Chapter 148

Trên đường tấp nập người qua kẻ lại. Một chiếc xe máy bị hư dọc đường, một cô gái nhỏ nhắn có gương mặt bầu bĩnh đang bực tức nhìn nó trân trân rồi dáo dác nhìn xung quanh. Bỗng cô tìm thấy nơi cần tìm, mừng rỡ vội vàng dẫn xe đến chỗ sửa xe. Nhưng dường như có khá nhiều người đến trước cô.

Ga Young nhìn đồng hồ trên tay mà nhăn nhó, cô lại gần anh chằng thợ sửa định dùng mỹ nhân kế để dụ dỗ anh ta xem giúp xe cho mình trước.

- Anh ơi, em có chuyện gấp lắm. Sắp trễ giờ rồi, anh làm ơn giúp em sữa trước nha, nếu không em bị đuổi việc mất – Cô mĩm cười nhẹ nhàng khoe hai cái lúm đồng tiền duyên dáng của mình, còn chớp chớp mắt tỏ ra ngây thơ trước anh chàng thợ sửa dễ thương kia, định bụng thể nào anh ta cũng sẽ mắc câu mà sữa giúp cô trước.

Anh chàng thợ sữa đúng là bị cô dùng mỹ nhân kế dụ được cũng định bụng đến xem giúp cô trước nào ngờ, một bà thím mập mạp đã lên tiếng phản đối:

- Này này, tôi cũng có chuyện gấp phải đi, tôi chờ từ nãy giờ rồi. Bây giờ tới lượt tôi chứ.

- Cô ơi, cô nhường cháu trước đi cô. Cháu có chuyện gấp thật mà cô – Ga Young khổ sở van xin.

Nhưng bà thím kia vẫn nhất mực lắc đầu:

- Cháu gái à, cháu còn trẻ, mất việc này thì có thể xin việc khác. Còn thím già rồi, chỉ còn chờ ngày nghĩ hưu thôi. Nếu mà bị đuổi việc thì nữa đời sau thím biết dựa vào cái gì mà sống.

Lời lẽ của bà thím kia khiến Ga Young cứng họng. Cô bất lực nhìn đồng hồ trên tay, quả thật là không thể chờ thêm được nữa. Cuối cùng cô đành để xe ở lại mà chạy đi đón xe taxi mà đi thôi. Chuông điện thoại reo lên, Ga Young lặp tức bắt điện thoại. Đầu dây bên kia có vẻ giận dữ.

- Dạ anh! Em tới liền, tại xe em bị hư – Cô rối rít phân bua cho sự chậm trễ của mình – Em sẽ tới liền đây.

Cô vừa đi vừa nghe điện thoại rồi sau đó tắt máy nhét vào túi xách. Vô tình đâm sầm vào một người phía trước, đồ đạc rơi ra, túi đựng hồ sơ cũng bay đến một góc.

- Ui da – Ga Young la lên sau khi đụng vào người phía trước một cái . Dường như cái kẻ đứng trước mặt cô là bức tường cứng ngắc thì phải.

- Đi đứng không dòm đường à. Bộ không có mắt sao? – Kẻ bị cô đụng phải bực tức quay mặt lại mắng.

Biết mình có lỗi, Ga Young định lên tiếng xin lỗi nhưng nào ngờ kẻ trước mặt cô lại là kẻ mà cô muốn tránh nhất.

- Là cô à. Đúng là quỷ ám mà, gặp cô lúc nào cũng bị xui xẻo hết – Jung Kook lườm mắt nhìn Ga Young biễu môi dè giọng nói.

- Gặp tôi thì sao hả? Có tôi gặp anh thì xui xẻo mới đúng – Ga Young cũng chu mỏ đáp trả.

Nói rồi cô cúi người xuống lượm đồ lên, nhưng Jung Kook đã nhanh chân giậm lên một món đồ của cô. Cậu muốn trả thù vụ bị cô làm mất mặt lần trước.

- Nhấc cái chân thúi của anh lên mau – Ga Young gằn giọng đầy tức giận nói.

- Không nhấc, vậy thì sao? – Jung Kook cười đắc chí nói.

- Nhấc lên mau ! – Cô hét to ra lệnh .

Nhưng Jung Kook vẫn dùng vẻ mặt tỉnh bơ giương giương tự đắc của mình thách thức Ga Young. Cô bực tức cúi người cố gắng kéo cái thứ đó ra khỏi chân Jung Kook nhưng không được, vậy là cô cố gắng đẩy chân cậu ra nhưng cậu chỉ hừ nhẹ một cái mà không hề nhúc nhích tí nào cả. Ga Young dùng hết sức của mình, cô thở hồng hộc nhưng vẫn không lay chuyển được Jung Kook. Cô cảm thấy máu nóng bốc lên tận định đầu, tức giận ngẩng đầu lên rồi nắm lấy áo của cậu:

- Tôi cảnh cáo anh đừng có chọc tức tôi.

Vốn dĩ Ga Young đứng rất sát Jung Kook, rồi hành động ngẩn gnười lên nắm lấy áo cậu ta kéo lại làm cho hai người sát vào nhau hơn, mặt đối mặt, cảm nhận được hơi thở của nhau. Thoáng chốc cô nhớ lại lúc hai người chạm phải môi nhau ở trong toalet. Tự nhiên bối rối đỏ cả mặt lên.

- Tôi mà sợ cô sao? – Jung Kook cười hà hà nói.

Nhưng sau đó cậu phát hiện Ga Young đột nhiên bất động, mặt đỏ lên. Cậu nhận ra khoảng cách giữa hai người, cũng trở nên lúng túng. Nhưng sau đó cậu cười gian nói:

- Sao hả? Sao tự nhiên im lặng vậy. Không phải là cô thích tôi rồi đấy chứ.

Ga Young nghe Jung Kook hỏi liền bừng tĩnh, trấn tĩnh người lại nhìn cậu chề môi nói:

- Em trai à. Cho chị xin đi, chị đây không muốn mang tiếng là người phá hủy mầm non tổ quốc đâu.

Choáng! Jung Kook vẫn biết gương mặt mình rất trẻ con nhưng cậu đường đường là một thanh niên cao 1m8. Nặng 71kg lại bị một con nhóc nói là mầm non tổ quốc. Vậy hóa ra cậu là trẻ con à.

Cảm thấy tức giận, nhưng cậu cố gắng kiềm chế nói:

- Cô nhìn lại đi, tôi đường đường là một người cao to khỏa mạnh như thế này mà cô gọi là mầm non tổ quốc à.

- Vậy à nói chi xem cưng đã thành niên chưa – Minh thùy thay đổi cách xưng hô để chế giễu Jung Kook.

- Tôi gần 23 tuổi rồi, chị nói coi tôi thành niên chưa. Còn bà chị, bà chị đã tiền mãn kinh chưa – Jung Kook cũng xốc lại

Cô tức giận vô cùng. Cô chỉ mới 20 tuổi thôi. Dù xưng là chị nhưng cậu ta đâu cần phải xốc lại ví cô như các bà thím thế chứ.

- Anh đúng là đồ đáng ghét. Cố tình tỏ ra ta đây hay lắm vậy. Đồ kiêu căng tự phụ - Cô tức giận mắng.

- Haha, cám ơn nha. Nhưng trước giờ tôi đi tới đây cũng được mọi người quý trọng hết. Không cần phải tỏ ra ta đây với ai cả.

- Phải rồi, anh là Jeon Jung Kook mà. Là bảo vật của quốc gia mà. Cố môn là rác mới đúng.

Cậu nghe cô lấy tên mình ra chế nhạo cậu tức giận nhìn cô nhưng vô tình nhìn thấy thể nhân viên mang tên cô. Cậu mĩm cười đáp trả:

- Còn cô. Ga Young ssi, chắc ba má cô muốn cô vừa thông minh vừa thùy mị chứ gì. Nhưng nhìn cô mà xem, vừa hung dữ như sư tử hà đông, vừa ngu ngốc. Thật là làm nhục cái tên ba mẹ cô đặt cho.

Cô tức giận vô cùng , cô định đáp trả nhưng bất ngờ chuông điện thoại lại reo lên lần nữa. Cô biết mình đã quá trễ rồi liền nói:

- Không tranh cãi với anh nữa. Mau nhấc chân lên cho tôi lấy đồ.

- Có bản lĩnh thì lấy lại đi – Jung Kook nhởn nhơ nói.

Cô nhìn Jung Kook tức giận rồi gật đầu nói:

- Được rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt phải không?

Nói xong cô nhầm ngay cái chân đang dẫm lên đồ của cô mà đạp mạnh. Cô còn ghiến răng chà cho nó dập luôn. Jung Kook bị bất ngờ không kịp phản ứng đành ôm chân rên rỉ. Ga Young còn nhân cơ hội đó nắm lấy tay cậu vật xuống một thế Judo khiến Jung Kook bị đo đất. Rồi cô nhanh tay cầm lấy đồ của mình cho vào túi. Rồi bỏ chạy.

Cậu bị vật xuống đau điếng. Cậu lồm cồm ngồi dậy thấy Ga Young bỏ chạy thì hét lên:

- Cô đợi đó, tôi nhất định sẽ trả thù này.

- Được tôi sẽ về nhà bế quan luyện công, chờ anh xuất kích thì tôi sẽ tiếp chiêu – Ga Young đang bỏ chạy nghe Jung Kook hét lên thì quay đầu lại đáp.

Nói xong cô cười hả hê còn vẫy tay chọc tức cậu nữa. Jung Kook tức giận đứng phắt dậy nhìn theo Ga Young. Đột nhiên cậu nhìn thấy cô cười rất tươi, nụ cười hồn nhiên để lộ chiếc răng khểnh. Ánh mắt sáng ngời và hai cái lúm đồng tiền dễ thương, cô đang vẫy tay với cậu như chào một người bạn. Cậu thấy tim mình đập rộn ràng, mặt đỏ ửng, hai tai nóng hổi. Cảm giác này là gì?

Trong cuộc họp báo cáo tiến độ kinh doanh, trưởng phòng đã hỏi Yoon Ha:

- Tại sao không thấy báo cáo của cô.

- Dạ, báo cáo gì vậy anh? – Cô ngơ ngác không hiểu nhìn trưởng phòng rồi nhìn tất cả mọi người, nhưng ai cũng ngó lơ, cô bất đắc dĩ phải đứng dậy hỏi lại.

- Báo cáo tiến độ kinh doanh của mặt hàng quảng cáo mới. Tôi đã bảo mỗi người phải làm một bảng báo cáo nộp cho tôi mà. Tuy cô là người mới nhưng vẫn phải làm, chẳng lẽ Lisa chưa nói với cô à.

Lisa chính là người mà trưởng phòng giao việc hướng dẫn công việc cho Yoon Ha. Cô ta nghe trưởng phòng trách cô thì lên tiếng thanh minh:

- Em đã nói cho em ấy biết rồi. Nhưng chắc là em ấy không thèm nghe.

Yoon Ha lúc bị trưởng phòng hỏi liền đưa mắt nhìn Lisa dò hỏi, nào ngờ nghe cô ta nói vậy thì ngớ cả người ra. Cô cố nhớ lại xem Lisa có phải đã nói mà cô không để ý hay không, nhưng rõ ràng cô ta không hề nói. Nhưng điều mà Yoon Ha thấy khó hiểu là tại sao cô ta lại cố tình cho rằng cô không thèm nghe cô ta nói.

Yoon Ha cảm thấy rất tức giận nhưng cô hiểu rõ mình là người mới không nên tranh luận với người cũ, càng không nên tranh luận trước mặt sếp. Cô miễn cưỡng nói:

- Xin lỗi, chắc là lúc chị ấy nói em không nghe thấy. Em sẽ về làm ngay rồi nộp cho anh sau.

Thấy Yoon Ha xin lỗi, sắc mặt của mấy người đó nhìn cô một cách dè bĩu khinh thường. Nói gì thì nói họ cũng vào phòng này bằng chính năng lực của mình chứ không phải dựa dẫm như ai kia.

Ngay lúc đó cánh cửa phòng họp bật mở, người đó bước vào, ánh mắt lập tức quét lên người đang đứng cúi gằm mặt xuống dưới, trong khi những người kia đều quay lại nhìn cậu.

- Phó tổng giám đốc có chuyện gì vậy?

- Tôi cần một tách cà phê nóng ngay bây giờ .

Lisa lặp tức đứng dậy nói:

- Tôi sẽ pha ngay.

- Được! Nhưng tôi không thích lập lại chuyện lần trước đâu – Tae Hyung lạnh lùng nói.

Lisa tái cả mặt nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Tae Hyung đã nổi giận khi uống một ngụm cà phê do cô pha rồi. Trong phòng này, Lisa là người pha cà phê ngon nhất mà còn bị chê, đủ biết Tae Hyung khó tính thế nào rồi. Mấy bữa nay không thấy cậu đòi uống nữa cô cũng thấy mừng, nào ngờ bây giờ cậu lại đòi một lần nữa. Cô lo lắng sẽ bị mắng một trận nữa cho mà xem, nhưng sau đó cô nghĩ đến một người có thể chết thay cô. Cô liền nói:

- Hay là để Yoon Ha đi pha đi. Cả phòng chỉ có mỗi cô ấy là rảnh rỗi thôi.

Han Yoon Ha bây giờ nhận ra rõ ràng là cô ta cố ý chơi mình. Rõ ràng cô vừa mới nói ràng sẽ về làm báo cáo ngay lập tức vậy mà cô lại bảo rằng cô rảnh rỗi. Yoon Ha bặm môi ném cái nhìn về phía cô ta. Nhưng cô ta cố tình ngó chỗ khác.

- Làm nhanh đi – Tae Hyung thờ ơ đáp rồi bỏ đi ra ngoài.

Cậu vừa ra ngoài thì Lisa lặp tức quay người nhìn trừng trừng Yoon Ha nói với giọng hách dịch:

- Còn không mau đi pha cà phê.

Cô đành nén giận đi pha cà phê.

Lisa đắc ý nhìn Yoon Ha bưng tách cà phê vào trong phòng của Tae Hyung, cô ta chờ đợi tiếng mắng vang lên từ căn phòng.

- Cốc. ...cốc ...cốc...

- Vào đi.

Cô bưng cà phê vào đặt nhẹ nhàng lên bàn của Tae Hyung rồi nhẹ nhàng nói:

- Cà phê của anh. Em chỉ bỏ một muỗng đường.

Tae Hyung đưa mắt nhìn Yoon Ha một cái rồi khẽ cười:

- Cô nghĩ rằng tôi vẫn giữ thói quen cũ à. Tôi cũng giống như cô, đã thay đổi thói quen của mình rồi.

Nhưng cậu nhìn Yoon Ha đang đứng im lặng, cảm giác thật cô đơn. Lúc nãy vô tình đi ngang qua phòng họp thấy cô đang bị chỉ trích, nước mắt đã ngân ngấn, biết rằng cô đang bị uất ức nhưng cũng không thể ra mặt được đành phải giùm cách này.

- Được rồi, cô đi ra đi.

Khi Yoon Ha đã đi ra ngoài, cậu nhìn ly cà phê trước mặt. Ly cà phê vẫn còn đang bốc khói thaong thoảng mùi hương lẫn vị đắng. Quả thật cậu đã thay đổi, thay đổi khẩu vị. Đã không còn uống ly cà phê chỉ có một muỗng đường nữa mà là ba muỗng đường. Tae Hyung ngã người ra ghế:

- Anh đã thay đổi khẩu vị vì nỗi nhớ em, em có biết không?

Kim Tae Hyung cười nhạt, cằm tách cà phê lên uống. Cà phê có vị đắng nhưng vẫn có vị ngọt. Đây là ly cà phê có ba muỗng đường.


Jeon Jung Kook ( BTS )

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top