rồi hắn vùng dậy, lục trong đống áo quần, tìm ra sợi đai lưng:
- Ta muốn tặng nàng sợi đai lưng này. Hắn nói.
Khả Tiếu không dám cười, vì thấy thần sắc hắn rất trịnh trọng, nghiêm túc,
tuyệt chẳng phải chuyện nói đùa. Nàng chỉ dịu dàng nói:
- Vật gì công tử tặng, nhất định thiếp sẽ giữ kỹ.
Đinh Bằng nói:
- Ta không cần nàng giữ kỹ, mà muốn nàng xé ra coi.
Khả Tiếu rất biết nghe lời. Nàng xé sợi đai lưng, mới phát hiện bên trong cất
dấu một trang giấy đã cũ rách.
Màu giấy đã vàng, mặt trước có mấy hình vẽ đơn giãn; mặt sau dày đặc những
hàng chữ nhỏ li ti.
Khả Tiếu chỉ xem hai hàng:
- Chiêu kiếm này là tuyệt học bình sanh của ta, kiếm pháp của các phái Thanh
Bình, Hoa Sơn, Tung Dương, Không Động, Võ Đang, Hoàng Sơn và Điểm Thương,
gặp chiêu kiếm này tất sẽ bại.
Chỉ nhìn qua hai hàng, nàng không đọc tiếp mỉm cười hỏi:
- Chiêu kiếm này quả thực lợi hại như vậy sao ?
Đinh Bằng nói:
- Ta vẫn chưa nằm vững, nên chưa dám tìm các cao thủ thực sự để thử, nhưng
hiện tại ta đã biết kiếm phái của phái Thanh Bình, Hoa Sơn và Tung Dương, gặp
chiêu kiếm này của ta chẳng khác đậu hũ gặp dao bén, hoàn toàn không sức chống
đỡ. Hắn tỏ vẻ rất cao hứng, nói tiếp:
- Đợi khi ta đánh bại Liễu Nhược Tùng, ta sẽ tìm người khác nổi danh hơn hắn,
thế nào cũng có ngày ta muốn tất cả kiếm khách nổi danh trên giang hồ, đều bại
dưới kiếm của ta.
Khả Tiếu lại nhìn Đinh Bằng vài lượt, rồi đưa trả tờ giấy cho hắn, nói:
- Đây là vật trân quý nhất của công tử, thiếp không thể lấy được.
Đinh Bằng hỏi:
- Ta muốn tặng nàng vật trân quý nhất, tại sao nàng không muốn lấy?
Giọng Khả Tiếu thật ngọt:
- Thiếp là thân phận nữ nhi, không muốn tranh đua với các kiếm khách nổi
danh giang hồ, chỉ cần công tử có lòng như vậy, thiếp đã mãn nguyện lắm. Rồi
nàng ôm ghì hắn, thủ thỉ bên tai:
- Thiếp chỉ muốn một mình công tử thôi !
Trăng tròn rồi khuyết, khuyết lại tròn.
Ngày ngày qua đi, Đinh Bằng hầu như quên hẳn cuộc hẹn với Liễu Nhược
Tùng.
Nhưng Khả Tiếu không quên, nhắc:
- Thiếp nhớ ngày mười lăm tháng bảy, công tử có hẹn ước...
Đinh Bằng hững hờ đáp:
- Đến hôm đó, ta sẽ đi.
Khả Tiếu nhắc nhở:
- Hôm nay đã là mồng tám rồi, trong mấy ngày sắp tới, công tử cũng nên luyện
qua kiếm pháp, nhất là có thể một mình tìm chỗ yên tĩnh tập luyện. Thiếp biết,
công tử nhìn thấy thiếp, sẽ... sẽ không muốn luyện tập gì nữa.
Đinh Bằng cười:
- Hiện tại ta muốn ...
Khả Tiếu không cười, cũng không nói gì thêm. Ngày hôm sau, khi Đinh Bằng
tỉnh dậy, Khả Tiếu cùng con a đầu, miệng có hai núm đồng tiền đã rời khỏi tiểu lầu,
chỉ để lại một phong thư.
"Thiếp muốn chàng trong mấy ngày này, hãy cố gắng luyện kiếm pháp, bảo vệ
sức khỏe, sau cuộc hẹn ngày mười lăm tháng bảy, sẽ gặp lại nhau".
Những lời dặn dò trong thư, càng khiến Đinh Bằng thêm cảm kích. Trong lòng
hắn tuy không khỏi đượm chút buồn ly biệt, nhưng nghĩ đến lúc gặp lại Khả Tiếu,
hắn lại phấn khởi tinh thần, luyện kiếm, luyện lực, luyện khí.
Vì Khả Tiếu, hắn quyết tâm cuộc chiến này không thể bại.
Hắn đã phát hiện, thể lực mình tốt hơn trước nhiều. Một gã con trai sau khi có
đàn bà, mới có thể kể là chân chính nam nhân, cũng như mặt đất, sau khi được
thấm nhuần nước mưa, mới biến thành màu mỡ phong phú.
Đến đúng ngày mười lăm tháng bảy, tinh thần, thể lực của hắn, đều đã đạt mức
tối cao.
Đối với cuộc chiến này, hắn đã có lòng tin tất thắng, cầm chắc tất thắng.
Mười lăm tháng bảy.
Buổi sáng.
Trời quang đãng, dương quang rực rỡ. Tâm tình của Đinh Bằng cũng như thiên
khí, hắn tự cảm thấy tinh thần đầy đủ, khí lực dồi dào, dù trời sập xuống cũng
chống đỡ nổi.
Người gác cửa rất quy củ, lễ phép của Vạn Tùng sơn trang, khi nhìn thấy Đinh
Bằng cũng thót giật mình.
Người có thể giữ được chân gác cửa nhà đại phú hộ, chẳng phải chuyện dể,
chẳng những có con mắt biết nhận xét người giàu nghèo, sang hèn, mà còn biết
thay đổi nét mặt thích đáng tùy lúc. Gã thực không ngờ, người trẻ tuổi, quần áo
sang trọng đứng trước mặt gã lại là tên nghèo mạt không có áo mặc, với bộ mặt xui
xẻo đã đến đây tháng trước.
Nhìn biểu lộ trên nét mặt người gác cửa, Đinh Bằng cảm thấy vui thích, sự tức
giận hôm nào đã vơi chút ít. Hắn nghĩ bụng, đợi sau khi đánh bại Liễu Nhược Tùng
rồi, biểu lộ của gã này nhất định càng làm hắn vui hơn.
Trong lòng Đinh Bằng chỉ có một điểm ái ngại duy nhất là giữa hắn và Liễu
Nhược Tùng không oán không thù, vốn không nên hủy thanh danh lâu năm của ông
ta trong một sớm. Hắn nghe nói, Liễu Nhược Tùng chẳng những rất có hiệp danh
trong giang hồ, mà còn là một chánh nhân quân tử.
Liễu Nhược Tùng dáng người cao gầy, diện mạo rất anh tuấn, lễ phép, là một
trung niên rất có phong độ.
Đối với đại đa số nữ nhân, loại nam nhân này có ma lực hấp dẫn hơn bọn tuổi
trẻ nhiều.
Ông ta tuyệt không nhắc đến chuyện tháng trước, điểm này khiến cho Đinh
Bằng chẳng thể không thừa nhận ông ta là quân tử.
Thái độ ông ta rất trầm ổn, hành động mau lẹ, ngón tay dài mà có sức, phản
ứng rất linh mẫn.
Những điểm này lại khiến Đinh Bằng chẳng thể không thừa nhận ông ta là một
kình địch, chẳng phải chỉ có hư danh trong giang hồ.
Luyện vũ trường đã chuẩn bị xong, và trãi trên mặt đất bằng lớp cát nhuyển.
Trên giá vũ khí, hai bên bày đủ loại binh khí, đủ mọi hình thức, tinh quang
sáng ngời. Dưới bóng cây, còn bày sáu bảy ghế ngồi bằng gỗ đàn.
Liễu Nhược Tùng giải thích:
- Có mấy vị bằng hữu, mộ danh kiếm pháp Đinh thiếu hiệp từ lâu, đều muốn
thưởng thức, nên tại hạ chủ trương mời họ đến, mong thiếu hiệp chớ trách.
Đinh Bằng đương nhiên không trách. Một người lúc thành danh nở mặt, luôn hy
vọng có người đến chứng kiến, người đến càng nhiều, càng thêm cao hứng.
Hắn hỏi:
- Những vị nào đã đến đây ?
Liễu Nhược Tùng nói:
- Một vị tiền bối trong võ lâm, Chung lão tiên sinh của Điểm Thương sơn.
Đinh Bằng hỏi:
- Phong Vân Kiếm Khách Chung Triển ?
Liễu Nhược Tùng mỉm cười:
- Không dè Đinh thiếu hiệp cũng biết vị lão tiên sinh này.
Đinh Bằng đương nhiên biết Chung Triển là người chính trực, cũng như kiếm
pháp của ông ta đã được mọi người tôn kính.
Được người có danh vọng như Chung Triển đến làm nhân chứng cho cuộc
chiến này, thực là may mắn cho Đinh Bằng.
Liễu Nhược Tùng lại nói:
- Mai Hoa lão nhân và Mặc Trúc Tử cũng tới, trong giang hồ liệt tại hạ cùng
hai vị này là ‘Tuế Hàn Tam Hữu’, thực ra tại hạ thấy không xứng đáng.
Ông ta lại cười lộ vẻ đắc ý, nói tiếp:
- Còn một vị nữa là Tạ tiên sinh, danh tiếng trong giang hồ không lớn lắm, vì vị
này rất ít đi lại bên ngoài. Người trong "Thần Kiếm Sơn Trang", thường ít khi đi lại
trong giang hồ.
Đinh Bằng hơi đổi sắc, hỏi:
- Thần Kiếm Sơn trang ? Vị Tạ tiên sinh này là người trong Thần Kiếm Sơn
Trang ?
Liễu Nhược Tùng gật đầu và thản nhiên đáp:
- Phải.
Đinh Bằng bắt đầu hồi hợp, đối với người trẻ tuổi học kiếm mà nói, bốn tiếng
‘Thần Kiếm Sơn Trang’ vốn đều khiến lòng người rúng đọng, hồi hộp.
Thần Kiếm Sơn Trang, Thúy Vân Phong, Lạc Thủy Hồ, gia đình họ Tạ. Tam
thiếu gia Tạ Hiểu Phong, Kiếm trung thần kiếm, Nhân trung kiếm thần. Vị Tạ tiên
sinh hôm nay phải chăng là vị kiếm thần này ?
Vị đến trước nhất là Điểm Thương Chung Triển. Phong Vân kiếm khách thành
danh rất sớm, Liễu Nhược Tùng phải kêu ông ta là lão tiên sinh, nhưng ông ta coi
không già, tóc vẫn đen, cặp mắt vẫn sáng quắt. Ông ta đối với vị thiếu niên từng
đánh bại ba cao thủ của ba phái Thanh Bình, Hoa Sơn và Tung Dương không có vẻ
khách khí. Người chính trực đối với ai cũng không có vẻ khách khí, ông ta luôn có
thái độ này, và luôn cho rằng người khác phải đặc biệt tôn kính vì sự chính trực của
mình. Đây phải chăng người chính trực trong giang hồ đã quá ít ? Tuy vậy, Chung
Triển vẫn không ngồi vào ghế thượng vị, ghế thượng tọa này đương nhiên dành cho
vị Tạ tiên sinh của Thần Kiếm sơn trang.
Tạ tiên sinh chưa tới, Mai Hoa và Mặc Trúc trong nhóm ‘Tuế Hàn Tam Hữu’
đã tới.
Nhìn thấy hai người này Đinh Bằng ngẩn người.
Một người áo đỏ, tóc bạc như cước, sắc mặt hồng nhuận như trẻ nít; một người
sắc mặt âm trầm, mình gầy như cây trúc. Rõ ràng là hai người đã ngồi đánh cờ
dước góc cây cổ thụ trên đầu ngọn suối hôm trước. Họ làm như chưa hề thấy Đinh
Bằng.
Đinh Bằng cũng rất muốn quên chuyện này, nhưng có một điều hắn tuyệt đối
không thể quên là tại sao Khả Tiếu muốn hắn kiếm hai người này ? Nàng có quan
hệ gì với họ ?
Hắn ăn năn, tại sao không hỏi rõ chuyện này, taị sao lại đáp ứng yêu cầu của
nàng.
Hiện tại hắn không còn cách để hỏi nữa, vì vị Tạ tiên sinh của Thần Kiếm sơn
trang đã tới.
Vị Tạ tiên sinh này có thân hình mập mạp, khuôn mặt tròn trịa, luôn tươi cười,
rất hiền hòa, coi như một người thương gia.
Hiển nhiên vị Tạ tiên sinh này chẳng phải là Tạ Tam thiếu gia Tạ Hiểu Phong
đệ nhất kiếm đương thời, vang danh thiên hạ. Thậm chí cả Điểm Thương Chung
Triển cũng khăng khăng mời ông ta ngồi vào ghế thượng tọa. Ông ta cũng không
chịu, nói mình là một quản sự trong Thần Kiếm sơn trang mà thôi, truớc mặt các vị
anh hùng thành danh, đuợc ngồi hầu tiếp tại ghế sau cùng, đã là vinh hạnh lắm rồi,
Một người tùy tiện từ Thần Kiếm sơn trang ra, trong giang hồ đã có thân phận và
khí thế như vậy, khiến Đinh Bằng càng thêm hồi hộp, máu nóng bừng sôi!
Hắn thề sẽ có một ngày, hắn cũng muốn đến Thần Kiếm sơn trang, dùng ba
thước sắc trong tay, đến bái phỏng vị danh hiệp thiên hạ vô song đó, xin thỉnh giáo
kiếm pháp của vị đó, dù có bị bại dưới kiếm của ông ta, cũng có thể coi như không
uổng kiếp sống này,
Hắn tự nhủ, cuộc chiến hôm nay nhất định không thể bại.
Hắn từ từ đứng dậy nhìn Liễu Nhược Tùng, nói:
- Vãn bối Đinh Bằng, xin tiền bối chỉ giáo, mong tiền bối kiếm hạ lưu tình.
Chung Triển chợt nói:
- Thiếu hiệp tuổi còn trẻ, nhưng có chuyện phải luôn ghi nhớ.
Đinh Bằng:
- Xin tiền bối chỉ giáo.
Chung Triển trầm nét mặt, giọng lạnh lùng:
- Kiếm vốn là vật vô tình, một khi kiếm ra khỏi bao, chẳng thể lưu tình.
Hai đồng tử áo tía bưng hộp kiếm được trang hoàng rất hoa lệ, dáng nghiêm
trang sau lưng Liễu Nhược Tùng. Liễu Nhược Tùng mở hộp, lấy kiếm, rút kiếm ra,
một tiếng ‘keng’, trường kiếm ra khỏi bao, tiếng ngân như rồng gầm.
Tạ tiên sinh mỉm cười khen:
- Hảo kiếm !
Đây quả thực là một thanh kiếm tốt, kiếm quang lưu động, tỏa kiếm khí lạnh
lẽo kinh người.
Liễu Nhược Tùng cầm kiếm trên tay, thái độ rất ưu nhã, an nhàn.
Đinh Bằng tay nắm chặt chuôi kiếm, lòng bàn tay đã có mồ hôi.
Kiếm của hắn chỉ là thanh kiếm sắt rất thông thường, tuyệt đối không thể sánh
kịp lợi khí trên tay Liễu Nhược Tùng. Hắn cũng không có phong thái ưu nhã, an
nhàn, trầm tĩnh như Liễu nhược Tùng.
Hắn tuy đã tin tưởng chiêu ‘Thiên ngoại lưu tinh’ của mình chắc chắn có thể
phá kiếm pháp Võ Đang đích truyền của Liễu Nhược Tùng, nhưng hắn vẫn rất khẩn
trương.
Liễu Nhược Tùng nhìn hắn mĩm cười nói:
- Tệ xá còn có thanh kiếm khác, tuy chẳng phải là thần binh lợi khí, nhưng
cũng tạm được, nếu Đinh thiếu hiệp không hiềm tỵ, tại hạ sẽ kêu người đem ra.
Ông ta tự thị là thân phận tiền bối danh gia, không muốn chiếm tiện nghi trước
đối thủ.
Đinh Bằng không chịu tiếp nhận hảo ý của ông ta, chỉ điềm đạm nói:
- Vãn bối dùng thanh kiếm này, nó là di vật của tiên phụ, vãn bối không dám
khinh bỏ.
Liễu Nhược Tùng hỏi:
- Có phải thiếu hiệp là con cháu Đinh gia ở Thái Hồ ?
- Vãn bối là người Ký Bắc.
Chung Triển:
- Vậy thì lạ thiệt.
Ông ta lạnh lùng nói tiếp:
- Giang hồ đồn đại, vị Đinh thiếu hiệp kiếm pháp kỳ cao, mà một kiếm thành
tựu nhất, còn thần kỳ diệu tuyệt, như từ ngoài trời bay tới. Lão phu học kiếm năm
mươi năm, lại không rõ vùng Ký Bắc, còn có một Đinh gia nữa, và có kiếm pháp
gia truyền tinh diệu đến thế ?
Tạ tiên sinh gật đầu, nói:
- Thật ra, đây cũng chẳng có gì đáng kỳ quái, trong giang hồ vốn có nhiều kỳ
nhân dị sĩ, không cần nổi danh, Chung lão tiên sinh tuy kiến văn rộng rãi, cũng vị
tất đã biết rõ hết.
Chung Triển làm thinh, Liễu Nhược Tùng cũng không nói gì thêm, hồi kiếm ngang ngực nói:
- Xin mời!
Chương 3
Thiên Ngoại Lưu Tinh
Mười lăm tháng bảy, đúng ngọ, mặt trời chói chang.
Mặt đất vũ trường trải cát nhuyễn, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, kiếm
khí quang mang càng làm thêm chói mắt.
Kiếm Đinh Bằng đã đánh ra.
Kiếm pháp của hắn ngoại trừ chiêu "Thiên ngoại lưu tinh" các chiêu kiếm
khác quả thực đều là gia truyền, chỉ có thể kết một chữ "bình" – bình thường,
bình thực, kiếm pháp rất bình thường.
Võ Đang kiếm pháp là nội gia chính tông, lãnh tụ võ lâm, khinh linh
huyền diệu, trong tay Liễu Nhược Tùng sử dụng càng lưu động khó lường. Ông
ta chỉ dùng ba khẩu quyết: "khiêu, tước, thích" với kiếm thế khinh linh đã dồn
Đinh Bằng vào thế lúng túng muốn ngộp thở.
Mọi người đều hơi thất vọng về vị thiếu niên kiếm khách mới quật khởi
trong giang hồ. Nhưng Đinh Bằng càng tự mình tin tưởng hơn. Ít ra hắn đã nhận
thấy ba chỗ sơ hở trong kiếm pháp Liễu Nhược Tùng. Chỉ cần hắn thi triển
chiêu "Thiên ngoại lưu tinh", muốn phá kiếm pháp Liễu Nhược Tùng thực như
dao bén chẻ tre. Hắn vốn còn muốn nhường Liễu Nhược Tùng thêm mấy chiêu,
không muốn làm vị kiếm khách tiền bối này quá khó chịu. Nhưng một khi kiếm
ra khỏi bao chẳng thể lưu tình. Hắn đã nhớ kỹ câu này của Chung Triển.
Kiếm pháp bình thường của hắn chợt thay đổi, một thanh kiếm sắt bình
thường bỗng hoá thành một đạo lưu tinh quang hoa chói mắt. Lưu tinh từ ngoài
trời bay tới, không thể tìm hiểu được cách chống đỡ. Vô tình thiết kiếm, kiếm
hạ vô tình.
Trong lòng Đinh Bằng chợt lại thấy hơi ái ngại, vì hắn biết Liễu Nhược
Tùng chắc sẽ bị thương dưới kiếm của hắn.
Nhưng hắn đã lầm.
Một tiếng "keng", tinh quang bắn bốn phía. Liễu Nhược Tùng đã đỡ được
chiêu kiếm "Thiên ngoại lưu tinh" của Đinh Bằng.
Võ Đang nội gia chân khí. Liễu Nhược Tùng là đệ tử tục gia duy nhất của
Thiên Nhất chân nhân nội lực thâm hậu, đương nhiên Đinh Bằng chẳng thể sánh
kịp. Song kiếm chạm nhau, Đinh Bằng bị chấn động sắp té ngã. Nhưng hắn
không để bị té xuống. Kiếm của hắn tuy bị chấn mẻ một miếng, hổ khẩu tay
cũng bị chấn thương nhưng hắn không để bị té ngã vì hắn quyết tâm không để té
ngã. Quyết tâm không nhìn thấy được bằng mắt nhưng là then chốt trọng yếu
quyết định sự hơn thua, thậm chí có khi còn trọng yếu hơn nội lực.
Hắn chưa thua còn muốn đấu nữa. Vừa rồi chắc có gì sơ sót. Chiêu kiếm
đó vốn là chiêu kiếm tất thắng.
Liễu Nhược Tùng đã thu kiếm thức nhìn Đinh Bằng với ánh mắt rất kỳ
quái.
Chung Triển chợt nói:
-Đinh thiếu hiệp chưa thua.
Ông ta quả thực là người chính trực. Vì câu nói này sự chán ghét của Đinh
Bằng đối với ông ta đã chuyển thành sự cảm kích.
Cuối cùng Liễu Nhược Tùng cũng gật gật đầu nói:
-Tại hạ biết thiếu hiệp chưa thua.
Nhưng ông ta vẫn nhìn Đinh Bằng bằng ánh mắt kỳ quái hỏi từng tiếng
một:
-Chiêu kiếm thiếu hiệp sử dụng vừa rồi có phải đã đánh bại kiếm pháp
của Tung Dương Quãng Chính Bình?
Đinh Bằng đáp:
-Phải!
Liễu Nhược Tùng lại hỏi:
-Lúc thiếu hiệp đánh bại hai vị Sử Định và Cát Kỳ cũng bằng chiêu kiếm
này?
-Phải!
-Đây thực là kiếm pháp gia truyền của thiếu hiệp?
-Phải!
-Lệnh tôn là vị tiền bối nào?
-Gia phụ đã qua đời tám năm trước.
Đinh Bằng không nói tên phụ thân mình, Liễu Nhược Tùng cũng không
truy vấn.
Thần sắc ông càng kỳ quái hơn, chợt quay mình hỏi vị Tạ tiên sinh:
-Chiêu kiếm Đinh thiếu hiệp sử dụng vừa rồi chắc Tạ tiên sinh đã nhìn rất
rõ?
Tạ tiên sinh mỉm cười đáp:
-Loại kiếm pháp tinh diệu cao tuyệt này tại hạ thực không hiểu rõ lắm
may cũng nhìn được khá rõ.
Liễu Nhược Tùng lại hỏi:
-Tạ tiên sinh thấy chiêu kiếm đó thế nào?
Tạ tiên sinh đáp:
-Chiêu kiếm đó lăng lệ kỳ quỷ, hầu như đã có uy lực như "Đoạt mệnh
thập tam thức" của vị tuyệt đại kỳ hiệp Yến Thập Tam năm xưa. Lộ số cũng
phảng phất tương tự, chỉ tiếc công lực chưa đủ mà thôi.
Ông ta lại cười cười nói tiếp:
-Đây chẳng qua tại hạ chỉ thuận miệng nói bậy mà thôi chứ kiếm pháp tại
hạ không rành lắm.
Đương nhiên chẳng phải ông ta chỉ thuận miệng nói bậy, môn hạ Thần
Kiếm sơn trang làm gì có người không rành kiếm pháp?
Ba mươi năm trước, Yến Thập Tam tung hoành thiên hạ, mình trải trăm
trận lớn nhỏ, đánh đâu thắng đó, được thiên hạ công nhận là người duy nhất có
thể cùng Tạ tam thiếu gia quyết thắng phụ. Sau đó vị kỳ hiệp này có cùng Tạ
Hiểu Phong giao thủ hay không, rút cuộc ai thắng, ai bại đến nay vẫn là một câu
hỏi không giải đáp. Hiện tại vị kỳ hiệp cô độc kiếm khách này tuy đã quy tiên
nhưng thanh danh và kiếm pháp của ông vẫn lưu truyền bất hủ.
Tạ tiên sinh đem chiêu kiếm của Đinh Bằng so sánh với đoạt mệnh thập
tam thức của vị kỳ hiệp đó quả thực là một vinh sủng cho Đinh Bằng.
Liễu Nhược Tùng chợt mỉm cười nói:
-Theo lời Tạ tiên sinh khiến tại hạ vinh hạnh vô cùng.
Đinh Bằng ngẩn người. Mọi người cũng ngẩn người ngạc nhiên.
Vinh hạnh vô cùng phải là Đinh Bằng tại sao lại là Liễu Nhược Tùng?
Chung Triển lạnh lùng hỏi:
-Tạ tiên sinh tán thưởng kiếm pháp của Đinh Bằng có quan hệ gì với Liễu
đại hiệp?
Liễu Nhược Tùng đáp:
-Có chút quan hệ!
Chung Triển vẫn cười lạnh. Liễu Nhược Tùng không đợi Chung Triển nói
gì thêm tiếp lời:
-Mọi người trong giang hồ đều biết kiến văn của tiền bối rộng rãi, đã so
sánh tương đương với Bách Hiểu Sinh binh khí phổ năm xưa.
Chung Triển nói:
-Lão phu tuy không có kiến văn quảng bác bằng Bách Hiểu Sinh nhưng
kiếm pháp của các môn phái trong thiên hạ lão phu đều đã thấy qua.
Liễu Nhược Tùng hỏi:
-Tiền bối đã thấy qua chiêu kiếm này chưa?
-Chưa.
Liễu Nhược Tùng hỏi:
-Còn Tạ tiên sinh?
Tạ tiên sinh đáp:
-Tại hạ cô lậu quả văn, không có kiến thức về kiếm pháp cũng không rõ
có bao nhiêu...
Liễu Nhược Tùng thản nhiên cười cười nói:
-Sở dĩ hai vị chưa thấy qua chiêu kiếm này là vì chiêu kiếm này do tại hạ
sáng chế...
Câu nói này thật rất kinh người. Kinh hãi nhất đương nhiên là Đinh Bằng.
Gần như hắn không nhịn được, chồm lên hỏi:
-Tiền bối nói sao?
Liễu Nhược Tùng nói:
-Lời tại hạ nói chắc Đinh thiếu hiệp đã nghe rất rõ rồi.
Máu nóng Đinh Bằng đã xông lên đỉnh đầu:
-Tiền bối... tiền bối có gì làm chứng?
Liễu Nhược Tùng từ từ quay mình sai tên đồng tử:
-Ngươi đi mời phu nhân đem kiếm phổ của ta ra đây!
Đối với một nam nhân học kiếm mà nói, trên đời có hai khoản tuyệt đối
không thể cho người khác cùng hưởng: đó là kiếm phổ và thê tử.
Liễu Nhược Tùng là một nam nhân. Liễu Nhược Tùng cũng học kiếm.
Đối với kiếm phổ và thê tử đương nhiên ông ta cũng trân quý. Nhưng hiện tại
ông ta muốn thê tử đưa kiếm phổ ra đủ thấy đối với chuyện này phương pháp xử
lý của ông ta đã tỏ ra vô cùng thận trọng.
Không ai nói gì thêm, cũng không ai còn có thể nói gì.
Liễu Nhược Tùng xử sự công chuyện thường khiến chẳng ai có thể dèm
pha.
Kiếm phổ do đích thân Liễu phu nhân đem ra.
Kiếm phổ cất giữ trong một chiếc hộp phong kín. Trên mặt chiếc hộp còn
có niêm phong. Mặt Liễu phu nhân cũng che bằng vuông sa mỏng.
Một lớp sa mỏng tuy che kín được diện mục của bà ta nhưng không che
được nét phong hoa tuyệt đãi của bà. Liễu phu nhân vốn là mỹ nhân nổi tiếng
giang hồ mà còn xuất thân thế gia, chẳng những có mỹ danh còn có hiền danh.
Có người lạ mặt đương nhiên bà ta chẳng thể lộ diện mục thật. Bà ta
đương nhiên cũng đã biết chuyện này nên đã giao ngay kiếm phổ cho Chung
Triển và Tạ tiên sinh.
Thân phận của Tạ tiên sinh, sự chính trực của Chung Triển tuyệt chẳng ai
còn hoài nghi. Liễu phu nhân cúi đầu, thái độ cũng khiến chẳng ai có thể nói gì.
Chiếc hộp phong kín đã được mở. Kiếm phổ bằng lục màu đạm, rất
mỏng, mỏng phi thường. Vì đây không phải là Võ Đang kiếm phổ mà là Thanh
Tùng kiếm phổ do Liễu Nhược Tùng tự sáng tác.
Võ Đang kiếm pháp bác đại tinh thâm. Liễu Nhược Tùng độc sáng kiếm
pháp chỉ có sáu chiêu. Trang cuối cùng tức là chiêu kiếm đang nói.
Tạ tiên sinh và Chung Triển lập tức lật trang kiếm phổ cuối cùng. Với
thân phận và địa vị của họ đương nhiên không thể coi chuyện mình không nên
coi. Nhưng đây là chứng cớ vì nhất sinh tín dự của Đinh Bằng và Liễu Nhược
Tùng nên họ chẳng thể không coi.
Chỉ xem qua mấy hàng sắc mặt cả hai đều biến đổi.
Liễu Nhược Tùng liền hỏi:
-Chiêu kiếm Đinh thiếu hiệp sử dụng vừa rồi phải chăng hai vị đều đã
thấy rất rõ?
-Phải!
Vừa rồi Đinh thiếu hiệp nói đã dùng chiêu kiếm này đánh bại kiếm pháp
của Sử Định, Cát Kỳ và Quách chính Bình phải chăng hai vị đều đã nghe rất rõ?
-Phải!
-Đinh thiếu hiệp và tại hạ phải chăng mới gặp nhau lần thứ nhất?
Điểm này Chung Triển và Tạ tiên sinh không thể xác định được nên họ
quay sang hỏi Đinh Bằng. Đinh Bằng gật đầu thừa nhận.
Liễu Nhược Tùng lại hỏi:
-Kiếm phổ này có phải là giả tạo không?
-Không phải. Điểm này Tạ tiên sinh và Chung Triển đều có thể xác định.
Liễu Nhược Tùng bèn thở dài một tiếng:
-Hiện giờ tại hạ không có gì để nói nữa.
Đinh Bằng cũng không thể nói gì. Tuy hắn tự thấy đã trưởng thành, nhưng
thực ra vẫn như một đứa trẻ.
Hắn sinh trưởng tại một vùng hương thôn chất phác. Ra khỏi hương gia
mới hơn ba tháng, những quỷ quyệt trong giang hồ làm sao hắn rõ? Hắn chỉ cảm
thấy lặng người. Toàn thân như chìm xuống, chìm xuống một hố sâu thăm thẳm
toàn thân trên dưới như bị trói chặt, muốn gỡ, gỡ không ra, muốn kêu, kêu không
thành tiếng. Sở hữu hy vọng đều đã bị huỷ diệt, viễn cảnh quang minh sáng lạn
đã biến thành một màu đen tối. Hắn thực không rõ nên làm gì mới phải.
Chung Triển hỏi Liễu Nhược Tùng:
-Liễu đại hiệp đã sáng xuất chiêu kiếm này sao chưa thấy sử dụng qua?
Liễu Nhược Tùng giải thích:
-Tại hạ là Võ Đang môn hạ, lấy Võ Đang làm vinh hạnh. Chiêu kiếm này
chẳng qua chỉ trong lúc vô ý sáng xuất rồi tiện tay ghi lại cũng chẳng qua chỉ là
nhất thời hứng thú muốn lưu lại ngày sau tiêu khiển mà thôi. Võ Đang kiếm
pháp bác đại uyên thâm đủ để tại hạ trọn đời sử dụng không hết. Nhất sinh tại
hạ tuyệt không muốn sáng xuất đệ nhị gia kiếm pháp với dã tâm tự sáng môn
phái, nếu chẳng phải thực bất đắc dĩ tại hạ tuyệt không muốn đưa kiếm phổ này
ra.
Lời giải thích của Liễu Nhược Tùng chẳng những hợp tình hợp lý mà còn
quang minh chính đại, bất luận ai cũng không thể không tiếp thụ.
Tạ tiên sinh mỉm cười khen:
-Nói rất hay! Thiên Nhất chân nhân chắc cũng rất vinh dự có được một đệ
tử như Liễu đại hiệp.
Chung Triển thắc mắc:
-Chiêu kiếm này đã là kiếm pháp Liễu đại hiệp tự sáng vậy Đinh Bằng
học được từ đâu?
Liễu Nhược Tùng đáp:
-Điểm này chính tại hạ cũng đang muốn hỏi Đinh thiếu hiệp.
Đoạn lão quay sang hỏi Đinh Bằng với thái độ rất ôn hoà:
-Rút lại, chiêu kiếm này có phải là kiếm pháp gia truyền của thiếu hiệp
không?
Đinh Bằng cúi đầu đáp:
-Không phải!
Nói ra hai câu này hắn có cảm giác như tự mình đánh mình một roi thật
mạnh. Nhưng hiện tại hắn đã chẳng thể thừa nhận. Hắn vốn là một thanh niên
trẻ tuổi chất phác, không biết mạo muội lương tâm nói dối.
Liễu Nhược Tùng hỏi tiếp:
-Vậy thiếu hiệp đã học được ở đâu?
-Gia phụ trong lúc tình cờ lượm được một pho kiếm phổ tàn khuyết, trong
đó có chiêu "Thiên ngoại lưu tinh" này.
-Là kiếm phổ của ai?
-Không rõ – hắn thực tình không rõ.
Trong kiếm phổ không ghi tên họ, tự hắn cũng không rõ kiếm phổ của ai
cho nên hắn chẳng thể không tin Liễu Nhược Tùng. Hắn nói hoàn toàn là thực.
Liễu Nhược Tùng chép miệng nói:
-Không dè một thiếu niên trẻ tuổi như thiếu hiệp đã dám nói dối.
Đinh Bằng cãi:
-Tại hạ không nói dối.
-Vậy kiếm phổ đó đâu?
-Tại...
Đinh Bằng không nói tiếp được, vì hiện tại hắn cũng không rõ kiếm phổ
đó ở đâu. Hắn nhớ đã từng tặng kiếm phổ đó cho Khả Tiếu, tuy Khả Tiếu trả
lại hắn nhưng hắn lại đưa cho Khả Tiếu cất giữ. Nàng đã tặng tất cả cho hắn,
hắn cũng đã tặng tất cả cho nàng.
Sau đó qua những ngày rất êm ấm, rất say sưa đắm đuối, một người trẻ
tuổi mới nếm tư vị ôn nhu sao còn biết nghĩ đến chuyện khác?
Liễu Nhược Tùng lạnh lùng nhìn hắn, lại chép miệng nói:
-Thiếu hiệp còn trẻ, chưa phạm lỗi lầm gì lớn, tại hạ không truy cứu lý
lịch kiếm phổ đó nữa.
Đinh Bằng cúi đầu, hắn đã nhận rõ, hiện tại dù nói gì cũng không ai tin,
hắn cũng đã nhận ra cặp mắt những người khác đang nhìn mình với vẻ khinh
biệt.
Liễu Nhược Tùng nói tiếp:
-Chỉ cần thiếu hiệp đáp ứng, trọn đời không dùng kiếm nữa, cũng không
lai vãng giang hồ nữa tại hạ sẽ để thiếu hiệp đi.
Thần sắc ông ta trở nên rất nghiêm túc tiếp:
-Sau này, nếu thiếu hiệp bội tín dù thiếu hiệp trốn đi đâu tại hạ cũng tìm
đến lấy tính mạng của thiếu hiệp.
Mọt người học kiếm, một người tuổi trẻ, quyết tâm muốn nổi tiếng hơn
người nếu trọn đời chẳng thể dùng kiếm, trọn đời không được lai vãng giang hồ
cuộc sống còn có ý nghĩa gì?
Nhưng hiện tại Đinh Bằng chẳng thể không đáp ứng, hiện tại hắn đã
không còn đường lựa chọn nữa.
Hắn đột nhiên cảm thấy lạnh toát toàn thân, vì giữa lúc đó chợt có một
luồng gió lạnh thổi tới, thổi bay tà áo của hắn, cũng thổi bay tấm sa che mặt của
Liễu phu nhân...
Thiên khí đã sắp đổi, dương quang xán lạn đã bị mây đen che kín. Đinh
Bằng chợt cảm thấy toàn thân đã cứng đơ giá lạnh, chợt lại cảm thấy toàn thân
như bị thiêu đốt trong lửa đỏ. Một nỗi bi thống và phẫn nộ không thể tả, chẳng
khác luồng hoả diện từ dưới chân xông lên yết hầu, thiêu đỏ mặt hắn cũng thiêu
đỏ cặp mắt hắn.
Trong một chớp mắt tấm sa che mặt bị thổi bay hắn đã nhìn rõ diện mục
Liễu phu nhân. Vị Liễu phu nhân này chính là Khả Tiếu.
Hiện tại tất cả đều đã rõ ràng.
Hắn không ngờ sự thực trong chuyện này lại bỉ ổi tàn khốc đến thế. Hắn
chợt cất tiếng cười lớn. Tiếng cười của hắn chẳng khác tiếng kêu rú của dã thú
sắp chết.
Hắn trỏ mặt Liễu phu nhân lớn tiếng:
-Phải rồi! Thì ra là nàng!
Mọi người đều giật mình nhìn hắn.
Liễu Nhược Tùng hỏi hắn:
-Ngươi nhận biết nàng?
Đinh Bằng đáp:
-Đương nhiên ta biết. Ta không biết nàng còn ai biết?
-Ngươi biết nàng là ai?
-Lý Khả Tiếu.
Liễu Nhược Tùng trầm nét mặt cười lạnh:
-Ta chẳng thể cười, ngươi cũng chẳng thể cười.
Chuyện này quả thực chẳng thể cười, chẳng có chút gì có thể cười.
Chuyện này cũng khiến người chẳng thể khóc ra tiếng.
Đinh Bằng vốn cần nói ra tất cả sự thực đã qua – từ lúc nàng trần truồng,
bắt đầu thâm nhập vào tâm linh hắn, đến khi nàng yêu cầu hắn đi kiếm Mai Hoa
lão nhân rồi bị treo lên cây cho đến lúc nàng cho hắn tất cả, hắn cũng cho nàng
tất cả...
Nhưng hắn không thể nói ra được, vì chuyện này thực quá hoang đường,
nếu hắn nói ra nhất định người khác sẽ cho hắn là một thằng khùng, một thằng
dâm ô biến thái. Đối phó với loại người khùng này bất kể dùng phương pháp
tàn khốc đến đâu đều không ai nói năng. Hắn đã từng tận mắt nhìn thấy một
người khùng như vậy bị người ta treo lên tới chết. Hiện tại hắn mới rõ mình đã
sa vào một cạm bẫy khủng khiếp. Một cặp mệnh danh quân tử và thục nữ chẳng
những muốn đoạt kiếm phổ của hắn còn hủy hoại triệt để con người hắn. Vì hắn
đã uy hiếp tới họ. Vì cuộc chiến này hắn vốn nhất định thắng. Hiện tại hắn vốn
đã có thể vang danh giang hồ, nổi tiếng hơn người. Nhưng ngược lại...
Đinh Bằng chợt chồm lên dùng hết lực lượng toàn thân định chụp lấy vị
Liễu phu nhân "Bất khả tiếu" này. Hiện tại đã hết. Hắn đã bị huỷ diệt triệt để
trong tay nàng. Hắn cũng muốn hủy diệt nàng. Chỉ đáng tiếc một thục nữ danh
nhân như Liễu phu nhân tuyệt chẳng thể dễ dàng bị hủy dưới tay một vô danh
tiểu tử như Đinh Bằng.
Thân hình hắn vừa chồm lên đã có hai mũi kiếm đâm tới. Mai Hoa lão
nhân lớn tiếng quát:
-Nãy giờ ta không mở miệng chỉ vì Liễu Nhược Tùng huynh đệ của ta
nhưng bây giờ ta không thể nhịn được nữa.
Liễu Nhược Tùng vẫn làm bộ than thở:
-Ta vốn không muốn làm khó dễ ngươi tại sao ngươi lại nhất định tự mình
tìm cái chết?
Một tiếng sấm động. Mưa đổ xuống như trút. Kiếm quang xen lẫn sấm
chớp. Quần áo Đinh Bằng đã nhuộm đỏ máu tươi. Mắt hắn cũng đỏ hoe. Hắn
đã bất chấp tất cả. Nhất sinh của hắn đã bị hủy chi bằng chết ngay tại đây?
Chết trước mắt người đàn bà lang độc.
Tạ tiên sinh không ngăn cản. Chung Triển cũng không. Họ đều không
muốn xen vào chuyện này, gã trẻ tuổi này thật không đáng được họ đồng tình.
Nếu như hắn có thân phận, có địa vị, có danh khí, nếu như hắn xuất thân thế gia
hiển hách cũng có thể còn có người giúp hắn nói vài câu, nghe hắn giải thích.
Chỉ tiếc hắn là một tên nghèo mạt, không có gì.
Kiếm quang nhoáng lên đâm trúng vai hắn, hắn không thấy đau. Hắn đã
có phần điên cuồng, mê loạn, tê dại. Một người lâm tình trạng này thường kích
động bản năng cầu sinh, chẳng ai muốn như một con chó điên chờ người dùng
loạn kiếm đâm chết. Nhưng đáng tiếc lúc này hắn đã đi vào tử lộ, muốn quay
đầu cũng không kịp nữa.
Hai thanh kiếm của Mai Hoa và Mạc Trúc tử đã như hai con rắn độc xoắn
chặt lấy hắn. Hắn đã phát hiện ra âm mưu của họ nên họ tuyệt chẳng thể tha
cho hắn sống.
Hiện tại mọi người đều đã cho rằng hắn rất đáng tội, dù cho họ có giết
hắn cũng là chuyện thiên kinh đại nghĩa.
Liễu Nhược Tùng đã phóng ra một đường kiếm trí mạng. Đường kiếm
này sắp đâm trúng cổ họng Đinh Bằng. Đột nhiên lại một tiếng sét lớn vang
động. Tiếng sét và chớp cùng giáng xuống một lượt, cây cổ thụ lớn trên luyện
võ trường bị sét đánh chẻ đôi.
Sấm sét, điện chớp, lôi hoả.
Cành cây lớn gãy lìa trong hỏa diệm ào ào đổ xuống với khí thế lôi đình.
Đây là oai của trời đất, cơn phẫn nộ của trời đất, bất cứ ai đều không tránh khỏi
sợ hãi.
Trong tiếng la hoảng mọi người đều bất giác nhảy lui. Liễu Nhược Tùng
cũng nhảy lui ra phía sau. Chỉ có Đinh Bằng xông tới phía trước, xông ra giữa
những cành cây gẫy đổ, xông ra giữa vùng lôi hỏa ...
Hắn không rõ, phải chăng mình có thể lui ra được cũng chẳng rõ mình sẽ
trốn đi đâu. Hắn không có mục đích cũng không biện phương hướng. Trong
lòng chỉ muốn trốn ra khỏi cạm bẫy này, trốn được đến đâu hay đến đó. Hắn cố
dùng hết lực lượng. Đến lúc kiệt sức hắn gục ngã xuống bên một khe suối bên
núi.
Mưa tiếp tục, trời đã tối.
Trước khi ngã gục chuyện hắn nghĩ tới cuối cùng chẳng phải là cừu hận
đối với Liễu Nhược Tùng và "Khả Tiếu", cũng chẳng phải là bi thống của chính
mình. Điều hắn nghĩ tới là cặp mắt của phụ thân nhìn hắn lúc sắp qua đời.
Trong cặp mắt đó đầy sự yêu thương và lòng tin.
Hiện tại cặp mắt đó vẫn phảng phất như đang nhìn hắn, trong ánh mắt vẫn
đầy yêu thương và lòng tin, tin tưởng con mình nhất định có thể tranh khẩu khí,
nổi tiếng hơn người, muốn con mình phải sống.
Trăng tròn. Trăng đêm rằm tháng bảy.
Mưa đã tạnh, trăng tròn đã lên cao.
Trăng đêm nay phảng phất đẹp hơn bình thường, đẹp thần bí, đẹp thê
lương, đẹp khiến người nát tim.
Đinh Bằng mở mắt nhìn thấy vầng trăng tròn này.
Hắn chưa chết, những người muốn hắn chết không tìm được hắn.
Cũng không rõ là tình cờ hay là thiên ý hắn mới gục ngã bên khe suối
cạnh sườn núi này.
Mưa rào tạo cơn nước lũ, nước lũ từ trên núi đổ xuống khe suối, cuốn theo
người hắn đến đây. Chỗ này cách chỗ hắn ngã gục xuống rất xa.
Từ khe suối bò lên liền nhìn thấy một động huyệt rất sâu, bốn bề là núi là
cây rừng. Sơn cốc sau trận mưa ướt át và mát mẻ, giống như một xử nữ vừa tắm
ra. Nét đẹp của xử nữ cũng luôn đượm nét thần bí. Đinh Bằng phảng phất đã bị
lực lượng thần bí này hấp dẫn, bất giác tự nhiên bước vào động.
Aùnh trăng từ ngoài rọi vào soi rõ bốn vách động đầy những bức hoạ. Hình
hoạ chẳng phải là nhân gian mà là trên trời, chỉ có trên trời mới có cảnh tượng
như vậy.
Điện đường rộng lớn và hoa lệ, vũ sĩ mặc kim giáp cầm kim qua, cung nga
mặc vũ y, cột tóc cao, khăp nơi bầy đầy những hoa tươi, quả thơm, châu ngọc
trân báu, tuyệt chẳng có nơi nhân gian. Đồ họa đàn ông đều oai vũ hùng tráng
như thiên thần, đàn bà đều xinh đẹp cao quý như tiên tử. Đinh Bằng nhìn ngây
đến say mê.
Sở hữu hy vọng của hắn đều đã huỷ diệt, tiền đồ quang minh đã biến
thành một màu hắc ám. Tại nhân gian hắn bị lừa đảo, khinh miệt, bị hạ nhục, bị
oan uổng dồn vào đường cùng. Tại nhân gian hắn đã không còn tiền đồ, không
tương lai, đã bị người ta hủy diệt triệt để. Nỗi oan uổng hắn bị đổ lên đầu, trọn
kiếp sống này không còn cách rửa sạch, kiếp sống hắn đã không có ngày ngóc
đầu dậy được. Dù còn sống hắn cũng chỉ có thể dương mắt nhìn những người đã
hạ nhục, lừa dối và vu oan hắn diễu võ dương oai, vì những người đó chẳng bao
giờ bị hắn đánh gục được.
Hắn sống còn có ý nghĩa gì?
Nhân gian tuy không có thiên lý nhưng trên trời có. Tại nhân gian bị oan
khuất chỉ có lên trời khiếu nại. Hắn còn trẻ vốn chẳng nên có lối suy nghĩ này
nhưng một khi đã đến đường cùng không biết làm sao chẳng nghĩ vậy còn có thể
nghĩ gì hơn, hắn chợt muốn chết.
Chết quả thực dễ dàng hơn sống như thế này nhiều mà cũng thống khoái
hơn nhiều. Bị lừa dối, bị một người đàn bà mình yêu lần thứ nhất lừa dối. Đây
vốn là chuyện bất cứ người nào đều chẳng thể chịu đựng và đủ khiến một người
trẻ tuổi hết ham sống.
Hắn chợt phát hiện trong tay còn cầm thanh kiếm. Thanh kiếm này đã
không thể đem lại thanh danh và vinh dự cho hắn chi bằng chết bằng thanh kiếm
này cho xong? Hắn nâng kiếm, chuẩn bị đưa mũi kiếm tự đâm vào cổ họng...
Không dè giữa lúc đó một trận gió thổi qua, trong làn gió phảng phất có
bóng người. Một bóng người mờ mờ, kèm theo mùi thơm thoang thoảng bay qua
trước mặt hắn rồi chợt không thấy nữa. Thanh kiếm trong tay hắn cũng không
thấy.
Đinh Bằng ngẩn người. Sau đó hắn cảm thấy một luồng hơi lạnh từ chân
xông lên, đột nhiên toàn thân lạnh giá. Chẳng lẽ nơi đây có quỷ?
Trong động huyệt vốn rất thần bí, hiện tại trong bóng tối lại phảng phất
đầy hình bóng ma quỷ. Nhưng một người đã quyết tâm muốn chết thì còn sợ gì
ma quỷ nữa? Ma quỷ chẳng qua cũng là người đã chết mà thôi. Không có kiếm
cũng vẫn có thể chết được.
Đinh Bằng chỉ hận chẳng những người ta khi phụ hắn mà lúc sắp chết ma
quỷ cũng trêu cợt hắn. Hắn nghiến răng dùng lực lượng toàn thân lao đầu vào
vách đá. Bất luận bị người khi phụ hay ma quỷ trêu cợt, món nợ này sau khi
chết hắn nhất định phải thanh toán.
Nhưng hắn lại chưa chết.
Đầu hắn không chạm vách đá vì lại có trận gió thổi qua. Trước vách đá
chợt xuất hiện một người. Đầu hắn chạm vào mình người này. Chuyện đã xảy
ra còn đáng sợ hơn đưa đầu vào vách đá vì trên đời chẳng thể có người nào lẹ
như vậy. Hắn giật mình tháo lui, nhìn rõ người trước mặt. Một tuyệt sắc mỹ
nhân, mặc vũ y, cột tóc cao giống hệt tiên tử trong bức họa trên vách. Chẳng lẽ
nàng từ trong bức hoạ trên vách bước ra?
Tay trái nàng xách chiếc giỏ tre đựng đầy hoa quả tươi, tay mặt cầm thanh
kiếm. Kiếm của Đinh Bằng. Nàng nhìn Đinh Bằng mỉm cười, nụ cười thanh
tâm, êm dịu, thuần khiết, cao quý. Bất kể là gì nhìn nàng ít ra không đáng sợ.
Đinh Bằng cảm thấy còn hơi thở, còn có thể nói được nên hắn lập tức hỏi một
câu:
-Cô nương là người hay là ma?
Câu hỏi rất tức cười nhưng bất cứ ai dưới tình trạng này đều hỏi như vậy.
Cô nàng lại cười, cười híp cả mắt, chợt hỏi lại hắn:
-Công tử có biết hôm nay là ngày gì không?
Đinh Bằng đáp như một cái máy:
-Tháng bảy, mười lăm tháng bảy.
Tuyệt sắc mỹ nhân phảng phất như từ bức hoạ trên vách bước ra lại hỏi:
-Công tử biết mười lăm tháng bảy là ngày gì không?
Đinh Bằng chợt nhớ ra, hôm nay là tiết trung nguyên là ngày tết của ma
quỷ. Đêm nay quỷ môn quan mở rộng. Đêm nay bầy ma quỷ trong u minh địa
phủ đều đến nhân gian. Đinh Bằng thất thanh hỏi:
-Cô nương là ma?
Mỹ nhân nhoẻn miệng cười, hỏi lại:
-Công tử nhìn tiểu nữ có giống ma không?
-Nàng không giống.
Đinh Bằng lại nín không được hỏi:
-Vậy có phải cô nương là tiên tử trên trời?
Mỹ nhân cười ngọt lịm:
-Tiểu nữ cũng rất muốn để công tử nhận tiểu nữ là tiên tử trên trời tiếc
rằng tiểu nữ lại không dám nói dối, vì nếu mạo nhận là tiên tử trên trời sẽ bị đày
xuống địa ngục rút lưỡi.
Đinh Bằng đinh ninh:
-Dù nói gì cô nương tuyệt chẳng phải người ta.
Mỹ nhân nói:
-Đương nhiên tiểu nữ chẳng phải người ta.
Đinh Bằng lại bất giác tháo lui vài bước, ngập ngừng hỏi:
-Vậy... vậy cô nương là gì?
-Tiểu nữ là "hồ".
-Là Hồ?
Mỹ nhân hỏi:
-Chẳng lẽ công tử chưa hề nghe nói trên đời có "Hồ" sao?
Đinh Bằng có nghe qua, truyền thuyết về "hồ" có rất nhiều, có chuyện nói
"hồ" rất đẹp, có chuyện nói "hồ" rất đáng sợ và "Hồ" không thể đụng chạm tới
được. Khi chúng thích ngươi, chúng cho ngươi được hưởng tất cả tài phú vinh
diệu trên đời, đem đến cho ngươi vận may mộng tưởng không tới, nhưng chúng
cũng có thể mê hoặc cho ngươi hồn tiêu phách tán, mê hoặc ngươi cho tới chết.
Tuy nhiên chưa ai nhìn thấy chúng, cũng chưa ai phủ nhận sự tồn tại của chúng.
Trong truyền thuyết sở hữu có một điểm tương đồng duy nhất là "hồ" thường
hiện thân làm người mà còn thích hoá thân thành nữ nhân mỹ lệ.
Đinh Bằng giật mình nhìn nữ nhân mỹ lệ trước mắt, quần áo hắn vừa khô
lại bị mồ hôi lạnh thấm ra ướt.
Hắn thực đã gặp một loài "hồ".
Ánh trăng mờ nhạt rọi vào, rọi trên mặt nữ nhân. Mặt nàng mỹ lệ mà
nhợt nhạt, lợt lạt gần trong suốt. Chỉ có người chưa bao giờ thấy ánh dương
quang mới có sắc mặt như vậy. "Hồ" đương nhiên không thể thấy được ánh
dương quang.
Đinh Bằng chợt bật cười.
Mỹ nhân hình như thấy hơi kỳ quái, chưa bao giờ có người gặp hồ tiên mà
còn cười được. Nàng không nín được hỏi:
-Công tử thấy chuyện này rất buồn cười phải không?
-Chuyện này chẳng buồn cười và cô nương cũng chẳng hăm dọa được tại
hạ.
-Vậy hả?
-Tại vì tại hạ vốn chẳng sợ cô nương, dù cô nương có là ma hay là "hồ",
tại hạ đều không sợ.
-Mọi người đều sợ quỷ hồ tại sao công tử lại không sợ?
-Vì dù gì tại hạ cũng muốn chết rồi.
Đinh Bằng cười nói tiếp:
-Nếu cô nương là ma, sau khi tại hạ chết rồi cũng là ma tại sao còn phải
sợ cô nương?
Mỹ nhân chép miệng nói:
-Một người sau khi chết rồi quả thật chằng còn sợ gì nữa.
-Không sai!
-Nhưng một người tuổi còn trẻ như công tử tại sao muốn chết?
-Công tử thực tình muốn chết?
-Đúng!
-Công tử nhất định phải chết?
-Không chết không được!
-Đáng tiếc công tử đã quên một chuyện.
-Chuyện gì?
-Hiện tại công tử chưa chết, vẫn còn là người sống.
Đinh Bằng thừa nhận, mỹ nhân nói tiếp:
-Tiểu nữ là "hồ", hồ tiên, tiểu nữ có pháp lực. công tử không có cho nên
tiểu nữ không muốn công tử chết. Công tử tuyệt đối chẳng chết được, trừ phi...
-Trừ phi sao?
-Trừ phi công tử cho tiểu nữ hay trước, vì chuyện gì công tử không chết
không được?
Đinh Bằng chợt chồm lên lớn tiếng:
-Tại sao tại hạ phải cho cô nương hay? Cô nương căn cứ vào đâu bắt tại
hạ phải nói cho cô nương?
Hắn nhớ lại chuyện vừa qua, trong lòng hắn tràn đầy bi thống và phẫn nộ
hắn nói tiếp:
-Ta nhất định không cho cô nương hay coi cô nương làm gì được ta? Chết
là xong chuyện, một người đã quyết tâm muốn chết còn sợ người khác làm gì
được?
Mỹ nhân giật mình nhìn hắn chợt lại cười cười nói:
-Hiện tại tiểu nữ đã tin công tử quả thật muốn chết.
-Đúng vậy!
Mỹ nhân chợt lại hỏi:
-Công tử tên gì?
-Tại sao cô nương cần hỏi tên tại hạ?
-Đợi lúc công tử chết biến thành ma chúng ta sẽ là đồng lân, không chừng
thường gặp nhau đương nhiên tiểu nữ muốn biết tên công tử.
-Tại sao cô nương không cho tại hạ biết tên cô nương trước? "Hồ" cũng
phải có tên chứ!
Mỹ nhân nhoẻn miệng cười:
-Tiểu nữ có tên, tên tiểu nữ là Thanh Thanh.
Thanh Thanh mặc quần áo mầu xanh lạt, giống bầu trời quang đãng ngày
xuân, giống hồ thủy trong suốt dưới bầu trời khô tạnh, giống viễn sơn phản ánh
trong hồ thủy, đẹp thần bí mông lung. Eo lưng Thanh Thanh thon thon, mềm mại
giống nhành dương liễu trong gió xuân. Đai lưng Thanh Thanh cũng mầu xanh,
cài một thanh đao, thanh đao cong cong, vỏ đao bằng bạc, chuôi đao gắn một hạt
minh châu sáng lấp lánh. Sóng mắt Thanh Thanh còn ôn nhu mỹ lệ hơn châu
quang.
Đinh Bằng chẳng chút sợ nàng, bất luận nàng là người là "Hồ" hắn đều
không sợ.
Nếu Thanh Thanh là người đương nhiên là một mỹ nhân. Nếu Thanh
Thanh là "hồ" đương nhiên cũng là một mỹ "hồ" ôn nhu thiên lương, tuyệt không
làm hại bất cứ ai. Loan đao của nàng nhìn cũng không giống đao để hại người.
Đinh Bằng chợt hỏi nàng:
-Cô nương cũng dùng đao?
Thanh Thanh hỏi lại:
-Tại sao tiểu nữ không thể dùng đao?
-Cô nương đã giết người?
Thanh Thanh lắc đầu:
-Người dùng đao không nhất thiết để giết người.
Đinh Bằng chép miệng than:
-Kẻ giết người cũng không nhất định phải dùng đao.
Hiện tại hắn mới rõ có những kẻ không cần dùng đao cũng có thể giết
người, phương pháp giết người của họ còn tàn khốc hơn dùng đao.
Thanh Thanh hỏi:
-Công tử đã gặp loại người đó?
-Phải!
-Cho nên họ không dùng đao giết công tử, công tử vẫn phải chết mới
được?
Đinh Bằng cười chua chát:
-Tại hạ thà nguyện họ dùng đao giết còn hơn.
Thanh Thanh lại hỏi:
-Công tử có thể nói cho tiểu nữ nghe chuyện đã gặp phải, để tiểu nữ coi
xem có phải chuyện đáng chết hay không.
Chuyện này vốn không thể nói cho ai hay, vì nói ra cũng không ai tin.
Nhưng Thanh Thanh không phải người mà là "Hồ". Hồ thông minh hơn người,
nhất định có thể phân biệt lời hắn nói thực hay giả.
Đinh Bằng không sợ Thanh Thanh chê là ngu muội, hắn đã kể cho nàng rõ
chuyện hắn đã tao ngộ. Có nói ra những điều dấu kín trong lòng có chết cũng
được chết thống khoáng.
Kể xong chuyện Đinh Bằng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm hỏi:
-Một người gặp chuyện như vậy, cô nương có thấy nên chết đi hay không?
Thanh Thanh lẳng lặng nghe rồi cũng thở dài nói:
-Đúng!
Đinh Bằng hỏi:
-Phải chăng bây giờ tại hạ đã có thể chết rồi chứ?
Thanh Thanh đáp:
-Đúng! Công tử hãy chết đi!
Bất luận người hay "hồ" đều nhận thấy Đinh Bằng nên chết đi. Còn tiếp
tục sống như vậy quả thực chết tốt hơn.
Đinh Bằng chép miệng nói:
-Cô nương hãy đi chỗ khác!
Thanh Thanh hỏi:
-Tại sao tiểu nữ phải đi?
-Một người lúc chết hình dạng rất khó coi, tại sao cô nương muốn ở lại
đây coi tại hạ chết?
-Nhưng chết cũng có rất nhiều cách, công tử cũng nên chọn cách chết dễ
coi một chút.
-Chết là chết! Chết thế nào cũng giống nhau. Tại sao tại hạ phải chọn
cách chết cho dễ coi?
-Vì tiểu nữ.
-Vì cô nương?
-Phải! Vì tiểu nữ chưa được coi người khác chết bao giờ. Cầu xin công tử
chết cho dễ coi một chút cho tiểu nữ coi được không?
Đinh Bằng cười chua chát. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới có người đề ra yêu
cầu hắn một chuyện hoang đường như vậy. Hắn không nỡ cự tuyệt:
-Dù sao tại hạ cũng đã muốn chết, chết bằng cách nào cũng không quan
hệ.
Thanh Thanh nhoẻn miệng cười:
-Công tử thật tốt.
Đinh Bằng thắc mắc:
-Chỉ tiếc hiện giờ tại hạ chưa biết chết cách nào cho dễ coi.
-Tiểu nữ biết.
-Tốt! Cô nương muốn tại hạ chết cách nào tại hạ sẽ chết như thế.
Thanh Thanh nói:
-Cách đây không xa có một nơi gọi là Ưu sầu cốc, trong cốc có một loại
vong ưu thảo. Người thường chỉ ăn một lá vong ưu thảo sẽ quên hết ưu sầu
phiền não.
Nàng nhìn Đinh Bằng nói tiếp:
-Người đời ngu muội có ai đã thực tình quên được hết ưu sầu phiền não?
Đinh Bằng nói:
-Chỉ có người chết.
Thanh Thanh khẽ than:
-Công tử nói đúng, chỉ có người chết mới không có phiền não.
-Chết cách đó chắc rất dễ coi.
-Theo tiểu nữ biết, dù ở trên trời hay dưới đất đó là một cách chết dễ coi
nhất.
-Chỗ đó cách đây xa không?
-Không xa!
Dứt lời nàng quay mình từ từ đi về phía động huyệt tối tăm nhất.
Ưu sầu và hắc ám luôn không phân biệt.
Ưu sầu sơn cốc đương nhiên cũng nằm trong vùng hắc ám. Một vùng hắc
ám thăm thẳm vô biên.
Đinh Bằng không nhìn thấy Thanh Thanh, cũng không nghe tiếng bước
chân nàng. Chỉ ngửi mùi thơm thoang thoảng trên mình nàng tiết ra. Hắn theo
mùi thơm của nàng đi tới. Động huyệt sâu hơn sợ tưởng tượng của hắn nhiều,
hắn không rõ đã đi bao lâu cũng không rõ đã đến đâu.
Mùi thơm nồng hơn.
Ngoài mùi thơm của Thanh Thanh còn có mùi thơm của hoa. So với mùi
thơm của nàng, mùi thơm của hoa cỏ phảng phất biến thành dung tục. Nàng là
"hồ" thật. Đinh Bằng không tin, cũng không muốn tin. Hắn còn trẻ, nếu nàng là
người... Dù gì ta cũng sắp chết. Nàng cũng là người tốt, là "hồ" cũng không
sao, với ta hiện giờ chẳng còn quan hệ gì.
Trong lòng Đinh Bằng than thầm, không nghĩ tới chuyện này nữa rồi hỏi:
-Trong ưu sầu cốc cũng có hoa?
Thanh Thanh đáp:
-Đương nhiên có. Đủ mọi loại hoa. Tiểu nữ bảo đảm công tử chưa bao
giờ được thấy nhiều hoa như thế.
Giọng nói nàng êm dịu như làn gió xuân từ viễn sơn đưa tới, nói tiếp:
-Tiểu nữ cũng bảo đảm công tử chưa bao giờ thấy chỗ nào đẹp như chỗ
này.
Nàng không nói dối cũng không khoa trương. Ưu sầu cốc quả là một nơi
mỹ lệ phi thường. Nhất là dưới ánh trăng càng đẹp hơn, đẹp như mộng.
Một người vừa bước ra từ vùng hắc ám thăm thẳm vô biên, chợt nhớ đến
một nơi mỹ lệ như thế này càng khó tránh khỏi nghĩ mình đang nằm mơ.
Đinh Bằng hỏi:
-Đây có phải là đang nằm mơ không?
-Không phải!
-Tại sao nói đây là ưu sầu cốc?
-Vì là nơi giao giới giữa người với thần, chẳng những người phàm không
thể tùy tiện đến đây, mà thần cũng không thể tùy tiện đến đây được.
-Vì sao?
-Vì thần đến đây sẽ bị biến làm người phàm, người đến đây sẽ bị biến
thành quỷ.
-Chỉ có người sắp chết và thần đã bị biến thành người phàm, mới có thể
đến đây được phải không?
-Không sai!
-Cho nên chỗ này mới gọi là ưu sầu cốc?
-Đúng vậy!
Thanh Thanh nói tiếp:
-Bất kể là thần hay là người đến đây đều sẽ gặp bất hạnh, chỉ có loài hồ
chẳng phải người, chẳng phải ma, chẳng phải như thần như tiểu nữ mới có thể
tùy ý ra vào.
Lời nàng nói quả thật quá ly kỳ, quá thần bí, nhưng Đinh Bằng chẳng thể
không tin. Chỗ này quả thực chẳng phải nhân gian, vết chân phàm nhân quả
thật không bước tới. Một người được chết tại đây thực chẳng nên oán thán gì.
Đinh Bằng hỏi:
-Khóm vong ưu thảo đó ở đâu?
Thanh Thanh không trả lời, đưa mắt nhìn một khối nham thạch phía xa.
Khối nham thạch như khối bạch ngọc, giống một cự nhân cô độc, đứng sừng
sững dưới ánh trăng. Trên nham thạch không có hoa chỉ có một khóm cỏ màu
bích lục, đẹp hơn mầu hoa, đẹp hơn mầu phỉ thúy.
Đinh Bằng hỏi:
-Có phải đó là vong ưu thảo không.
Thanh Thanh khẽ gật đầu:
-Phải!
Nàng dẫn hắn đến gần khối nham thạch nói tiếp:
-Là vong ưu thảo, mỗi năm chỉ nẩy lá một lần, mỗi lần chỉ có ba lá, nếu
đến trễ không kịp vì lá khô héo mất.
Đinh Bằng thắc mắc:
-Đây chỉ là một loại độc thảo mà thôi, không lẽ cũng trân quý như vậy?
Thanh Thanh giải thích:
-Đây chẳng phải là độc thảo mà là Vong ưu thảo. Muốn quên hết ưu sầu
chẳng phải là chuyện dễ.
Nàng hỏi lại Đinh Bằng:
-Công tử thấy có phải không?
Đinh Bằng đáp:
-Phải!
Giữa lúc này chợt một bóng đen bay tới che khuất bóng trăng. Bóng đen
giống một vầng mây.
Không phải vầng mây đen mà là một con ưng, con ưng mầu xám. Con ưng
bay lượn dưới ánh trăng, bay lượn trên khối nham thạch như một vầng mây đen.
Nét mặt Thanh Thanh bỗng lộ vẻ kỳ quái, cau mày nói:
-Hôm nay đến kiếm Vong ưu thảo hình như chẳng phải chỉ có một mình
công tử.
Đinh Bằng ngước nhìn phi ưng dưới bóng trăng hỏi:
-Chẳng lẽ đó là thần?
Thanh Thanh lắc đầu:
-Đó chỉ là một con ưng.
-Ưng đến kiếm vong ưu thảo, chẳng lẽ ưng cũng có ưu sầu phiền não?
Thanh Thanh chưa kịp đáp chợt con ưng đã như lưu tinh chụp xuống khóm
vong ưu thảo trên khối nham thạch. Động tác của con ưng rất lanh lẹ, rất chuẩn
xác, người không thể sánh bằng. Không dè động tác của Thanh Thanh còn lẹ
hơn, nàng khẽ quát:
-Cút đi.
Cùng với tiếng quát, người nàng như lưu tinh bay vụt lên mặt khối nham
thạch. Ống tay áo nàng phất ra như đón lưu vân, nhắm mắt con ưng vụt tới.
Con ưng cất tiếng kêu dài bay đi, chớp mắt mất dạng trong vùng tối tăm xa
thẳm.
Vầng trăng tròn lại khôi phục ánh sáng. Thanh Thanh đứng trên đỉnh
nham thạch, dưới ánh trăng tà áo phất phới như tiên nữ trên trời.
Đinh Bằng than thở trong lòng. Nếu hắn có được thân pháp như nàng hà
tất phải sợ Liễu Nhược Tùng nữa? Hà tất phải tìm cái chết nữa? Chỉ đáng tiếc
thân pháp như nàng tuyệt chẳng phàm nhân nào có thể sánh kịp.
Hắn thấy Thanh Thanh đang vẫy tay nhìn hắn hỏi:
-Công tử có thể lên được không?
-Tại hạ thử coi.
Nham thạch láng bóng như gương, không chỗ bám tay, hắn thực khó lòng
có thể lên được nhưng hắn nhất định phải thử.
Bất kể là người hay "hồ" cũng vẫn là một nữ nhân, hắn không muốn để
nàng coi thường. Hắn đã thử một lần, lại một lần. Lần nào cũng bị té, toàn thân
tím bầm.
Thanh Thanh đứng trên nham thạch nhìn hắn té lên, té xuống, không lần
nào nàng đưa tay kéo hắn cũng như không có ý định giúp hắn lên.
Bất luận ngươi muốn gì đều cần phải dựa vào bảnh lĩnh của chính mình.
Người không có bản lĩnh chẳng những không thể sống tốt đẹp, ngay cả chết
cũng không thể chết êm thấm.
Hắn nghiến răng cố bò lên. Lần này gần như thành công hắn đã bò sắp
tới đỉnh nham thạch. K hông dè con ưng lúc này chợt lại bay trở về, đôi cánh
quạt gió đẩy kình phong quét vào mặt hắn khiến hắn lại bị té xuống. Lần này
hắn bị té thảm hơn. Trèo càng cao té ngã càng thảm.
Trong lúc đầu óc quay cuồng hắn thoáng nghe con ưng cười lạnh nói:
-Hạng ngươi như mi cũng đòi lấy vong ưu thảo?
Đây chẳng qua chỉ là con ưng, không phải thần. Chim ưng không biết cười
lạnh cũng không biết nói, lời nói là do người, người cưỡi trên lưng chim. Con
ưng còn bay lượn trên không người đã bay xuống, hạ chân trên nham thạch nhẹ
nhàng như chiếc lá rơi. Phàm nhân tuyệt không có thân pháp khinh diệu như
vậy.
Nguyệt quang trong sáng người này cũng lấp lánh kim quang. Mình y mặc
trường bào dệt bằng kim tuyến, trường bào dài ba thước. Vì người này chỉ cao
ba thước, trường bào ba thước mặc trên mình dài phủ quét đất. Râu y dài hơn
kim bào. Kiếm y dài hơn râu.
Một người cao ba thước, lưng mang kiếm dài bốn thước, bao kiếm đúc
bằng hoàng kim cũng kéo lê mặt đất. Coi người này thực chẳng giống một con
người.
Cũng có thể y vốn chẳng phải là người mà là "thần", nơi đây vốn chẳng
phải là chỗ phàm nhân có thể đến được.
Một người tại nhân gian đã không có chỗ đặt chân tại sao đến đây?
Một người còn là người làm sao có thể tranh cường đấu thắng với "thần"
và "hồ"?
Đinh Bằng chợt thấy rất hối hận vì hắn vốn không nên đến chỗ này.
Trường bào kim sắc, bộ râu kim sắc đều tỏa kim quang lấp lánh. Thân
hình lão nhân này tuy không đầy bốn thước nhưng thần tình, khí phách coi giống
như một cự nhân cao mười trượng. Lão chợt hỏi:
-Có phải vừa rồi ngươi làm con ta kinh sợ bỏ chạy không?
Lão hỏi Thanh Thanh nhưng chẳng thèm nhìn Thanh Thanh một cái, làm
như thế giới này chẳng ai xứng đáng làm cho lão phải để ý.
"Con của ngươi?" -Thanh Thanh cười hỏi:
-Chim đó là con của ngươi?
Lão nhân nói:
-Đó không phải là chim mà là ưng. "Thần ưng" -thần trong loài ưng.
Lúc lão nói biểu tình rất thận trọng và nghiêm túc vì lời lão nói tuyệt
chẳng phái nói chơi, nói dởm.
Thanh Thanh vẫn cười:
-Ưng cũng là chim, con của ngươi là chim, chẳng lẽ ngươi cũng là chim?
Lão nhân nổi giận. Đầu tóc lão đã sói một nửa, lúc lão giận những sợi tóc
còn lại đều dựng ngược.
Nghe nói khi một người luyện khí công đến mức tột đỉnh có thể nộ phát
xung quang. Nhưng thiên hạ chưa ai có thể luyện khí công đến mức độ này.
Loại khí công này tuyệt chẳng phải phàm nhân nào cũng có thể luyện được.
Thanh Thanh hình như chẳng chút sợ hãi vì nàng cũng chẳng phải người.
Nàng là "Hồ". Nghe nói "hồ" chẳng sợ bất cứ cái gì.
Nộ khí lão nhân lắng dịu rất mau, lão lạnh lùng nói:
-Ngươi đủ sức làm ưng nhi của ta phải bỏ chạy công lực của ngươi cũng
khá lắm.
Thanh Thanh hỏi:
-Thế à?
Lão nhân:
-Nhưng ta không giết ngươi.
Lão ngạc nhiên nói tiếp:
-Vì trên đời này chỉ còn lại có hai người đủ tư cách để cho ta giết.
Thanh Thanh thốt tiếng:
-"Chà"
Lão nhân hỏi:
-Chà là ý gì?
-Ý nói nếu ngươi muốn giết ta vẫn có thể giết được mà.
-Tại sao?
-Vì ta vốn không phải người.
-Vậy ngươi là vật gì?
-Cũng chẳng phải vật gì, ta là "hồ".
Lão nhân cười lạnh:
-Hồ quỷ dị loại càng không xứng để lão nhân ta rút kiếm.
Khí phái lão chẳng những lớn lối, mà gan cũng rất lớn. Lão vẫn không
thèm nhìn Thanh Thanh một cái, hai tay chắp sau lưng, bước về phía Vong ưu
thảo.
-Loại người như lão chẳng lẽ cũng có ưu phiền sầu não gì muốn quên?
Thanh Thanh chợt cản đường lão ta đi nói:
-Ngươi không được động tới Vong ưu thảo này.
Lão nhân vẫn không thèm hỏi tại sao. Nhưng Thanh Thanh đã đứng trước
mặt lão. Lão chẳng thể không nhìn nàng, nhưng lão không ngửng đầu lên nhìn
mặt nàng, chỉ nhìn thanh đao nàng cài trên đai lưng.
Thanh đao cong cong màu xanh xanh.
Thanh đao cong cong của Thanh Thanh lấp lánh ngân quang dưới ánh
trăng. Lão nhân chợt chìa một bàn tay như móng chim nói:
-Đưa đây!
Thanh Thanh hỏi:
-Đưa cái gì?
-Đao của ngươi.
-Tại sao ta phải đưa đao của ta cho ngươi?
-Vì ta muốn coi.
-Hiện tại ngươi đã trông thấy rồi.
-Ta muốn coi đao chớ không phải coi vỏ đao.
-Ta khuyên ngươi chỉ nên coi vỏ đao là đủ, chớ nên coi đao.
-Tại sao?
-Vì thanh đao này tuyệt đối không thể coi được.
Nàng khẽ than:
-Vì những người nhìn thấy đao này, đều đã chết dưới lưỡi đao này.
Lão chợt ngẩng đầu nhìn mặt Thanh Thanh. Mặt nàng lợt lạt mà mỹ lệ,
mỹ lệ đượm nét thê diễm mà thần bí, mỹ lệ đến độ bất cứ nam nhân nào chỉ
nhìn qua nàng một cái đều phải động tâm.
Phản ứng của lão nhân này lại hoàn toàn khác. Đồng tử lão chợt thu nhỏ
nét mặt chợt lộ vẻ sợ hãi, thất thanh kêu lớn: -Là nàng!
Chẳng lẽ lão nhân này đã gặp mặt Thanh Thanh, và đã quen Thanh Thanh
trước kia.
Lão nhân chợt lắc đầu: -Không phải, tuyệt đối không phải. Ngươi còn trẻ,
còn quá trẻ.
Thanh Thanh cũng lộ vẻ hơi kỳ quái hỏi: -Phải chăng ngươi có quen một
người giống ta?
Lão nhân: -Ta không biết ngươi, ta chỉ biết thanh đao này, nhất định ta
không lầm, ta không thể… Lão chợt hỏi Thanh Thanh: - Có phải trên đao có
khắc bãy chử không?
Thanh Thanh hỏi: -Bãy chử gì?
Lão nhân nói: -Xuân vũ nhẹ rơi bên gác nhỏ.
“Xuân vũ nhẹ rơi bên gác nhỏ”! Đây là một câu thơ tuyệt mỹ. Đinh
Bằng cũng đã đọc qua câu thơ này. Mổi khi hắn đọc, hay nghe câu thơ này,
trong lòng hắn đều vương vấn chút “khinh sầu”, một nổi buồn nhè nhẹ, mang
mác, một loại tình cãm tuyệt mỹ. Nhưng phản ứng của Thanh Thanh và lão
nhân này khác nhau. Lúc nói ra bảy chử ấy, tay lão run hẳn đi, và sắc mặt cũng
đổi màu. Còn Thanh thanh, khi nghe bãy chữ này, sắc mặt nàng cũng đổi, chợt
liệng giỏ hoa trên tay, và nắm chặt chuôi đao cong cong.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top