Chapter 120
Chiếc xe thắng lại kịp thời chỉ cách cơ thể đang nằm sõng soài của Yoon Ha 3 cm .Trong vô thức mơ màng, cô nhìn thấy một người chàng trai mặc một bộ comlpe màu sáng rất đẹp, bước ra khỏi xe từ từ tiến lại gần cô, nhưng Yoon Ha không thể nhìn rõ gương mặt của người đó, cậu ta dựng cô dậy gọi khẽ :
- Này, cô gái, cô sao rồi. Không sao chứ.
Nhưng Yoon Ha đã nhắm ghiền mắt lại, mất dần ý thức, không còn nghe tiếng gọi vẫn văng vẳng bên tai mình. Cậu ta liền bế bổng cô lên đặt nhẹ nhàng vào băng ghế sau, sau đó vào xe phóng đi.
Trong bênh viện cậu thanh niên đó nhìn vào gương mặt xinh đẹp nhưng tiều tụy và ẩn chứa một sự đau khổ nào đó. Cậu quay sang hỏi bác sĩ :
- Cô ấy có sao không ?
- Không sao. Chỉ là bị kiệt sức mà thôi. Thể trạng và tinh thần của cô ấy bị suy yếu, cần được bồi bổ - Giọng một vị bác sĩ trả lời.
- Vậy thì phiền bác sĩ chăm sóc cô ấy giúp. Tôi sẽ chi trả toàn bộ chi phí – Cậu thanh niên nói với giọng trầm ấm.
- Vâng, cậu yên tâm, chúng tôi. sẽ chăm sóc cô ấy chu đáo. Cậu có thể yên tâm ra về - Bác sĩ nói xong thì chào tạm biệt đi ra ngoài.
Cậu thanh niên nhìn gương mặt nhắm ghiền của Yoon Ha hiện rõ hai vệt nước mắt và trên mi mắt vẫn còn đọng lại nước mắt, bỗng xúc động đưa tay lau nhẹ bờ mi của cô. Nhưng sau đó cậu chợt khựng lại rồi nhanh chóng rút tay về. Sau đó quay lưng bỏ đi.
Khi cánh tay vừa chạm lên nắm cửa, cậu nghe Yoon Ha gọi hai tiếng :
- Tae Hyung....
Cánh tay chợt dừng lại trên nấm cửa vừa mở hờ, cậu bất giác quay đầu nhìn về phía Yoon Ha. Cô đang hỗn loạn trong cơn mê. Gọi tên Tae Hyung sau đó những giọt nước mắt tràn qua bờ mi đang khép lại của cô mà lăn dài trên mặt cô, miệng đau xót nói :
- Xin lỗi anh Tae Hyung à.....
- ....hãy quên em đi...
- ....hãy hạnh phúc bên người yêu anh...
Cậu ta nhìn Yoon Ha chăm chú, chẳng ai biết cậu đang nghĩ gì, cho đến khi một người đứng bên ngoài cửa lên tiếng hỏi :
- Tổng giám đốc chúng ta đi khỏi đây ạ.
- Không chỉ về nhà thay đồ thôi – Cậu ta buộc miệng trả lời.
Yoon Ha mở mắt ra đã nằm trong bệnh viện, bên cạnh cô là một thanh niên xa lạ. Cậu ta mặc một chiếc áo khoác màu đen, đeo một cái mắt kính đen, tóc bù xù rối tung, lại còn đeo một cái cặp màu đen. Nhìn chung trông cậu ta rất ngố. Yoon Ha ngồi dậy, đầu vẫn còn hơi choáng, cả người mệt mỏi, cô đưa tay đỡ lấy đầu.
- Cô tỉnh rồi sao – Cậu ta tiến lại gần quan sát cô quan tâm hỏi – Cô bị đau đầu à.
Han Yoon Ha cố mở mắt nhìn anh ta rồi lắc đầu nói :
- Tôi không sao rồi. là anh đã đưa tôi vào bệnh viện sao – Yoon Ha nhìn xung quanh và nhận ra nơi mình đang nằm.
- Đúng vậy – Cậu ta nhìn cô giọng trầm ấm đáp.
- Cám ơn anh – Yoon Ha nhẹ giọng nói.
- Cô tên gì ? – Cậu ta nhìn cô hỏi.
Cô hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cậu ta.
- Sao anh lại muốn biết tên tôi.
- Tôi đương nhiên là muốn biết tên của người được mình đưa vào bệnh viện rồi – Cậu ta thở dài đáp.
- Yoon Ha. Tên tôi là Han Yoon Ha.
Đôi mày cậu ta chau lại nhìn cô chăm chú, nhưng Yoon Ha không thể biết ánh mắt ẩn giấu phía sau cái kính đen của cậu ta là gì, nhưng sau đó cô thấy cậu ta gật gật đầu :
- Yoon Ha ! Cái tên đẹp lắm.
- Anh tên gì ? - Cô nhìn cậu ta khẽ hỏi
- Sao cô lại muốn biết tên tôi – Cậu ta nhìn Yoon Ha khóe môi hơi xếch lên cười mà như không cười hỏi lại cô.
Yoon Ha bật cười vì biết anh ta đang nhại lại y chang câu hỏi của cô. Cô cũng nhại lại y chang câu của cậu ta.
- Tôi đương nhiên là biết tên của người đã đưa mình vào bệnh viện rồi.
- Yeon Jun. Tên tôi là Choi Yeon Jun – Cậu ta suy nghĩ một lát rồi trả lời, cũng vẫn nhại lại câu trả lời của cô.
Yoon Ha phì cười cũng gật gật đầu nhại lại câu trả lời của anh ta.
- Yeon Jun. Cái tên đẹp lắm.
Lần này thì người cười lớn chính là anh ta. Yoon Ha thấy anh ta cười vui vẻ thì trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ hơn, có lẽ vì bị anh ta chọc cười mà tạm thời quên đi nỗi đau trong lòng mình. Cô nhìn cậu ta chân thành nói :
- Cám ơn anh, Yeon Jun.
Cậu nhìn cô khẽ nhún vai một cái rồi than thở nói :
- Không cần cám ơn, cứ ghi sổ nợ cho tôi là được rồi. Cô tự nhiên lao ra trước đầu xe của tôi, hại tôi bị một phen hoảng hốt. Chẳng biết tối về có bị ám ảnh hay không, chắc là phải uống thuốc an thần mới được. Không biết có bị hoảng sợ đến độ sau này không dám lái xe nữa hay không.
Yoon Ha chớp chớp mắt nhìn cậu ta nuốt ực nước bọt một cái nói :
- Vậy, anh muốn tôi trả bao nhiêu.
Cô không ngờ mình lại ngã xuống trước đầu xe của một tên chuyên ăn vạ như thế. Cậu ta than thở như thế chẳng qua muốn cô bồi thường cho cậu ta ít tiền đó mà.
Trước ánh mắt nửa ăn năn, nữa tức giận của cô, cậu ta cười phá lên :
- Tôi chỉ muốn đùa cô thôi. Làm gì mà căng thẳng dữ vậy chứ.
Han Yoon Ha thở ra một cái vừa cảm thấy giận vừa cảm thấy buồn cười cái anh chàng trước mặt mình. Cô rút kim truyền dịch ra rồi bước xuống giường.
- Cô định đi đâu vậy ? – Cậu ta thấy vậy hoảng hốt hỏi.
- Tôi đi gọi điện cho người nhà đến đóng viện phí rồi về nhà – Yoon Ha vừa đi vừa trả lời.
- Tôi đã đóng rồi.
- Vậy để tôi gọi họ đến trả tiền cho anh.
- Tôi không cần tiền của cô – Cậu ta dứt khoát trả lời rồi nói – Để tôi đưa cô về.
- Sao anh lại muốn đưa tôi về ? – Yoon Ha ngạc nhiên hỏi cậu ta.
- Tiễn phật tiễn tới tây thiên mà, làm ơn làm ơn cho chót. Để tôi đưa cô về rồi thì không ai nợ ai nữa.
Yoon Ha nhìn cậu ta một lát rồi gật đầu nói :
- Cũng được, tới nhà tôi sẽ lấy tiền trả anh.
Cậu ta không nói gì chỉ mở cửa cho Yoon Ha bước ra.
Chiếc xe màu đen bóng lưỡng của cậu ta chở Yoon Ha về trước nhà của Ji Hyo. Cô xuống xe rồi quay đầu nói :
- Anh chờ tôi một lát. Tôi vào trong lấy tiền trả anh.
Nhưng cậu ta đã chồm tới bên cửa kính đã hạ xuống gọi :
- Này ! Cô đừng khóc nữa biết chưa, khi cô khóc trông cô tội nghiệp lắm biết không. Tôi chẳng thích thấy bộ mặt tội nghiệp của cô chút nào cả.
Nói rồi cậu ta phóng xe chạy đi bỏ lại Yoon Ha vẫn còn ngơ ngác đứng đó.
Ji Hyo từ nhà chạy ra mừng rỡ ôm chặt Yoon Ha nói :
- Con bé này, em đi đâu vậy hả, có biết chị lo cho em lắm không ?
Cô nhoẻn miệng cười hối lỗi nói :
- Em xin lỗi chị.
- Thôi được rồi, chị chỉ là lo lắng chứ chẳng giận gì em đâu, vào nhà thôi – Ji Hyo khẽ cười rồi dìu Yoon Ha đi vào nhà.
Trên chuyến bay của hãng hàng không Airline bay đến mỹ, ở hàng ghế vip luôn được chăm sóc tận tình. Kim Tae Hyung ngồi trên ghế gương mặt đau buồn, ánh mắt bi thương nhìn chằm chằm vào con búp bê nga hình bé gái mà lần trước Yoon Ha và cậu cùng mua trong chuyến đi chơi. Khi soạn vali chuẩn bị đi, cậu vô tình phát hiện ra nó. Chẳng biết tại sao nó lại nằm trong vali của cậu, nhưng nó là vật duy nhất mà cô để lại cho cậu ngoài chiếc nhẫn cầu hôn của cậu. Tae Hyung đặt chiếc nhẫn lên đầu của con búp bê làm thành một cái vòng. Sau đó, bóp chặt chúng trong lòng bàn tay, mắt nhắm ghiền, miệng khẽ gọi hai tiếng Yoon Ha.
Chuyện Kim Tae Hyung đi mỹ và không trở về nữa nhanh chóng lan rộng khắp mọi nơi ở trường Euphoria và trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trong lúc chuyện phiếm của mọi người. Mà đề tài được bàn luận nhiều nhất là việc chia tay giữa hai người.
- Trời ơi ! Biết trước mà, anh Tae Hyung chỉ chơi đùa một lúc mà thôi, cho nên bây giờ anh ấy mới qua mỹ mà không thèm trở lại đó. Bây giờ bị anh ấy bỏ rồi thiệt mà mất mặt mà.
- Thôi đi ! Ít nhiều gì người ta cũng từng được anh ấy để ý, còn hơn khối người thèm được anh ấy ghé mắt tới cũng không được.
- Nhưng nghe nói, sở dĩ cô ta bị anh Tae Hyung bỏ vì nghe nói cô ta là loại gái làm hàng, anh ấy biết được sự thật nên bỏ cô ta ngay lặp tức.
- Ghê vậy sao ! Hèn gì người lạnh lùng như anh Tae Hyung lại bị cô ta cưa đổ. Cô ta có nhiều thủ đoạn để lừa trai vào bẫy quá mà.
Han Yoon Ha vừa bước chân vào trường đã gặp ngay những ánh mắt soi mói của mọi người. Người thì nhìn cô khinh bỉ, người thì nhìn cô bĩu môi cười cợt. Người lại lén lút nói xấu sau lưng cô, có kẻ lại hỏi cô đi giá bao nhiêu. Thông thường vào những khi cô bị mọi người nói xấu sao lưng thì Son Kyung Ah luôn lớn tiếng bênh vực cô, nhưng giờ đây Kyung Ah cũng phớt lờ cô. Yoon Ha cảm thấy đau buồn khi nghĩ đến Kyung Ah.
Yoon Ha không thèm để ý tới họ, cô cứ cúi mặt tiếp tục đi vào trong trường. Nhưng cô đã chạm ngay vào Jeon Jung Kook và băng nhóm quậy phá của cậu ta. Rõ ràng là cố ý chặn đường cô. Yoon Ha ngẩng đầu nhìn cậu ta rồi quay người đi đường khác nhưng Jung Kook quyết không chịu tha cho cô. Cứ đi thẳng tới ngáng ngay đường cô đi, cô bước qua bên phải, cậu ta cũng sang theo, khiến Yoon Ha không tài nào qua được. Cô tức giận hỏi :
- Cậu làm vậy là sao.
- Là tôi cố tình làm vậy đó thì sao – Jeon Jung Kook giương giương mặt tự đắc khồng thèm để ý đến vẻ mặt tức giận của Yoon Ha – Cô đúng là đồ mặt dày, còn dám vác mặt đến đây.
- Tôi đến đây thì sao nào. Tôi là sinh viên ở đây, đương nhiên là phải đến đây. Còn cậu, chẳng phải thích ăn chơi hơn à, sao không ở ngoài mà ăn chơi tán gái cho đã đi, đến đây làm gì – Cô tức giận mắng trả.
- Tôi cấm cô xúc phạm tôi – Jung Kook tức giận chỉ vào mặt Yoon Ha ghiến răng nói từng chữ.
- Vậy thì xin cậu hãy tôn trọng tôi một chút - Cô cũng hất mặt nói .
- Cô có gì để tôi phải tôn trọng – Jung Kook cười chế nhạo.
- Đúng vậy, tôi đúng là không có gì để cậu tôn trọng nhưng xin cậu cũng đừng tìm đến gây sự với tôi – Yoon Ha từ tốn nói giọng van xin.
- Muốn tôi gây sự với cô trừ khi cô biến mất khỏi mắt tôi, nếu không tôi gặp cô ở đâu là sẽ đến gây sự với cô ở đó – Jung Kook nhếch môi nói, quyết không chịu nhượng bộ.
- Cậu đúng là đồ đàn bà – Yoon Ha buông lời chế nhạo.
Mặt Jung Kook tối sầm lại ngay lặp tức sau câu nói của Han Yoon Ha. Đàn ông có 3 câu nói là điều cấm kị.
1. Mày thua rồi – Bởi vì đàn ông luôn có bản chất háo thắng, luôn muốn chứng tỏ mình hơn người, không bao giờ chấp nhận mình là kẻ thua cuộc.
2. Đồ đàn bà – Đàn ông con trai đỉnh đỉnh đại danh, luôn muốn chứng tỏ sức mạnh và bản lĩnh của mình không bao giờ chấp nhận mình là kẻ mềm yếu như đàn bà.
3. Em có thai rồi – Đây là câu nói mà đàn ông sợ nghe nhất. Đàn ông thích yêu đương lăng nhăng nhưng lại không có tính tránh nhiệm, cho nên khi quan hệ không bao giờ muốn để lại hậu quả.
Câu mắng của Yoon Ha trùng vào ba điều cấm kị của đàn ông, khiến máu huyết trong người cậu sôi lên. Mặc dù chưa bao giờ ra tay với đàn bà con gái nhưng vốn dĩ rất giận Yoon Ha đã đối xử tàn nhẫn với Tae Hyung như vậy rồi hôm nay còn dám mắng cậu là đồ đàn bà nữa. Jung Kook đã không kìm nén được nữa, cậu giơ tay lên đi đánh Yoon Ha thì một bàn tay đã chụp lấy tay cậu giữ lại.
Cả Yoon Ha và Jung Kook cùng nhìn chủ nhân của bàn tay đó – Chính là Park Ji Min. Cậu nhìn Jimin thì kêu lên :
- Anh ...
New character: Choi Yeon Jun
From : TXT ( Tomorrow X Together )
Mọi người nhớ ghé xem SAVE ME nhé ❤️ tất cả tác phẩm đều ở trên trang cá nhân của mình đọ 🖤
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top