Chapter 84 - D2

KHÔNG ĐỌC CHÙA

Từ chap 85 sẽ là 50 votes
Follow em bé ngay nào

Maze?


Nói rồi Jimin cùng Ho Seok lập tức đưa Jung Kook đến bệnh viện. Chờ chiếc xe đi khỏi, Tae Hyung cũng đi lái xe đến. Kyung Ah đẩy YoonHa ngồi ghế trước, còn cô với bé con ngồi ở phía sau.

Trên đường đi, YoonHa bối rối không biết nói gi, thỉnh thoảng liếc trông Tae Hyung, cô bắt gặp anh cứ tủm tỉm cười thầm mãi. Đầu óc cô lập tức thông suốt ngay. Cô liền chất vấn :

- Có phải Jung Kookie giả vờ bệnh không ! ( Kookie diễn xuất tốt !! 10 điểm về chỗ =)) )

Tae Hyung không trả lời anh chỉ khẽ cười.

- Các người thật là – YoonHa liền trách, nhưng nghĩ đến bộ dạng giả vờ khó thở của Jung Kook lúc nãy thì bật cười. Cậu ta đóng đạt đến nỗi một bác sĩ giỏi như Ho Seok cũng bị xí gạt.

Vào đến công viên trò chơi, cả bốn người chơi rất vui vẻ từ xe điện đụng, đến trượt băng ....

Cuối cùng Yoon Mi đòi chơi đu quay lớn. Thế là Kyung Ah kéo bé và mình cùng ngồi một cái lồng, Kim Tae Hyung cùng Han Yoon Ha ngồi một cái. Vòng tròn bắt đầu quay thì gương mặt Tae Hyung bắt đầu tái, cậu thấy hơi khó thở, không dám nhìn thẳng bên ngoài. Lát sau cậu nắm chặt lấy tay YoonHa run run.

Cô nhìn sang thấy Tae Hyung đã nhắm chặt mắt, mồ hôi vã ra trên trán. Cô phì cười, thì ra anh chàng không sợ trời, không sợ trời, không sợ đất này lại sợ độ cao, vậy mà còn theo cô lên đây. Mới vừa lên đến đỉnh thôi mà lòng ngực cậu thấy khó chịu vô cùng, cảm giác buồn nôn cứ chực trào. Cậu phải khổ sở kìm nén cơn buồn nôn lại.

Khi mà Tae Hyung không chịu nổi nữa thì đột nhiên một bờ môi mềm mại ấm áp tiến sát vào môi cậu. Cơn buồn nôn lập tức biến mất thay vào đó là một cảm giác rạo rực. Bàn tay vòng lấy eo của YoonHa kéo sát vào người mình. Cái lưỡi bắt đầu hoạt động, đi vào khoang miệng ấm áp kia cuốn lấy một cách cuồng nhiệt.

Cô bị nụ hôn của anh cuống lấy thì vô thức đáp trả. Sự nhớ nhung tuôn trào trong từng nụ hôn. Chẳng còn để ý gì đến quan cảnh xung quanh, chẳng biết họ đã đi bao nhiêu vòng. Chỉ đến khi chiếc lồng bỗng nãy một cái rồi dừng lại, hai người mới hoảng hốt buông nhau ra. Cả hai đều đỏ mặt chờ đợi người mở cửa lồng.

Xuống đến nơi, Kyung Ah dẫn bé con đi toilet để dành không gian riêng tư cho hai người.

Vào tới toilet , sau khi đi xong thì Kyung Ah giúp bé rửa tay rồi cô cũng rửa tay. Trong lúc cô cúi xuống vục nước rửa mặt. Một cái gì đó nhọn nhọn có hai đầu chỉa vào lưng cô.

Xoẹt ....

Một luồng điện chạy khắp người Kyung Ah khiến cô ngất xỉu ....

Người đó liền chụp thuốc mê bé con bắt đi
Kyung Ah dẫn bé đi còn lại Tae Hyung và YoonHa ở lại. Cả hai còn đang đỏ mặt và e dè với nhau, chưa ai dám đến gần ai. Cơn buồn nôn lúc nãy bị lắng xuống giờ đây lại bùng lên, cậu bắt đầu nôn thốc nôn tháo xuống mặt đất. Cô thấy gương mặt tái xanh không ngừng ói của Tae Hyung thì lo lắng đến gần.

Kim Tae Hyung đang trong cơn ói, cảm thấy đầu óc quay cuồng, lồng ngực khó chịu. Một bàn tay nhẹ nhàng đến vỗ nhẹ vào lưng cậu khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Lát sau cậu không còn cảm thấy muốn ói nữa.

Chiếc khăn màu vàng thơm lừng được xếp ngay ngắn chìa trước mặt cậu. Tae Hyung đưa tay ra cầm lấy nhưng không chỉ chiếc khăn mà còn cả bàn tay nhỏ nhắn của người trước mặt. Nhưng YoonHa lập tức thu tay lại, cô quay người đi chỗ khác không muốn nhìn vào ánh mắt của cậu. Bởi vì mỗi khi nhìn vào ánh mắt ấy thì cô luôn thấy bản thân trở nên mềm yếu, không thể tự chủ được trước ánh mắt quyến rũ chết người đó.

Nhíu mày một cái, Tae Hyung lập tức giả vờ ho sặc sụa, cô mắc bẫy ngay lập tức. Cô cứ tưởng Tae Hyung sau cơn ói làm khô cổ họng dẫn đến ho nhiều như thế, liền quay lại giúp Tae Hyung vuốt ngực ngăn chặn cơn ho. Tae Hyung gian xảo đâu ngu dại gì mà bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này. Lập tức nắm chặt tay YoonHa không buông. Hai người ở vào thế giằng co nhau, kẻ kéo người giữ.

Kim Tae Hyung nhìn gương mặt bực tức, đôi môi cong lên của YoonHa dễ thương đến nỗi cậu chỉ muốn hôn lên đó ngay lặp tức.

Cười khẽ một cái, chẳng cần tốn quá nhiều sức lực, cậu kéo nhẹ một cái cô đã nằm gọn trong vòng tay của cậu. Xiết thật chặt thân hình nhỏ nhắn trong vòng tay mình, gửi vào đó sự nhớ nhung vô hạn.

- Buông em ra – Han Yoon Ha giận dữ nói.

- Không buông – Kim Tae Hyung ngang tàn đáp lại.

- Anh đúng là đồ vô lại, xấu xa mà – YoonHa mắng.

- Em đang nói là em yêu anh à – Cậu cười khúc khích hỏi.

- Ai nói là yêu anh hồi nào chứ - Cô trợn mắt bó tay trước kẻ ngang ngược này.

Cậu gian manh giải thích, nụ cười đắc chí nở trên khóe môi quyến rũ.

- Em không nghe người ta nói sao : » Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu mà » . Em mắng anh là đồ xấu xa tức là em nói em yêu anh còn gì. Trừ khi em không phải là con gái.

- Anh ... - Cô cứng họng trước thái độ ngang ngược của Tae Hyung.

Một em bé đi qua nhìn thấy hai người ôm nhau thì khúc khích cười khuyến YoonHa xấu hổ muốn chết đi được. Nhưng anh thì lại tỉnh bơ như không có gì, đúng là mặt dày vô liêm sỉ mà. Càng muốn thoát ra lại càng bị ôm chặt hơn, cô gần như không thở được mà nụ cười đắc ý trên mặt ai kia nở mãi. Lát sau cô thở dài nói :

- Người ta nhìn kìa, anh mau buông em ra đi ...

- Kệ họ - Kim Tae Hyung bĩu môi nói.

- Anh ôm chặt quá, em thở không nổi – Cô đành phải dụ dỗ.

Đúng là có hiệu quả ngay lập tức, vòng tay được nới ra, Han Yoon Ha định nhân cơ hội này thoát ra nào ngờ không dễ dàng như cô tưởng. Vòng tay vừa hé mở liền kẹp chặt, lần nữa cô ngã nhào vào lòng Tae Hyung, môi cô vô tình chạm vào môi anh lập tức bị quấn lấy bám miết không tha.

YoonHa xấu hổ muốn chết được, hôn nhau ở chốn đông người thế này thì ...Hé răng cắn mạnh vào bờ môi đáng ghét của Tae Hyung, khiến anh : »Ui da » một tiếng rồi bỏ cô ra, đưa tay che miệng.

Bờ môi tuôn ra một vệt đỏ nhừa nhựa, cảm thấy một vị mằn mặn trên đầu lưỡi, Kim Tae Hyung quẹt lấy rồi đưa mắt nhìn đau khổ nói :

- Hèn chi lại đau đến vậy.

Yoon Ha cảm thấy áy náy, vội đến gần xem xét.

- Không sao chứ. Em không nghĩ là sẽ chảy máu, xin lỗi anh.

Rút vội chiếc khăn giấy trong túi ra, cô đưa lên môi Tae Hyung chấm chấm vào vết máu nhưng :

- Á ...

- Rát lắm sao – Cô hoảng loạn nói – Để em thổi cho anh bớt rát nha.

Tae Hyung gật gật đầu đồng ý. YoonHa liền đưa mặt sát lại gần, hơi nhón gót lên dùng miệng thổi nhè nhẹ lên vết thương của anh. Đột nhiên ngẩng đầu nhiên lên thấy ánh mắt ấm áp của Tae Hyung nhìn mình, bất giác cô cảm thấy gượng, cô hạ người xuống quay mặt đi chỗ khác. Không khí trở nên vô cùng ngượng ngạo.

- Anh có cái này muốn đưa cho em – Kim Tae Hyung đột ngột lên tiếng phá tan không khí gượng ngạo đó.

Yoon Ha ngơ ngác quay đầu lại nhìn anh dò hỏi. Anh khẽ cười đưa tay vào túi quần lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ màu xanh rất đẹp đưa cho cô. Cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm chiếc hộp một lát, sau đó khẽ đưa tay cầm.

- Mở ra xem đi – Tae Hyung giục.

YoonHa bặm môi từ từ kéo sợi dây nơ ra, rồi mở nắp. Một ánh sáng lóe lên từ trong hộp, một sợi dây truyền màu trắng sáng lấp lánh. Sợi dây rất quen thuộc, bất giác tim cô đập mạnh. Cô nín thở đưa tay cầm lấy sợi dây từ từ kéo ra khỏi chiếc hộp. Khi sợi dây chuyền đi ra khỏi chiếc hộp vuông nhỏ thì một chiếc nhẫn nhỏ hiện ra. Đó chính là sợi dây chuyền mà ba đã tặng cô. Sợi dây chuyền mà cô đã đưa cho bác tài xế taxi, rồi cô làm thất lạc số điện thoại của bác tài xế trong vụ bắt cóc. Cô đã đi tìm nhưng nghe nói bác tài xế đó đã về quê rồi, chờ mãi vẫn không thể gặp được. Cô cứ nghĩ là vĩnh viễn mất nó, vĩnh viễn mất đi sợi dây chuyền duy nhất mà ba cô để lại cho cô.

Tự nhiên những giọt nước mắt mừng rỡ rơi trên mặt cô, Kim Tae Hyung nhẹ nhàng dùng tay lau nước mắt cho cô. Cậu ôm chầm lấy cô an ủi. YoonHa nói trong nghẹn ngào :

- Cám ơn anh. Em cứ tưởng là đã mất nó mãi mãi rồi. Làm sao anh biết mà ...

Sự xúc động khiến YoonHa không thể nói tiếp. Tae Hyung nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của YoonHa nói :

- Lần trước anh thấy em cứ đến công ty taxi mãi, dò hỏi mới biết chuyện người tài xế đó. Anh cho người xuống dưới quê tìm bác ấy, cũng may ông ấy vẫn còn giữ. Nghe nói là do mẹ bác ấy bị bệnh nên bác ấy phải về chăm sóc. Bác ấy cũng là người tốt, dù thiếu tiền mua thuốc cho mẹ nhưng bác ấy quyết không bán sợi dây truyền của em.

- Vậy ...- YoonHa ngẩng đầu nhìn Tae Hyung buâng khuâng.

Anh đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng rồi nói :

- Đừng lo, anh đã thay em gửi cho bác ấy một số tiền để cám ơn. Số tiền đó đủ để bác ấy lo viện phí cho mẹ bác ấy.

- Cám ơn anh – Han Yoon Ha xúc động nói, cô vùi đầu vào lòng ngực Tae Hyung quên mất mình đang đứng nơi đông người.

Anh đẩy nhẹ cô ra, cười nói :

- Còn một vật nữa...

YoonHa không hiểu, cô tròn mắt nhìn Tae Hyung, anh bật cười, chỉ chỉ tay vào chiếc hộp. Cô nhìn vào, chỉ còn một miếng xốp nhỏ. Cô nhìn miếng xốp trong đó rồi lại nhìn Tae Hyung, anh chỉ cười nhưng không nói gì.

Cô nhắc miếng xốp ra khỏi hộp...

- Cộp ....

Một vật gì đó tròn tròn rơi ra khỏi miếng xốp lăn tròn trong cái hộp, xoay tròn. Sau vài cái tưng tưng tại chỗ, cuối cùng nó cũng yên vị trong hộp. YoonHa nhìn kỹ cái vật nhỏ trong hộp.

Một chiếc nhẫn bằng gỗ, một chiếc nhẫn có mặt là hình một chú thỏ, được điêu khắc bằng tay cực kỳ tỉ mỉ. Đột nhiên trong ký ức của YoonHa xuất hiện những vết thương nhỏ ở mấy đầu ngón tay của Tae Hyung. Cô nắm lấy tay anh đưa lên quan sát để chứng thực. Cô thấy những vết thương tuy nhỏ nhưng lại rất nhiều, cô cảm thấy đau lòng.

- Là anh làm sao – Cô xúc động ngẩng đầu hỏi, ánh mắt chứa chan bao điều muốn nói.

Kim Tae Hyung khẽ cười rồi gật đầu, cậu thu bàn tay về, không muốn cô nhìn thấy những vết thương đó mà áy náy .

- Lúc đầu anh định đặt làm, nhưng rồi anh nghĩ, nếu tự tay mình làm sẽ ý nghĩ hơn. Trước đây, anh trai anh có dạy anh làm. Lâu rồi không làm cho nên mới ...

- Anh đúng là ngốc – Han Yoon Ha lườm cậu một cái rồi mắng.

- Có thích không ? – Tae Hyung nâng cằm YoonHa nhìn vào đôi mắt u buồn của cô say đắm hỏi.

Cô khẽ gật đầu.

- Để anh đeo cho em.

Tae Hyung nhỏ nhẹ nói, rồi cậu một tay cầm lấy chiếc nhẫn, một tay nâng bàn tay cô lên nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay giữa của cô. Cậu cảm nhận bàn tay YoonHa khẽ run lên vì xúc động.

- Han Yoon Ha đừng xa anh, có được không.


KHÔNG ĐỌC CHÙA

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top