Chapter 160

Đó là buổi tiệc ăn mừng ngày trở về và nhận hợp đồng đầu tiên ở Hàn Quốc của người đẹp Jung Krystal được tổ chức tại biệt thự của phó tổng giám đốc tập đoàn Dae Hyung – người được xem là bạn trai trong tin đồn của cô. Có rất nhiều người nổi tiếng trong các giới chính trị, kinh doanh, nghệ thuật đến chúc mừng và có rất nhiều ký giả báo chí đến quay phim và chụp hình.

Kyung Ah khoát tay Suga đi vào bên trong, tất cả các ánh đèn đều lóe lên vì họ. Đây là lần đầu tiên họ chính thức bên cạnh nhau trước mặt tất cả mọi người. Suga từ khi trở về tiếp quản việc của gai đình đã trở thành người nổi tiếng trong giới truyền thông, tiếp quản ngôi vị ông trùm của ngành điện ảnh. Ai được cậu đánh giá đều gặt được những thành tựu cao trong điện ảnh, nhận được vô số hợp đồng cũng như kịch bản gửi đến. Kyung Ah khoát tay đi cùng cậu chính là tuyên ngôn cô đang là người nổi bật nhất trong giới nghệ sĩ trong nước.

Có rất nhiều người thấy họ đi đến thì chào họ một cách kính trọng, cả hai cũng vui vẻ đáp lời. Bỗng sau lưng họ vang lên tiếng chào:

- Lâu quá không gặp.

Cả hai quay đầu nhìn lại người phía sau, hóa ra là Park Ji Min. Suga choàng tay ôm lấy Jimin cười thân mật bày tỏ tình huynh đệ thân thiết của họ. Jimin cũng vui vẻ ôm lấy anh.

Kyung Ah cũng ngượng ngùng lên tiếng chào:

- Chào anh, lâu quá không gặp.

- Chào em! Dường như em ngày càng đẹp ra – Jimin cũng hơi bối rối nhìn Kyung Ah – Dạo này em sao rồi.

- Cũng tốt, có Suga bên cạnh luôn giúp đỡ em. Em thấy mình thật hạnh phúc – Kyung Ah vừa trả lời vừa khoát tay Suga cười , anh cũng quay lại nhìn cô cười, vỗ vỗ lên tay cô.

- Thấy em hạnh phúc, anh thấy rất vui – Jimin gật đầu nói.

- Cám ơn anh – Kyung Ah gật đầu cười xa cách, rồi cô làm như nhìn thấy ai đó bèn nói – Xin lỗi anh, tụi em đi chào hỏi một người bạn một lát.

- Ừ, hai người đi đi – Jimin gật đầu đáp.

- Bữa nào rảnh chúng ta cùng đi uống một ly – Suga vỗ vai Jimin nói.

- Được .

Cả hai người họ đi rồi, Jimin bỗng cảm thấy trong lòng có chút gì đó mất mát, hụt hẫng. Cậu nhìn thấy Kyung Ah cười nói vui vẻ trước mặt người khác nhưng trước mặt cậu lại trở nên xa cách. Cô ấy không còn là cô gái ngồi chờ đợi cậu mỗi cuộc hẹn, không còn là cô gái đứng dậy vẫy tay cười tươi tắn với cậu mỗi khi cậu bước vào quán. Không còn là cô gái ngồi ngủ gục trước nhà cậu chỉ vì muốn đưa cho cậu một món ăn ngon mà cô đã nấu cho cậu. Không còn là cô gái kéo cậu đi mua sắm khắp nơi nhưng chỉ là mua sắp cho cậu, rồi vui vẻ khen những chiếc áo khoát trên mình cậu thật hợp. Trong lòng Jimin bỗng dấy lên điều gì đó thật khó tả.

Bỗng mọi ánh đèn lại sáng lên đồng loạt lần nữa khi một chàng trai cùng một cô gái khoát tay nhau bước vào. Chàng trai không phải là một người có vẻ đẹp đáng ngưỡng mộ nhưng lại là một nhà nhiếp ảnh rất tài năng. Còn cô gái đi bên cạnh lại rất xinh đẹp. Cô không ăn bận cầu kỳ, chỉ bận một chiếc váy màu xanh rêu hai dây tôn lên làn da mịn màng trắng sáng của mình. Mái tóc đen được quấn xoăn nhẹ quấn sang một bên rất đẹp.

Mọi ký giả liền lao đến trước mặt họ, chìa ra những chiếc micro và bắt đầu đặt câu hỏi cho chàng trai. Nhưng họ từ chối trả lời và đi vào trong. Họ cũng như bao người khác, gặp mặt trò chuyện chào hòi nhau. Lát sau cô gái lặng lẽ rút lui khỏi buổi nói chuyện. Cô đi thẳng đến bên cạnh anh chàng cao ráo đẹp trai thỉnh thoảng nhìn về phía mình. Nhưng sau đó lại bị một đám con gái bao quanh đến nỗi phải lui vào một góc.

- Chào anh, lâu quá không gặp – Han Yoon Ha mĩm cười lên tiếng.

Jimin liền quay lại khi nhận ra giọng cô.

- Lâu quá không gặp – Jimin cũng cười đáp lời – Dạo này anh khá bận.

- Ừhm – Yoon Ha gật đầu tỏ vẻ hiểu.

- Anh chàng hôm nay em đi cùng là ai vậy?- Jimin nhìn Lâm rồi hỏi.

- Anh ấy là người đã giúp em khi em gắp mấy kẻ xấu, cho nên quen biết. Anh ấy mới từ nước ngoài về chưa có nhiều bạn nên nhờ em đi cùng hôm nay.

Jimin gật gật đầu rồi im lặng. Sau đó không khí xung quanh hai người khá ngượng ngập, Yoon Ha cũng không biết nói gì thêm cùng Jimin nhìn mọi người, thỉnh thoảng bình luận vài câu.

- Hai người gặp nhau rồi à – Kyung Ah đang cùng Suga khoát tay nhau đi đến.

- Chào hai người – Yoon Ha mĩm cười khi thấy hai người họ đến bên cạnh.

- Chào em – Suga cũng lên tiếng chào Yoon Ha.

- Mình đến được một lúc rồi, tìm mãi không thấy cậu – Kyung Ah cười nói, cô phớt lờ ánh mắt của Jimin.

- Mình mới tới thôi. Ga Young không đến à – Yoon Ha nhìn ngó xung quanh tò mò hỏi. Cô bé này rất ưa náo nhiệt, làm gì bỏ qua bữa tiệc này.

- Con bé đó đang lẩn tránh người theo đuổi – Kyung Ah cười lớn rồi nah1y mắt khi nói về Ga Young.

- Lẩn tránh người theo đuổi à! – Yoon Ha chau mày khó hiểu. Cô hơi ngạc nhiên vì điều này. Cái cô bé Ga Young này từng tuyên bố như vầy: " Con gái sinh ra là để con trai theo đuổi. Cứ để họ săn đón mời mọc cho đã đi rồi sẽ bỏ cuộc, chứ cứ lẩn tránh thì chỉ tổ khiến họ muốn chinh phục cho bằng được thôi"

- Cậu có biết cai người theo đuổi đó là ai không? – Yoon Ha cười hỏi.

- Ai?

- Hai người cũng biết người đó – Suga cười híp mắt bảo Jimin và Yoon Ha.

Hai người họ cùng nhìn nhau một lát rồi Hiểu Đồng chợt nhận ra người đó là ai. Cô thoảng thốt kêu lên:

- Không phải là Jeon Jung Kook chứ?

Suga và Kyung Ah không nói gì chỉ ôm bụng cười miết. Làm Yoon Ha và Jimin cũng bật cười theo. Chẳng ai có thể nghĩ đến việc có ngày anh chàng Jung Kook này lại ngày ngày đứng trước cửa nhà một cô gái chờ đợi. Trao đổi thêm vài câu rồi Suga và Kyung Ah cũng rời bước. Jimin không hiểu vì sao bản thân cậu lại dõi theo bóng hình hai người đó. Yoon Ha tinh ý phát hiện, cô mĩm cười hỏi:

- Có phải cảm thấy hơi khó chịu không?

- Ý em là sao? – Jimin nghe tiếng Yoon Ha hỏi thì giật mình quay lại hỏi.

- Em hỏi anh, để Kyung Ah đi như vậy anh có thấy buồn không, có thấy đau lòng không? – Yoon Ha hỏi thẳng.

- Anh mừng cho cô ấy, anh Suga là một người tốt, anh rất quý anh ấy.

- Jimin hãy tự hỏi bản thân mình đi. Hơn hai năm qua, Kyung Ah lúc nào cũng ở bên cạnh anh, không lẽ trong lòng anh không có chút tình cảm nào với cô ấy sao?

Jimin im lặng không nói, Yoon Ha nhìn cậu im lặng một lát rồi nói tiếp:

- Trước đây, anh đã hỏi em, nếu như anh ngỏ lời với em trước, liệu em có chọn anh không? Câu trả lời là có. Một người trầm tĩnh như anh thích hợp với em hơn một người sôi nổi như Tae Hyung. Nhưng năm xưa vì anh nhát gan không dám ngỏ lời với em, cho nên trong lòng em có hình bóng Tae Hyung trước. Còn bây giờ, anh lại tiếp tục trở thành kẻ hèn nhát để đánh mất Kyung Ah lần nữa hay sao.

- Bây giờ cô ấy đã có Suga. Anh ấy có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy.

- Anh nói đúng, Suga quả thực rất tốt với Kyung Ah. Nhưng người cô ấy yêu lại là anh, anh biết rõ mà.

Có lẽ anh cho là đã quá muộn. Nhưng anh có biết không phụ nữ họ thường rất ngu ngốc trong chuyện tình cảm. Người ta nói thà lấy người yêu mình còn hơn lấy người mình yêu. Nhưng phụ nữ họ rất ngốc nghếch, rõ ràng biết không hạnh phúc nhưng họ vẫn muốn lấy người mình yêu hơn là lấy người yêu mình.

Nói xong Yoon Ha vỗ vai Jimin khuyên nhủ:

- Hãy thẳng thắn nhìn lại trái tim mình. Sau đó hãy giành lại cô ấy cho anh.

- Tại sao em lại muốn anh giành lại, nếu anh làm vậy thì người tổn thương là Suga.

- Phải! Anh ấy sẽ bị tổn thương nhưng nếu cứ như thế cả ba người đều đau khổ. Em chỉ muốn Kyung Ah hạnh phúc mà thôi. Cả anh và Suga cũng thế.

- Vậy còn em, rõ ràng em còn yêu Tae Hyung, tại sao cứ ở bên Seok Jin? – Jimin chợt hỏi lại.

Yoon Ha không ngờ Jimin lại hỏi quặt lại cô như thế. Cô khựng lại giây lát rồi quay lại nhìn cậu cười nói:

- Bởi vì em là người phụ nữ thông minh, chứ không phải là người phụ nữ ngốc nghếch.

Nói rồi cô bỏ đi.

Cuối cùng nữ nhân vật chính cũng xuất hiện từ trên lầu đi xuống. Hôm nay Krystal diện bộ váy màu đỏ trông rất kiêu sa. Đi bên cạnh cô là Tae Hyung, cậu mặc bộ âu phục màu trắng trông cực kì lịch lãm. Mọi ánh đèn từ phía ngoài liên tiếp hướng từ họ chớp tắt. Krystal nở nụ cười tươi tắn còn Tae Hyung rất lạnh lùng, chỉ thỉnh thoảng mới nở nụ cười. Họ với tư cách chủ nhà đi chào hỏi từng vị khách mời.

Yoon Ha cũng nhanh chóng đến bên cạnh Lâm. Khoát tay cậu chờ cho Krystal và Tae Hyung đến. Nhưng Lâm lại choàng tay ôm lấy eo của cô. Yoon Ha lập tức nhận ra thái độ khác thường của Lâm.

- Xin chào – Krystal mĩm cười nói với Lâm, ánh mắt cô hiện rõ sự bất ngờ khi thấy Yoon Ha và Lâm đang ôm nhau – Không ngờ gặp lại anh ở đây.

- Hai người quen nhau à – Yoon Ha nhìn Lâm thân mật hỏi.

- Trước đây tụi anh làm việc cùng nhau, cô ấy chỉ là người mẫu của anh thôi – Lâm giả vờ kề sát mặt Yoon Ha thân mật nói.

- Phó tổng chào anh – Lâm chìa tay chào.

Tae Hyung cũng lịch sự bắt tay chào lại, mắt lạnh lùng lướt qua Yoon Ha một cái rồi nhanh chóng kéo Krystal đi nơi khác.

Yoon Ba vừa ra khỏi tolet, trên tay cầm chiếc xoắn tay nhỏ. Thì bên trong tolet đã vang lên tiếng thét:

- Có trộm ...

Tiếng thét đã làm kinh động tới mọi người. Từ trong tolet hai cô gái bước ra, một người là Krystal, người còn lại là quản lí của cô ta.

- Có chuyện gì vậy? – Một người lên tiếng hỏi.

- Tôi bị mất một chiếc nhẫn, lúc nãy tháo ra để ở bồn rửa tay, nào ngờ khi đi ra đã thấy mất rồi. Chỉ vài giây thôi – Krystal lên tiếng rồi làm vẻ mặt muốn khóc – Chiếc nhẫn đó là quà mà một người bạn rất quý của tôi tặng, tôi rất quý nó. Nếu ai đã lấy nó thì xin hãy trả lại cho tôi, tôi sẽ trả số tiền gấp đôi chiếc nhẫn đó.

Nói rồi cô ta ngã vào lòng Tae Hyung khóc nức nở, ai cũng ngầm hiểu chiếc nhẫn đó là hẹn ước giữa hai người cho nên cô không muốn để mất.

Yoon Ha đang đứng bên cạnh Lâm nghe tiếng khóc thì cả hai cùng quay người lại nhìn. Thì một cánh tay chỉ về phía cô nói:

- Chính là cô ấy, lúc nãy chỉ có cô ấy ở đó mà thôi.

Yoon Ha hơi ngạc nhiên nhìn về phía chủ nhân của cánh tay đó. Người đó chính là quản lí của Krystal. Cũng là một người quen mà lâu rồi Yoon Ha không gặp. Cô chau mày cau có nhìn Hyang Mi hỏi:

- Cô nói vậy là có ý gì?

- Tôi nghi ngờ cô đã lấy chiếc nhẫn của Krystal - Hyang Mi lớn tiếng nói.

- Cô có bằng chứng gì à ! – Yoon Ha nhếch môi hỏi.

- Chiếc nhẫn Krystal để ở bồn rửa tay. Tôi và Krystal cùng vào tolet chỉnh lại y phục khi quay ra thì chiếc nhẫn biến mất. Mà lúc đó, trong tolet ngoài cô ra thì chẳng còn ai vào đó cả.

- Vì vậy cô khẳng định là tôi lấy ư? – Yoon Ha vẫn bình tĩnh hỏi lại.

- Đúng vậy. Tôi đề nghị được xét giỏ xách của cô – Hyang Mi nhướn mày nhìn toàn thân Yoon Ha dò xét.

- Tôi không đồng ý – Lâm bỗng từ sau lưng Yoon Ha bước đến choàng tay ôm lấy eo cô lên tiếng bênh vực – Cô ấy là bạn tôi, tôi bảo đảm cô ấy không làm như vậy.

- Cô ta có lấy hay không tự cô ta biết. Nếu cô ta không lấy thì tại sao không cho tôi xét – Hyang Mi thừa thế tiếp tục nói.

Tất cả mọi ánh mắt đều vì lời nói của Hyang Mi mà bắt đầu soi mói Yoon Ha. Cô lửa giận đùng đùng nhìn Hyang Mi đang định lên tiếng thì.

- Chị, thôi bỏ đi. Mất thì cũng mất rồi, đừng làm lớn chuyện nữa – Krystal bỗng lên tiếng can ngăn.

- Không được, chẳng phải em rất quý chiếc nhẫn đó hay sao. Sao có thể bỏ qua như thế được – Hyang Mi lập tức phản đối.

Yoon Ha lúc đầu vẫn kiên quyết không cho xét bở vì lòng tự trọng không cho phép cô nhún nhường, không cho phép cô cúi đầu trước sự sỉ nhục đó nhưng khi Krystal lên tiếng như thế, nếu bây giờ cô vẫn cố chấp không cho xét chẳng khác nào thừa nhận mình đã lấy nên lo sợ không dám cho xét. Cô cắn môi một cái rồi lên tiếng nói:

- Cô muốn xét thì cứ việc xét.

Nói xong cô chìa cái xoắn tay của mình ra trước mặt Hyang Mi, cô ta nhanh chóng cầm lấy rồi đi đến cái bàn gần đó. Tất cả mọi người đều hồi hộp chờ đợi sự khám xét của cô ta.

Chiếc xoắn tay của Yoon Ha rất nhỏ chỉ chứ đựng hộp phấn, cây son và chiếc điện thoại, có thêm một bịch khăn giấy nữa mà thôi, ngoài ra chẳng còn có một cái gì hết. Nhưng Hyang Mi vừa trút tất cả những thứ đó ra thì một chiếc nhẫn lấp lánh ánh bạc rơi ra, lăn vài vòng trên mặt bàn rồi yên phận nằm xuống. Tất cả mọi người hết nhìn chiếc nhẫn rồi lại nhìn Yoon Ha.

Yoon Ha từ lúc chiếc nhẫn rơi ra thì sắc mắt tái nhợt, cô hiểu rằng mình lại bị rơi vào một cái bẫy nữa của Hyang Mi. Cô bỗng bật cười, vừa cười cô vừa nhìn Hyang Mi. Cô không ngờ cái người mà vừa lúc nãy trong tolet ngượng ngùng nhìn cô rồi đột nhiên nói lời xin lỗi. Yoon Ha nhìn vẻ mặt đầy hối lỗi của cô ta qua tấm kính trong tolet, bỗng cảm thấy thương hại. Cô ta từ một thiên kim tiểu thư phải trở thành một người quản lí chạy đôn chạy đáo lo lắng mọi việc vất vả thì rất đáng thương. Cô hiểu cái cảm giác sau một đêm mất tất cả đáng thương đến chừng nào. Nỗi hận trong lòng đối với Hyang Mi đã không còn nữa, Yoon Ha cũng gật đầu cười tỏ vẻ tha thứ. Sau đó cô đi vào tolet.

Khi cô bước ra đã thấy hai người họ đang đứng đó chỉnh sửa y phục, thấy cô bước ra mới bỏ đi vào phòng đóng cửa lại. Lúc lấy cái xoắn ta từ trên bồn rửa mặt, Yoon Ha thấy nó bị dịch chuyển ra một chút nhưng cô không để ý. Bây giờ thì cô đã biết thì ra lúc đó, có người âm thầm làm cái việc đổ vạ cho cô.

Bằng chứng đã rõ ràng cô cũng không còn gì để nói, cô chỉ bật cười nói:

- Người ta không bao giờ để mình bị vấp ngã cùng một chỗ. Vậy mà tôi lại bị hại hai lần bởi cùng một người. Tôi quả thật là quá ngốc.

- Bây giờ cô đang cho rằng tôi hạm hại cô à. Không phải cô thẹn quá nên định quay qua cắn người đấy chứ - Hyang Mi cười mĩa mai nói.

- Cô ấy không làm gì phải hổ thẹn cả, người hổ thẹn phải là cô mới đúng – Kyung Ah tức giận lên tiếng mắng – Cô là thứ đồ xấu xa, hại người ta hết lần này đến lần khác.





Choi Hyang Mi chưa đủ xấu xa, Jeon Jung Kook mới là đồ xấu xa :((((

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top