Chapter 183

Yoon Ha cảm thấy thương Seok Jin vô cùng, cô hiểu cái cảm giác xót xa mất mát tình thương là như thế nào. Cô đưa tay qua kéo đầu cậu dựa vào vai mình, đưa tay vuốt hết những giọt nước mặt của Jin, cố gắng an ủi tâm hồn tưởng chừng như mạnh mẽ của cậu.

- Jin à anh đừng buồn, không cùng huyết thống cũng đâu phải vấn đề lớn. Chẳng phải bác trai vẫn rất yêu thương anh hay sao. Dù là cha ruột hay là cha nuôi thì trước sau gì bác ấy vẫn xem anh là con trai của mình. Nếu anh vì tờ giấy xét nghiệm này mà cứ xem bác ấy như người xa lạ thì sẽ khiến bác ấy đau lòng.

- Em nói đúng – Seok Jin dường như đã trút hết nỗi lòng của mình ra, tâm trạng đã đỡ buồn hơn trước, ngẩng đầu nhìn Yoon Ha cố gượng cười – Dù ba có là ba ruột hay ba nuôi, anh cũng đều kính trọng ông ấy.

- Cho dù, họ không còn yêu thương anh, thì anh vẫn còn có em mà. Chúng ta kết hôn đi – Yoon Ha nói.

Seok Jin nhìn thẳng vào mắt Yoon Ha thăm dò, Yoon Ha mĩm cười tỏ rõ ý niệm của mình.

- Em có hối hận không? – Jin chợt lên tiếng hỏi.

- Chỉ cần anh cho em hạnh phúc thì em sẽ không hối hận – Yoon Ha nhẹ nhàng trả lời.



- Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa – Kyung Ah nhìn Yoon Ha vừa thương vừa ái ngại hỏi.

- Mình không cần suy nghĩ nữa, dù đưa ra quyết định gì, mình cũng sẽ chịu trách nhiệm với nó đến cùng – Yoon Ha cười như không cười trả lời.

- Được rồi – Kyung Ah thở dài nói – Anh Seok Jin cũng là một người tốt, mình tin anh ấy sẽ làm cậu hạnh phúc.

- Chị à, còn anh Tae Hyung thì sao? – Ga Young lên tiếng hỏi, cô bé cảm thấy Tae Hyung thật đáng thương.

- Chị và Tae Hyung có duyên nhưng không nợ, đành chịu thôi – Yoon Ha làm như không có gì trả lời, nhưng hơn ai hết, cô biết cõi lòng mình tan nát.



- Bốp ...

Trong căn biệt thự vang lên tiếng tát tai xé lòng, Bà Sun Hwa đang đứng giữa phòng khách, sắc mặt đầy vẻ tức giận, bàn tay vừa đưa lên cao giáng một bạt tai lên mặt Seok Jin vẫn chưa đưa xuống, nhưng ngay sau đó là một phen kinh ngạc vô cùng, bà nhìn lại bàn tay mình run run, chưa bao giờ bà đánh con, nhưng không ngờ trong một phút nóng giận bà đã lỡ tay.

Kim Seok Jin đưa tay lên xoa mặt , ánh mắt nhìn về người mẹ mà mình luôn tôn trọng cảm thấy đau lòng vô cùng. Tuy từ trước đến giờ bà luôn xa cách cậu, nhưng cũng chưa hề nặng nhẹ quá lời, càng chưa từng đánh cậu một lần.

- Dù mẹ có trách thế nào, con cũng sẽ lấy Yoon Ha – Seok Jin cương quyết nói.

Bà Sun Hwa tức giận giơ tay lên lần nữa, nhưng rồi khựng lại, bất lực thả lỏng tay xuống dưới. Nhưng rồi bà chậm rãi nhưng đầy cương quyết nói:

- Nếu như con muốn lấy con bé đó, thì mẹ sẽ từ con .

Seok Jin mĩm cười , nụ cười chua chát ánh mắt chứa đầy sự tổn thương, cậu không ngờ sau cái tát tai đó lại là lời nói tuyệt tình. Sau đó là một nụ cười lạnh, cậu nhìn bà Sun Hwa nói:

- Vốn dĩ người cũng không phải mẹ con.



Yoon Ha vừa bước xuống xe của Seok Jin đã thấy Tae Hyung đứng ở trước cửa, khói thuốc mờ ảo che phủ gương mặt cậu. Dưới chân cậu là vô số tàn thuốc lá, chắc chắn Tae Hyung đã đợi ở đây khá lâu, dường như không gặp được cô, cậu sẽ không về.

Seok Jin nhìn vẻ mặt cứng đờ của Yoon Ha liền hỏi :

- Hay là đến nhà anh đi.

- Không cần - Yoon Ha dứt khoát đáp rồi mở cửa bước ra – Trước sau cũng phải nói rõ thôi, anh về đi, em muốn tự mình nói với Tae Hyung.

Thấy thái độ của Yoon Ha, Seok Jin cũng không muốn hỏi thêm gì nữa, cậu nhìn Tae Hyung một cái rồi cho xe chạy đi, nhanh chóng biến mất.

Yoon Ha đứng nhìn xe Seok Jin đến khi mất dạng mới quay lại đi về phía cửa nhà mình. Tae Hyung thấy bóng dáng Yoon Ha xuống xe, cậu cũng không vội vã đi đến. Cho đến khi cô quay đầu tiến về phía mình, cậu mới quăng điếu thuốc xuống đất, dùng mũi giày dí tắt nó rồi mới bước về phía Yoon Ha.

Hai người giáp mặt nhau, bốn mắt nhìn nhau dường như có rất nhiều điều muốn nói nhưng mà lại không thể nói ra. Cuối cùng Tae Hyung đưa tay lên vuốt ve gương mặt đầy cảm xúc của Yoon Ha, bàn tay thật lạnh lẽo vô cùng cùng những cái run nhẹ, chua xót hỏi :

- Tại sao ? Tại sao lại ra quyết định đó.

Cô đưa tay gạt tay Tae Hyung ra, mặt quay đi nơi khác, cô không muốn ánh mắt và hành động của cậu chi phối đến quyết định của cô nữa. Sau đó, Yoon Ha lạnh lùng nói :

- Không tại sao cả .

Tae Hyung đưa tay nâng cằm của Yoon Ha lên, buộc mắt cô nhìn vào mắt cậu. Cậu thều thào nói với giọng khổ sở, hai hàn chân mày chau lại :

- Chỉ vì một câu nói đó thôi sao. Chỉ vì anh nói muốn Krystal làm người mẫu dại diện thôi sao ? Chỉ vì một câu nói khiến em nổi giận đến mức đồng ý lấy anh Seok Jin sao.

- Phải – Yoon Ha lạnh lùng buông câu xác nhận.

Bàn tay Tae Hyung bỗng rớt xuống thinh không, người cậu hơi chao đảo, cậu không ngờ chỉ vì một câu nói có vẻ miễn cưỡng của bản thân mà tạo ra khoảng cách giữa hai người. Kim Tae Hyung lắc đầu, lùi lại sau mấy bước, rồi nhìn Yoon Ha chằm chằm nói :

- Anh không tin, em vì một câu nói như thế mà dứt bỏ tình cảm của chúng ta.

- Kim Tae Hyung, nghe em này ! Anh biết không, em luôn biết khoảng cảch giữa anh và em là rất xa. Em luôn nghĩ, chỉ cần chúng ta yêu nhau, em sẽ vì anh mà cố gắng rút gắng khoảng cách, còn anh sẽ vì em mà đi chậm lại. Đến một lúc nào đó, chúng ta có thể nắm chặt lấy tay nhau cùng bước song song bên cạnh nhau tận hưởng hạnh phúc ngọt ngào. Nhưng rất tiếc, khoảng cách giữa hai ta lại có vô số sự cản trở, đường đi lại quá gồ ghề. Trong khoảng thời gian tạo ra khoảng cách đó, giữa em và anh lại xuất hiện hai con đường khác. Con đường đó dù anh không chọn đi, nhưng vì tò mò, anh cũng đã chạm chân vào. Còn em, chỉ vì muốn nhanh chóng đuổi kịp anh mà chọn con đường bên cạnh mình, con đường này quá êm đềm lại toàn bóng mát. Cho đến khi anh và em gặp nhau trên con đường mà chúng ta đã chọn, nhưng mỗi người lại có thêm con đường riêng của mình.

Nói xong cô ngừng lại nhìn Tae Hyung thở dài cười khổ một cái rồi nói tiếp :

- Dù rất luyến tiếc con đường bằng phẳng kia nhưng chỉ cần được nắm lấy tay anh, em nguyện cùng anh tiếp tục đi trên con đường gồ ghề kia, em đã bỏ rơi con đường kia. Nhưng anh thì khác, anh nắm lấy tay em, nhưng lòng vẫn trăn trở về con đường mà anh đã gặp.

- Không phải, anh nói như vậy là vì ....- Tae Hyung vội lên tiếng phản đối nhưng sau đó cậu im lặng mà không thể nói tiếp cuối cùng cậu khổ sở nói – Xin em tin anh có được không ? Anh chưa hề yêu Jung Krystal, chỉ là vì ... - Tae Hyung không thể nói tiếp được.

Han Yoon Ha nhìn thấy biểu hiện đó của Tae Hyung đau lòng đến rơi nước mắt, cô gạt tay nói :

- Đủ rồi, là gì cũng được, em không muốn nghe nữa. Khi em gần sắp thua cuộc trong cuộc thi, em thật sự muốn có anh bên cạnh làm chỗ dựa nhưng anh lại không đến...

- Không phải, lúc đó ....- Tae Hyung bỗng nhớ lại lúc mình chạy đến Yoon Ha đang ôm lấy Seok Jin khiến cậu nói không nên lời.

- Em không trách anh, bắt anh lựa chọn giữa mẹ anh và em, em biết anh sẽ khó xử vô cùng. Cho nên từ đó tới giờ em chưa từng trách anh. Nhưng mà điều em không ngờ là anh lại đi nói giúp cho Jung Krystal. Anh có biết em thất vọng đến cỡ nào không ? Anh có thể đứng ngoài cuộc, anh có thể làm người bàn quang, nhưng anh lại chọn đứng về phía Krystal....- Yoon Ha cười nhạt một cái nhìn Tae Hyung, hít một hơi nói – Thật ra ngay từ lúc đầu em đã nghĩ đến việc để cô ấy làm người mẫu đại diện ở nước ngoài vì cho rằng chúng ta nợ cô ấy. Nhưng ngay khi cô ấy vu oan em ăn cắp trong buổi tiệc, em đã không còn thấy nợ cô ấy chút nào cả.

- Krystal không xấu đến như vậy đâu. Biết đâu người hại em là Jung Hyang Mi thì sao.

- Khi em bước ra khỏi toilet , trên lắc tay của em có một vệt màu đen, lúc đầu em nghĩ ai đó vô ý vệt trúng. Nhưng khi bị nghi là kẻ cắp thì em mới nghĩ đến việc đó. Trong toilet ngoài em thì chỉ có hai chị em nhà họ, à sơn móng tay của Hyang Mi màu xanh, còn Krystal thì màu đen. Anh nói xem người hại em là ai?

Yoon Ha hừ mũi cười một cái đau đớn nhìn Tae Hyung, cậu đang trầm ngâm im lặng.

- Từ lúc mẹ em mất, em đã thề sẽ không để ai làm tổn thương đến mình nữa, kể cả khi người đó là anh.... Kim Tae Hyung. Cho nên khi thấy anh vẫn còn lưỡng lự không dứt khoát giữa em và Krystal, thì em đã đưa ra chọn lựa của mình để không bị tổn thương vì anh. Con đường bên cạnh anh Seok Jin không phải con đường khiến em hạnh phúc nhất, nhưng ít ra đó là con đường mà em không bị tổn thương. Cho nên hãy quên em đi.

Nói xong Yoon Ha bước qua Tae Hyung đang đứng bất động bỏ đi, nước mắt cô bắt đầu rơi : » Xin lỗi anh Kim Tae Hyung, em lại gạt anh lần nữa »


Kim Tae Hyung đứng yên nhìn Yoon Ha bước qua mình, cậu khẽ nhắm mắt lắng nghe sự đau đớn của con tim. Là cậu đã sai, trong một phút sai lầm cậu đã đánh rơi bản thân và đánh mất tình yêu. Trong đầu cậu vang lên lời đe dọa của Krystal :

- Nếu em không làm được người mẫu đại diện nước ngoài thì em sẽ nói ra toàn bộ sự thật với cô ấy, là anh đã nợ em, đây là món nợ em đòi anh phải trả cho em.

Sau đó, mấy ngày liền ở công ty, Phó tổng giám đốc không hề bước chân tới, trong khi đó hôn sự của tổng giám đốc Kim Seok Jin ngày càng gần kề.

Có rất nhiều dự án và việc mà Tae Hyung phụ trách, đang đến lúc phải giải quyết, sự vắng mặt của cậu gây hoang mang cho tất cả mọi người, họ như rắn mất đầu. Vì tuy Jin là tổng giám đốc, có quyền quyết định cao hơn, nhưng những việc này cậu chưa từng xem tới nên không thể đưa ra quyết định ngay được. Cho nên thư kí trưởng của chủ tịch Kim đã báo cáo tình hình cho ông nghe. Và ông đích thân đi đến công ty để giải quyết các vấn đề tồn đọng đó.

Tất cả các cấp lãnh đạo nghe tin chủ tịch đích thân chủ trì cuộc họp thì ai nấy đều đều tới sớm để chờ đợi. Cánh cửa phòng mở ra, ông Kim bước vào, phía sau là thư kí cấp cao và Seok Jin. tất cả mọi người đều đứng lên chào ông với vẻ kính trọng. Ông Kim cũng thân mật bắt tay họ như những người bạn cũ.

Han Yoon Ha nhận được điện thoại của thư kí cấp cao bảo rằng phải đến họp một cuộc họp khẩn, cô chưa kịp hỏi thêm gì thì thư kí đã cúp máy. Cô đành gác máy và thu xếp đến tham dự cuộc họp. Vì đường tắc nên cô bị kẹt xe và đến trễ cuộc họp, cho nên khi cô mở cửa bước vào thì dường như buổi họp đã bắt đầu. Han Yoon Ha theo thói quen đưa mắt nhìn vị chủ trì buổi họp, đang định bước vào ghế mình ngồi thì bất ngờ khựng lại. Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt của người ngồi vào chiếc ghế mà bình thường Seok Jin hay ngồi. Đó là một khuôn mặt khá quen thuộc, nhưng dường như cũng không thay đổi nhiều so với trong trí nhớ của cô. Đó là một gương mặt rất điềm đạm và phong độ so với tuổi của ông. Mái tóc đã điểm hoa râm hai bên thái dương, hai bên mắt tuy có vết chân chim, nhưng lại làm cho gương mặt ông thêm thông tuệ sáng suốt, cho thấy ông là người từng kinh qua phong ba thương trường và rất thành công. Dáng người quắt thước nghiêm nghị khiến người ta kính nể và ngưỡng mộ vô cùng.

Yoon Ha bỗng thấy một sự xúc động trào dâng trong lòng cô, nỗi xúc động ấy khiến cánh mũi cô thấy cay cay, hai chân như có luồng điện chạy qua, gương mặt cô từ từ tái xanh, môi run lên. Những ký ức ùa về như sóng bão...



THEO DÕI LỊCH UPDATE TRÊN WALL NHÉ!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top