khác biệt

NĂM TUỔI

khi năm học trôi qua,
yoongi dần thích ứng hơn với hoseok,
và bắt đầu trở thành bạn của cậu ấy ♡
_

một min yoongi trễ muộn loạng choạng bước vào lớp, đầu cậu cúi gằm xuống và càu nhàu đủ loại lời lẽ giận dữ trong từng hơi thở. sáng sớm bị đánh thức là một loại cực hình, trong lòng giận dỗi vì mẹ cậu kêu cậu dậy. cực kỳ, cực kỳ dỗi.

mẹ yêu luôn phải gọi cậu dậy, la lối với cậu nhóc đang lờ mờ mơ ngủ và đẩy cậu ra khỏi cửa với chiếc ba lô trên tay. lẽ ra cậu nên nói với mẹ rằng cậu được phép đến trường muộn; hoseok lúc nào cũng đến muộn hết cả! và cậu ta chẳng phải gặp rắc rối nào. chưa bao giờ luôn.

yoongi bước vào lớp với đôi mắt nheo lại, mệt mỏi và lờ đi vẻ mặt lo lắng lẫn tò mò của những người bạn cùng lớp, họ đang đồng loạt quan sát cậu bạn chung lớp khó chịu của họ, chính là cậu chứ ai. yoongi tiến đến chỗ cô giáo và bất chợt nhăn mặt khi cô lôi ra một tờ giấy màu đỏ huỳnh quang.

"yoongi, hôm nay con đi học trễ! và đáng buồn thay, con buộc phải hoàn thành hết các phần trong đây nhé, con rõ chưa?" cô joohyun dịu dàng nói, từ từ đẩy tờ giấy về phía cậu.

yoongi khó chịu, thở không thông, bực mình thật sự với cái tin như trời giáng mà cậu vừa mới nghe xong. cậu cau có, quơ tay múa chân trong không khí nhằm diễn đạt cho cô giáo hiểu, rất không cam tâm, quyết liệt phản đối. "không đâu cô ơi! h-hobi cũng đến trường trễ mà! cậu ấy có bị phạt giống em đâu?"

"yoongi," cô joohyun thở dài, "hobi thì khác, được chứ?"

"dạ khôn-!" yoongi ấm ức và lắc đầu dữ dội. "đ-đâu có khác!"

cậu quay mặt về phía lớp để cầu xin sự giúp đỡ, nhưng mọi người chỉ nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt như tia lửa điện của họ tưởng chừng có thể đâm xuyên mà đốt cháy da thịt cậu. cậu nhanh chóng cảm thấy sự tự tin độc nhất khó kiếm được của mình, giờ đây đang nóng chảy như sáp của ngọn nến đèn cầy vậy. vì sự bẽ mặt kinh khủng khiếp này quá sức chịu đựng đối với cậu rồi.

"yoongi." cô giáo của cậu nói một cách kiên quyết, lần này giọng cô ấy trở nên nghiêm túc và bớt phần ấm áp hơn ban nãy. cuối cùng yoongi cũng ngập ngừng nhận tờ bài làm màu đỏ, cùng lúc đó kéo ống tay áo len lên che mặt. cậu không muốn cả lớp nhìn thấy những giọt nước mắt thất vọng đang chảy dài trên má mình. phiếu phạt màu đỏ đã đủ xấu hổ rồi.

"vậ…vâng…" cậu ủ rũ thì thầm, chịu trận và quay về chỗ ngồi của mình. cậu uể oải ngồi phịch xuống ghế, vùi mặt vào ống dài tay và sụt sịt trong phần len mềm mại. cậu hé nhìn qua một khe hở nhỏ của chiếc áo, và phát hiện ra một namjoon trông có vẻ lúng túng, nhưng không thấy hoseok đâu.

nội tâm giằng xé, cậu khinh bỉ cái ghế đang trống không.

hoseok sẽ bênh vực mình…

_

ngày hôm sau, hoseok rủ yoongi đi chơi sau giờ học, nhưng cậu nhóc bé nhỏ vì suy nghĩ quá nhiều nên đã từ chối.

thay vào đó, cậu ngồi trên hàng ghế dài cũ kỹ dưới sân trường, đầu óc cậu hoạt động như thể nó đang chạy tối đa hết công suất, bận rộn ngẫm nghĩ về những chuyện liên quan đến ngày hôm qua và cách dùng từ kỳ lạ của cô giáo.

khác hả? khác chỗ nào..

mù mịt chẳng nghĩ nổi, cậu ngước nhìn hoseok, người đang chạy loanh quanh không đích đến với namjoon và lũ trẻ khác, tiếng cười giòn tan của cậu ta vang lên xuyên qua bầu không khí ảm đạm khi bọn họ chạy như bay để đùa giỡn với trò rượt đuổi. từng sợi tóc mỏng đang xõa trên đầu cậu ta - gần như tung bay - trong làn gió mùa hè dịu nhẹ. ánh mặt trời oi bức rọi xuống khuôn mặt non dại ấy, chiếu sáng chói trên vầng trán.

yoongi cũng khá ngưỡng mộ giao diện hài hòa này.

có đôi khi yoongi tự hỏi, sao hoseok thích cậu được hay thế nhờ. trong khi hoseok là một đứa trẻ tỏa nắng rực rỡ, yoongi lại khá ít nói và mood luôn trong tình trạng âm. hoseok lôi cuốn các bạn học khác vào cuộc trò chuyện đầy cởi mở và vui vẻ, điều này hoàn toàn trái ngược với khí chất nổi loạn của yoongi. chính niềm vui không vơi nghỉ của hoseok với thế giới đã khiến cậu ta trở nên khác biệt so với những người khác, theo hướng tích cực. đôi mắt của cậu ấy lấp lánh hơn, nụ cười trên môi tươi hơn và ngập tràn hạnh phúc, ảo diệu như có thể làm bừng sáng một ngày tối đen của bất kỳ ai. yoongi thì khác xa, người hiếm khi cười và khó lòng mở mắt nổi.

hai người ngược hướng và đối lập nhau hoàn toàn.

đó là cái ý của từ 'khác' mà cô giáo đã nói à?

yoongi gục đầu vào cánh tay và thở dài thất vọng. có quá... nhiều thứ… để nghĩ.

những suy đoán của cậu đột ngột dừng lại khi cậu chợt thấy hoseok đang nhìn chăm chú vào cậu, cười rạng rỡ. tinh nghịch kêu cậu, người kia gọi tên cậu một cách đầy vui vẻ cứ như đang ngâm nga một bài ca.

"yoonie ơi, yoonie à, yoonie làm gì ở đó vậy ta~" hoseok nhiệt tình hát du dương, vội vã chạy tới với nụ cười toe toét đặc trưng trên đôi môi trái tim của mình.

yoongi chẳng đáp một lời, chỉ ngước lên với đôi mắt mở to. khuôn mặt cậu bé kia lập tức buồn bã không tả nổi trước sự lặng im của bạn mình, nhanh chóng ngồi xuống ngay bên cạnh cậu bạn. đối phương vòng tay qua vai yoongi, làm ra vẻ mặt lo lắng rất buồn rầu. yoongi lại một lần nữa lờ cậu ta đi.

"cậu bực mình à?" hoseok bẽn lẽn hỏi, hơi bĩu môi và nhấn nhẹ vào cái má sưng húp của yoongi.

yoongi cau mày đáp, môi dưới vươn ra và đôi lông mày thanh tú nhíu lại. "hobi, sao cậu được ngủ?" câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu đang chờ câu trả lời, và cậu ấy nắm lấy thời cơ để hỏi bạn mình ngay.

"ý cậu là sao?" hoseok hỏi, nghiêng đầu sang một bên khi cậu ấy bắt đầu luồn những ngón tay lanh lợi của mình lướt nhẹ nhàng qua làn tóc đen của yoongi.

"cậu không bị phạt khi cậu đến muộn!" yoongi than van, có chút bất mãn.

mắt hoseok mở to và cậu nhóc im lặng trong vài giây, miệng đang trên tinh thần ngậm chặt không nói. yoongi khẽ thở dài và tựa đầu vào vai bạn mình.

"tại sao cô lại bảo rằng cậu thì khác vậy hobi?" nhóc con lặng lẽ tự hỏi, thoải mái hơn khi rúc vào người hoseok. "cậu có khác biệt gì đâu ta."

nhóc còn lại chỉ biết ậm ừ khe khẽ và trao cho yoongi một giọng cười trẻ con.

yoongi và hoseok trầm lặng khoảng vài giây, lắng nghe hơi thở đều đặn của lồng ngực người bên cạnh và tận hưởng cơn gió mùa hè nhè nhẹ thổi phà qua mái tóc có phần hơi rối của cả hai.

tính hiếu kỳ của yoongi dần biến mất vì câu chuyện đã rơi vào ngõ cụt, cậu không còn chú tâm vào điều đó nữa mà thay vào đó là để ý đến điểm sáng lấp lánh tỏa từ đôi mắt của hoseok. ánh vàng ngọc trong đôi đồng tử màu nâu sẫm của cậu bạn. chúng quyến rũ đến mức cậu ấy muốn đưa tay ra và chạm vào con ngươi kia - bởi lẽ yoongi chỉ là một nhóc con không xác định được rằng việc chọc vào mắt ai đó sẽ khiến cho người đối diện bị thương nặng.

chắc chắn một điều rằng hoseok sẽ gây ấn tượng rất sâu sắc khi nhìn vào.

yoongi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mơ ước, đôi mắt mỏi nhắm nghiền khi đầu cậu ấy thoải mái tựa vào hõm vai của hoseok. hoseok cười thích thú với người bạn sâu ngủ của mình, và rồi cậu cũng thấm mệt và thiếp đi một cách yên bình ngay sau đó.

cuối cùng yoongi hoàn toàn quên mất vấn đề "khác" của hoseok. dù sao đi nữa, những phần ký ức tuổi thơ ngấm nước mắt như này rồi thì cũng bị phai nhạt vì thời gian trôi và lu mờ theo năm tháng. nhưng… bây giờ, cậu ấy vẫn còn rất trẻ con và ngây dại.

và thế là hai nhóc tì đã làm bạn với nhau ời!!yayyy

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top