Chapter 79

Đọc chùa là dỗi :< 3 ngày đăng 1 chương đó
Target bây giờ là KHÔNG ĐỌC CHÙA. Số vote bằng 1/3 số view Meimei dỗi :<
Sợ tí quên vote có thể vote ngay bây giờ aa

Nếu chờ chương mới lâu hãy ghé:

Cuối chương mình có một thông báo nhỏ, nhớ xem nhé
Giờ thì vào chương nào




Bà Seol đẩy Tae Hyung ra định đóng cửa lại thì ....Mắt bà trợn lên kinh ngạc, miệng há to vì quá đỗi bất ngờ, kẻ trước mặt bà từng là một chàng trai phong độ, trọng danh dự, trọng sĩ diện mà bây giờ lại có thể quỳ gối một cách đau khổ chỉ để cầu xin được gặp mặt YoonHa. Bà hoảng hốt hỏi :

- Cậu làm gì vậy chứ. Mau đứng lên đi.

- Cháu xin bác, cho cháu vào đưa YoonHa đi bệnh viện đi. Nếu để lâu lỡ cô ấy có bề gì thì cháu thà rằng chết còn hơn sống – Những giọt nước mắt đang bắt đầu lăn dài trên gương mặt thanh tú của Kim Tae Hyung. Cậu đang quỳ đó, hai tay nắm chặt những song cửa ánh mắt khẩn thiết van nài khiến cho ai cũng phải xúc động đến bật khóc nếu trông thấy.

Bà nào phải là người có lòng dạ sắt đá, bà cũng rất đau lòng khi buộc phải chia cách hai đứa trẻ. Nhưng trò đời quay quanh buộc bà phải chia rẽ họ, buộc bà phải dùng lòng dạ sắt đá để ngăn cản họ. Nhưng giờ đây, trước con người đang quỳ kia, bà liệu có còn lòng dạ sắt đá được nữa hay không.

Nhìn ánh mắt thống thiết của Tae Hyung, bà nhắm mắt lại một giây rồi thở dài gật đầu.

- Đứng lên đi.

- Cám ơn bác – Tae Hyung mừng rỡ vội đứng dậy, trên môi nở nụ cười sung sướng.

Bà mở cánh cửa rộng ra để cậu đi vào.

- Phòng của Yoonie trên lầu bên trái ...– Bà khẽ nhắc nhở.

Tae Hyung không chờ bà nói hết câu, cậu vội vàng chạy lên. Mở cánh cửa phòng YoonHa ra, cậu có một chút mừng rỡ, một chút lo lắng. Mừng vì sắp gặp được cô, lo lắng vì bệnh tình của cô.

Nhìn thấy cả người đang run lên vì lạnh của YoonHa, nhưng gương mặt thì đỏ bừng lên vì cơn sốt, Tae Hyung không khỏi đau xót. Không phút chần chừ, cậu vội bế cô lên rồi phi nhanh xuống lầu.

Bà cũng vội vàng đóng cửa chạy theo. Tae Hyung chở hai mẹ con đến bệnh viện thì cũng vừa lúc Ho Seok đang chạy ra, thấy vậy Ho Seok liền cùng Tae Hyung bế YoonHa đặt vào giường bệnh của phòng cấp cứu. Tới đây là trách nhiệm của Ho Seok, bà Seol và Tae Hyung bị yêu cầu đứng bên ngoài chờ.

Bà ngồi trên băng ghế chờ đợi trong lo lắng, còn cậu thì cứ đi tới đi lui không ngừng trước cửa phòng cấp cứu. Nhìn vẻ đứng ngồi không yên của Tae Hyung bà cảm thấy thương xót nhưng bà ngay lập tức dùng sắc mặt băng lãnh nói :

- Cậu Tae Hyung, bây giờ cậu về đi cho, con bé đã có Ho Seok lo rồi. Cậu ở đây cũng không giúp được gì còn gây hiểu lầm thêm mà thôi.

- Nhưng mà ...

- Xin cậu về đi cho. Tôi chỉ cho phép cậu đưa con bé đến đây thôi chứ không đồng ý cho cậu ở lại đây – Ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng nhìn Tae Hyung của bà khiến cậu không thể nói thêm được gì nữa.

Kim Tae Hyung lo lắng ngoái đầu nhìn cánh cửa phòng cấp cứu rồi thở dài nói :

- Vậy cháu về đây. Bác ở lại lo cho YoonHa.

Cậu biết lần này mình không thể lay chuyển ý chí của bà đành ra về, trong lòng ngập tràn thương tâm lo lắng.

Nhìn dáng vẻ buồn bã của Tae Hyung khi đi ra, bà chua xót thở dài.

Cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, Ho Seok bước ra thở phào nói với bà :

- Cuối cùng cô ấy cũng đã hạ sốt, để cô ấy ngủ một giấc dậy sẽ khỏe lên. Lúc nãy cháu định đi thì đột nhiên có ca cấp cứu cho nên mới tới trễ - Ho Seok giải thích lí do chậm trễ của mình.

Bà mỉm cười yếu ớt gật đầu. Bây giờ bà mới cảm nhận được hơi thở của mình. Rồi vào thăm YoonHa.

Bà lo chăm sóc cho YoonHa mà quên mất Mimi vẫn đang còn ở trường mẫu giáo. Bà hốt hoảng bật dậy làm đổ nhào cái ghế, rồi vội vàng chạy ra cửa. Nhưng bà vừa mở cánh cửa ra đã thấy bé con và Kyung Ah đang đi tới. Bà mừng rỡ thở phào. Mỉm cười nhìn Kyung Ah biết ơn :

- Cám ơn con Kyung Ah, bác già rồi nên lẩm cẩm, quên mất chuyện đi rước YoonMi.

Kyung Ah định nói gì đó, môi cô mấp mấy vài cái rồi thôi, sao đó cô hỏi :

- Yoon Ha sao rồi bác.

- Nó đã bớt sốt rồi- bà trả lời Kyung Ah xong thì cúi xuống ôm lấy bé con ăn năn nói – Mẹ xin lỗi con, con chờ mẹ có lâu không ?

- Con ... - Bé đang nói thì Kyung Ah vội ngắt lời.

- Mimi mau vào thăm chị Yoonie đi. Chị thấy em sẽ hết bệnh liền.

Con bé sung sướng gật đầu chạy vào phòng, Kyung Ah và bà Seol liền đi theo sau.

Trời bắt đầu tối, YoonHa cuối cùng cũng tỉnh lại. Kyung Ah, bà Seol, Ho Seok và bé con đều mừng rỡ reo lên.

Gương mặt đã bớt đỏ, cơn sốt cũng dịu lại, YoonHa mệt mỏi mở mắt ra, thấy những ánh mắt đang lo lắng cho mình, cô cố gắng nở nụ cười yếu ớt.

- Con xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng.
- Con đừng nói ngốc như vậy, con khỏe là mẹ mừng rồi – bà nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt con gái một cách yêu thương.

- Em thấy trong người đã khỏe lên chưa – Ho Seok mỉm cười, ánh mắt quan tâm hỏi.

YoonHa cố gắng gật đầu để mọi người yên tâm, cô nhìn ra cửa sổ thấy trời đã tối bèn hỏi :

- Bây giờ mấy giờ rồi.

- Hơn tám giờ rồi – Ho Seok nhìn đồng hồ trên tay mình trả lời.

Cô nhăn mặt bảo :

- Mẹ mau đưa YoonMi về đi, còn tắm rửa và cho em ăn cơm để ngày mai còn đi học. Ho Seok anh cũng về đi, chở mẹ và em gái về giùm em, ngày mai anh cũng phải vào bệnh viện mà.

Kyung Ah nãy giờ không lên tiếng, vội lên tiếng ủng hộ.

- Phải đó. Anh mau đưa bác gái và YoonMi về đi, YoonHa ở đây đã có em chăm sóc rồi.

- Vậy ...- Ho Seok ấp úng.

- Thôi vậy thì mẹ và em về trước đây, con ráng nghỉ ngơi nha – Bà miễn cưỡng nói.

- Dạ, mẹ mau về đi. Ho Seok, anh mua gì cho mẹ và bé con ăn giùm em nha – YoonHa mỉm cười chào nói.

- Ừ ! Em đừng lo, anh sẽ lo cho hai người chu đáo.

- Cám ơn anh.

Kyung Ah vội tiễn ba người họ ra cửa, nhìn dáng họ đi xa cô mới nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. Sau đó đi đến giường của YoonHa ngồi gần cô.

- Là Tae Hyung đưa cậu đến bệnh viện, anh ấy rất lo cho cậu. Nhưng vì bác gái có mặt ở đây nên sau khi đón bé con rồi đến rước mình thì anh ấy cứ ngồi đợi bên ngoài. Mình vừa gọi cho anh ấy xong, anh ấy sẽ lên liền.

YoonHa không nói gì, cô khẽ nhắm mắt lại.

Lát sau Tae Hyung đi vào, cậu lo lắng bước đến bên cạnh nắm tay cô vuốt ve hỏi :

- Em thấy sao rồi, còn khó chịu không.

Nhưng cô không trả lời chỉ rút mạnh tay ra khỏi tay Tae Hyung. Đừng nói là cậu, Kyung Ah cũng có chút ngạc nhiên, cô vội hỏi :

- Cậu sao vậy.

Nhưng YoonHa không trả lời, cô quay mặt vào tường lạnh lùng nói :

- Anh về đi, đừng bao giờ đến đây nữa.

Tae Hyung nghĩ cô sợ bị mẹ bắt gặp nên nói :

- Em đừng lo, anh đợi mẹ em về thì mới tới.

- Chúng ta chia tay đi...

Mấy lời YoonHa vừa thốt lên làm Kim Tae Hyung kinh ngạc đến tột độ, dường như có một tiếng sét vừa đánh qua tai cậu, cậu không tin vào tai mình. Trái tim đột nhiên thắt lại.

Một cảm giác lạnh lẻo chạy dọc sống lưng của Tae Hyung, cậu cố gắng nở một nụ cười gượng ngạo hỏi :

- Em đang đùa đúng không?

Cậu thật sự không dám tin vào những lời mà cậu vừa nghe thấy, cậu mong chờ YoonHa sẽ quay lưng lại nhìn cậu rồi phá ra cười nói : » Đúng là em đang đùa, xem anh kìa, nhìn mặt buồn cười chết đi được « Nhưng Yoon Ha không quay mặt lại, cũng không bật cười càng không nói nửa lời.

Hai bàn tay đang nắm chặt lại của Tae Hyung từ từ mở ra, run run hướng đến bờ vai của cô nhẹ nhàng kéo cô xoay lại, ánh mắt không còn chút sinh khí nào, nụ cười ngượng cũng đã tắt từ lúc nào, cậu hỏi cô trong tâm trạng kích động :

- Trả lời anh đi, em đang nói đùa đúng không. Hay là do anh nghe lầm.

Lúc này YoonHa nhìn thẳng vào Tae Hyung trả lời một cách tuyệt tình :

- Anh không nghe nhầm. Em càng không nói đùa. Chúng ta chia tay đi. Từ nay anh đừng đến tìm em nữa.

« Ầm »
Một tiếng sét rất lớn vang bên tai của Tae Hyung khiến tai cậu ù đi, rồi đi thẳng vào trong trái tim của cậu khiến nó vỡ tung ra. Đau...rất đau...cảm giác đau đớn khó tả này là gì. Người ta thường nói » Nỗi buồn không có tên » chứ người đâu có nói » nỗi đau không có tên », vậy mà Tae Hyung ;lại không biết cái cảm giác đau nhói lòng này tên gì. Cậu gần như chết sững sau câu nói của YoonHa.

Kyung Ah cũng bịt chặt miệng để không hét lên khi nghe YoonHa nói, lời nói lạnh lùng đến tàn nhẫn, dường như muốn dứt khoát, muốn cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với Kim Tae Hyung. Vốn dĩ cô muốn đi ra ngoài để cho hai người có thể tâm sự với nhau, nhưng lúc này đây, không hiểu tại sao chân cô không tài nào cất bước.
Lát sau, Tae Hyung đau khổ hỏi.

- Tại sao. Cho anh biết lí do đi, vì mẹ em ngăn cản à.

- Không phải – Giọng nói lạnh lùng của YoonHa lại vang lên lần nữa phủ định làm trái tim cậu như bị ai bóp nát.

- Vậy thì tại sao – Tae Hyung giận dữ hét lên, cậu đã không thể chịu đựng được nữa rồi, sự thống khổ này cứ như một con sâu cứ ngắm ngầm cắn xé trái tim cậu.

- Vì em đã quá mệt mỏi khi ở bên cạnh anh. Thân phận và địa vị của anh, mẹ anh, những cô gái bên cạnh anh, sự ganh ghét của họ làm em cảm thấy khó thở. Rồi mẹ em không thích em ở bên cạnh anh , những điều đó càng khiến em mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi. Em chịu đựng đủ rồi, thà em chấp nhận Ho Seok, anh ấy sẽ cho em một cuộc sống thoải mái, vui vẻ và hạnh phúc. Nếu như được quay trở lại lần đầu em gặp anh, em sẽ không quay đầu lại tìm anh, không mua thuốc cho anh. Cứ thế anh sẽ ghét em, không bao giờ quan tâm đến em. Vậy thì em sẽ có cuộc sống bình lặng mà em luôn mong muốn như từ trước khi em gặp anh. Bây giờ em mới biết rằng gặp anh là điều bất hạnh nhất trong cuộc đời em. Anh đi đi, từ nay về sau em không muốn gặp anh nữa – Han Yoon Ha ngồi bật dậy hét lên.

KHÔNG ĐỌC CHÙA

Nếu chờ chương mới quá lâu, hãy ghé qua hai fic dưới đây:


Bắt đầu từ chương sau sẽ có thêm một nhân vật phụ thi thoảng xuất hiện trong phân cảnh quán cà phê "Singularity". Có bạn nào muốn đặt tên mình vào chỗ này không? Comment cho mình biết nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top