Chap 7 : Đến nhà cậu học
Chủ nhật, họp phụ huynh.
Mẹ Dương lần này đi họp cho con, cô Hằng bảo, Dương đúng là có tiến bộ về mặt nề nếp, ưu điểm thì đúng là ngoan, nhưng học hành còn kém, về nhà phải chấn chỉnh đả thông tư tưởng mới được. Mẹ Dương nghe mà ngượng cả người, chỉ muốn giấu mặt đi, nghĩ thầm về nhà là chết với mẹ nghe con.
Còn lớp trưởng, bố mẹ đi làm xa, vì vậy dì cậu phải đi họp thay, cô giáo khen lớp trưởng ghê lắm, học giỏi toàn diện, môn nào cũng đứng đầu lớp, nhất là các môn tự nhiên. Dì cậu sướng lắm, tự hào bảo cháu tôi đấy các bác ạ.
Chỉ buồn một nỗi, môn Văn kiểm tra 15 khi ấy, Hoàng có 8.75 đứng nhì lớp, thấp hơn 0.25 so với bạn học dốt nhất lớp!!!
Dì cậu sốt sắng, lúc ra về, dì cậu nán lại, hỏi lý do xem, môn Văn của cô sao cháu mình lại kém thế, cô nói, Hoàng nhà chị học giỏi, tuy nhiên lại cho bạn chép bài, vì thế, cô giáo cố tình cho Hoàng được 8.75 thấp hơn bạn , để Hoàng lấy làm nhục mà rút kinh nghiệm lần sau.
Lúc ra về, mẹ Dương đi cùng đường với dì Hoàng, thở dài than vắn :
- Chết thật chị ạ, Dương nhà tôi học dốt quá, hay là thế này, dì về thử hỏi cháu Hoàng xem, cho con Dương sang nhà nó học hỏi có được hay không ? Nhờ cháu chỉ bảo thêm cho Dương nhà tôi, các cụ đã dạy : "Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng" , "học thầy chẳng tày học bạn" mà lại.
Dì cậu tím mặt, nhưng không dám nói, chỉ thầm nghĩ : "Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng", chỉ sợ cháu mình lại dốt như nó thì hỏng.
Nghĩ thế, dì cậu chối khéo :
- Ối trời, em thì cũng muốn giúp chị với cháu lắm ! Bác biết đấy, cháu Dương học như thế thì ai mà chả thương, nhưng mà cháu Hoàng nhà em học hành ghê lắm, ngày nào cũng lao đầu vào học, học Đông học Tây rồi cả ở Trung tâm nữa chị ạ, sợ không có thời gian dìu dắt cháu Dương nhà chị...
Mẹ Dương tỏ ý thất vọng :
- Thôi thì cháu nó bận thế thì biết làm thế nào...
Dì cậu nhoẻn miệng cười :
- Vâng, ý em cũng lấy làm tiếc lắm...
***
Về nhà mẹ Dương lấy sẵn 3 cái roi đặt lên bàn, hét lớn :
- Con Dương đâu rồi, mau ra đây mẹ bảo!!!
Gọi mãi không thấy nó thưa, mẹ cô sốt ruột đi tìm, ai ngờ người tính đúng như... người tính, con bé biết trước, trốn đi chơi lúc nào không hay!
Mẹ Dương bực lắm, lẩm bẩm :
- Con với cái, mày về nhà thì chết với mẹ, học với chả hành...
***
Dương đạp xe ra vỉa hè uống nước, buồn bã nhìn trời, đúng là cô học dốt, nhưng cô đã rất cố gắng, bởi có lần cô tình cờ nghe được Hoàng có ý lên Chuyên học với cô giáo, biết Hoàng theo chuyên Toán, cô định sẽ cố gắng theo chuyên Văn.
Đang suy đang tính, bỗng có cái mũ đội lên đầu Dương, che khuất tầm nhìn con bé.
Chiếc mũ thơm quá, chẳng lẽ là mũ của Hoàng...
- Úm ba la ~
- Duy ???
- Chào Dương, sao hôm nay lại ở vỉa hè uống nước mía thế hả???
Dương buồn bã :
- Mình ra đây trốn mẹ, mẹ mình chắc cũng nghe cô giáo phổ biến tình hình học tập của mình với cô giáo, mình sợ... mình sợ mẹ sẽ đánh đòn... nên...
- Dương đúng là thật thà quá!
Dương ngẩng đầu nhìn Duy, ý cậu là gì? Cậu muốn nói gì với cô?
Duy đưa cho Dương cốc nước dâu, tâm sự :
- Dương ạ, trên đời này không phải cái gì cũng nói với người khác được đâu, cậu thật thà như thế kẻo có ngày bị thiên hạ lừa đấy...
- Không phải đâu, mình không nghĩ vậy, mẹ mình dạy mình không được nói dối...
Duy mỉm cười xoa đầu cô :
- Rồi có ngày cậu sẽ hiểu! Tớ có việc rồi, tớ đi đây! Chào cậu nhé.
Dương ngẩn ngơ, vậy cậu ấy đến đây cũng chỉ để uống nước thôi sao ?
Ánh nắng hè chói chang gay gắt, Dương cảm thấy toát mồ hôi, may là được chiếc mũ Duy cho mượn, tiện quá đi ~
***
Chiều hôm ấy.
Dương đau đớn nằm "liệt" giường vì bị mẹ đánh đòn với hai tội : đã biết mình có tội còn trốn tránh, nhưng mà mẹ cô vẫn cao tay hơn nha, trốn được một khắc chứ trốn được cả đời sao???
Mẹ Dương tuy nóng tính, nhưng cũng thương con lắm, nhưng càng thương, lại càng giận nhiều hơn. Đã không thông minh bằng bạn bằng bè, đã kém, tại sao lại không chịu cố gắng??
Thế nhưng nói thật đấy...Có phải con cái nào cũng hiểu lòng cha mẹ đâu? Cứ nghĩ cha mẹ đánh là không thương mình, thành ra, có đứa ngồi khóc, bà mẹ nhìn thấy, chỉ biết thở dài.
- Nín đi con! Mẹ định tính cho mày sang nhà bạn Hoàng học.
Nhắc đến Hoàng, quả nhiên người tính đúng như... người tính, Dương nín ngay, quên cả cơn đau, vui sướng hỏi mẹ :
- Thật hả mẹ?
Mẹ cô cố nhịn cười :
- Ừ ! Nhưng dì bạn ấy không đồng ý, nói bạn ấy học thêm ghê lắm, không đến được.
Dương thắc mắc :
- Làm gì có ! Hoàng giỏi sẵn thì bé, không cần đi học thêm đã nhất khối rồi.
Mẹ cô thấy lạ, con bé chắc không nói dối, nó thật thà như thế nào thì bà hiểu hơn bất kì ai trên đời, vậy sao dì cậu lại nói thế?
Mẹ cô tức điên, khinh con gái bà à?
Tối hôm ấy.
Mẹ cô đem cô đến nhà bạn Hoàng, Dương vừa mừng vừa lo, đứng trước gương chải tóc hơn 10 phút, chọn bộ đồng phục mới nhất, tinh tươm nhất để đến nhà cậu.
Nhà Hoàng đúng là đẹp thật đấy, tuy có thể không lộng lẫy như lâu đài trong truyện cổ, nhưng cũng đủ làm Dương ngẩn ngơ ngắm nhìn, mẹ phải cốc đầu, con bé mới "tỉnh" lại.
Tối thì ba mẹ cậu có nhà, được cái ba mẹ cậu là người dễ tính tốt bụng, nhưng chiều cậu lắm, tại nhà có tiền nhưng có mỗi cậu là con trai nên rất đặt kì vọng vào cậu.
Mẹ Dương trình bày một hồi, ngỏ ý xin anh chị giúp đỡ cháu.
Mẹ Hoàng quan sát Dương hồi lâu, thấy nó cứ khép nép bên mẹ, bà chỉ mỉm cười, con bé trông thế mà cũng dễ thương ưa nhìn, mẹ cậu thích lắm.
- Được ạ! Cháu Hoàng cũng rảnh, tối cứ bảo cháu đến nhà, em sẽ bảo Hoàng tận tình dạy dỗ cháu.
Mẹ Dương thì cảm thấy ấm lòng.
Ba cậu thêm nếm :
- Tối đến sao không bảo cái Dương ở lại nhà mình luôn, tiện thể sáng mai bảo Hoàng chở đi học.
- Thôi, thế thì phiền anh chị quá ạ!
Khẽ đẩy vai Dương :
- Dương, con mau cảm ơn hai bác đi!
- Vâng! Con cảm ơn hai bác ạ.
Trái tim bé nhỏ đập liên hồi, nhưng một điều mà cô băn khoăn, cậu đang ở đâu?
Mẹ cậu như sực nhớ ra, hỏi bác giúp việc :
- Ấy, thằng Hoàng đi đâu rồi ấy nhỉ?
- Dạ, thằng bé đi tập bơi, giờ vẫn chưa về.
- Thôi thì Dương cứ lên phòng của Hoàng, tầng hai rẽ trái, nhờ bác Đăng dẫn cháu lên phòng với nhé!
Dương được dẫn lên phòng của Hoàng, con bé ngạc nhiên quá thể, nhà hay phòng hả trời, cậu có một thư viện sách đủ các loại, nhưng lúc tới gần thì méo cả mặt, toàn sách Tự nhiên thôi à! Tuyển tập đề thi HSG các năm, có cả đề hsg từ nước ngoài, các đề olympic quốc gia, coi như xếp thành từng đống!!!
Lại còn có một cái giường rất lớn, nằm rất êm nha, thôi thì cứ nằm ở đó đợi cậu về.
Cái gì của cậu cũng thật là thơm, thật là thích nha ~
Đợi rồi lại đợi, Dương bắt đầu ngáp ngủ, đã gần 8 giờ, sao cậu vẫn chưa về???
Nằm đợi thêm 15 phút nữa, cánh cửa bật mở...
Cậu bật đèn phòng, nhìn cái thứ nằm trên giường mình như một sinh vật lạ.
Đứa nào dám cả gan vào phòng cậu khi chưa có sự cho phép của cậu thế hả? Loạn, loạn hết cả rồi sao?
Tới gần, hóa ra là Dương, mặt cậu đen kịt!
Nó dám ở trên giường cậu ngủ ngon lành, phen này cậu phải trị tội nó!
- DẬY ĐI CON NHỢN!!!
Dương giật mình ngơ ngác :
- Ơ... cậu đã về!!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top