Bạn Tốt
"Biết phải tìm em ở đâu đây ?" - dáng vẻ thất thểu của Khải Anh lê bước trên con đường quen thuộc. Cậu tìm đến những nơi mà cậu và Phi từng đi qua. Công viên, siêu thị, quán nước... mọi nơi... Chợt hắn nhớ về con phố cũ nơi hắn bắt gặp hình bóng đó... Chắc chắn đó là Hoàng Phi, vội gọi tài xế mang xe đến, hắn phóng ngay đến con phố ấy...
Móc trong túi ra một tấm hình, hắn đi hỏi mọi người xung quanh xem có ai biết gì về Phi không... Tưởng chừng đã tuyệt vọng rồi thì bỗng hắn có được một tia hy vọng mỏng manh
• Cậu này có tham gia ở câu lạc bộ đọc sách này, là sinh viên cao học nhỉ ? Gương mặt sáng sủa, ở câu lạc bộ ai cũng mến cậu ấy cả ! - Hai thanh niên đối diện Khải Anh trả lời. Gương mặt hắn khẽ lộ lên sự vui sướng tột cùng.
• Hai anh bạn có thể cho biết, câu lạc bộ này ở đâu và giờ giấc sinh hoạt là như thế nào không ?
• Ừ nó ở cuối con đường kia, chúng tôi đang đi đến đó này, anh có cần theo không ?
• Có chứ ! Cảm ơn hai anh bạn nhiều lắm.
Vui vẻ bước theo hai thanh niên trẻ kia. Hắn lòng như mở cờ vì việc tìm kiếm tưởng chừng gian nan lại vô cùng đơn giản. Nhưng tuyệt nhiên không biết rằng giữa tìm kiếm và thực hành là hai khái niệm khác nhau... có tìm được rồi thì cũng không nhớ mặt để mà nói chuyện... Nhưng trước mắt một kẻ cùng đường có thể làm gì trừ việc cứ leo qua bức tường chắn đó chứ ? Hắn đến nơi, hai thanh niên chỉ tay vào một góc bàn, ở đó có một thiếu niên trẻ, nước da trắng trẻo cùng chiếc kính đen trông rất thư sinh ngồi ngâm cứu một cuốn sách...
• Nhưng hình như tháng trước cậu ấy gặp tai nạn nên mất trí nhớ, cậu có biết điều này không ? - một trong hai thanh niên hỏi Khải Anh
• Mất.... mất trí nhớ ? - hắn có nghe Khải Minh thuật lại rồi, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.... Liệu rồi có nhớ được gì không ?... Có nhớ đã cùng hắn... không ?
Tiếp cận thiếu niên kia, hắn hỏi
• Chào anh bạn, có thể... có thể cho tôi ngồi cạnh không ?
• Được ! Anh cứ tự nhiên ! - là nụ cười thiên cổ đó, nụ cười đã đốn ngã Khải Anh đến tận sâu xương tủy.
Cẩn thận ngồi xuống, trên tay cầm một cuốn tiểu thuyết dày, Khải Anh tiếp chuyện
• Cậu... cậu có thể cho tôi biết tên không ?
• Là Phi ! Nguyễn Hoàng Phi !
• Phi??? - Kinh hãi nói lớn, chợt nhận ra đây là câu lạc bộ đọc sách, cần im lặng tuyệt đối, hắn hạ giọng xuống. - là Phi ?
• Ừm ! Có gì lạ sao ? À mà cậu tên gì ? Lớp 12 chưa nhỉ ?
• E hèm ! Tôi tên Khải Anh, đã hai mươi ba tuổi rồi!
• Ấy chết ! Tiên sinh !! Anh thứ lỗi, tại anh nhìn trẻ quá tôi lầm...
• Ừm không sao... nhìn em rất giống một người mà tôi quen biết...
• Ồ ! Cậu.. cậu ấy tên gì ?
• Là Phi... Dương Nguyễn Hoàng Phi...
Thiếu niên bất chợt lóe lên trong đầu một tiềm thức mỏng manh.... rồi ôm đầu đau đớn...
• Em... em có sao không ? - Khải Anh hốt hoảng hỏi
• Tôi... sao tôi nghe từ này quen quá...
• Tôi nghe bọn họ nói em bị mất trí nhớ ? Là thật ?
• Tai nạn xe, người nhà nói vậy... tôi cũng không chắc là mình có phải bị tai nạn hay không, vì tôi chẳng bị thương chỗ nào cả...
• Ừm ! Mong em mau hồi phục trí nhớ..... Phi này !
• Vâng ?
• Từ đây đến khi em phục hồi trí nhớ... cho tôi được làm bạn tốt của em nha ?
• Sẵn lòng ! Tôi cũng chả có ai bầu bạn... - lại nụ cười đó nữa nụ cười ngàn thuở ngàn thời....
Sáng hôm sau, việc đầu tiên Khải Anh làm là lục ngay số điện thoại vừa trao đổi ngày hôm qua.
"Tút...tút"
"..."
• Em đang ở đâu thế... đi ăn sáng được không ?
"..."
• Tôi sẽ đến đón em, em cứ ở nhà đi !
Hắn đánh xe đến địa chỉ ghi lại trên tờ giấy mà hắn hỏi xin ngày hôm qua. Từ trong bước ra, một thân ảnh quen thuộc trong một chiếc áo trắng rộng vai, nhìn rất mỏng manh, lại xen chút nét yêu kiều.
• Anh tới lâu chưa ?
• Khô...không... tôi mới.. đến ! Chúng ta đi thôi....
Khải Anh mở cửa cho Hoàng Phi bước lên, nếu là Phi của hai ba tháng trước thì sẽ càu nhàu hắn vì đi xe hơi tốn kém... Nhưng Hoàng Phi này không như vậy... cậu ấy khách sáo hơn, đằm thắm hơn và dịu dàng hơn...
• Phi này.. cậu có nghĩ trước đây tôi và cậu từng quen biết nhau không... như... làm việc chung chẳng hạn?
• Tôi không nhớ được...
• Ừ... ừ không nhớ...
••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Những tháng ngày sau vẫn tiếp tục như thế mà đến rồi đi, người đắp người xây, người vun người nhận. Hoàng Phi vẫn chưa nhớ được một chút gì về Khải Anh. Nhưng Khải Anh thật sự không buồn, vì niềm hạnh phúc mà hắn tìm kiếm không phải là những kỷ niệm trong quá khứ, mà đó chính là những thứ ở hiện tại mà hắn đang đắp xây. Cứ như vậy, dưới cái lốt "bạn tốt", hắn vẫn âm thầm chăm sóc, âm thầm bù đắp những mất mát mà gia đình hắn đã mang lại cho Hoàng Phi. Cũng chính từ những điều nhỏ nhoi đó, trong trái tim người con trai trẻ tuổi Khải Anh... những tảng băng dày đặt đã và đang tan dần... tan dần.. nó đập một cách ấm nồng cùng với một hơi thở hòa chung một nhịp.
••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
• Alo ! Khải Anh hả? Anh đến nhà tôi một chút nhé !!!
"..."
• Ừ, nhanh nhanh nhé !!!
Đúng hơn là hôm nay Khải Anh có việc ở công ty, anh ấy còn bận công tác đêm, nhưng mà đến sinh nhật cũng không nhớ thì vô tâm với bản thân quá ! Nên bổn công tử đã tốt bụng chuẩn bị cho anh một bữa tiệc nho nhỏ, xem như cùng anh vui vẻ, đáp lại thời gian qua anh đã chiếu cố tôi thật nhiều. Nhắc đến điểm này thấy có chút lạ lùng, người con trai đó kể từ khi mới gặp đã như quen biết từ lâu lắm rồi. Anh ta tốt với tôi không hề toan tính, một chút cũng không... Nhiều lần như vậy cũng thấy rất ngại, nhưng mà nói thì anh bảo không việc gì phải ngại, đã là bạn bè thì phải giúp đỡ nhau... Anh ấy lại luôn miệng nói nợ tôi một món nợ rất lớn ? Là nợ gì ? Thật là nhiều như vậy không nhỉ ?
• Tôi tới rồi này !! Có chuyện gì vậy ???
Tiếng của Khải Anh ngoài cửa, tôi vội chạy ra mở cửa.
• Anh đến đấy à ! Hi hi ! Đoán xem, hôm nay tôi có một món quà dành cho anh !
• Hehe ! Em cho tôi xơi em hả?
• Xơi cái mông ! Vào nhà đi !
[Suy nghĩ trong đầu : "thì xơi cái mông mà! hahahaa !"]
Bước vào cửa phòng, cánh cửa mở ra, một dàn bong bóng cùng những chiếc nến lung linh lung linh tỏa sáng... Giữa phòng là một chiếc bánh kem... nó là do tôi tự làm.
• Đâ....đây là?
• Happy Birthday ngài giám đốc ! Hihi !
• Cậu...cậu nhớ sinh nhật tôi? Tôi đã kể cậu nghe đâu ?
• Không phải nó nằm trong cái chứng minh với xấp hồ sơ anh đưa tôi đi photo à?...Ơ!
Khải Anh ôm chầm Hoàng Phi, dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc.
• Cảm ơn em ! Anh hạnh phúc lắm !
• H..hạnh phúc ?
• Ừ ! Là Hạnh Phúc ! - khẳng định chắc nịch
Hôm nay Khải Anh thật lạ....
• Ăn bánh kem đi, tôi tự làm đấy ! À còn có một món quà...
• Quà nữa hả? - miệng ngậm bánh kem ngước mặt lên hỏi - Wow, một...một bộ quần áo à? Đưa đây, anh đi mặc thử. - giật cái áo từ tay Hoàng Phi....
Khải Anh từ trong bước ra, chiếc áo thun tay dài kéo lên tới khuỷu. Chiếc quần jean bó trông cực kỳ phong độ...
• Còn thiếu ! - Khải Anh giơ một ngón tay lên như vừa nhớ ra điều gì đó, cầm tay Hoàng Phi kéo ra xe. - Đi mua sắm !
Đến một cửa hàng thời trang rộng lớn, hắn cùng Hoàng Phi bước vào. Chọn áo, chọn quần, chọn giày, chọn đồng hồ, chọn cả những món phụ trang khác. Áo quần đều là một cặp như bộ đồ Hoàng Phi vừa tặng cho hắn. Rồi bảo phục vụ dẫn Phi đi thử đồ, mỗi món phụ kiện đều mua hai cái, giống hệt nhau. Ra quầy tính tiền, Phi đã mặc trên người cả set đồ ấy. Nhân viên tính tiền và nhân viên phục vụ cứ như hoan hỉ lắm, cố nén cười .Lúc phi đi ra trước, hắn hỏi
• Sao nãy giờ hai cô cứ cười hoài vậy ?
• Xin lỗi quý khách ! Hi hi ! Quý khách đẹp đôi lắm !
• Ơ... hì hì ! Cảm ơn, bà xã tương lai đấy ! Tôi đi.
• Cảm ơn quý khách, xin..hẹn gặp lại cả hai ! Hihi - Cả hai cô gái giờ đã cười thành tiếng.
Thế là cả hai như anh em song sinh mặc một loại đồ, một loại trang sức cùng nhau đi tiếp.
• Anh mua đồ thế này là có ý gì ? - Hoàng Phi khó hiểu ngồi bên cạnh hỏi.
• Thì...cho giống tình nhân ? - Cười thật tươi
Hoàng Phi thấy trong mắt hiện lên một tia sáng, thật gần gũi, quen thuộc.
• Tình...tình nhân ? Anh ấm đầu à ?
• Ừ, hihi, đi, mình đi chơi !
Hắn cùng cậu đi khắp mọi nơi, đi siêu thị, chơi trò chơi điện tử, đi dạo quanh cầu ngắm sao, đi ăn đi uống... mọi nơi... Lúc về thì Phi đã say và thiếp đi rồi.. Nhìn "đứa trẻ" ngủ bên cạnh mình, Khải Anh cười ấm áp.
• Vậy là chưa kịp nói điều ấy rồi ! - hắn chợt như nhớ lại điều gì đó, mắt khẽ biến động rồi lại bình tĩnh - Tôi nhớ rồi, em còn thiếu tôi một bản hợp đồng ! - nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt, chở Phi về tận nhà, dùng chìa khóa em đưa mở cửa, ẵm lên lầu và... ngủ cùng....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top