Chapter 83 - D3
VOTE LUÔN CHO NÓNG ĐI NÀOOO
Tối ngày 25/12 sẽ có một phần quà nho nhỏ mà mình đã ấp ủ khá lâu dành tặng cho các bạn aaa
...
Kyung Ah gật đầu.
- Nhưng liệu một người như YoonHa có thể dễ dàng ghen hay không – Jimin lo lắng hỏi. Quen biết YoonHa đã lâu, cảm thấy cô là một cô gái điềm đạm. Dường như ghen tuông không hợp với cô ấy.
- Đúng là có một số cô gái không nổi ghen là bởi vì họ đã hết yêu bạn trai rồi, cho nên việc bạn trai quen ai thì cũng bình thường như không hề có gì xảy ra. Nhưng vấn đề là Yoonie vẫn còn yêu Tae Hyung. Cho nên dù cô ấy cố tỏ ra bình tĩnh, không liên quan gì đến mình thế nào đi chăng nữa cũng là để che dấu sự ghen tuông của mình thôi.
- Vậy bây giờ anh phải giả vờ có bạn gái mới à? – Kim Tae Hyung thở dài hỏi.
- Không ! Đầu tiên anh phải làm cho bé Yoonie nhà em chú ý đến anh.
Tae Hyung và Jimin cùng đưa mắt nhìn nhau, cả hai như những tên ngố đời, khiến Kyung Ah phì cười.
- Các cụ có câu " Theo tình ,tình trốn. Trốn tình ,tình theo " . Đặc biệt là những cô gái như Yoonie, anh càng theo đuổi chỉ càng khiến cô ấy dứt khoát chia tay mà thôi.
- Nghĩa là sao? – Kim Tae Hyung nhăn mặt, cậu bó tay trong việc thấu hiểu tâm can của phụ nữ.
- Nghĩa là anh phải làm Yoonie chú ý đến anh thường xuyên hơn.
- Xin em đó Kyung Ah, đừng úp úp mở mở nữa được không? – Tae Hyung nóng ruột muốn chết được.
- Anh hãy phớt lờ cô ấy .... – Kyung Ah thấy tội nghiệp cậu quá nên đành nói.
Cả Jimin và Tae Hyung đều tròn mắt nhìn Kyung Ah .
Kyung Ah và YoonHa cùng xuống trạm xe buýt, cô cứ đưa mắt tìm kiếm hình bóng ai đó, nhưng rồi thở dài thất vọng. Kim Tae Hyung thật biết trêu người, lúc cô không biết đến sự tồn tại của anh thì anh lại xuất hiện quay quanh bên cạnh cô. Lúc cô mong chờ thì anh lại biến mất.
- Cậu tìm ai vậy – Kyung Ah giả vờ hỏi, nụ cười thầm làm khóe môi cô cong lên.
- Mình đâu có tìm ai đâu – YoonHa hơi đỏ mặt, cảm thấy tim đập mạnh như thể một kẻ ăn vụng bị bắt quả tang, cô vội chối bay chối biến.
- Yoonie, cậu đã nói « Thật thà thẳng thắn làm người tốt thì lương tâm sẽ thanh thản hơn « . Rõ ràng cậu đang tìm Tae Hyung, sao lại không chịu thừa nhận.
- Mình và anh ta chia tay rồi. Là do mình chủ động thì làm sao mình phải tìm anh ta chứ. Nếu phải tìm anh ấy thì mình cần gì chia tay – Cô cuống quýt giải thích như sợ Kyung Ah hiểu lầm.
- Vậy cậu mau cho mình biết lí do cậu chia tay anh ấy đi – Kyung Ah nhân cơ hội lập tức tìm hiểu lí do.
- Không có gì – YoonHa vội quay mặt và bỏ đi.
- Nếu coi mình là bạn thì cậu mau nói cho mình biết nguyên nhân – Kyung Ah nhất quyết không buông tha, cô vặn vẹo hỏi.
- Không thích thì chia tay, chỉ vậy thôi ...
- Cậu coi mình là đồ ngốc à ...- Kyung Ah tức giận hỏi, cô định buộc YoonHa phải nói ra thì ...
YoonHa đang đi, bỗng đứng khựng lại, mắt đăm đăm nhìn về phía trước có vẻ lo sợ. Kyung Ah thấy vậy vội nhìn theo tầm nhìn của cô.
Một người đàn ông cao ráo, gương mặt rất đáng ghét do chồm râu của ông ta tạo nên. Trông ông ta thật giống một tên dê xồm có hạng, vì ông ta đã lớn tuổi rồi mà còn ve vãn một cô gái trẻ măng. Có điều bộ dạng gã trông thật thảm hại, gương mặt bầm tím, cả tay chân cũng đầy vết thâm. Một bàn tay bị băng bột cố định trông rất đáng thương. Nhưng tất cả lại không che giấu được cái bản mặt dâm đãng phóng túng.
Gã đàn ông đi hớn hở, miệng cười không ngớt nắm tay cô gái trẻ đó tiến về phía hai người. Nhưng khi gã quay lại nhìn thật kỹ hai cô gái trước mặt thì bắt đầu hoảng hốt rồi quay đầu bỏ chạy một mạch, không đối hoài gì đến cô gái đi cùng gã, mặc cho cô ta réo gọi đuổi theo.
- Cậu quen ông ta à – Kyung Ah thấy lạ tò mò hỏi :
- Ông ta chính là gã chủ tiệm phở mà lần trước mình kể. Thì ra bồ nhí của ông ta ở khu vựa này, cho nên mình mới gặp ông ta. Thiệt là xui xẻo mà – Cô bực bội nói.
Nhưng Kyung Ah mỉm cười nói :
- Mình thì cho rằng kẻ xuôi xẻo chính là ông ta. Cậu không thấy người ông ta toàn là vết thương vì đã gặp cậu hay sao.
- Ý cậu là sao – Cô nhăn nhó hỏi.
- Chẳng phải Tae Hyung đã thay cậu báo đáp ông ta hay sao – Kyung Ah giải thích.
- Không thể nào – Cô lắc đầu nói .
- Sao lại không thể, chuyện ông ta gặp cậu chỉ có cậu, mình và Tae Hyung biết. Mình thì không thể đánh ông ta được rồi, vậy thì chỉ có anh ấy mà thôi.
- Có thể là ông ta đắc tội với ai đó nên mới bị đánh – YoonHa biện giải.
- Vậy thì cũng thật trùng hợp, ông ta bị đánh ngay sau khi trêu ghẹo cậu, sợ hãi đến nỗi vừa thấy cậu là bỏ chạy như bị ma đuổi. Cậu không phải là kẻ ngốc, động não suy nghĩ xem.
Kyung Ah nói xong thì đi tiếp để mặt YoonHa với những suy nghĩ rối bời. Kim Tae Hyung trước đó rõ ràng là thờ ơ không chịu giúp cô vậy thì tại sao lại đi đánh gã đó. Cô không học môn phân tích tâm lí nên không thể nào lí giải nổi, đàng thở dài bước tiếp .
Buổi tối, ánh trăng lên cao, nơi những khu đất bỏ hoang, một căn nhà trống nằm lạnh lẽo một mình.
- Chuẩn bị kế hoạch tới đâu rồi – Một gã béo đang ngồi kênh kiệu hất mặt hỏi một tên đô con nhưng có chiều cao khiêm tốn.
- Yên tâm, kế hoạch đã được chuẩn bị chu đáo rồi. Lần này chúng ta sẽ vơ một số tiền lớn, rồi mần thịt chúng nó luôn một thể - Gã đô con vừa trả lời vừa nhìn về phía một thân thể ngơ ngác đang ngồi trên chiếc xe lăn, tay cầm một con dao sắc béng đến độ lóe lên trong đêm đen, căm hận đâm mạnh xuống mặt bàn gỗ dày cui kia – Tôi nhất định phải khiến thằng Kim Tae Hyung không toàn mạng trở về. Liều chết với nó tới cùng.
- Tốt lắm. Tôi đã nhận tiền của người ta rồi, chúng ta phải làm cho tốt kẻo bị mang tiếng. Với lại mối thù của tôi và anh với thằng nhóc đó không thể không trả - Lão béo cười gằn nói, ánh mắt lão đầy hiểm ác, khiến cho người ta phát lạnh nhất là đứng giữa nơi vắng vẻ trong bóng đêm thế này – Nó phải chết...
- Đúng vậy.
Nói rồi hai gã cùng nhìn nhau cười lớn đến độ bầy chim trên cây và con trùng xung quanh hoảng sợ kêu lên.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 5 của Han Yoon Mi, Ho Seok đã hẹn cùng YoonHa đưa bé đi chơi. Chẳng kịp chờ cô trở về, bé đã giục Ho Seok đến trường đón cô. Anh chiều lòng bé, cả hai đứng đợi YoonHa trước lối ra vào của dãy C.
Thấy YoonHa đi ra bé vui vẻ reo lên.
- A ! Chị Yoonie ra rồi ...
- Hai anh em sao lại tới đây – Cô nghe tiếng bé con reo lên thì cùng Kyung Ah vội chạy đến cười hỏi.
- Yoon Mi sốt ruột không chịu chờ em về, anh đành phải đưa bé đến đây chờ em ...- Ho Seok giải thích.
Cô nhìn bé mắng yêu :
- Mimi hư quá đi hà.
Nhưng bé không chú ý đến lời cô mà chú ý một hướng khác, nơi có mấy anh chàng đạp trai đi đến. Cô bé reo lên mừng rỡ như người ta bắt được vàng :
- A ! Anh Tae Tae.
Bé vội chạy đến ôm chân Tae Hyung giận dỗi nói :
- Mimi nhớ anh Tae quá chừng mà anh không chịu đến thăm bé gì hết.
Kim Tae Hyung ngồi xuống ôm lấy bé con vuốt ve mái tóc của cô bé, cười nói :
- Anh Tae cũng rất nhớ bé, nhưng mà anh sợ chị Yoonie không cho nên đâu dám đến thăm.
- Tại sao vậy – Yoon Mi tròn xoe mắt hỏi, gương mặt thật đáng yêu khiến người vừa nhìn thấy đã thích.
- Anh không biết, em hỏi chị xem .
Con bé liền chạy đến dậm chân hỏi :
- Tại sao chị Yoonie không cho anh Tae Tae đến thăm Mimi làm bé nhớ anh Tae Tae quá trời.
- Chị ... - Han Yoon Ha thật không biết nói sao, cô càng lúng túng hơn khi anh và mọi người cùng tiến đến chỗ họ.
- Chào – Ho Seok lịch sự chào hỏi.
- Chào – Kim Tae Hyung cùng Park Jimin cùng lên tiếng đáp lại.
Ba người đàn ông đứng nhìn nhau kình địch làm không khí vô cùng căn thẳng, Kyung Ah vội lên tiếng xua đuổi sự căng thẳng đó.
- Bé con hôm nay sinh nhật em định đi đâu.
- Chị Yoonie hứa cho em đi chơi ở công viên – Yoon Mi trả lời rồi quay sang Tae Hyung nói – Anh Tae Tae cũng đi chung với em nha.
Tae Hyung quay lại đằng sau cầm lấy con thỏ nhồi bông màu trắng muốt rất đẹp từ tay một đàn em đưa cho bé nói :
- Chúc mừng sinh nhật Mimi, đây là quà anh tặng em. Em có thích không ?
Bé mừng rỡ gật đầu, ôm chầm lấy con thỏ, dụi dụi mặt vào bộ lông mịn màng một cách thích thú.
- Nhưng mà anhTae không thể đi cùng em được vì chị Yoonie không cho – Tae Hyung vừa nói vừa tinh quái nhìn YoonHa khiến cô đó bừng cả mặt.
Bé liền nắm tay cô lắc lắc, giọng nũng nịu năn nỉ.
- Chị ơi ! Cho anh Tae Tae đi chơi chung nha. Hôm nay là sinh nhật Yoon Mi mà, chị chìu một lần nha, nha chị.
Cô hết nhìn gương mặt chờ đợi hết sức đáng yêu của con bé rồi nhìn Tae Hyung không biết phải làm sao đành phải gật đầu.
- Hay quá ! – Con bé mừng rỡ reo lên.
Nhìn bé vui mừng, YoonHa cũng thấy vui. Cô xoa đầu bé rồi nói.
- Chúng ta đi thôi.
Ho Seok quay người định mở cửa xe cho hai chị em YoonHa đi vào thì bỗng nhiên Jeon Jung Kook ôm lấy ngực ngã xuống. Mọi người hốt hoảng vội đỡ cậu dậy.
- Em sao vậy – Jimin lo lắng hỏi.
- Em thấy khó thở quá – Jung Kook yếu ớt trả lời, hơi thở cậu có lúc dồn dập lúc lại im lặng.
Ho Seok vội đến xem xét tình trạng bệnh cho cậu. Nhưng thấy sắc mặt và hơi thở cậu không tốt liền nói :
- Phải đưa cậu ấy đến bệnh viện.
- Không được mọi người còn phải đi chơi mà, cứ mặc kệ em, em không sao đâu – Jung Kook xua tay nói.
Ho Seok liếc nhìn YoonHa một cái, khó khăn lắm mới có cơ hội đi chơi chung với cô, cậu muốn nắm giữ cơ hội này. Nhưng lương tâm của một thầy thuốc không cho phép cậu bỏ mặc bênh nhân như thế. Cậu tiếc rẻ nói :
- Cứ để Tae Hyung đưa chị em họ và Kyung Ah ssi đi là được rồi, còn tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện.
- Vậy tôi cùng anh đưa cậu ấy đến bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top