Chapter 142
Sắp tới dự là truyện sẽ mở rộng ra một chút, cũng có nhân vật mới. Các bạn có theo kịp không ạ?
Và hãy follow insta @linggmii_ để hàng ngày nói chuyện với mii nhé ^^ dạo này đang rảnh rỗi livestream một tí =)))
Han Yoon Ha hoảng hốt cô định vùng tay ra khỏi tên đó, nhưng tay hắn ta vừa to vừa khỏe nắm chặt lấy tay cô không cách nào thoát được. Mặt cô đã tái xanh vì sợ hãi. Đang lúc cô đang run cầm cập thì ...
- Bốp....
Một cú đấm từ đâu bay thẳng vào mặt gã đàn ông này. Gã bị đấm bất ngờ không kịp trở tay nên ngã xuống. Một bàn tay nắm lấy tay Yoon Ha kéo cô giật ngược về sau và hô to:
- Chạy
Cô không kịp suy nghĩ, cứ để mặc cho người đó kéo cô chạy. Hai người chạy một quảng xa mới dừng lại, bắt đầu thở hồng hộc.
Yoon Ha vừa thở vừa, vừa ngẩng đầu lên nhìn người đã cứu mình. Đó là một chàng trai có gương mặt đẹp, thanh tú, ăn mặc có vẻ rất bụi. Chiếc quần của cậu ta treo lửng lẳng mấy sợi dây xích, cậu mặc một chiếc áo thun trắng bên ngoài là chiếc áo khoác có nón phía sau. Trước ngực đeo một cái máy chụp hình, bên hông là một chiếc túi da lớn, trông như một nhà nhiếp ảnh chuyên nghiệp.
- Cám ơn anh đã giúp đỡ - Yoon Ha nuốt khang một tiếng, nãy giờ chạy khiến cổ họng cô khô khốc.
- Nếu muốn cám ơn thì dành cho tôi chút thời gian đi, tôi sẽ trả công cho cô – Cậu ta vừa cười vừa nháy mắt với Yoon Ha nói.
Cô giật thót người lần nữa, hóa ra anh ta cũng là hạng bỏ tiền đi chơi gái. Giờ thì cô nhận ra cái giọng đã gạ giá với cô khi nãy. Cô tức giận nói:
- Tôi không phải là hạng gái như anh nghĩ, nếu anh cần thỏa mãn nhu cầu thì xin lỗi, anh nên tìm người khác.
- Nhưng tôi đã tìm rất nhiều người, chẳng ai thích hợp ngoài cô cả - Anh ta vừa nói vừa đưa chiếc máy chụp hình lên xem xét .
- Tôi không phải là gái bán thân, anh tìm nhầm người rồi – Cô tức giận hét lên, rồi quay lưng bỏ đi.
Cậu thanh niên kia ngớ người nhận ra nãy giờ hai người đã nói những lời không ăn nhập nhau kiểu "bà nói gà, ông nói vịt", cậu bỗng bật cười haha.
Yoon Ha nghe cậu ta cười lớn thì khựng lại, từ từ quay đầu nhìn cậu ta. Cậu ta cũng có gắng nín cười nói:
- Cô hiểu lầm rồi. Tôi không đến đây tìm gái để chơi, tôi chỉ là đi ngang qua đây tìm phong cảnh để chụp hình thôi. Tôi chỉ muốn cô làm người mẫu cho tôi mà thôi.
Cô nhướn mày nghi kỵ hỏi lại:
- Làm người mẫu khỏa thân à?
- Nếu tôi nói tôi muốn cô làm người mẫu khỏa thân thì sao? – Ánh mắt cậu ta nheo lên rõ ràng là đang cố ý trêo ghẹo cô.
- Bốp ...
Yoon Ha cung tay đấm cho cậu ta một cú vào ngực thật mạnh. Làm cho cậu ta phải cúi gập người ôm ngực. Dù đau nhưng cậu ta cũng phá ra cười vẻ thích thú.
- Này, sao lúc nãy cô không dung cú đấm này với gã kia mà lại dung với tôi chứ.
Cô không thèm để ý đến lời cậu ta, cô lườm cậu ta một cái rồi quay lưng bỏ đi. Nhưng đã bị cậu ta nắm tay lôi lại.
- Được rồi, tôi không trêu cô nữa, tôi nghiêm túc mới cô làm người mẫu cho tôi. Chỉ làm một người mẫu bình thường, tôi sẽ không có bất cứ ý đồ nào với cô đâu.
- Xin lỗi, nhưng tôi không có ý định làm người mẫu, cho nên anh có muốn trả bao nhiêu tiền cũng vậy thôi – Yoon Ha trả lời dứt khoát.
Cậu ta nhướn mày nhìn cô rồi gật đầu:
- Được, vậy thì không làm người mẫu nữa, làm bạn đi.
- Lí do?
- Vì hình như tôi hơi thích cô thì phải – Cậu ta tinh nghịch trả lời.
Yoon Ha cười nhạt nhìn cậu ta nói:
- Em trai em bao nhiêu tuổi rồi? Cái trò tán gái của em, chị đã quá quen rồi. Đáng tiếc chị đây có chồng và có con rồi.
- Có chồng, có con rồi, cô bao nhiêu tuổi rồi ? – Cậu ta kinh ngạc nhìn Yoon Ha, cậu không ngờ một cô gái trẻ thế này đã vội kết hôn.
- 36 tuổi – Cô buộc miệng nói đại.
- 36 tuổi?? – cậu ta há hốc miệng nhìn Yoon Ha kinh ngạc – Tôi không tin, trông cô còn trẻ như vậy mà đã 36 tuổi rồi.
- Cái này người ta gọi là " người đẹp không tuổi" đó chú em. Chị đây không muốn bị người ta nói " Phi công trẻ lái máy bay bà già đâu – Cô đột ngột thay đổi cách xưng hô khiến cậu ta bối rối.
Vừa lúc đó xe taxi chạy đến, Yoon Ha vội vẫy tay nói:
- Thôi tạm biệt em trai nha, chị đi đây.
Nói xong cô chui vào xe taxi để mặc cậu ta ở đó nhìn theo ngẩn ngơ. Nhưng khi chiếc xe khuất bóng cậu ta phì cười :" Cô gái này cũng thú vị ghê"
Vừa tắm xong, Tae Hyung đã nghe thấy tiếng chương điện thoại, bài hát vang lên khiến cậu khựng lại. Tiếng chuông này cậu cài đặt chỉ dành cho người đó. Đã lâu rồi cậu không nghe lại âm thanh phát ra từ nó:
Số điện thoại này khi sang bên Mỹ, Tae Hyung đã bỏ nó. Cậu muốn vứt bỏ hết tất cả mọi thứ về cô, nhưng cũng đồng thời cắt luôn liên lạc với anh em bạn bè ở Hàn.
Bởi vì, họ sẽ làm cậu nhớ đến cô. Nhớ đến chuỗi ngày hạnh phúc của hai người mà thêm đau khổ. Nhưng sau đó, Tae Hyung không nỡ bỏ. Ý nghĩ ngốc nghếch trong đầu vang lên biết đâu Han Yoon Ha sẽ gọi cho cậu. Cho nên cậu đã lấy lại số này và tiếp tục chờ đợi. Một cuộc gọi mãi mãi không có.
Một thoáng ngập ngừng, cậu không biết có nên bắt máy hay không. Tâm trạng thấy vui mừng vì cô vẫn còn giữ lại số cậu hay ít ra cô vẫn còn nhớ số máy cậu. Nhưng tự ái không cho cậu bắt máy. Chẳng phải hai người đã chấm dứt rồi sao. Chẳng phải cô đã xem cậu là người xa lạ rồi sao. Chẳng phải cậu đã nói hàng ngàn lần :" Mình hận cô ấy" rồi sao. Nhưng điều đáng nói nhất chính là cậu đang sợ, một nỗi sợ mãnh liệt. Sợ rằng chỉ cần nghe thấy tiếng cô thì sự lạnh lùng cậu cố tạo ra, cái vỏ bộc mà cậu tạo ra trong chuỗi ngày nhớ nhung và đau khổ ấy sẽ vỡ tung ra.
Sợ rằng chỉ cần nghe giọng nói ấm áp của cô hay giọng nói nấc nghẹn của cô, cậu sẽ gác bỏ một thứ mà chạy đến bên cô. Gác lại những tổn thương mà cô đã gây cho cậu để rồi ôm chầm lấy cô, hôn lấy đôi môi ngọt ngào ấy, nắm lấy bàn tay ấy mãi không buông.
Dù sau đó là một chuỗi tổn thương đau khổ cậu cũng mặc.
Cuối cùng Tae Hyung cũng bắt máy. Nhưng khi cậu alô thì không có tiếng trả lời, chỉ nghe tiếng bước chân chạy bình bịch. Trong lòng bỗng thoáng chốc lo lắng, lo lắng cô xảy ra chuyện. Vội "Alô" thêm vài lần nhưng không ai trả lời ngoài tiếng bước chân. Sau đó cậu nghe tiếng Yoon Ha, rồi nghe tiếng ai đó, hai người nói gì đó mà cậu không nghe được. Sự lo lắng bùng nỗ, nỗi bất an dâng cao khiến tim như thắt lại. Nếu lỡ cô xảy ra chuyện gì ...
Tae Hyung không dám tắt máy, cậu lao nhanh về phòng bận quần áo. Miệng luôn hỏi:
- Yoonie à! Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vẫn là tiếng bước chân chạy trả lời cậu, lòng Tae Hyung như lửa đốt. Ra đến bên ngoài, mà hai tay run rẩy đến độ tra chìa khóa vào ổ cũng bị trật mấy lần.
Nhưng sau khi phóng xe lao ra bên ngoài, Tae Hyung mới chợt thấy hoảng hốt. Đi đâu tìm cô bây giờ? Cậu nhìn dòng xe cộ đông đúc trên dòng đường rồi thở dài. Cậu đâu biết cô đang ở đâu mà chạy đến chứ. Nếu là trước đây, cậu nhất định biết cô đang ở đâu làm gì. Nhưng bây giờ, giữa họ là khoảng cách hơn 2 năm.
Cuối cùng Tae Hyung quyết định lái xe đến nhà cô xem sao. Căn nhà cô tối thui, không có sức sống cho cậu biết cô vẫn chưa về. Điện thoại gọi lại cho cô Tae Hyung xuống xe rút một điếu thuốc hút chờ cô về mà trong lòng phập phồng lo lắng và sợ hãi.
Yoon Ha bước lên xe taxi mới thấy thở phào nhẹ nhỏm, cô hối người tài xế mau chóng ra khỏi nơi này. Quay đầu nhìn lại cái anh chàng kia vẫn còn đứng đó nhìn theo, cô khẽ cười. Yoon Ha chợt nghe điện thoại reo lên. Nhìn số màn hình điện thoại, bất giác run lên, hơi thở gấp gáp, bàn tay vội nắm chặt điện thoại sợ rằng nó sẽ rơi mất.
Lúc nãy trong lúc hoảng sợ, cô đã bấm số 1, con số được Tae Hyung cài đặt trong máy cô, con số thể hiện vị trí của cậu trong lòng cô. Con số đã lâu cô không gọi đến.
Thật ra, có rất nhiều lần, Yoon Ha không kìm lòng được, cô đã bấm con số này. Nhưng đầu dây bên kia chỉ có tiếng tít lặng câm, sau đó buông ra một tràng dài tiếng nữ phát viên của tổng đài. Cô đành thở dài buông điện thoại xuống.
Cô chỉ muốn được nghe giọng nói của cậu, chỉ muốn biết cậu có khỏe không. Cô luôn tự nhủ với mình:" Đây chỉ là một cuộc gọi bình thường, chỉ là một cuộc gọi hỏi thăm mà thôi". Dù biết rằng là đang dối lòng, nhưng cô mặc kệ, chỉ cần được nghe tiếng cậu dù chỉ một từ alô mà thôi.
Nhưng mà, không thể nghe được. Cô biết Tae Hyung đã bỏ nó, bởi vì cậu hận cô, cậu không muốn có bất cứ thứ gì làm cậu nhớ đến cô. Sau đó, Yoon Ha đã không gọi nữa nhưng cô không nỡ xóa bỏ nó. Vậy là nó vẫn nằm mãi trong máy của cô.
Giờ đây, số máy này đang gọi cho cô sau khi cô đã gọi vào nó. Cô mĩm cười chua xót nghĩ:" Chắc là ai đó dùng số máy này, nên đã gọi lại cho cô.
Cô không bắt máy, cô chuyển máy vào chế độ im lặng để không làm phiền người tài xế.
Cô đâu biết rằng Tae Hyung đã xài lại số điện thoại đó và hang ngày chờ mong cuộc gọi của cô. Cô càng không biết rằng, người vừa mới gọi cho cô là Kim Tae Hyung chứ không phải là một ai khác.
Cuối cùng đã trở về nhà. Yoon Ha xuống xe định đi vào nhà thì bước chân chợt khưng lại vì phía tay trái của cô có một người mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, gương mặt lạnh lùng nhưng rất đẹp, đang hút thuốc, một tay đút túi dựa hẳn vào xe. Dường như là chờ đợi ai đó.
- Về rồi à ?– Yoon Ha chưa kịp lên tiếng thì Tae Hyung đã nói.
Cô gật gật đầu rồi bước vài bước e dè về phía cậu.
- Sao anh lại ở đây?
Nhưng Tae Hyung chưa kịp trả lời thì từ xa đã vang lên tiếng gọi:
- Mẹ ...........
Tiếng gọi không to cũng không nhỏ bởi vì đây là giọng của trẻ con. Nghe tiếng gọi bất giác cả Tae Hyung và Yoon Ha đều quay đầu nhìn lại phía bên hông họ, nơi phát ra tiếng gọi. Một người đàn ông ăn bận lịch sự bế trên tay một bé trai cực kì dễ thương.
Đứa bé liền vùng vẫu thoát ra khỏi tay người đàn ông, người đàn ông cũng khẽ khàng đặt đứa bé xuống đất. Đứa bé chạy thật nhanh lại ôm chầm lấy chân Yoon Ha, ngẩng đầu nhìn lên cô với nụ cười hết sức đáng yêu và đôi mắt to tròn xoe lấp lánh gọi:
- Mẹ! Con nhớ mẹ quá.
Cậu đứng chết lặng sau tiếng mẹ của đứa bé. Rõ ràng đó là một đứa bé, giọng nói trong trẻo dễ nghe vô cùng nhưng Tae Hyung nghe cứ như tiếng súng nổ ầm ầm bên tai mình. Mẹ! Mẹ! Mẹ! Rõ ràng chỉ một chữ mẹ nhẹ nhàng nhưng tại sao lòng cậu lại cảm thấy nặng như chì, như thể cậu đã bị một tảng núi đè lên người. Tim không ai đâm mà bị thương, lòng không ai dày xéo mà lại quằn, cõi lòng tan nát.
Yoon Ha nhìn bé Tae Hyun nở nụ cười rạng rỡ với mình, cô tự nhiên cũng cười với bé. Nhẹ nhàng cúi người ngồi xuống hỏi:
- Sao con lại ở đây?
- Là ba Jin đưa con về - Giọng bé hơi ngọng trả lời.
Vừa lúc đó Seok Jin đi tới, cậu cười nói:
- Anh hứa với con là sẽ dẫn nó đi mua đồ chơi, cho nên anh mới chở thằng bé đi một vòng. Định ghé qua nhà coi em về chưa, chúng ta cùng đi ăn tối. Chắc là em chưa đi ăn gì phải không?
- Ừhm, em chưa ăn gì – Yoon Ha gật đầu trả lời Seok Jin. Cô bối rối không dám ngẩng đầu lên, cô sợ, cô sợ nhìn thấy ánh mắt và gương mặt của Tae Hyung lúc này. Cô nữa sợ Tae Hyung hiểu lầm bé Tae Hyun là con của cô, nữa như muốn để cậu hiểu lầm. Cô giả vờ vuốt ve lên má bé.
Seok Jin lúc này mới nhìn qua Tae Hyung hỏi:
- Sao em lại ở đây?
- Em đang chờ bạn – Cậu ngập ngừng nói dối.
- Vậy à ?– Seok Jin gật đầu, cậu làm như không biết mối quan hệ giữa hai người họ, cố tỏ vẻ rằng cậu tin Tae Hyung đang chờ bạn.
- Đứa bé này là....- Kim Tae Hyung vờ hỏi.
- Nó là con trai tôi – Yoon Ha siết chặt tay bé Tae Hyun trả lời.
Kim Seok Jin ( BTS )
Kim Tae Hyung ( BTS )
Kang Tae Hyun ( TXT )
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top