VÌ KHI ĐÃ YÊU

Tác giả: L'amour (Tôi xin phép được sử dụng tên này là bút danh từ bây giờ :D vì mọi chuyện tôi viết đều về tingh yêu :x)

Mọi sự sao chép xin hãy ghi rõ nguồn và tác giả :D

Facebook: https://www.facebook.com/to.la.Ha (L'amour du Vent). Mọi người có thể liên hệ theo địa chỉ này để giải đáp mọi thắc mắc một cách nhanh nhất. Thân :)

Phần I : Sự bắt đầu.

Có những hạnh phúc bắt nguồn từ nỗi đau…

Có những nụ cười thấp thoáng dưới 2 hàng nước mắt…

Và hạnh phúc ấy, nụ cười ấy lại vô cùng mỏng manh…

***

Đêm trăng tròn.

Trên bầu trời đen kịt và đầy mây, người ta thấy thấp thoáng bóng trăng sáng mờ mờ ảo ảo. Mặt trăng mệt mỏi cố vươn ra khỏi những tầng mây dầy đặc, chiếu ánh sáng xuống tấm lưng của 2 người trẻ. Họ ngồi ở một quán cà phê vỉa hè, ngồi lâu lắm rồi thì phải, cốc cà phê đã tan hết đá từ bao giờ, hơi nước toát ra chảy tong tong xuống nền đất. Cô chủ quán thấy lạ lắm. vì từ khi ngồi vào quán, câu duy nhất là của người con trai gọi 2 cốc đen đá. từ đó, họ chỉ nhìn nhau. Ánh mắt người con trai dịu dàng, âu yếm, ánh mắt của cô gái thì tinh nghịch, đôi khi lại nheo nheo như đang giấu 1 nụ cười vậy. hình như họ đang nói chuyện với nhau đấy chứ. Trên cao, trăng vẫn không ngừng toả sáng, những đám mây dày đã dần tan, để xung quanh ánh trăng là những vầng màu sắc như cầu vồng vậy. Cuối cùng, chàng trai đưa tay lên khẽ chạm vào má cô gái…rất nhẹ:

 “Chúng ta về thôi!”_giọng anh nhẹ như làn gió thoảng qua bên tai cô gái

Cô gái bướng bỉnh như chưa muốn đứg lên…cô không muốn rời xa anh. Phụng phịu mãi nhưg không lay chuyển được chàng trai, cô đứg dậy, bước nhanh về phía chiếc xe của họ, bỏ lại anh ở phía sau đang khe khẽ cười.

Trả tiền xog, anh chạy nhanh đến bên cô và vẫn giữ trên môi nụ cười tinh nghịch.

 “Anh cười cái gì? Thích em đánh anh chết không?”

Anh lại càng cười lớn, trông cô giận không khác gì một đứa trẻ khi không được mua kẹo, 2 má phình ra, đôi mắt to sáng, nheo lại theo những đường nhăn trên chán, tay thì nắm lại đưa ra trước mặt anh đe doạ…Tất cả anh đều đã thuộc hết, và anh biết a yêu tất cả những điều đó của cô. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng:

“ Em nỡ lòng đánh chết anh hả Nhi?”

“Anh ăn gian!!! Bỏ em ra”

“Anh không bỏ đấy hahhaha”

Giãy giụa, cấu véo anh cũng chả ăn thua, cô đành đầu hàng. Nhi từ từ vòng tay ôm lấy Minh: “Mình về vậy”.

Minh phóng xe trên đoạn đường dài, vắng vẻ. Đêm hà nội những ngày hè dịu mát, gió mang theo hương hoa sữa, một vài cánh hoa phượng rơi rụng vướng trên làn tóc cô gái. Cô ôm lấy anh, và đó là hạnh phúc cô quyết không trao cho bât kì người con gái khác. Cô hỏi anh, tiếng nói khẽ truyền trong đêm tối:

 “Anh có yêu em không?”

“Có”

“Yêu nhiều không?”

“Không”

Mặt cô tiu nghỉu, bàn tay dần buông ra, nhưng bị Minh kéo lại:

“Anh yêu em hơn bất kì ai trên thế gian này, yêu em hơn cả hơi thở của anh, yêu em ngay cả khi anh có chết đi, vậy từ nhiều có nói hết đựơc tình yêu của anh dành cho em không?”

Nhi ôm chặt lấy anh, trên môi nở 1 nụ cười hạnh phúc, dường như vạn vật trên cõi đời này đang ghen tị với cô vậy. Lúc bên anh, quanh cô chỉ có tình yêu và hạnh phúc thôi, những nỗi đau thường nhật đã bị xoá mờ, dù ngày ngày cô có bị dày vò về thể xác cũng như tinh thần đến mấy, chỉ cần được nhìn thấy anh, được nhìn thấy anh cười, được anh ôm vào lòng, được anh thì thầm bên tai là anh yêu cô nhiều lắm…Đó chính là những giây phút hạnh phúc nhỏ nhoi của cô, cô chỉ tiếc nó không kéo dài bất tận mà thôi.

Con đường dài thật dài…gió vẫn thổi hun hút…có 2 người yêu nhau…họ cần nhau như chính hơi thở của mình…

***

Đó là 1 ngày mùa đông 4 năm về trước. Khi ngày đầu tiên anh chuyển về khu nhà của Nhi, anh bắt gặp 1 cô gái đang bế 1 đứa bé như ru ngủ vậy. Cô nhìn đứa bé chốc chốc lại cười thât hiền, giọng hát ru của cô rất nhẹ nhàng và êm ái vang lên trong đêm. Anh thấy lạ lắm, sao đêm lạnh thế này, cô lại mang đứa trẻ ra ngoài mà ru. Nhưg anh đã hiểu ngay, trong ngôi nhà bé nhỏ kia vang lên những tiếng chửi bới, tiếng bát đũa bị đập vỡ…nghe đến xé lòng. Anh nhìn cô đầy ái ngại, rồi ánh mắt của 2 người gặp nhau. Cô cười, nụ cười ấy thật đẹp, nhưng buồn quá, cô đưa tay lên miệng làm dấu “suỵt”, anh bật cười. Những ngày sau đó, anh gặp cô thường xuyên hơn. Những buổi sáng sớm, anh chạy bộ thì thấy cô đi chợ, dắt xe đi làm, anh thấy cô cho đứa trẻ ăn, buổi trưa về nhà lấy tài liệu anh thấy cô cũng đi học về … bất cứ khi nào gặp, anh đều thấy cô tất bật. Nhưng khi thấy anh cô dều cười thật tươi, anh cảm thấy khuôn mặt cô sinh ra rất hợp để cười. Có ngày anh không gặp cô 1 lần nào, anh cứ thấy thấp thỏm không yên, đến đêm tiếng đứa trẻ khóc nghe đến xót ruột, nhưng sau đó, anh lại nghe thấy tiếng hát ru, anh biết là của cô, nhưng nó thật yếu ớt và đầy đau đớn. Vậy là cả đêm hôm đấy, anh không tài nào ngủ được. Sáng hôm sau, anh gặp cô đi chợ. Anh mừng quýnh, anh chạy lại đến gần cô, bất giác hỏi:

 “ Sao mấy ngày rồi anh không gặp em?”

Cô ngẩn người ra 1 lát, nhưng rồi cô lại cười. Anh gãi đầu, gãi tai, vụng về nói: “Để anh giúp em cầm đồ nhé” “Vâng, cảm ơn anh”

Hai người cứ đi bên nhau như thế, như chợt nhớ ra điều gì, anh nói:

 “ Anh tên là Minh, mới chuyển về đây”

 “Em biết. em tên là Nhi. Anh về đây cũng được 1 tuần rồi nhỉ?”

“Ừ! Ngày nào anh cũng bắt gặp e đi chợ…” anh vừa nói vừa gãi đầu gãi tai

“Dạ! việc của em mà hì hì. Thôi về đến nhà rồi, anh đưa đồ cho em. Cảm ơn anh nhiều lắm.”

Lúc đưa túi đồ cho Nhi, tay Minh chạm vào Nhi, anh giật mình vì thân nhiệt của cô. Anh không nhầm đâu, cô đang sốt : “Em….”

Cô lại nhìn anh cười “Em không sao đâu. Anh đừng lo. Anh về còn đi làm ha”. Nụ cười buồn của cô khiến lòng anh đau thắt lại, anh có cảm giác nếu để cô bước vào cánh cửa kia, cô sẽ tan biến, và như chưa bao giờ tồn tại vậy.

Ngày tháng dần trôi, mùa đông chỉ còn là những cơn gió se se, những cơn mưa phùn nhè nhẹ. Ngày cuối đông ấy, anh nói lời yêu cô. Anh hứa sẽ mang đến cho cô hạnh phúc, sẽ ở bên che chở, bảo vệ cô cho đến cuối đời. Cô chỉ nhìn anh cười, khi được anh ôm vào lòng, cô biết cô đã thấy được hạnh phúc của mình.

***

 “Anh nghĩ gì mà ngây người ra vậy?” Nhi bước vào phòng Minh mà anh vẫn chẳng nhận ra.

 Anh giật mình quay lại:

 “À, anh chỉ nhớ lại chuyện ngày trước thôi. Sao ngày trước, e hiền thế mà bây giờ e chỉ toàn bắt nạt anh nhỉ?”

 “Anh thích gì đây?” cô bóp hờ lấy cổ anh

Anh cười “Anh xin lỗi, em hiền nhất quả đất”

Cô ôm lấy anh từ phía sau, cô đã quen với mùi xà phòng tắm từ người của anh, mùi hương ấy luôn làm cô thấy dễ chịu. Cô thích cảm giác má cô chạm vào má anh ran rát. Rồi khi ấy, cô nói với anh “Em cần anh”, và anh khẽ thì thầm vào tai cô ba chữ “Anh yêu em”. Buổi trưa hè nóng bức, tiếng ve kêu râm ran như vang ra tận bốn bề, cây cối lặng im trong ánh sáng chói chang, họ cùng nhau ngắm nhìn tất cả không gian chỉ thuộc về họ lúc này. Đây là mùa hè thứ hai, Nhi ở cùng Minh trong ngôi nhà mới thì phải?

***

Nhi nhớ lại cái đêm cuối đông 4 năm về trước. ngày hôm ấy, sao mà trời rét căm căm đến thế? Có phải vì những vết đòn roi còn đang rỉ máu trên người của cô, hay vì cô bị đuổi ra khỏi nhà khi trên người chỉ có bộ đồ ngủ và chiếc áo khoác mỏng manh, hay vì chính trong lòng cô đang vô cùng lạnh giá. Cô muốn để nước mắt trào ra, cho những giọt nước ấm áp ấy rơi trên khuôn mặt lạnh cóng, nhưng sao thấy không đành lòng. Hôm đấy, Minh đi làm về muộn. anh thầm trách ông trời, sao cuối đông rồi mà trời còn rét mướt thế, tiếp khách đến 12h đêm, khiến cả người anh rã rời, chỉ muốn về nhà thật nhanh rồi lao lên giường ngay tức khắc. Nhưng vừa về đến đầu ngõ, anh đã thấy bóng Nhi quen thuộc co ro trong đêm tối, anh tự nhủ chắc anh rét quá mà hoa mắt rồi. Nhưng không, đúng là cô ấy. Cô mỉm cười chào anh bằng nụ cười méo xệch, khô cứng. Minh chạy nhanh đến bên cô, cởi chiếc áo khoác của mình cho cô mặc và hỏi “Em thấy ấm hơn chưa?”. Nghe thấy lời hỏi han của anh mà không hiểu sao nước mắt cô cứ trực trào ra, cô muốn cảm ơn anh vì anh đã không hỏi lí do, cô thấy nhục nhã lắm, xót xa lắm. Cô thấy sống mũi mình cay cay. Minh thấy cô lặng người đi, đôi vai gầy run rẩy trước những đợt gió bất ngờ ập tới, anh ôm chầm lấy cô, tay vỗ nhẹ vào lưng cô :“Không sao! Không sao! Qua hết rồi e ạ”. Nhi oà khóc như 1 đứa trẻ, cô nức nở trong lòng anh. Gió thổi qua làm những dòng nước mắt chỉ vừa kịp rơi ra đã bay vào đêm tối. Minh thấy lòng anh đau đớn lắm, giống như tiếng khóc của cô đang đâm thẳng vào tim anh vậy. Cứ thế, cứ thế, cho đến khi cô khóc mệt quá, người như lả đi. Anh đưa cô vào trong nhà mình, đặt cô lên giường thật khẽ như đang nâng niu 1 công chúa, đắp chăn cho cô xong xuôi, anh ngồi thừ trên chiếc ghế bằng gỗ ngay bên cạnh, trong anh có những suy nghĩ lạ lắm. Chốc chốc, anh nhìn cô rồi lại khẽ thở dài. Cái giọt nước mong manh bên khoé mắt của cô…anh muốn là người có thể lau nó đi, không, còn hơn thế, anh muốn bên cạnh cô mãi mãi, muốn là người giữ cho giọt nước ấy không bao giờ phải rơi ra lần nữa. Anh cứ ngẩn ngơ ra với những suy nghĩ của mình, chẳng biết từ lúc nào mưa đã rơi …

2h sáng, cô tỉnh dậy, trong ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ, cô thấy mọi thứ thật lạ lẫm. Giật bắn mình ngồi dậy, cô muốn tìm chút gì đó quen thuộc…nhưng hình như là cô đang mơ. “Sao em không ngủ tiếp đi?” cô lại giật mình vì tiếng nói phát ra bên cạnh. Là anh, anh đưa tay lên sờ vào trán cô “May quá, không sốt, không sao cả”

 “Anh thức trông em suốt đấy à?” cô dần nhớ ra mọi chuyện

Anh nhìn cô và cười thật dịu dàng : “Em muốn uống gì ko?”

Cô suy nghĩ 1 lát, ánh mắt nhìn anh nhưng lại thật xa xăm : “Em muốn uống rượu hì hì….tại e thấy trên tivi, người ta uống rượu cho ấm mà, với cả có thể... e là sinh viên rồi, đủ tuổi mà anh”

Minh thở dài, rồi vào bếp lấy ra 1 chai vang đỏ và 2 cái ly nhỏ. Anh rót cho cô 1 chút. Cầm ly rượu trên tay, cô lắc nhẹ, nhìn rượu sóng sánh trong ly, ánh đèn chiếu vào sắc rượu đỏ sao mà lung linh, huyền ảo lạ lùng. Đẹp là vậy, nhưng khi uống vào, Nhi cảm giác như cổ họng mình đang bị cào xé ra vậy, toàn thân nóng bừng. Cô ho sằng sặc, Minh vội vỗ lưng cho cô, và cầm ly rượu toan cất đi, nhưng Nhi lập tức níu lại: “Anh uống với em đi”

Minh nhìn cô hồi lâu, đúng hơn là 2 người nhìn nhau. Trong đêm tối, có tiếng gió xào xạc, mưa đã ngớt, để lại mùi ngai ngái, âm ẩm lan toả trog không gian. Họ uống với nhau, ly rượu cứ cạn lại đầy. Cô kể chuỵên đời cô cho anh nghe, anh kể chuyện đời anh cho cô nghe. Cứ vậy, ngày đông ấy, có 2 người thổn thức cùng nhau.

(còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top