Chapter 45
- Em ăn thử xem, Anh chỉ mới biết nấu ba món này thôi, anh học lâu lắm rồi đó.
TaeHyung thích thú nhìn cô chờ đợi.
YoonHa chậm rãi gắp một miếng thịt đưa lên miệng cắn. Miếng thịt rất mềm lại rất ngon như tan vào đầu lưỡi.
Cô gật đầu khen ngợi.
- Ngon lắm. Sao anh lại học nấu ăn vậy.
- Vì mỗi lần anh ăn những món ăn do em nấu cảm thấy rất hạnh phúc. Cho nên anh muốn nấu cho em ăn để em cũng cảm thấy hạnh phúc . Anh đã nói đời này kiếp này sẽ mang lại hạnh phúc cho em mà.
Giọng mượt mà như rót vào tai của TaeHyung khiến YoonHa vui sướng, hạnh phúc đến thật ngọt ngào.
Sau khi rửa chén xong, TaeHyung ôm lấy YoonHa, cả hai dựa vào nhau đứng trước bức tường kính trong suốt nhìn ra khoảng sân có xích đu đang đong đưa theo gió. Hạnh phúc tận hưởng những phút giây bình yên này.
Giọng khàn khàn, anh nói:
- Anh đã vất vả nấu cơm cho em ăn. Em không thưởng cho anh cái gì sao.
Cô thẹn thùng quay đầu hỏi:
- Vậy anh muốn em thưởng cái gì.
- Em biết mà.
YoonHa hai má ửng hồng từ từ nhón chân lên, môi cô chạm khẽ vào môi anh, rồi mau chóng rời ra. YoonHa ngượng ngùng vùi đầu vào lồng ngực TaeHyung. Người anh toát ra một mùi huong thật quyến rũ.
Nhưng anh tham lam làm gì chấp nhận một nụ hôn nhẹ nhàng như thế. Nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào đáy mắt long lanh của cô thì thào:
- Ít quá.
Rồi cúi xuống hôn vào đôi môi căng mọng của cô một cách tham lam cuồng nhiệt. YoonHa chỉ còn biết đáp trả đôi môi tham lam kia. Đầu lưỡi hai người tự tìm nhau, quấn lấy nhau và tận hưởng hương vị của nhau.
Cảnh vật bên ngoài đọng lại, gió dừng thổi, xích đu cũng ngừng đong đưa.
Mãi một lúc sau họ mới rời nhau ra.
- Hôm nay em đừng đi làm, đi với anh tới chỗ các bạn đi – TaeHyung thì thầm trong hơi thở.
- Để làm gì – YoonHa hai má ửng hồng trả lời.
- Bọn họ muốn gặp em.
Rồi TaeHyung cười tinh nghịch vuốt mũi YoonHa.
- Họ muốn xem cô gái nào có bản lãnh bắt trói được anh.
YoonHa phụng phịu từ chối, cô vẫn chưa sẵn sàng để gặp các bạn của anh, cô vội lấy cớ.
- Em mà nghỉ thì sẽ lại bị trừ lương, lần trước em đã nghỉ mà không xin phép.
YoonHa nhớ lại cái ngày mà cô cùng giám đốc Oh bước vào trong khách sạn bỗng rùng mình, cô vội ôm chặt lấy TaeHyung.
- Vậy thì anh phải mua lại quán cà phê này mới được. Anh là ông chủ, anh ra lệnh thì em phải nghe theo.
YoonHa giật mình, hơi tức giận hỏi:
- Anh lại định làm chuyện xấu xa gì nữa à.
Anh đưa tay nựng lên hai gò má hồng hồng của cô.
- Anh chỉ muốn một mình anh làm ông chủ của em thôi. Cả đời cả kiếp này em phải làm cô hầu bé nhỏ của anh.
Cô đấm mạnh vào ngực của TaeHyung:
- Đáng ghét. - TaeHyung căn bản không hề thấy đau chút nào mà chỉ thấy hạnh phúc. Cậu nắm chặt lấy tay YoonHa :
- Chỉ hôm nay thôi được không?
Cô lặng lẽ gật đầu.
Hai người bên nhau tận hưởng hạnh phúc chỉ có hai người sau khi cô gọi điện xin phép nghỉ. Sau đó, TaeHyung chở YoonHa đến một cửa hàng thời trang rất lớn.
Anh vừa bước chân vào đã được đón tiếp niềm nở, đơn giản bởi vì cậu là khách VIP ở đây. Han Yoon Ha rụt rè đi bên cạnh.
Mấy cô nhân viên nhìn quần áo bình thường của YoonHa một cách khinh bỉ nhưng họ phải ngưỡng mộ trước sắc đẹp của cô. Trong khi chờ người lấy quần áo, cô hỏi anh.
- Sao lại đưa em đến đây?
- Để em thay đồ.
- Sợ em làm mất mặt anh à.
- Không! Chỉ sợ người ta không cho em bước vào.
Bất kể là ai, chỉ cần đi vào cùng Kim Tae Hyung thì người đó luôn là khách VIP nhưng anh muốn nhân cô hội này tặng đồ cho cô. Nếu chỉ khơi khơi đi mua đồ thế này chắc chắn cô sẽ không nhận.
Anh bắt cô thay hết toàn bộ những chiếc váy sang trọng mà nhân viên đem đến. Mỗi lần cô thay xong là các nhân viên thay nhau trầm trồ khen ngợi. Không phải là họ muốn lấy lòng mà vì cô thật sự rất xinh đẹp trong những bộ áo đó. TaeHyung rất hài lòng, cậu định mua tất cả nhưng đã bị YoonHa chặn lại.
YoonHa nhìn giá tiền trên những cái áo quả thật là những con số khủng khiếp. Một bộ bằng mấy năm tiền lương của cô. Cô chọn một bộ vừa kín đáo vừa không quá mắc mặc vào.
Tuy TaeHyung không hài lòng lắm nhưng cậu cũng đành chịu. Dù sao YoonHa của cậu mặc gì vào mà chẳng xinh đẹp.
TaeHyung đích thân chọn cho YoonHa một đôi giày cực kì đẹp, cô không có cơ hội từ chối. Họ dừng lại ở một nhà hàng cực kì sang trọng, YoonHa hiểu vì sao mình phải thay đồ. Đôi trai gái đẹp như tiên bước vào, tất cả mọi người phải trầm trồ ken gợi.
Quản lý nhà hàng vội vàng chạy đến.
- Cậu Kim, cậu đến rồi. Bàn của cậu tôi đã chuẩn bị xong hết rồi. Có vài người bạn của cậu cũng đã đến. Mời cậu vào trong.
TaeHyung nắm tay YoonHa đang ngượng ngùng trước ánh mắt của mọi người bình thản đi vào như không có gì xảy ra.
Bước vào thang máy rồi dừng lại ở tầng cao nhất.
Bàn mà TaeHyung đặt là một bàn LUX sang trọng. Vào trong đã thấy có vài người bạn quen thuộc như JungKook và Jimin làm cô bớt lo lắng.
Thấy TaeHyung và YoonHa đi vào, mọi người điều phấn khởi thay nhau trêu chọc khiến cô đỏ cả mặt.
- Anh BaekHyun chưa đến à?
TaeHyung quay sang Jimin hỏi.
- Anh ấy bảo sẽ đến muộn một chút – Jimin liếc nhìn khuôn mặt ửng hồng của YoonHa trả lời.
- Vừa nhắc thì thấy anh ấy tới. Haha ......
Cô cũng ngẩng đầu cùng mọi người nhìn ra cửa.
Một chàng trai chừng 26 tuổi, đang từ từ bước vào trên môi là một nụ cười tươi rói. Anh ta mặc một chiếc áo da màu đen, đeo một chiếc găng tay màu đen, nhìn vào đã biết anh ta là một tay đua kiệt xuất.
YoonHa nhìn vào cái miệng đang cười, chop mũi cao cao, rồi cô nhìn vào đôi mắt của cậu ta.
Một cơn lửa giận bừng bừng bốc lên. Cô nắm chặt tay, cả người cô như núi hỏa diệm sơn chực phun trào.
BaekHyun bước vào chào mọi người, rồi quay sang nhìn YoonHa.
- Đây chắc là em dâu rồi. Chào em, rất vui được gặp em, anh là Byun Baek Hyun.
Cậu chìa tay ra trước mặt YoonHa nhưng ....
Bốp .....
Một cái tát tai thay cho lời chào của cô ngay vào mặt anh ta.
Tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn YoonHa. Ánh mắt cô đang long lên những tia lửa dữ tợn như muốn giết người.
Cô vụt đứng lên nhưng tay cô vẫn còn nằm trong tay TaeHyung. Cậu nắm chặt tay cô siết lại, kêu lớn.
- YoonHa.
Nhưng cô giận dữ quay lại hét.
- Bỏ ra. Anh cũng chung một nhóm với anh ta. Anh cũng là đồng phạm.
Cô vùng khỏi tay TaeHyung rồi bỏ chạy. Chạy ngang qua BaekHyun đang ôm lấy mặt sửng sốt. Nhưng TaeHyung cũng nhanh nhẹn đứng dậy lao theo. YoonHa chưa ra đến cửa đã bị anh giữ lại.
Cô đẩy anh ra, rồi gào lên:
- Tránh xa tôi ra. Không được đi theo tôi nữa. Tôi chẳng thà lao đầu cho xe cán chết còn hơn thấy mặt các người.
Rồi cô mở cửa lao ra, đóng sầm cửa lại, chạy đi ra ngoài, nước mắt tuôn trào, những ký ức tưởng chừng đã quên nay lại tràn về trong tâm trí.
YoonHa chạy ra khỏi nhà hàng, cô bắt lấy một chiếc taxi đang chạy đến. Cô ra lệnh trong tiếng nấc:
- Làm ơn cho xe chạy đi càng nhanh càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top