Chapter 77

MẶC DÙ SỐ LƯỢNG READERS ĐỌC CHÙA ĐÃ GIẢM NHƯNG VẪN CÒN :( RẤT MONG MỌI NGƯỜI SẼ HIỂU SỰ CỐ GẮNG CỦA AU VÀ CÁC RDS KHÁC. ĐỪNG ĐỌC CHÙA NỮA MÀ HÃY BỎ RA 1s ĐỂ VOTE CHO AU AAA




Đang buồn chán thì nhận được điện thoại của Jimin gọi cậu đến nhập băng. Nghĩ cũng đã lâu rồi cậu không cùng bạn bè gẵp gỡ nên Tae Hyung đành thở dài rồi lên xe chạy đi đến chỗ hẹn.

Nhìn gương mặt ảm đạm của Tae Hyung khi bước vào thì Jimin biết đã xảy ra chuyện. Cậu giơ tay lên khi Tae Hyung đi đến gần, Tae Hyung vỗ vào tay Jimin một cái thay cho lời chào. Vừa ngồi xuống ghế Tae Hyung đã vớ ngay chai bia trên bàn nốc liền một chai đến cạn rồi đặt cái cạch xuống mặt bàn.

Mọi người ai cũng ngạc nhiên, chẳng phải mấy hôm nay Kim Tae Hyung rất hạnh phúc hay sao. Chẳng lẽ cậu ta đang buồn phiền về bài báo sáng nay.

- Sao hyung không dẫn YoonHa đến chơi luôn – Jeon Jung Kook tươi cười nói.

- YoonHa sao rồi, bài báo sáng nay có làm cho cô ấy – Jimin cũng nóng ruột hỏi thì bị Tae Hyung cắt ngang.

- Đừng hỏi nữa, mình đang nhức đầu muốn chết đây nè – Anh thở dài nói.

- Đã xảy ra chuyện gì rồi – Suga giọng ồn ồn hỏi.

- Mẹ cô ấy đã bắt cô dọn đi và còn bảo sẽ gả YoonHa cho cái tay bác sĩ Ho Seok đang chữa bệnh cho bác ấy – Tae Hyung khổ sở nói.

- Vậy cô ấy nói sao – Jimin cũng cảm thấy khó thở khi nghe cô phải lấy Ho Seok, cậu vội vã hỏi.

Tae Hyung ngả người vào ghế rồi đưa tay lên vuốt mặt, điệu bộ khổ sở vô cùng :

- Còn nói gì được nữa chứ, YoonHa vốn rất hiếu thảo. Xưa nay cô ấy đều đặt mẹ và em gái lên trên bản thân, huống hồ mẹ cô ấy bị bệnh tim, bác sĩ bảo không được để bà xúc động mạnh, cho nên cô ấy tuyệt đối không dám làm trái ý bà.

Jimin nghe vậy thì trầm mặt im lặng, trái tim cậu cũng cảm thấy khổ sở như Tae Hyung. Nếu là Kim Tae Hyung thì cậu sẽ chúc phúc cho hai người, đằng này lại là một người hoàn toàn xa lạ.

- Nhưng nguyên nhân là gì, chẳng lẽ bà ấy không thích cậu – Suga nghĩ ngợi rồi lên tiếng hỏi.

- Em không biết, lúc em và YoonHa vào thăm bác ấy thì thấy rất vui vẻ nhưng hôm nay tự nhiên lại ...- Tae Hyung thở dài uất ức nói.

- Có phải tại vì bài báo hôm nay cho nên bác ấy vì lo sợ cho YoonHa mà ngăn cấm hai người – Jung Kook chợt reo lên.

- Cũng có thể như vậy – Tae Hyung gật đầu tán thành.

- Cũng tại cái con Hyang Mi chết tiệt kia, nghe nói lần trước cũng là do cô ta cho người bắt cóc YoonHa đem bán. Đúng là cái thứ đồ độc ác – Jung Kook tức giận mắng.

- Kim Tae Hyung ! Những lời bài báo đăng hoàn toàn là sự thật. Cậu phải coi chừng Choi Siwon, vì theo anh biết ông ta đúng là có liên hệ với bọn xã hội đen . Đừng làm gì khiến ông ta nổi điên lên nếu không chẳng những cậu mà mẹ con YoonHa cũng sẽ bị hại – Suga lo lắng cảnh cáo.

Kể từ khi biết được sự thật mình đã lỡ gây ra cái chết cho cha của YoonHa, lương tâm Suga luôn cảm thấy ray rứt khôn nguôi. Cậu luôn muốn tìm cách bù đắp cho mẹ con YoonHa. Dù rằng cô ngăn cản việc cậu đi tự thú nhưng những điều đó không cho thấy cô đã tha thứ cho cậu hoàn toàn.

- Em biết, em sẽ cảnh giác. Nhưng nếu ông ta dám đụng đến một sợi tóc của họ, em bắt ông ta sống không bằng chết – Tae Hyung nghiến răng nói.

- Anh sẽ giúp cậu để ý động tĩnh của ông ta – Suga vỗ vai Tae Hyung an ủi.

Cả ngày nay Tae Hyung gọi điện và nhắn tin cho YoonHa liên tục nhưng vì trước mặt bà Seol, cô không dám bắt máy. Nếu tắt máy, cô sợ Tae Hyung sẽ lo lắng nên đành để chế độ im lặng.

Sau khi dỗ bé Mimi ngủ xong, thấy mẹ cũng đã ngủ say, YoonHa lén lút trở về phòng mình. Cũng may là cô và mẹ ngủ riêng chứ nếu không cô khó lòng gọi điện thoại. Mà cô biết rõ với tính tình của Tae Hyung nếu đêm nay cô không trả lời điện thoại của cậu thì chắc chắn cậu sẽ chờ mãi đến sáng.

Tiếng chuông điện thoại vừa reo lên là Tae Hyung bắt máy ngay lập tức.

- Yoon Ha – Cậu mừng rỡ reo lên bên kia điện thoại.

.......

- Anh nhớ em lắm, anh gần như muốn phát điên khi em không trả lời điện thoại của anh – Tae Hyung khổ sở nói.

- Em cũng nhớ anh lắm. Tại vì có mẹ ở bên cạnh nên em không dám bắt máy – Han Yoon Ha cũng nức nở nói.

- Mẹ em sao rồi. Em có hỏi tại sao mẹ lại đổi ý như vậy không ?

- Cả chiều nay, sắc mặt mẹ không vui nên em chưa dám hỏi. Để khi nào tâm trạng mẹ tốt hơn thì em sẽ xin mẹ thay đổi ý định.

- Bác sĩ Ho Seok nói sao.

- Anh ấy không nói gì hết vì khi đưa em và mẹ về là anh ấy trở lại bệnh viện ngay – YoonHa nhỏ giọng thì thầm, cô sợ mẹ nghe thấy giật mình tỉnh giấc.

Hai người tiếp tục nhỏ to tâm sự nhớ nhung một lúc thì sau lưng cô có tiếng hét đầy tức giận.

- Han Yoon Ha.

Nghe tiếng mẹ gọi, YoonHa tái cả mặt vì sợ hãi, cô quay lại nhìn mẹ, gương mặt bà Seol đỏ ửng vì tức giận.

- Đưa điện thoại cho mẹ - Bà tiến tới chìa tay ra trước mặt YoonHa.

Cô miễn cưỡng tắt máy rồi đưa cho mẹ. Lúc này cô nghe thấy hơi thở gấp gáp của bà. Gương mặt bà từ đỏ chuyển sang tái xanh, một tay ôm lấy ngực bóp chặt. YoonHa hoảng sợ, cô vội đỡ mẹ ngồi xuống giường, rồi lao qua phòng bà lấy thuốc.

Nhờ uống thuốc kịp thời nên sắc mặt bà đã dịu lại, hơi thở cũng chậm rãi hơn, không còn thấy đau đớn khó thở nữa.

- Mẹ đã đỡ chưa, hay con đưa mẹ quay lại bệnh viện nha – YoonHa lo lắng hỏi, tay dịu dàng xoa tim cho bà.

Bà khoát tay, thì thào nói :

- Không cần, mẹ nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe thôi.

- Con xin lỗi mẹ - YoonHa cảm thấy ăn năn khi đã làm mẹ tức giận.

Bà xoa mái đầu xanh của con gái, dịu dàng nói :

- Hứa với mẹ, từ nay không được gặp Kim Tae Hyung nữa. Cứ coi như mẹ cầu xin con.

- Tại sao hả mẹ - Yoon Ha buâng khuân hỏi.

- Con đừng hỏi nhiều, chỉ cần biết nhà ta không xứng với nhà cậu ấy, không nên trèo cao. Với lại hai cha con bác sĩ BamBam rất tốt với gia đình ta, Ho Seok lại thật lòng yêu con. Hãy hứa với mẹ được không, mẹ cầu xin con – Ánh mắt bà tha thiết nhìn YoonHa van xin, cô đành đau khổ gật đầu.

Mới sáng sớm mà Tae Hyung đã đứng trước cửa lớp chờ YoonHa nhưng vừa thấy mặt cậu thì cô đã quay mặt đi nơi khác, Tae Hyung thấy vậy vội đuổi theo. Cậu nhanh chóng bắt kịp YoonHa nhưng cô đã rụt tay lại, hai người cứ thế giằng co trước mặt bao nhiêu người. Han Yoon Ha xấu hổ vội nói :

- Được rồi. Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi.

Tae Hyung liền nắm chặt tay YoonHa lôi đi. Chuyện đã đến nước này rồi thì cô đành đi theo sau cậu trong ánh mắt xì xào của mọi người. YoonHa bị Tae Hyung nhấn vào trong xe rồi chở đến một chỗ vắng vẻ. Im lặng hồi lâu, Tae Hyung mới hỏi :

- Tại sao lại tránh mặt anh.

Han Yoon Ha cúi đầu im lặng.

Tae Hyung tức giận nắm lấy hai cánh tay xoay người cô lại lắc nhẹ, ánh mắt đau khổ tột cùng gào lên :

- Trả lời anh đi.

Cậu trong cơn tức giận không kìm chế được cảm xúc cũng như sức mạnh của mình, cậu nắm quá chặt khiến YoonHa nhăn mặt vì đau. Cô đẩy hai tay của Tae Hyung ra mắng :

- Anh làm em đau quá đi.

- Anh xin lỗi – Cậu hoảng hốt vội vàng buông tay .

- Tối qua, mẹ bắt gặp em và anh nói chuyện điện thoại, mẹ rất tức giận làm bệnh tim tái phát. Cho nên em đã hứa với mẹ từ nay không gặp anh nữa.

Tae Hyung vừa nghe nói từ « không gặp nữa » thì tim như bị ai đâm ngàn nhát dao. Cậu đau đớn cầm bàn tay YoonHa đặt lên ngực trái của mình giọng khàn khàn nói :

- Nếu bàn tay này là một con dao đâm thủng trái tim anh lúc này cũng không đau bằng câu nói vừa rồi của em.

Cảm xúc cố kìm nén nãy giờ của YoonHa bị câu nói bi thương của Tae Hyung làm bộc phát, nước mắt lăn dài trên gương mặt của YoonHa, cô bật khóc nức nở.

Tae Hyung vội ôm chầm lấy YoonHa chua xót nói, đôi mắt cậu đỏ hoe kìm nén những giọt nước mắt :

- Anh xin em, dù cho thế nào cũng đừng bao giờ nói rằng không gặp nữa. Em có biết không, từ khi gặp em thì anh đã biết em chính là hơi thở, là lẽ sống, là trái tim anh. Nếu như mất em anh sẽ không thể nào chịu đựng nổi, anh thà chết còn hơn là phải sống mà không có em bên cạnh. Anh yêu em Han Yoon Ha...

Nghe những lời thống khổ, những lời tỏ tình chân thành của Tae Hyung, Yoon Ha càng đau xót gấp bội phần. Cô choàng tay lên cổ Tae Hyung siết chặt, nước mắt ướt đẫm vai áo cậu, giọng lạc đi hẳn :

- Em cũng yêu anh. Em cũng không muốn rời xa anh ...

Rồi họ trao nhau một nụ hôm đẫm nước mắt.

Biết rằng cuộc tình vụng trộm này sẽ khiến mẹ đau lòng nhưng YoonHa không làm sao dứt ra được tình cảm của chính bản thân mình. Huống hồ đứng trước tình cảm chân thành của Kim Tae Hyung, cô càng không thể. Hai người cứ thế lén lút gặp nhau như hai kẻ ăn vụng.

Bà Seol không còn nằm bệnh viện nữa, cộng thêm việc bà nhận đồ về nhà làm nên gánh nặng trên vai của YoonHa nhẹ bớt.

Cô thường tìm cớ bận học ở trên trường để từ chối lời mời của Ho Seok. Cậu ta rất kiên nhẫn trong việc đeo đuổi YoonHa, theo sự đồng tình của bà Seol cậu sẽ đến trường rước YoonHa ăn trưa cùng mỗi khi rảnh rỗi. Và tối nào cậu cũng rước cô ở tiệm cà phê mà cô làm thêm vì bây giờ nhà Ho Seok rất xa quán, cô không thể quá giang ai đi về cùng. YoonHa cũng rất cảm động trước sự quan tâm của Ho Seok nhưng ngoài việc xem cậu như một người anh thì không còn bất cứ tình cảm nào khác.

YoonHa rất ghét nói dối vậy mà bây giờ cô lại nối dối hết lần này đến lần khác, viện đủ lí do để từ chối ăn cơm trưa cùng Ho Seok để đến gặp Tae Hyung. Trước đây, cô không thích anh đến chỗ cô làm thêm để mọi người đàm tiếu nhưng bây giờ mỗi ngày cô và Tae Hyung đều gặp nhau ở tiệm cà phê. Nhưng hai người chỉ có thể trao nhau ánh mắt yêu thương mà thôi. Thỉnh thoảng họ cũng trao nhau những nụ hôn vội vàng ở nơi vắng vẻ, đôi lúc thấy xấu hổ khi ai đó vô tình đi tới. Nhưng YoonHa thường đuổi Tae Hyung ra về sớm vì cô sợ Jung Ho Seok có thể đến bất chợt. Có khi cậu còn chở bà Seol và bé con cùng đến đón cô về.

Cuộc tình vụng trộm cứ kéo dài qua ngày nắng rồi đến ngày mưa.

Cơn mưa tầm tã vào buổi trưa nóng nực đã là nguội đi những luồng khí nóng len lõi trong đất.

Trạm xe buýt vắng người.
Chiếc xe buýt màu xanh dừng đúng trạm để cô gái mặc chiếc áo thun màu xanh biển có gương mặt rất đẹp bước xuống. Cơn mưa rất lớn nhanh chóng bám lấy cô, cô định chạy vội vào mái hiên nhà người ta thì một chiếc ô đã chờ tới che cho cô khỏi cơn mưa.



AIYOO NHẮC LẠI LÀ
KHÔNG ĐỌC CHÙA NHA YÊU THƯƠNG

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top