Chapter 70
Kim Tae Hyung đành bó tay, hễ thấy gương mặt nũng nịu cực kỳ đáng yêu của YoonHa thì cậu không thể từ chối cô bất cứ điều gì cả. Bởi vì lúc đó trái tim cậu đã trở nên hỗn loạn mất rồi.
Dù cô có cố gắng xua đi nỗi ám ảnh về người đàn ông đó, nhưng nó cứ đeo bám cô mãi. Han Yoon Ha tự nhủ thầm với bản thân : "Chỉ là sự tình cờ thôi, mình sẽ không gặp lại hắn ta nữa. Sẽ không gặp lại hắn ta nữa"
Đột nhiên, YoonHa thấy một cảm giác đau rát ở đầu ngón tay, một màu đỏ thẩm từ từ chạy ra, cô rên khẽ :
- Ui da !
Thì ra cứ mãi trầm tư nên con dao trên tay cô đã chạm vào ngón tay trỏ của bàn tay trái của cô. Tae Hyung đang ngồi trên ghế quan sát gương mặt trắng bệch của YoonHa, thấy vậy vội đứng bật dậy chạy đến bên cô. Cậu cầm ngón tay đang chảy máu của cô, đưa lên miệng, mút nhẹ vào đầu ngón tay. Biết rằng mình đã làm cậu lo lắng nhiều, nhưng cô lại cảm thấy sự quan tâm ngọt ngào của Tae Hyung dành cho mình, bất giác thấy hạnh phúc vô cùng. Lát sau, YoonHa rút tay lại lúng túng nói :
- Em thật là hậu đậu.
- Để anh đưa em đi bệnh viện – Kim Tae Hyung nhất quyết nói.
- Em không sao thật mà – Cô lắc đầu không đồng ý nói, cô vội lảng đi chuyện khác – Thôi thì em và anh ra ngoài ăn một bữa vậy. Ăn xong, em sẽ thấy khỏe ra thôi. Đi nha, em thấy đói bụng rồi – Cô giả vờ nhõng nhẽo.
Sự lo lắng của Tae Hyung có phần dịu lại, cậu đưa đôi mắt hút hồn người nhìn cô hỏi :
- Thật không. Không được giấu anh.
Han Yoon Ha mỉm cười gật đầu, rồi kéo tay Tae Hyung cùng đi.
- Mau lên, em đói hoa cả mắt rồi nè.
Khu nhà họ ở có khá nhiều nhà hàng, quán ăn ngon. YoonHa chọn một quán ăn, cả hai cùng vào. Tae Hyung gọi tới 5 món ăn, nếu cô không cản lại chắc là trên mặt bàn sẽ không còn chỗ để nữa. Hai người mà ăn những năm món thì quả thật hết sức chứa.
Cậu cứ liên tục gấp thức ăn cho cô. Mặc dù đã no lắm rồi, nhưng vì YoonHa nói rằng mình đói hoa cả mắt, vì vậy sợ Tae Hyung lo lắng phải cố gắng mà ăn. Vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ thì từ đằng chiếc bàn cách đó không xa, một người đàn ông ngồi ngắm nhìn YoonHa khá lâu. Hồi sau, ông ta quyết định đi đến bàn của họ ngồi.
- Xin chào, đã lâu không gặp – Người đàn ông đó lên tiếng chào trước.
Tae Hyung và YoonHa cùng quay lại nhìn người đàn ông đứng trước mặt. Gương mặt phốp pháp, bóng lưỡng như bôi dầu mỡ, chòm râu dưới cằm trông thật đáng ghét, ánh mắt dâm đãng đang chiếu tướng trên người cô, nụ cười làm người khác thấy thấy thật buồn nôn.
Han Yoon Ha vừa nhìn thấy hắn, đôi đũa trên tay cô rớt xuống.
Tae Hyung nhìn vào mặt gã thì thấy không ưa cho lắm, cậu nhận ra lúc nãy ở nhà hàng có gặp gã, cậu đã va vào gã khi hối hả chạy đi tìm YoonHa, nhưng cậu không quan tâm đến gã. Nghe tiếng đũa rơi thì quay lại nhìn, gương mặt tái xanh sợ hãi, đôi môi run rẩy, bàn tay co chặt lại, đầu cúi gầm xuống đất. Thấy thái độ kỳ lạ của YoonHa thì trong lòng không khỏi thắc mắc. Cậu quắc mắt nhìn người đàn ông kia, đang giọng hỏi :
- Xin lỗi, ông là ai ?
Gã này cười khà khà quét mắt nhìn Tae Hyung một cái, nhận thấy đây là một chàng trai rất đẹp, nhìn cử chỉ và cách ăn mặc của cậu thì hắn đoán chắc rằng đây là một công tử giàu có. Hắn quay sang Han Yoon Ha đểu giả nói :
- Cháu vớ được một thằng coi được lắm đó. Mẹ cháu có khỏe không ? Không ngờ cháu càng lớn càng xinh đẹp – Hắn vừa nói vừa vỗ lên vai cô mấy cái. Bàn tay thô nhám gớm ghiếc làm cô sởn cả tóc gáy, cả người cô căng cứng lại trước cử chỉ của gã. YoonHa vội né người qua một bên tránh bàn tay đang trượt dài trên lưng cô.
Trái đất này quả thật là quá tròn, người ta nếu có duyên gặp nhau một lần thì ắt sẽ phải gặp nhau lần thứ hai. Dù cho con người có trốn tránh đến đâu đi chăng nữa thì nhất định cũng sẽ gặp lại nhau mà thôi. Vấn đề là thời gian. Đã 5 năm rồi, cuối cùng hắn cũng đã được thả ra. Cô đã không nghỉ là sẽ gặp lại hắn ta, phải nói là suốt đời này cô không muốn gặp lại hắn một chút nào cả. Suốt đời suốt kiếp không muốn gặp lại.
Vậy mà cô càng muốn tránh thì hắn lại cứ như hồn ma xuất hiện trước mặt cô. Sợ hãi với những ký ức đáng sợ, YoonHa bỗng dưng bất động, cô không thể nói được, chỉ có thể ngồi im lặng run rẩy.
- Thật không ngờ, vừa được trở về thì gặp được cháu. Chúng ta đúng là có duyên thật – Bàn tay thô nhám kia lại lần nữa định đặt lên người YoonHa nhưng lần này bàn tay đó đã bị một bàn tay giữ chặt lại.
- Đừng có đặt bàn tay dơ bẩn của ông lên người cô ấy – Kim Tae Hyung giận dữ gầm lên, ánh mắt nhìn gã trừng trừng đầy căm phẫn.
- Bỏ tay tao ra, mày là thằng nào hả - Tay gã bị Tae Hyung bóp chặt đến đau điếng, cũng đùng đùng hét lên. Tay kia của gã cố kéo bàn tay của cậu ra khỏi bàn tay đang đang của gã.
Tất cả mọi người trong nhà hàng đều ngoảnh mặt nhìn hai kẻ đang to tiếng. YoonHa ngẩng nhìn hai bàn tay đang giữ chặt nhau trước mặt cô, cắn chặt môi phẫn uất.
Các tiếp viên vội chạy đến, họ sợ có đánh nhau trong quán nhưng chỉ đứng gần đó chứ chưa dám chạy đến ngăn cản liền.
Han Yoon Ha mệt mỏi đứng dậy , giọng thều thào nói :
- Tae Hyung a, chúng ta đi về thôi.
Trước lời yêu cầu của YoonHa, cậu lừ mắt nhìn hắn cảnh cáo :
- Tôi không biết ông là ai, nhưng từ nay về sau cấm ông lại gần cô ấy nữa bước nếu không tôi sẽ cho ông biết tay.
Nói rồi cậu hất hai bàn tay của gã ra khỏi tay mình một cách thô bạo. Rút bóp tiền ở túi sau ra, rút ra mấy tờ ngân phiếu 500 ngàn won quăng xuống mặt bàn. Số tiền đó gấp mấy lần bữa ăn này, Tae Hyung đã quen kiểu xài tiền này. Tiền bạc đối với cậu chỉ là cỏ rác. Bình thường chắc chắc YoonHa sẽ mắng cậu một trận, nhưng hôm nay cô không còn tâm trí để lướt đến số tiền đó. Trong đầu cô chỉ nghĩ phải rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt, tránh xa khỏi hắn, dù chỉ là một giây cô cũng không muốn ở lại.
Tae Hyung đẩy hắn ra xa, cậu bước đến bên YoonHa dìu cô đi ra. Quả thật lúc này Han Yoon Ha cần bờ vai của cậu biết bao nhiêu. Đôi chân của cô từ lúc gặp hắn đã không còn biết nghe lời nữa rồi.
Đặt YoonHa vào xe, cậu liền cho xe chạy về nhà. Khi gần đến nhà, chạy ngang qua con đường vắng vẻ ngợp bóng cây của hai hàng cây bên đường, cậu cho xe dừng lại.
Ngả người vào lưng ghế êm ái im lặng. Trầm ngâm một lát, Tae Hyung buông một tiếng thở dài, giọng khàn đục yêu cầu.
- Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì, lúc nãy anh thấy hắn ta cũng ở nhà hàng.
YoonHa suốt dọc đường về rất im lặng, hai bàn ta bấu chặt lấy nhau. Ngón tay cái của bàn tay phải không ngừng bấu vào ngón tay của bàn tay trái, hết lần này đến lần khác. YoonHa cắn chặt môi im lặng. Gương mặt cực kì xúc động.
Kim Tae Hyung căn bản chưa từng thấy cô như vậy. Thật sự rất lo lắng cho cô, muốn chia sẻ cùng cô, nhưng trước sự im lặng của YoonHa, cậu cũng không còn cách nào khác. Bất lực chờ đợi câu trả lời của cô, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, trạng thái vừa sợ hãi vừa bối rối của YoonHa.
Cuối cùng Tae Hyung thở dài chịu thua, cậu đưa tay vặn chìa khóa để về nhà thì YoonHa tự nhiên lên tiếng.
- Ông ta, trước đây là ông chủ ở chỗ em làm thêm.
Buông tay khỏi chìa khóa, Tae Hyung quay mặt nhìn gương mặt không xúc động của YoonHa chờ đợi.
- Nhờ chị ở gần phòng trọ xin giúp cho em công việc rửa chén ở tiệm phở của ông ấy. Lúc đó, khu vực đó chỉ có mỗi quán phở của ông ta thôi nên rất đông khách, mà phở của ông ta cũng rất ngon. Công việc rửa chén vốn rất cực vì những cái tô ở đó đều rất đắt tiền và rất nặng. Em thì còn quá nhỏ, những chồng tô đôi khi vượt quá sức của em. Nhưng vì đó là công việc duy nhất mà em có thể làm nên em phải cắn răng chịu đựng. Mỗi khi bê một chồng tô đứng lên, em rất sợ, vì nếu không cẩn thận làm bể thì phải đền tiền, em thì làm gì có tiền mà đền chứ - Han YoonHa cười buồn, nước mắt rưng rưng trực trào nơi khóe mắt khi nhớ lại những ngày tháng cực khổ ấy – Dần dần cũng quen với công việc, với lại lúc đó em còn nhỏ nên các anh chị trong quán cũng thương tình hay lén dấm dúi cho em chút gì đó còn dư trước khi đóng cửa. Em thường đem về cho mẹ ăn, luôn nói dối rằng em đã ăn rồi. Có hôm, bọn đòi tiền lại đòi, lấy hết tiền của hai mẹ con, mấy anh chị thương tình cho em một tô phở đem về để ăn, nhưng em đều nhường cho mẹ, vì em biết cả ngày mẹ chẳng ăn gì – Cô cười buồn kể tiếp – Thật ra em cũng chẳng có ăn gì. Tiền mẹ cho mua bánh mì ăn, em đều để dành mua bút và tập vở. Đành ôm bụng nhịn đói mà ngủ, nhưng bụng đói rất khó ngủ, nhưng không dám lăn qua lăn lại vì sợ mẹ thức giấc. Rồi sợ cái bụng sôi ầm ầm mẹ sẽ biết, nên em lấy chăn đắp kín người lại – Những giọt nước mắt đã không có gì có thể kìm chế được nữa chúng thi nhau chảy xuống trên gương mặt YoonHa, mũi cô cũng đỏ lựng lên, YoonHa đưa tay lên quẹt mũi, chặn cơn xúc động của mình lại.
Im lặng một lúc, cô lạc giọng kể.
- Hai mẹ con không có tiền nên mướn một phòng trọ rất nhỏ, đó là cái nhỏ nhất trong cả dãy phòng trọ, căn phòng chỉ có 5 ô gạch, vốn dĩ, bà chủ định làm kho chứa đồ. Nó là ở góc trong cùng nhất nên không có gió, rất nóng nực, em trùm mềm mà mồ hôi đổ ra như tắm. Chịu không nổi đành phải chui ra, co rúm người lại, thóp bụng thật chặt để không cảm thấy đói. Có khi em ngất xỉu trên lớp vì đói, được đưa vào phòng y tế. Quả thật rất xấu hổ khi người khác biết tình trạng của mình. Nhưng lòng tự trong không cho phép em nhận sự thương xót của các bạn lẫn thầy cô. Cắn răng kiên trì chịu đựng mọi chuyện.
Những giọt nước mắt lại tiếp tục thi nhau tiếp tục rơi xuống. Kim Tae Hyung với tay lấy hộp giấy rút ra vài tờ đưa lên lau nước mắt cho YoonHa nhưng cô đã cầm lấy, cô muốn tự mình lau nước mắt. Hít một hơi thật sâu xua đi sự xúc động, YoonHa kể tiếp.
- Ông ta thường hay sàm sỡ nhân viên trong quán lắm, nếu họ có ý phản kháng thì sẽ bị ông ta mắng nhiếc không thương tiếc, cố ý bắt chẹt này nọ rồi trừ lương nên ai cũng cố gắng tránh xa ông ta. Năm đó em 14 tuổi, nhân lúc vợ ông ta ra ngoài, ông ta bảo em đi theo lên lầu khuân đồ xuống. Em đâu biết đằng sau yêu cầu đó là cả một ý đồ đen tối. Ông ta....ông ta ... định cưỡng bức em...
Han Yoon Ha nghẹn ngào nói, nước mắt tuông ra như là mưa rơi. Cả người Tae Hyung giận run lên, cập đập mạnh tay vào vách kính :
- Tên khốn khiếp!
- Em lúc đó, còn chưa hiểu sự đời, dù cũng có những bài học giới tính trên trường nhưng nó hoàn toàn khác với những gì ông ta đã làm với em. Lúc đó em sợ lắm, em không ngừng van xin ông ta tha cho em, không ngừng kêu cứu, nhưng mà ông ta không mảy may xúc động mà buông tha cho em. Bàn tay gớm ghiếc của ông ta chạm vào người em khiến em thấy buồn nôn vô cùng. Lúc đó em chỉ muốn chết đi cho rồi – YoonHa đưa tay ôm lấy cả người mình, run rẩy.
Kim Tae Hyung chồm tới ôm chặt lấy cô vỗ về, nhưng bàn tay cậu lúc này cũng đang run lên vì giận dữ.
- Đừng kể nữa.
Nước mắt YoonHa ướt đẫm áo của Tae Hyung. Cô nấc nghẹn từng lời nói :
- Cũng may lúc đó chị nhân viên biết ông ta gọi em lên lầu, chị rất sợ. Chị đi nói với mọi người rồi chờ xem em có xuống không, chờ lâu không thấy, mọi người bèn cùng nhau chạy lên. Nghe tiếng em vội đạp cửa xông vô cứu em khỏi tay ông ta.
Vòng tay Tae Hyung siết chặt hơn, ủ ấm cho thân hình đang lạnh toát của YoonHa. Cơn run của cô dịu lại. Hít mạnh một cái cô kể tiếp, cô muốn nói ra hết để tâm trạng nhẹ nhàng hơn.
- Ông ta giàu lắm. Gia đình đi nước ngoài hết, thường gửi tiền về cho ổng ăn xài mặc dù với tiệm phở ông ta cũng giàu lắm rồi. Ông ta dùng tiền mua chuộc công an để phủi tội. Mẹ em vì quá phẫn uất nên chấp nhận sự giúp đỡ của một người bạn, là người đã bán căn nhà này cho ba anh. Bác ấy giúp em đưa hắn vào tù, hắn bị xử tội 5 năm tù. Bây giờ thì hắn đã ra tù rồi, không ngờ em lại gặp hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top