#45
Chị cũng buộc phải gọi cho anh Hậu để báo cáo rằng chị khỏi hẳn rồi. Tuy nhiên, lúc đón Bi về nhà, chị vẫn còn ấm ức lắm. Chị bấm số người yêu cũ mách lẻo:
- Hình như con vợ anh nói xấu gì em với bác Vân hay sao ý! Bác ngứa mắt với em lắm, ban nãy, bác còn dọa bán thằng Bi đó.
Anh Hậu bật cười bảo:
- Điên à? Em đau bụng chứ có phải đau đầu đâu mà nói năng dở hơi thế? Mẹ Cún thương trẻ con cực kỳ, với cả, bác ấy tin luật nhân quả, đến mấy con bồ của bác trai, chị dâu anh còn chẳng bao giờ làm gì quá quắt nữa là em. Phải quý lắm thì bác mới vào viện chăm em đấy. Em đừng nghĩ xấu cho người ta!
Quý quý cái con khỉ, đúng là mù quáng quá mức. Đến bao giờ anh Hậu mới nhận ra từ chị dâu, vợ, tới cả nhà vợ của mình toàn là một lũ đạo đức giả đây? Nhưng mà nghe anh nói thế, chị bớt sợ mụ Vân hơn, hóa ra cũng chỉ là cái thùng rỗng kêu to thôi chứ nào được tích sự gì? Mẹ Bi đang định kể lể thêm vài chuyện hay ho nữa, tiếc rằng, ba Hến đã vội tắt máy. Gọi lại mấy chục cuộc nhưng chỉ nhận được những tiếng tút tút dài vô hạn, chị bực bội vô cùng. Ngoảnh sang thấy con trai mải chơi điện tử, chị phát rồ luôn, quát khản cả cổ, thằng bé mới chịu ngồi vào bàn viết chính tả. Bi phụng phịu nom rõ tội, mẹ ôm em vào lòng nịnh nọt:
- Bi ngoan! Con là con trai, phải cố gắng phấn đấu học giỏi để sau này kiếm được nhiều tiền rồi mua nhà to và xe đẹp báo hiếu mẹ Liên nha!
Bi ngây ngô thắc mắc:
- Mẹ Liên thích tiền nhỉ? Lúc nào mở miệng ra cũng tiền, tiền và tiền.
- Trên đời có ai là không thích tiền hả con?
- Có cô Hà đó mẹ. Em Sò bảo là mẹ em chỉ cần em hạnh phúc thôi, không cần phải báo hiếu gì cả.
- Con nhỏ đó nói láo đấy, Bi đừng tin nó! Con mẹ nó là loại vứt đi, đẻ ra nó cũng chẳng ra gì. Hai mẹ con nhà nó thuộc tầng lớp thấp, không thể ngồi cùng mâm với mẹ con mình đâu. Con hiểu chưa?
Bi chẳng hiểu lắm, nhưng bé thấy mẹ trừng mắt nên biết điều gật đầu rồi tiếp tục chăm chỉ luyện chữ. Trong khi đó, ở bệnh viện, ba Hậu não nề khủng khiếp. Lần nào anh bị ốm cũng là vợ cơm bưng nước rót, phục vụ tận tình. Vậy mà dạo gần đây, chị xảy ra chuyện, anh luôn là người biết sau cùng. Con người đúng là hay mâu thuẫn, ngày trước, anh ghét cay ghét đắng cái kiểu giả bộ tươi roi rói mỗi lần bị ốm của vợ, vậy mà hôm nay, biết vợ mệt lắm nhưng anh vẫn mong vợ tỉnh lại rồi cười nhạt với mình một cái.
Nhớ năm xưa, chị Hến to quá, làm khổ mẹ Hà sinh khó. Ba Hậu ở ngoài hành lang thấp tha thấp thỏm, bác sĩ ra hỏi trong trường hợp khẩn cấp thì giữ người mẹ hay đứa nhỏ, dọa cả nhà một phen náo loạn. Cũng may Trời Phật phù hộ, hai mẹ con đều bình an vô sự. Ba Hậu mừng chảy nước mắt. Khoảnh khắc đầu tiên gặp con gái yêu đối với anh Hậu mà nói thì thiêng liêng lắm, hân hoan, nghẹn ngào, ôm con mà tưởng như đang ôm cả thế giới trong lòng. Bà Mây thích cháu trai nên chỉ gọi là đi cùng ba Hải cho vui thôi, nhìn Hến chẳng có nét nào của thằng Hậu thì càng chán, nói ra nói vào khiến chị Hà tủi thân phát khóc. Quan điểm của chồng chị lại khác hoàn toàn, anh cưng nựng cục bông nhỏ rồi bế con thấp xuống cho bà xã ngắm, đồng thời thật thà thủ thỉ:
- Mình đừng nghe mẹ nói vớ vẩn. Nếu Hến giống anh thì chỉ xinh bình thường thôi, giống mình mới là chuẩn. Mình xem này, lông mi cong vút, nom y hệt mình luôn, mình đẻ rất là khéo nhé! Anh cũng giỏi nhỉ, mình nhỉ? Công anh ngày đêm cày cuốc mà lị. Ui trụi ui! Ba thương em quá đi mất! Con gái ba Hậu đấy! Mai sau, em chắc chắn là mỹ nhân rồi. Kiểu gì em cũng đắt chồng lắm đây! Lúc nào em sinh con thì ba mẹ lại được bế cháu, em nhỉ?
Dẫu biết anh vui quá nên nói năng mất kiểm soát nhưng lòng chị vẫn nhẹ nhõm hẳn đi. Cảm giác ấm áp lắm, chị kéo áo chồng, bảo em nghỉ một lát. Anh Hậu thấy sắc mặt vợ nhợt nhạt thì hơi lo nên dặn mình chỉ được ngủ chút xíu thôi, đừng ngất xỉu, hại chị Hà phì cười, nhưng chị vẫn gật đầu đồng ý. Nhớ về chuyện cũ, anh lại bị sốt ruột. Ngày ấy, sinh Hến mất nhiều sức như vậy mà chỉ sau khoảng một tiếng rưỡi, chồng lay nhẹ là chị cũng biết rồi. Hôm nay, không hiểu sao anh gọi mãi nhưng vợ vẫn cứ im lìm, chẳng có động tĩnh gì. Tự dưng, anh thấy bất an vô cùng, sợ sệt đưa tay lên cánh mũi vợ kiểm tra, cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của chị, anh mới bớt căng thẳng. Anh nhổm người dậy, kéo chiếc quạt thông gió cho thoáng khí rồi lén lút trèo lên giường nằm cạnh bà xã.
- Mình à!
- Dậy đi mình! Anh đợi mình lâu quá!
- Dậy một lát cho anh yên tâm thôi, rồi lại nghỉ ngơi tiếp, được không mình?
Chồng bị vợ ngó lơ, cảm giác trống trải khủng khiếp. Anh buồn bã xoay mặt chị về phía mình. Đôi môi chị khô khốc, nom xót lắm. Anh ngậm lấy đôi môi ấy, khẽ mân mê rồi dịu dàng bảo:
- Lúc nào mình dậy, anh đưa mình đi mua son dưỡng môi nhé! Nếu mình thấy mệt thì anh đi mua một mình cũng được, nhưng mình phải nói cho anh biết loại son mình thích.
Bàn tay ấm áp của anh mơn man trên gò má lạnh toát của chị. Anh chẳng biết vợ thích gì cả, còn chị thì lại biết toàn bộ mọi thứ thuộc về anh. Bọn họ lấy nhau lâu lắm rồi nhỉ? Đến khi anh khát khao muốn biết thêm về chị thì chị lại không cần anh nữa. Anh thơm nhẹ lên trán bà xã rồi cầm hai bàn tay của chị, hà hơi để giúp chúng ấm lên. Ngoài cửa, dì Hợi chứng kiến một màn tình nồng ý đậm, mặt mũi liền đỏ bừng. Già rồi mà nhìn thấy những cử chỉ yêu thương, tim vẫn thoáng bồi hồi. Hai bác này chẳng bao giờ thể hiện tình cảm nơi công cộng, làm dì tưởng hôn nhân khô khan giống mấy ông bà lão chứ, ai ngờ cũng có lúc ngọt hơn cả phim Hàn thế này? Rõ ràng lúc nãy, bác Hậu quan tâm đến con yêu nghiệt kia, ruột gan dì cứ sôi sùng sục, vậy mà bây giờ, thấy bác âu yếm bác Hà, dì lại bị mềm lòng. Tình cảm của bác bình dị lắm, không phô trương, không màu mè, không có bất cứ một câu từ nào bay bổng, nhưng sao vẫn ngọt ngào khó tả? Bác sống với vợ suốt ngần ấy năm, chung con, chung gối, chung nhà, còn sự gắn kết nào bền chặt hơn thế?
Mẹ Tôm mỉm cười, dì đang định khép cửa thì nghe thấy ba Hào rôm rả nói chuyện với ba Hải. Cậu Hợp, chú Thìn, anh Đăng, chị Vân và bé Khôi cũng đang đi về phía này, đoàn thăm bệnh nhân nhộn nhịp như đi trẩy hội. Bác Hậu vội vã nhào dậy, dì phát hiện ra bác gấp gáp lau nước mắt vào ống tay áo rồi mới ngẩng mặt lên, vui vẻ tiếp chuyện cả nhà. Bác Hà thì mãi đến tối mịt mới tỉnh, chắc còn giận bác Hậu lắm, nhưng trước mặt gia đình hai bên, bác vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra cả. Mẹ Sò húp xong bát cháo loãng thấy đỡ đỡ, ngại làm phiền ba mẹ, rồi cũng sợ anh chị em lo lắng cho mình nên chị xin về nhà. Bác sĩ Lương vào khám cho chị, thấy tình hình ổn rồi, anh kê thuốc, không quên dặn dò:
- Tại em thích nên anh cho em xuất viện, nhưng đêm nay mà có vấn đề gì thì em gọi vào số này, anh sẽ tới ngay, đừng ngại nhé! Về nhà ăn uống, giữ gìn sức khoẻ cho tốt vào. Cô Hà ngày xưa xinh lắm cơ mà, lấy chồng vào thấy xuống sắc ghê quá! Giờ thế kỷ 21 rồi, nam nữ bình đẳng, sống không hạnh phúc thì giải quyết đi cho nhẹ nợ.
Ba chị rối rít cảm ơn học trò. Anh Lương gãi đầu gãi tai bảo:
- Thầy đừng khách sáo, em nợ ơn thầy nhiều.
Anh Hậu hơi bực, anh chưa thấy ai vô duyên đến vậy, bồng vợ ra xe rồi mà thái độ anh vẫn còn cau có, hậm hực lắm. Cả quãng đường, chị Hà cũng chỉ ngắm cảnh chứ không nói câu gì. Ban đầu, ba Hến tưởng mẹ Sò mệt, nhưng một lát sau, thấy chị từ chối sự trợ giúp của chồng, muốn tự đi bộ lên nhà, anh mới nhận ra chị còn giận anh.
- Hến, Sò cứ gửi ở nhà bà ngoại nhé, sợ đón về, thấy mẹ ốm, các nàng lại khóc. Với cả hoá ra, từ lúc mình tỉnh là mình diễn kịch để giữ sĩ diện hả?
Ông xã hỏi nhưng chị chẳng đáp, chỉ lặng lẽ bước từng bước, về đến nơi thì rẽ vào nhà tắm thay quần áo rồi chậm rãi sang phòng Hến, Sò ngủ thiếp đi. Anh ngồi bần thần bên cạnh vợ, anh thèm được nói chuyện với chị quá, nhưng thương chị nhọc nên anh chẳng dám lên tiếng, cố gắng giữ trật tự để chị nghỉ ngơi. Liếc thấy chăn của các nàng hơi nhỏ, sợ vợ bị lạnh, anh liền quay về phòng mình lấy chăn. Chẳng biết do trời tối hay do già rồi, mắt kém mà vừa mới mở cửa ra, đi được vài bước, ba Hến đã ngã sõng soài. Anh thở dài đứng dậy, khập khiễng đi bật đèn. Ánh sáng chan hòa, ấm áp dần lan tỏa khắp căn phòng, vệt máu loang lổ trên sàn nhà cũng mỗi lúc một rõ. Máu thấm vào vạt áo anh, in màu đỏ sẫm. Có ông chồng bất giác rùng mình. Dẫu biết máu từ đâu, dẫu biết mọi chuyện đã qua rồi nhưng cớ sao anh vẫn cứ thấy buồn mênh mang? Cảm giác não nề, day dứt như màn đêm đen tối bủa vây tâm trí anh. Tim anh đau thắt lại. Anh thẫn thờ thay đồ rồi mang chậu nước và khăn từ nhà tắm vào phòng ngủ để dọn dẹp. Lau qua lau lại có một chút thôi mà thấy mỏi lưng ghê. Mọi khi, nhà anh lúc nào cũng sạch bóng, thơm mát, công nhận phục bà xã thật. Xong việc, anh bê chăn sang phòng con gái, đắp cẩn thận cho vợ rồi nằm xuống ôm lấy chị. Trên chiếc giường nhỏ xíu của hai bé, mẹ Sò mê man, lúc nóng lúc lạnh. Ba Hến lo sốt vó, biết vợ chẳng nghe thấy đâu nhưng vẫn buột miệng động viên:
- Cố lên, mình ạ! Mình phải khoẻ lại thì mới trách anh được chứ... là anh không tốt...
Anh trằn trọc cả đêm, người ngợm mệt mỏi phờ phạc thấy rõ. Bình minh sáng hôm sau rực rỡ hơn bao giờ hết, chị Hà mở mắt thấy chồng ôm trọn mình trong lòng, đồ ăn bốc khói nghi ngút với thuốc thang để sẵn trên chiếc bàn gần đấy thì cứ ngỡ như mình đang mơ. Anh nhìn chị chằm chằm, gương mặt vợ đã bớt nhợt nhạt. Anh chợt nhận ra chỉ cần chị khoẻ mạnh và vẫn còn là vợ anh thì anh đã mãn nguyện lắm rồi. Mắt anh hơi đỏ, anh thơm vào má chị rồi thì thầm:
- Ăn nhé! Anh đút cho mình!
Có bà vợ choáng gần chết, do không quen để chồng hầu nên chị tự mình nhoài dậy dùng bữa sáng, vừa ăn vừa cố nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện tày đình gì mà lại khiến ông xã đột nhiên dịu dàng đến phát sợ? Mãi tới khi uống xong thuốc, nghe ba Hến tâm sự, chị mới dần hoàn hồn. Chồng tỉ tê nhiều chuyện lắm, rồi anh còn cầm tay chị, trìu mến thương lượng:
- Từ giờ trở đi, anh sẽ không nói chuyện với Liên nữa, cũng sẽ hạn chế gặp cô ấy. Chỉ là, những lúc cô ấy gặp khó khăn, mình cho anh tới giúp, được không?
Giá kể anh nói câu này ngay từ giây phút đầu tiên chị bắt anh lựa chọn thì tốt biết mấy. Nghĩ lại, chị cũng bồng bột ghê! Sao có thể đưa ra yêu sách vô lý như vậy? Khoảnh khắc trông thấy anh ôm chị Liên, lòng chị đau đớn như nào, anh liệu có thấu? Suy cho cùng, người ta yêu thương nhau nhiều như vậy, càng cấm đoán, họ lại càng nhớ nhung mà thôi.
- Mình không thương Hến, Sò à? Đừng bao giờ nghĩ tới chuyện ly hôn nữa nhé!
Ba Hến năn nỉ. Mẹ Sò ngậm đắng, nhìn thẳng vào mắt anh, chị hỏi:
- Nếu mối quan hệ của chúng ta cứ tiếp diễn, liệu sau này, mình có thể yêu em nhiều hơn chị ấy không?
Có người rơi vào thế bí, anh ở bên chị Liên trong những năm tháng thời trai trẻ nhiệt huyết nhất, hai người có rất nhiều kỷ niệm khắc cốt ghi tâm. Thời gian trôi qua, giờ làm ba của hai đứa trẻ rồi, bảo anh yêu lại chị Liên cũng chưa chắc đã được nóng bỏng như thế, huống chi là người cổ hủ lạc hậu như chị Hà? Nhìn vợ rơi lệ, chồng cũng chán nản theo. Anh hôn lên mi mắt chị rồi bỏ ra ngoài đi tản bộ. Buông thì thương Hến, Sò, thương người vợ bao nhiêu năm tần tảo chăm lo cho mình, thương luôn cả chính bản thân anh bơ vơ không có vợ. Mỗi lần nghĩ đến việc chia ly, trong lòng anh lại dấy lên một loại cảm xúc rất lạ, khó chịu dữ dội lắm, anh thực sự không nỡ rời xa vợ. Ngược lại, nếu níu kéo, chắc anh chỉ còn cách bắt chước mấy ông bạn nối khố, suốt ngày xoen xoét cái mồm nịnh vợ, vợ là số một, vợ là cả thế giới, yêu vợ nhất trên đời... thực sự... anh ngượng mồm, không nói được. Suy nghĩ mãi mà chẳng giải quyết được vấn đề gì, lại sực nhớ ra vợ đang bệnh, ở nhà một mình, anh nóng lòng nóng ruột chạy về nhà. Nào ngờ, vừa về đến nơi, đã thấy đôi giày đen bóng, lạ hoắc, để chễm chệ trước lối ra vào, bên trong vọng ra tiếng nói thì thà thì thụt:
- Hà, nghe anh này! Ly hôn đơn phương cũng không phức tạp lắm đâu. Đừng sống cho người khác nữa, hãy sống cho chính mình. Em còn trẻ, tương lai tươi sáng còn ở phía trước. Chúng ta chỉ sống một lần thôi, phải hưởng thụ chứ!
- Em biết, thầy à, em cũng quyết rồi, chỉ là... em xót Hến, Sò quá.
- Không sao, còn có rất nhiều người vẫn luôn ở bên em. Có thầy Hào, cô Hảo, dì Hợi, chú Thìn, cậu Hợp và cả anh nữa. Anh sẵn sàng trở thành chỗ dựa cho em và anh hứa sẽ thương các bé như con ruột.
Anh Hậu nghe mà điên cả tiết, cái gì mà như con ruột? Loại chó má! Muốn có con sao không tự sinh mà nhăm nhe con người khác làm gì? Xã hội nào có phải thiếu gái đẹp đâu mà lại nhục tới nỗi đòi hốt vợ anh hả? Cái thằng này, mạch nó bị chập chỗ nào rồi không biết? Lửa giận trong lòng ba Hến bốc lên ngùn ngụt. Anh mở toang cửa phòng, vừa hay được chứng kiến bà xã mình với thầy giáo cũ tay đan tay, ánh mắt nhìn nhau say đắm thiết tha.
Giỏi! Giỏi thật! Mẹ Sò quá giỏi!
Ngay trong phòng ngủ của con mà chị dám chơi trò mèo mả gà đồng. Tức tím tái mặt mày, anh Hậu lôi tên khốn nạn nào đó ra ngoài để giải quyết cho rõ ràng, đồng thời cũng khóa trái cửa, nhốt vợ bên trong, tránh tình trạng có người ăn vụng còn nói đỡ cho tình nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top