Gọi Tên Của Người (Cửu)
Chương 10: Gọi Tên Của Người (Cửu)
“Thổi đạt được tàn yên vào đêm phong. Nhất hiên Minh Nguyệt thượng liêm long. Nhân kinh đường xa nhân còn xa, tung tâm đồng tẩm chưa đồng. Tình đưa tình, ý lo lắng. Xanh lục vân trở lại nhận thức vô tung. Chỉ ứng từng về phía trước sinh bên trong, yêu đem uyên ương hai nơi lung.”
Tiếng đàn chậm rãi kết thúc, người bên cạnh cũng thu âm, Lam San nâng đôi mắt cười.
“Như vậy, nhớ rồi chứ?”
Nhạc công ôm đàn nghe ngây ngốc, một thời gian mới hoàn hồn trở về, khuôn mặt đỏ bừng cúi đầu trả lời.
“Cám ơn, tiên... Không, Lam San tỷ tỷ!” Thiếu chút nữa liền cắn lưỡi, trước mặt vị mỹ nhân này, thấy thế nào cũng là tiên nữ a.
“Ngày khác ngươi đến Thủy Nguyệt Lâu gặp ta.” Nàng thu cầm, cười tịch mịch. Mới từ bữa tiệc trở về, liền bị một đám tiểu nha đầu vây quanh ép buộc đến bây giờ.
Vài nha đầu vui sướng hài lòng, vì nàng chỉ sương phòng, sau đó cúi chào rời đi.
Còn trẻ không biết tư vị sầu.
Nàng cười cười, sau đó trở về phòng.
Qua đình, xuyên qua hành lang, bốn phía càng thêm yên tĩnh, Hoàng thượng đáp ứng thỉnh cầu của nàng, cho nàng ở nơi u tịch, có hương hoa cùng ánh trăng sáng tỏ.
Bước vào hoa viên, một bàn tay phía sau đánh úp, nàng nhẹ nhàng né, đối phương phút chốc lướt tới, cả hai ngã vào giữa bụi hoa.
Hơi thở quen thuộc.
Đối phương một phen nhìn nàng.
Hô hấp lên xuống, quét chóp mũi của nàng.
“A, Tử Hề.” Nàng vẫn nở nụ cười bất biến đó, “Làm cái gì vậy?”
“Lam San, ngươi đến tột cùng muốn làm gì?” Đôi mắt nam nhân lóe lên ánh sáng lạnh như băng, nhìn chằm chằmnàng, bất động thanh sắc mở miệng.
“Ngươi muốn như thế nào? Hoàng cung không phải là nơi ngươi có thể ra vào, ngươi đừng lấy chính mình ra giỡn, ngươi thoát không nổi đâu.”
Nữ tử hướng hắn nháy mắt mấy cái, hàn tinh hiện ra.
“Ta làm sao vậy, Tử Hề, vi sư làm sai chỗ nào sao?”
“Đừng hồ nháo.”
Thanh âm của hắn rất thấp, bàn tay đặt trên vai nàng tăng thêm lực.
“Phố hoa cũng tốt, Kính Hoa các cũng tốt, như vậy là được rồi. Đây không phải là nơi ngươi có thể tùy tiện vui đùa, mặc dù bất tử, nhưng ở trong này ngươi không làm gì được ai. Ngươi nên nhớ, Hoàng thượng bây giờ vẫn còn bao vây truy diệt dư đảng của Trà Lăng vương, ngươi cảm thấy ngươi thoát khỏi quan hệ sao?” Âm thanh của hắn kết băng, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm nữ nhân đang cười thản nhiên này, “Ngươi tới nơi này muốn làm gì, ngươi có biết nam nhân ở đây nhìn ngươi với ánh mắt thế nào không, ngươi câu dẫn họ với mục đích gì? Bọn họ muốn, chính là thân thể của ngươi, ngươi trong mắt bọn họ chỉ là đồ chơi mà thôi.”
“Tử Hề, loại chuyện này, ta tất nhiên là rõ ràng.” Nụ cười thu lại một chút, thanh âm Lam San thanh tĩnh, “Ngươi có phải hay không cho rằng, trừ ngươi ra là quân tử, những người khác tất cả đều là dã thú?”
Nàng thản nhiên đẩy tay hắn, một chữ lại một chữ.
“Ngươi muốn, lúc đó chẳng phải thân thể của ta sao? Chẳng lẽ ngươi vừa thấy đến ta, nghĩ đến không phải là trên giường sao?”
Tướng quân sắc mặt cứng lại, ngón tay cứng lại rồi.
Mặt nạ tươi cười của nàng vỡ ra.
“Tử Hề, đừng quên ngươi là ai, ta là ai. Nơi này là hoàng cung, ta là nhạc công được Hoàng thượng coi trọng, người là đại tướng quân sắp thành thân cùng Tứ công chúa, chúng ta có phải hay không không nên gặp nhau thế này? Ngươi sẽ không nghĩ ở đây làm việc gì cẩu thả với ta đi? Tử Hề, ta là sư phụ của ngươi, người đừng rối loạn thân phận.”
Thanh âm của nàng cực nhẹ, se lạnh trào phúng.
“Tử Hề.” Nàng rốt cục giương mắt, “Đây là việc của ta, ta đã có tính toán…Không quan hệ gì tới ngươi.”
25
Nàng luôn như vậy.
Một câu, đem hắn đánh đến quân lính tan rã.
Nàng căn bản không biết, hắn phải khó khăn vất vả thế nào mới quyết định buông nàng, tiếp tục tiền đồ của bản thân.
Nàng căn bản không biết, hắn đã dùng hết tất cả khí lực, khàn cả giọng mới có thể ngăn chặn ước muốn gặp nàng.
Hắn nghĩ hắn có thể quên, có thể khôi phục.
Mà nàng như thế nào có thể như vậy, không hề cố kỵ xuất hiện ở trước mặt hắn, cười đến xinh đẹp, trăm phương ngàn kế đem hắn gạt xa ngàn dặm, trực tiếp châm hỏa hắn, đánh thức ý thức sở hữu của hắn quay về.
Muốn như thế nào, nàng mới có thể buông tha hắn.
“Đúng a...” Hắn tự giễu mà thê lương nở nụ cười, “Nguyên bản trong lòng ngươi ta không phải là gì, cần gì phải để ý tới ngươi đâu…”
Đưa tay, dùng một chút lực, đem nàng túm đứng lên, chỉ để ý đi nhanh về phía trước. Nàng lảo đảo bị hắn dắt đi, lực đạo giữa nam nhân và nữ nhân lúc nào cũng có sự chênh lệch.
Đá văng cửa, thô lỗ kéo nàng vào phòng, sau đó đóng ầm cửa lại.
“Tử ——”
Hắn bỗng dưng đem nàng quăng trên giường, mặt lạnh như băng sương.
Ý thức được việc hắn muốn lắm, Lam San một tay đánh tới hắn. Tử Hề mặt không thay đổi nắm lấy cổ tay nàng, tiến lên ôm lấy thắt lưng, gắt gao ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu hôn xuống.
Nàng chợt tránh né, dưới chân dùng sức né về sau, xoay người một cái nhảy ra khỏi lòng hắn, tay áo tung bay, tóc đen di động.
“Tử Hề.” Nàng thấp giọng nói nhỏ, “Ngươi không thể như vậy.”
Hắn không thể như vậy, vậy nàng muốn hắn thế nào? Dựa vào cái gì, Tử Hề đi qua, chụp lấy cổ tay nàng, ánh mắt nàng hung hăng chợt lóe, di chuyển ra sau một con dao lưu loát kề cổ hắn.
Tử Hề một tay tránh được, tiếp được chiêu này, hắn mất không ít khí lực, tay kia hướng đến thắt lưng nàng. Vừa mới chạm vào, Lam San vặn vẹo vòng eo mềm mại tránh đi, một chưởng hướng tới, thế như chẻ tre.
Nàng thật sự muốn cùng hắn đánh nhau sao.
Hắn biết, nàng là sư phụ của hắn, công phu của hắn hơn phân nửa là nàng chỉ dạy, nhưng hắn là ai, tướng quân trẻ tuổi chinh chiến sa trường hơn chín năm, không thể bình định nàng sao?
Hắn cắn răng cùng nàng so chiêu.
Tư thế của nàng cực mỹ, nhẹ nhàng như gió, giống cánh bướm xuyên giữa không gian dưới ánh trăng. Khuôn mặt bình tĩnh nhưng lại kinh động lòng người, bên môi hai cánh hoa phiếm ra ánh sáng, khẽ nhếch, lộ hàm răng trắng như ngọc.
Lực đạo cùng khí thế đều là bức người, nội lực hùng hậu không giống nữ tử, thì ra hắn cũng không biết nàng có những chiêu thức này.
Hắn không biết hắn học được từ nàng mấy phần, càng không biết nàng ẩn dấu mấy phần, phải tốc chiến tốc thắng.
Cách cách.
Cửa sổ bị chấn động mà vỡ nát.
Một đạo bóng trắng theo sương phòng bay ra, rơi vào hoa viên yên tĩnh.
Hắn gắt gao đuổi kịp, chẳng mấy chốc đã khóa chặt được nàng, hắn biết nàng hạ thủ lưu tình, nơi này là hoàng cung, không thể quá phận.
Nàng càng như vậy, hắn càng được một tấc tiến thêm một thước.
Hắn phẫn nộ.
Việc này tính là gì, đủ loại đố kỵ bắt đầu nảy lên.
Tê mấy tiếng, bạch y bị xé rách.
Da thịt trắng tuyết, trơn bóng mê người.
Tử Hề túm tay áo của nàng, mạnh mẽ kéo lại gần, nàng lại tránh. Cuối cùng hai người song song ngã vào bụi hoa.
Hắn dùng thân thể ngăn chặn nàng, nắm chặt tay nàng, gấp gáp không thể chờ mà đi vào.
Trong không khí có mùi hoa mới nở, hương thơm phiêu tán, liên miên một mảnh.
Nàng nằm dưới thân hắn nức nở kêu rên, giãy dụa chỉ là phí công. Nàng cũng như những nữ tử bình thường khác.
Bàn tay mơn trớn trên khuôn mặt mềm mại của nàng, chậm rãi đi xuống, đến vạt áo liền xé mở, lộ da thịt mềm mại trắng như tuyết. Hắn tham lam hôn lên.
“Tử Hề, ngươi không thể như vậy... A...” Nàng thở hổn hển một tiếng, sắc mặt nổi lên ửng hồng.
Hắn không chút nào thương tiếc mà giữ lấy nàng, đôi môi cùng tay một lần lại một lần khiến nàng xấu hổ.
Nàng nghĩ đến nàng là ai, mà hắn là ai.
Nàng nghĩ đến hắn vẫn là Tử Hề chín năm về trước sao?
Hiện tại không cần, nhưng lúc trước là ai câu dẫn hắn? Khiến hắn động tình lần đầu tiên là ai? Nàng dựa vào cái gì có thể đùa nghịch với hắn như vậy, chỉ vì nàng trường sinh bất tử sao?
Nàng dựa vào cái gì phong thanh vân đạm làm cho hắn hỏng mất.
Bởi vì đau đớn, nàng nâng đầu lên, lông mi như cánh bướm run run, cuối cùng nước mắt trong suốt chảy xuống, nàng hét ra tiếng.
Nước mắt của nàng là nỗi đau đớn mà hắn không thể chịu được.
Nàng cùng phàm nhân có cái gì khác nhau.
Giống nhau, đều khóc đều cười, đều rơi lệ, hắn dựa vào cái gì cho rằng nàng mạnh mẽ hơn những người khác?
Là vì nàng ngụy trang rất tốt, rất thực sao?
Hắn nhìn không thấu nàng, hắn không hiểu nàng, vẫn như thế, mệt mỏi, bắt đầu hận, đem nàng ôm trở về phòng, quăng đến trên giường, thân thể lại đè lên, không biết thỏa mãn mà giao hoan cùng nàng.
“Lam San, ngươi đến tột cùng muốn làm gì?” Hắn lạnh lùng hỏi khi nàng thở dốc: “Ngươi nhớ rồi chứ, ở trong hoàng cung này, đối với ngươi như vậy, không chỉ có một mình ta.”
Hắn đang lợi dụng nàng, hắn sẽ không ra tay với nàng, hắn biết, hắn đang phát ra tức giận cùng nỗi hận của bản thân.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì, vì sao không cho hắn cái kết thúc.
Lạnh lùng cùng trốn tránh, ngôn ngữ mỉa mai tuyệt tình, một chút một chút làm sụp đổ phòng tuyến của hắn.
Nếu đau đớn có thể khắc ghi, hắn muốn nàng nhớ cả đời.
Hắn làm sao có thể tra tấn nàng như vậy, cả một đêm, thẳng đến khi trời sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top