Chương 11

  Này đúng là Hồng Môn Yến.

Gần như trong nháy mắt vừa bước vào cửa đó, Vưu Vịnh Kỳ liền phát hiện trên bàn phòng khách để ba chai rượu đỏ lớn, khi nhìn số năm trên chai, thiếu điều mắt cô rớt ra khỏi hốc mắt.

Trời ơi, vì sao phòng khách lại để rượu trên bàn?

Rượu đỏ không phải nên để ở trong tủ rượu sao?

Dì Quyền sẽ không phải là muốn chuốc say cô chứ?

"Tiểu Kỳ, con cuối cùng cũng đến đây, bác còn rất lo lắng A Sóc sẽ giấu con đi!" Mã Hạ Lan và Quyền Phương Trí nhiệt tình tiếp đón từ cửa.

Lúc đầu, bữa cơm đáng lẽ tổ chức sớm hơn, nhưng A Sóc hết lần này tới lần khác cứ một mực từ chối, bà bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đe dọa, nói anh nếu không mang người về, bà sẽ đích thân hẹn gặp mặt tiểu Kỳ, phương pháp đe dọa này đúng là hiệu quả tức khắc.

"Dì, dì Quyền, chú Quyền." Vưu Vịnh Kỳ cưỡng ép bản thân thu hồi tầm mắt từ bình rượu trở về, cũng cố gắng tìm cách mỉm cười." Rất là cảm ơn hai bác đã mời con ăn cơm, đây là một chút quà biếu, hi vọng hai bác sẽ thích." Cô nâng hộp giấy đầy trái tim màu hồng lên.

"Con đến là tốt rồi, làm sao lại còn mang này nọ đến đây?" Mã Hạ Lan mất hứng lườm con trai. "Tại sao con không biết thông minh chút, còn để Tiểu Kỳ tốn kém?"

Quyền Thiên Sóc không nói chuyện, chỉ quăng cho bà một cái ánh mắt "Có liên quan gì đến con" .

"Dì Quyền, đây không phải là đồ đắt tiền gì, chỉ là một ít bánh bích quy nhỏ mà chính tay con nướng." Vưu Vịnh Kỳ vội vàng mở miệng hoà giải, ngượng ngùng giải thích, cô lúc này mới phát hiện căn nhà trang hoàng rất xa hoa, tuy rằng phần lớn đồ dùng trong nhà đều khoác lên khăn vuông hoa nhỏ li ti vải tơ tằm ấm áp đáng yêu, nhưng vẫn đó có thể thấy được giá trị xa xỉ của chúng nó.

Chỉ là đèn treo thủy tinh trên đầu còn muốn lộng lẫy hơn so với đèn treo của khách sạn lớn.

Nháy mắt, một loại hoàn toàn xa lạ làm cô cảm giác tự ti cúi đầu.

"Á. . . . . .Nhưng nếu bác không thích, con có thể đem về nhà --"

" Làm sao có thể không thích! "Mã Hạ Lan nhanh chóng qua đoạt hộp giấy nhỏ. "Bác gái thích ăn bánh bích quy nhỏ nhất, huống chi bánh bích quy nhỏ này do con tự tay nướng, làm sao bác gái có thể không thích! Cuối cùng vẫn chỉ có con gái là tri kỷ, biết xuống bếp làm đồ ăn cho cha mẹ ăn, nào giống như con trai chỉ biết về nhà ăn cơm, ngay cả bát đũa cũng không rửa."

Đúng vậy, vẫn là con gái ngoan nhất." Quyền Phương Trí lập tức phụ họa, tiếp theo vẫn không quên bổ sung:" Có con dâu này thì cười trộm rồi."

Con dâu?

Vưu Vịnh Kỳ không khỏi nhanh chóng đỏ mặt. Dì Quyền với chú Quyền có phải quên cô là tình nhân của Quyền tiên sinh hay không? Cô hoàn toàn không có khả năng kết hôn với anh!

"Dì Quyền, chú Quyền, con không phải --"

" Đúng rồi đúng rồi, đồ ăn phải tranh thủ lúc nóng ăn, bác gái chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, con nhất định phải ăn hết!" Mã Hạ Lan cố ý ngắt lời nói, cũng nhanh chóng lôi kéo cô đi vào nhà ăn.

Cách bài trí ấm áp đáng yêu như phòng khách, bàn trong phòng ăn, tất cả bàn ghế đều trải ra màu sắc giống nhau, ngay cả tủ lạnh, lò vi sóng và lò nướng cũng giống nhau bị phủ lên khăn kiểu dáng hoa li ti, nhưng mà hết thảy này cũng không đủ để thu hút sự chú ý của Vưu Vịnh Kỳ, bởi vì ánh mắt của cô dừng ở trên những chai rượu đủ loại kiểu dáng.

Rượu.

Khắp nơi đều là rượu.

Trên bàn có rượu đỏ, kệ bếp có rượu trắng, mà ngay cả trên cửa sổ, cũng không hiểu sao bày trí một chai sâm banh.

Ngoại trừ rượu ngon, mỗi món ngon trên bàn lại càng ngập tràn mùi rượu.

Từ món cua biển ngâm rượu Thiệu Hưng, tôm hấp rượu trắng, thịt bò hấp hầm rượu đỏ đến thịt kho bia, gà ba chén, vịt nấu rừng, gần như các món ngon liên quan đến rượu đều xuất hiện ở trên bàn.

Vưu Vịnh Kỳ nháy mắt, sợ tới mức dừng bước chân, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại giống hoa ngay lập tức chứa đầy rất lo sợ.

Ông trời, chuyện này thật rõ ràng.

Dì Quyền đúng là định chuốc cô say !

"Mẹ, người tính bán rượu sao?" Ngược lại Quyền Thiên Sóc gặp nguy không sợ hãi chẳng qua là dựa vào vách tường, lộ ra nụ cười mỉa mai, anh chưa từng thấy qua người nào lại quang minh chính đại tính toán người khác, nếu cha mẹ anh không phải xem anh là ngu ngốc thì chính là hoàn toàn xem thường anh.

"Gì mà bán rượu, trong nhà lại không thiếu tiền." Mã Hạ Lan giả ngu đến cùng. "Mẹ đang tính nói mấy ngày nay luồng không khí lạnh đến, thời tiết lạnh muốn chết, nên mới lấy ra ' vài bình ' rượu, uống một vài ngụm nhỏ, thân thể ấm áp."

Làm thân thể ấm áp hay làm dục vọng ấm áp?

Chiêu rượu say loạn tính này thật là lạc hậu ? !

Nụ cười Quyền Thiên Sóc sâu thêm, mỉa mai trong mắt càng rõ ràng.

"Đợi lát con còn phải chạy xe, không thể đụng vào rượu." Đơn giản nói hai câu, anh tìm kế thoát thân.

" Uống hay không uống thì tùy ý con, dù sao rượu cũng không phải lấy ra cho con uống." Mã Hạ Lan hừ một tiếng, tiếp theo xoay chuyển ánh mắt, tập trung mục tiêu ở trên người " Người bị hại "chân chính. "Tiểu Kỳ, bên ngoài lạnh như vậy, con chắc chắn lạnh đến mức hỏng rồi, uống một ly rượu đỏ với bác gái được không?

"Dì Quyền, cám ơn ý tốt của người, nhưng mà con sẽ không uống rượu." Vưu Vịnh Kỳ rất nhanh bị hù chết.

Ông trời minh giám, nếu không phải nhà cô có giáo dưỡng tốt, nếu không phải cô có nhiệm vụ trong người, nếu không phải cô không đành lòng làm cho người ta khó xử, cô nhất định sẽ lập tức bỏ chạy.

"Sẽ không uống rượu?" Mã Hạ Lan nháy mắt mấy cái, lộ ra vẻ mặt rất chán chường.

" Rất xin lỗi." Cô lại xin lỗi một lần nữa, bỗng nhiên cảm thấy bản thân rất đáng giận. Tuy rằng dì Quyền giống như không có ý tốt, nhưng mà dựa vào lễ phép, cô thực sự không nên kiên quyết từ chối lời mời của người lớn như vậy.

Có lẽ cô có thể nếm thử chút xem, chỉ uống một ly rượu, chắc là chưa đến nỗi khiến người ta ngã say?

Cắn môi hồng, Vưu Vịnh Kỳ chỉ do dự vài giây, thì thay đổi ý.

Cô quá mức hiền lành, cũng quá nhu thuận, cuối cùng không đành lòng làm cho các trưởng bối thất vọng, vì vậy cô quyết định làm liều, nhưng mà cô còn chưa kịp mở miệng, Quyền Thiên Sóc liền ngăn cô lại .

"Tôi khuyên cô tốt nhất không nên."

"Ơ?" Cô vô cùng kinh ngạc nhìn về phía anh, không thể không nghi ngờ anh có thuật đọc tâm, đây cũng không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấu suy nghĩ của cô!

"Cái gì mà tốt nhất không nên?" Mã Hạ Lan hiếu kỳ nói xen vào, cảm thấy mỗi câu hôm nay con trai nói tương đối thú vị.

Quyền Thiên Sóc mới không để ý tới bà, nhìn cô gái nhỏ quá mức tốt bụng kia thật sâu, ẩn ý nói với cô: " Cô chịu không nổi."

"Nhưng mà --"

" Nghe lời của tôi, đừng quên thân phận của cô." Anh thân mật dùng lòng bàn tay xoa má non mềm của cô, trong lúc đó mở miệng đã tràn ngập nói ra cảnh báo. Cô là tình nhân của anh, nhiệm vụ của cô chỉ có một là phải phối hợp anh diễn trò giúp đỡ anh thoát hôn, chứ không phải lấy lòng cha mẹ anh.

Lúc hai gò má non mềm kia, do anh vuốt ve mà nhuộm đỏ mê người, Quyền Thiên Sóc biết anh đã thành công,

Động tác của anh hiệu quả hơn lời cảnh cáo của anh, cô gái nhỏ kia chắc chắn sẽ có một lúc cũng không nói nên lời, bởi vì cô luôn xấu hổ như vậy, chỉ cần thân mật một chút, thì cũng đủ làm cho cô bối rối luống cuống.

Thành thật mà nói, anh rất thích xem điệu bộ của cô vì anh mà đỏ mặt.

Kế bên đó, đuôi lông mày Mã Hạ Lan chậm rãi nhướng lên cao, khẳng định bản thân đang thật sự bị xem như không có.

Cái người cúi đầu thẹn thùng thì thôi không cần nói rồi, ngay cả đến con trai của bà, căn bản là đã quên đi sự tồn tại của cha mẹ nó rồi, chậc! Xem ánh mắt của nó kìa, quả thực giống như muốn nuốt chửng người ta rồi đấy!

Chí ít thì bà cũng là người từng trải, cho dù kinh nghiệm không phong phú, nhưng cũng được xem như là lão làng, ngoại trừ dục vọng, trong ánh mắt của A Sóc rõ ràng là còn có rất nhiều sự nuông chiều và sự nhu tình, cùng với sự lấp lánh trong sâu thẳm ánh mắt ấy, có lẽ chính nó cũng chưa phát hiện ra tình yêu say đắm của mình.

Muốn dùng tình nhân làm bia đỡ đạn để qua mặt bà cơ à?

Không có cửa đâu!

Từ mấy ngày trước kia, bà đã phái người đi điều tra lai lịch của Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ thân thế trong sạch, từ nhỏ đã học lực giỏi phẩm chất tốt, sau khi ra ngoài xã hội lại càng là một cô gái cần cù chăm chỉ, nhân duyên tốt, duyên với người khác phái lại càng tốt đến cực độ, người theo đuổi đầy ra, cô gái như thế này mà lại đi làm tình nhân sao?

Dùng mông suy nghĩ cũng biết là ai đang giở trò quỷ này rồi!

Hai ông bà nhìn nhau, nở nụ cười ngầm hiểu.

"Khụ khụ khụ!" Quyền Phương Trí bỗng thông họng, cố ý phá vỡ không khí ám muội của căn phòng.

" Có thể ăn cơm được chưa?" Tiếp theo thì Mã Hạ Lan cũng lên tiếng theo, bà vừa nói vừa lấy quạt phẩy phẩy hai má, cố ý hỏi.

Vưu Vịnh Kỳ như thức tỉnh trong cơn mộng, mới phát hiện ra mình đã thất lễ rồi.

Ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, cô vội vã xoay người, vất vả lắm mới phát ra được âm thanh, dùng giọng rất nhỏ rất nhỏ nói lời xin lỗi và có thể rồi ạ.

Về phần Quyền Thiên Sóc thì không lễ phép như vậy, anh vòng hai tay trước ngực, cũng vẫn thái độ châm biếm như trước đó.

"Con ghét đến nỗi muốn rời đi ngay lập tức, mẹ nói xem?"  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top