Chapter 87
NHÀ CHÙA KHÔNG TUYỂN SƯ THẦY
KHÔNG ĐỌC CHÙA
Từ lúc hai người gặp nhau và yêu nhau, không biết đã trải qua bao nhiêu sóng gió khổ đau.
" Kim Tae Hyung ! Là em xui xẻo khi gặp anh hay là anh xui xẻo khi gặp em. Không! Là em quá may mắn, quá may mắn khi được gặp anh. Không có anh em liệu có thể vượt qua được sóng gió cứ từ từ kéo đến ập lên người em hay không nữa. Tại sao những lúc em tưởng chừng như sắp ngục ngã, những lúc em cần đến một bờ vai thì anh luôn xuất hiện đúng lúc để em tựa vào. Em chẳng có gì để đền ơn anh hết ngoài tình yêu em dành cho anh. Tae Hyung à, có thể mẹ và Yoon Mi là tất cả những gì em có được, và muốn bảo vệ. Nhưng anh lại chính là trái tim em, là hơi thở của em. Mất anh có lẻ em không thể sống nữa. Em chỉ có thể cho anh tình yêu và sự chân trọng mà thôi "
YoonHa bất giác lên tiếng gọi:
- Tae Hyung a.
- Anh đây – Tae Hyung trả lời, tay siết chặt hơn nữa để cô cảm nhận được sự tồn tại của cậu.
- Cám ơn anh.
- Đồ ngốc – Kim Tae Hyung mắng yêu rồi nói tiếp – Nếu muốn cám ơn anh thì hãy mạnh mẽ lên. Anh muốn thấy một Han Yoon Ha ương bướng, to gan và lạnh lùng như một con hổ chứ không muốn thấy một con mèo chết lúc này. Em đừng lo, mau bình tĩnh nói cho anh biết, bọn chúng đã yêu cầu gì. Chỉ cần thỏa mãn yêu cầu của bọn chúng thì chúng sẽ thả người thôi. Dù sao thì Hàn Quốc cũng không tàn bạo như nước ngoài đâu.
Yoon Ha nghe Tae Hyung nói, cô ngồi bật dậy khỏi lòng cậu và thôi không khóc nữa, bắt đầu lấy lại bình tĩnh. Tae Hyung chăm chú nhìn gương mặt đã có chút sắc hồng, rồi nhẹ nhàng dùng tay quệt đi những giọt nước mắt còn đọng trên bờ mi của cô. Rồi cậu nhẹ nhàng giục:
- Nói anh nghe xem ,bọn chúng muốn gì?
- 90 tỷ tiền mặt, có hơn không kém – YoonHa lặp lại lời tên đó nói, cô vừa chấm dứt cơn run lại bắt đầu run lên từng cơn – Nếu không chúng sẽ lấy một bộ phận trên người Yoon Mi mất.
- Chỉ là tiền thôi à – Tae Hyung thở phào nhẹ nhỏm – Đừng lo, anh sẽ mau chóng gom đủ 90 tỷ để chuộc bé con ra. Có lẽ sẽ mất khá nhiều thời gian vì ngân hàng cần đếm kỹ từng tờ. Với lại 90 tỷ tiền mặt nhất thời cũng khó gom đủ trong một lúc.
- Những 90 tỷ - YoonHa nghi ngờ nhìn Tae Hyung làm cậu có chút ái ngại, quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn cô nói:
- YoonHa! Trước khi gặp em. Mỗi đêm bọn anh tiêu tốn mất 1 tỷ won.
Nói xong, Kim Tae Hyung càng không dám đối mặt với YoonHa. Cô mỗi ngày phải tiết kiệm từng đồng từng cắc, cậu cậu thì chỉ biết vung tiền không tiếc, chỉ sợ chê là không đủ. Rồi cậu vội nói:
- Bây giờ anh sẽ không như vậy nữa. Anh nói thật đó.
Nhìn bộ dạng ấp úng như trẻ con mắc lỗi của cậu, YoonHa muốn bật cười nhưng cô lại không cười nổi nên đành im lặng không nói gì. Vơ tay với lấy cái điện thoại, cô nhìn vào phần pin trên màn hình, chỉ còn lại một vạch, cô nhìn Tae Hyung nói:
- Em thấy người bẩn quá, cả ngày nay chưa tắm rửa, anh chở Kyung Ah đi mua quần áo cho em và cô ấy thay được không. Nhân tiện mua dùm em cái đồ sạc pin. Em sợ bọn chúng gọi đến mà điện thoại hết pin thì nguy.
- Anh biết rồi. Anh sẽ đi liền, em nằm nghỉ một chút đi, anh mang quần áo về rồi tắm một chút cho khỏe. Anh cũng sẽ cho người chuẩn bị tiền chuộc.
Han Yoon Ha gật đầu rồi ngoan ngoãn nằm xuống yên phận. Tae Hyung hôn lên trán cô một cái rồi đi ra ngoài nhưng cô lại nói:
- Anh có thể kêu Suga ssi vào đây giúp em không. Em có chuyện muốn nhờ anh ấy.
- Ừm ...- Cậu gật đầu rồi mở cửa đi ra.
Tae Hyung vừa bước ra thì YoonHa bật dậy. Cô gọi điện trấn an mẹ.
- Alô.
- Mẹ! Con đây. Bọn chúng đòi 90 tỷ tiền chuộc.
- 90 tỷ - Bà Han Seol thốt hoảng kêu lên.
- Mẹ đừng lo, Tae Hyung có số tiền đó. Anh ấy đang chuẩn bị tiền, chỉ còn chờ bọn chúng cho địa điểm để chuộc lại Yoon Mi. Bọn bắt cóc chỉ cần tiền thôi, chúng sẽ không làm hại em đâu. Mẹ đừng lo.
YoonHa nói xong, cô nghe tiếng thở dài nhẹ nhõm của mẹ cô bên kia điện thoại.
- Mẹ mau nghỉ ngơi cho tốt nha, đừng lo lắng gì hết mà sẽ ảnh hưởng sức khỏe. Tim của mẹ không tốt đừng để xúc động mạnh, có gì phải gọi cho con và anh Ho Seok liền nha mẹ. Con sẽ nhờ hai vợ chồng bác Son ( ba mẹ NJ & KA ) đến chơi với mẹ. Mẹ mau đi nằm nghỉ đi. Có gì con sẽ gọi cho mẹ sau.
Nói rồi, YoonHa vội tắt máy. Cô không đợi mẹ mình trả lời, cô sợ sẽ nghe thấy tiếng khóc của bà. Cô biết hiện giờ bà đang khóc, đang lo lắng rất nhiều. Bởi vì tuy bà chẳng nói gì nhiều nhưng cô nghe giọng mà khàn đi.
Rồi cô gọi điện cho ba má Kyung Ah nhờ vả họ đến chăm sóc cho mẹ mình. Sau khi nghe họ hứa sẽ đến đó liền, cô mới nhẹ lòng cúp máy.
Còn lại một mình, Han Yoon Ha mới thấy căn phòng này lạnh lẽo đáng sợ.
" Dù gì mục đích của bọn tôi không chỉ là tiền..." YoonHa sợ hãi khi nghĩ đến lời nói đó. Cô biết người bắt cóc em gái cô chính là bọn người lần trước bắt cóc cô. Cho nên ngoài mục đích là tiền ra, chắc chắn mục đích còn lại của bọn chúng là trả thù.
"Trả thù", hai từ này thật đáng sợ. Chắc chắn lần này bọn chúng có chuẩn bị trước hết rồi, sẽ không tha cho Kim Tae Hyung. YoonHa nghĩ tới đây thì co người lại vì sợ hãi, chỉ cần..., chỉ cần có được số tiền đó thì sẽ là cuộc chiến của riêng mình cô. Cô sẽ không để Tae Hyung hay bất cứ người bạn nào của cô bị gặp nạn. YoonHa tự nhủ, đúng lúc, cánh cửa vang lên tiếng gõ.
- Cốc ...cốc ...cốc...
- Vào đi.
Cánh cửa vừa mở ra thì gương mặt Min Suga xuất hiện. YoonHa không quá bất ngờ vì cô đang chờ cậu.
Từ cái lần cuối cùng hai người gặp nhau sau khi Suga biết mình là người gây ra cái chết cho ba YoonHa tới nay, hai người mới bắt đầu nói chuyện với nhau. Lúc nãy bên ngoài, dù giáp mặt nhưng cô không hề nhìn Suga, cho nên cậu khá e dè khi hỏi:
- Em cần tìm anh à.
- Em có chuyện muốn nhờ anh, YoonGi ssi– YoonHa trả lời dứt khoát.
Suga đi khỏi, cô mệt mỏi ngả người nằm xuống giường, những giọt nước mắt không ngừng lăn xuống thấm ướt cả mặt gối cô nằm. Cô tự hỏi mình : » Liệu cô có thể làm được không. Vì Tae Hyung, vì em gái cô nhất định sẽ làm được. Phải nói là cô phải làm được »
Trăn trở mãi YoonHa vẫn không ngủ được, cô thật sự mệt mỏi và muốn ngủ một giấc. Mong rằng khi cô tỉnh lại, tất cả chẳng qua là một cơn ác mộng khủng khiếp mà thôi. Bé con vẫn đang đùa giỡn trước mặt cô, réo gọi tên cô. Cô có thể vòng tay ôm cái hình hài bé nhỏ đó trong vòng tay mình, sờ vào làn da mịn màng trên gương mặt non nớt đó. Cảm nhận từng nhịp đập, từng giọt máu dính liền với cô.
Nằm mãi vẫn không tài nào ngủ được, YoonHa trở mình thức dậy ngồi thừ suy nghĩ, chờ đợi cuộc gọi lại của kẻ bắt cóc.
Nghe chừng như có tiếng xe chở về, YoonHa vội đứng dậy đi ra ngoài. Mọi người vẫn còn ngồi đó, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, tất cả đều mở mắt nhìn cô chăm chú khi cô bước vào.
- Sao em không nằm nghỉ chút đi – Park Jimin mắt còn mệt mỏi nhìn cô lo lắng.
- Em nghe có tiếng xe, tưởng Tae Hyung và Kyung Ah trở về nên ra đây xem – Cô giải thích.
- Chắc là họ về rồi, mình nghe thấy tiếng xe anh ấy – Jung Kook xác định với YoonHa.
Jung Kook vừa nói xong thì Tae Hyung và Kyung Ah đã xuất hiện sau lưng cô. Nhìn thấy cô đang đứng trước mặt mình, Tae Hyung nổi giận nói :
- Sao em không chịu nghỉ ngơi mà lại ra đây.
- Em nghe thấy tiếng xe của anh về nên ra đón – YoonHa lại giải thích lần nữa rồi hỏi.
Cô đứng nép qua một bên để hai người họ đi vào, vì trên tay họ đang xách những túi xách đủ màu với các nhãn hiệu nổi tiếng.
Hai người họ thả người ngồi phịch xuống bộ ghế sofa dáng vẻ mệt muốn đứt hơi.
- Haiz ! Cũng may là có người đem đồ đến trước mặt cho mình lựa chọn nếu không chắc là đi không nổi nữa – Kyung Ah than thở.
- Mệt lắm à – Suga cười mà như không cười khi thấy bộ dạng than thở của Kyung Ah rất đáng yêu.
- Không mệt ! – Son Kyung Ah trả lời dứt khoát – Có điều là phụ nữ bẩm sinh thích mua sắm, nhìn thấy toàn đồ đẹp trước mắt bỗng động lòng nhưng túi tiền không cho phép.
- Anh đã bảo em cứ việc mua đi, anh tặng em mà – Kim Tae Hyung ngầm trách.
- Vô công bất thọ lộc, lí nào em lại dùng tiền của anh. Anh xem mua một bộ đồ thế này mà đã tốn hết cả năm làm công của em rồi – Kyung Ah xì một tiếng nói rồi sắc mặt bỗng trở nên nghiêm chỉnh nhìn YoonHa hỏi – Không đùa nữa. Có tin tức gì chưa ?
Sắc mặt YoonHa bỗng trầm lại một cách đau khổ, cô lắc đầu.
- Biển số xe đó là giả. Lần này bọn chúng có sự tính toán và phòng bị cả rồi cho nên khó mà lần ra – Jeon Jung Kook thở dài báo cáo việc điều tra biển số xe. Một cán bộ thân cận của ba cậu lúc nãy gọi đến cho hay.
- Vậy có thể điều tra được số điện thoại mà bọn chúng gọi đến là của ai không ? – YoonHa vội hỏi, lóe lên một tia hy vọng mong manh.
- Rất tiếc, đó chỉ là sim rác. Bọn chúng không ngu dại gì mà gọi bằng số điện thoại đăng ký đâu – Jimin khẽ nói.
- Vậy số tiền chuộc đó ...- YoonHa nhìn Tae Hyung dò hỏi.
- Em yên tâm, đến hết ngày mai, nhất định sẽ có tiền – Anh trả lời, dùng ánh mắt trấn an cô.
Cô thở dài nhẹ nhỏm. Tae Hyung ngồi nhỏm dậy khi thấy YoonHa vẫn đứng tần ngần yếu ớt bên cửa ra vào. Cậu nhanh tay xách hai túi đồ được đặt trên bàn đi đến bên cạnh YoonHa thúc giục.
- Em mau đi tắm rửa lại cho tỉnh táo rồi nghỉ ngơi, trời cũng khuya rồi. Mọi người cũng mau đi nghỉ ngơi đi.
Vậy là tất cả đều giải tán, ai về phòng người đó. Tắm rửa nghỉ ngơi để chờ đợi cuộc gọi của bọn bắt cóc.
Kim Tae Hyung đưa YoonHa trở lại căn phòng lúc nãy, đưa cô đến tận phòng tắm nhưng lại không cho cô chốt cửa lại, cậu sợ cô trong lúc tâm trí hoang mang dễ bị vấp ngã để bị thương mà cửa lại đóng. Đứng ở cửa phòng tắm nhìn vẻ mặt buồn bã của YoonHa, cậu muốn cô vui lên nên trêu :
- Hay để anh tắm giùm em.
Tae Hyung vừa nói xong thì cánh cửa phòng tắm đóng sầm trước mặt cậu, nhưng cậu vẫn kịp nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của YoonHa. Cậu cười vang dựa người vào cửa bồn tắm.
Đóng cửa lại, YoonHa đưa tay bưng lấy gương mặt nóng bừng của mình, nghe tim đập mạnh, biết rằng anh chỉ đùa nhưng trong lòng không thôi xấu hổ. Cô bước đến bên bồn tắm đã được Tae Hyung xả đầy nước, hơi nước ấm áp bốc lên, YoonHa mệt mỏi cứ thế bước vào bồn tắm ngâm người. Bộ quần áo trên người cô nhanh chóng thấm đầy nước ấm.
15 phút trôi qua, Tae Hyung không hề nghe tiếng xả nước trong bồn tắm vang ra. Cậu lo lắng nước trong bồn đã nguội lạnh, mới hỏi vọng vào trong.
- Yoonie em tắm xong chưa.
YoonHa cứ ngồi cuộn mình trong bồn tắm mặc cho nước từ từ lạnh đi. Đến khi nghe Tae Hyung gọi, cô mới tỉnh lại trả lời :
- Chưa.
Rồi chợt nhớ, cô không đem đồ vào, liền nói :
- Lấy giùm em bộ đồ.
Anh quay người nhìn lại mấy cái túi lớn túi nhỏ đặt dưới chân giường, bén đến đấy xách hết đem đến bồn tắm, rụt rè nói :
- Anh để trước cửa, đợi anh quay lưng thì hãy ra lấy.
- Anh vào đi – YoonHa gọi.
Hihi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top