Chương 58 : Cô có thể ( 2 )

- " Lâm, Thiếu Hàn , anh tại sao lại ở chỗ này " . Nhìn người đàn ông dáng người thẳng tắp  đằng sau phảng phất có ánh nắng , hắn đứng ở trước mặt mình, nhàn nhạt cười, bị tia sáng bao phủ thân ảnh của hắn chói mắt như vậy, Đỗ Tiểu Tiểu thậm chí cảm thấy đến có chút không quá chân thực.

Hắn...... Làm sao lại xuất hiện ở đây.

Lâm Thiếu Hàn cười  một chút, ở bên người cô ngồi xuống : " Tôi nghe được em gọi tôi, tôi liền đến. Làm sao, lại gặp phải chuyện phiền lòng sao? "

Lâm Thiếu Hàn sẽ xuất hiện ở chỗ này cũng là trùng hợp, hắn vừa vặn cùng mấy cái bạn bè học viện sĩ quan thật lâu không gặp ở chỗ này uống trà, nơi này có cái không tệ quán trà, lúc đầu uống  trà xong , mấy người hẹn hắn đi quán bar tiếp tục, nhưng là Lâm Thiếu Hàn xa xa nhìn thấy Đỗ Tiểu Tiểu một thân một mình cô đơn ngồi ở trên ghế dài, liền thần không biết quỷ không hay khước từ bạn bè, ban đêm lại đi.

Đỗ Tiểu Tiểu cúi đầu mắt nhìn trong tay trâm ngực, vội vàng đỏ mặt nhét vào trong túi, vặn lấy môi lúng túng nói: " Tôi biểu hiện rõ ràng như vậy sao? "

Lâm Thiếu Hàn suy nghĩ một chút nói: " Em cũng có thể trở thành lực quan sát của tôi thật tốt . Nếu như không ngại, cùng tôi nói một chút đi ".

Lâm Thiếu Hàn nhậm chức làm Phó thị trưởng thành phố A bốn năm, tâm tư kín đáo, y theo phán đoán của hắn, chuyện Đỗ Tiểu Tiểu  tám thành đều cùng Cố Thiên Kì có liên quan. Liên quan tới chuyện Cố Thiên Kì  Lâm Thiếu Hàn vẫn còn là rất có hứng thú, dù sao không biết lúc nào, sự kiện kia liền sẽ đối với hắn có trợ giúp.

Cố Thiên Kì rất khó đối phó, hắn muốn tận khả năng bắt anh nằm trong tầm tay.

Đỗ Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, cảm thấy cô đã cùng Cố Thiên Kì rũ sạch  quan hệ, nói ra tên người tựa hồ không tốt lắm, nhưng lại là đang nghĩ tìm người thổ lộ hết một chút, con mắt chuyển động một chút,  Đỗ Tiểu Tiểu vặn lấy môi hỏi: " Tôi...... Tôi không có cái gì đại sự, chỉ là, chỉ là nghe một cái cố sự, có chút không hiểu, anh, anh có nguyện ý hay không nghe một chút?"

 Đỗ Tiểu Tiểu sắc mặt đỏ bừng, đầu thấp rất hướng phía dưới, lòng của cô phanh phanh trực nhảy, có chút sợ Lâm Thiếu Hàn đối với cố sự của cô căn bản không cảm thấy hứng thú, chỉ là khách sáo nói muốn nghe mà thôi.

Lâm Thiếu Hàn nhưng gật đầu,  hai tròng mắt thâm thúy tràn đầy âm ấm : " Thật lâu không có người kể chuyện xưa tôi nghe, tôi ngược lại thật ra rất cảm thấy hứng thú, làm ơn cần phải nói cho tôi nghe ".

Đỗ Tiểu Tiểu vui vẻ nháy một cái mắt to, mở miệng nói: " Là như vậy, cực kỳ lâu trước kia, ở  vương quốc băng giá có vị vương tử, hắn anh tuấn tiêu sái, tập trung ngàn vạn sủng ái vào một thân, thượng thiên cho hắn hết thảy, nhưng không có cho hắn một người yêu . Vương tử vương quốc băng giá, tâm hắn rất lạnh. Nhưng mà coi như thế, các cô gái cũng y nguyên yêu hắn phát cuồng, hắn đối với những nữ nhân cuồng nhiệt này vô cùng khinh thường. Về sau, hắn gặp một cô gái  rất bình thường, cô gái kia không có gì cả, lại vẫn cứ cùng những cô gái khác khác biệt, đối với hắn không cuồng nhiệt. Vương tử vương quốc băng giá quyết định đem cô gái này giữ ở bên người để nàng làm tình nhân của mình. Thế là hắn đưa một đóa hoa hồng mỹ lệ bảy màu, đối với cô gái nói: " Đóa hoa hồng này giống như ta sủng ái , nếu như em có thể làm tình nhân của ta, ta có thể cho em hết thảy. Cô gái rất bình thường, nàng  không tin cam kết sủng ái của vương tử, thế là nàng hỏi vương tử:  Vương tử, vương tử, người có thể cho em tình yêu sao? Vương tử nói: Không ai có thể hi vọng xa vời  tình yêu của ta, ta cho em đã rất nhiều. Thế nhưng là cô gái nghĩ, không có tình yêu , vương tử cho nàng lại nhiều, cũng là hư giả không phải sao? Cô gái liền dứt khoát quyết nhiên cự tuyệt vương tử ".

Lâm Thiếu Hàn cong lông mày, cười khẽ: " Cho nên hành động của cô gái đó chọc giận tới vương tử? "

Đỗ Tiểu Tiểu vặn lấy môi gật đầu: " Vương tử rất tức giận, quyết định trừng phạt cô gái không biết tốt xấu. Tôi nghĩ cô gái là không có sai, cô ấy chỉ là muốn tình yêu bình thường mà thôi. Cô gái kia nên như thế nào làm, đối mặt vương tử nhục nhã như thế nào mới có thể không bị vương tử đánh bại chứ? "

Đỗ Tiểu Tiểu ánh mắt nhìn về phía phương xa, trong ánh mắt đau thương xúc động Lâm Thiếu Hàn. Cô vốn nên cười, giống ngày đó dưới trời chiều , thiếu nữ mỹ lệ đáng yêu là nên bị người đặt ở trong lòng bàn tay che chở. Loại đàn ông Cố Thiên Kì kia, không có cách nào cho loại cô gái yếu đuối nhỏ nhắn xinh xắn như Đỗ Tiểu Tiểu  bất kỳ chỗ dựa nào.

Anh chỉ làm cho cô sẽ chỉ giống như bây giờ, nhục nhã cùng tổn thương.

" Ánh mắt cô gái nếu như nhìn  vương tử, khẳng định cô ấy sẽ bị  tổn thương  . Nếu như ánh mắt cô gái không ở trên người vương tử , vương tử làm sao lại tổn thương ".

Đỗ Tiểu Tiểu vặn lấy môi, cúi đầu nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy Lâm Thiếu Hàn nói một chút cũng không sai, nếu như những số tiền kia là khách hàng khác vung cho cô, cô nhiều lắm là tức giận, cảm thấy mình gặp bệnh tâm thần. Nhưng mà bởi vì đối phương là Cố Thiên Kì, cho nên cô tâm tình mới thật lâu không thể bình phục.

Thì ra là như vậy, thì ra là bởi vì tầm mắt của cô rơi vào trên người anh, cho nên mới sẽ thụ thương. Nếu như cô không thèm để ý anh, làm sao có thể bị anh thương hại đến.

Cảm kích nhìn Lâm Thiếu Hàn,  con mắt Đỗ Tiểu Tiểu lóe sáng sáng cười: " Thiếu hàn, cám ơn anh, cái này mấy lần đều là may mắn mà có có anh ở đây ".

Thanh âm của cô rất thanh tịnh, giống muộn hạ nước mát, chạm đến tâm hắn. Cách gọi ngọt ngào như vậy, lộ ra vô cùng thân mật.

Có người nói gặp nhau ba lần liền chứng minh hai người có duyên phận. Hắn cùng Đỗ Tiểu Tiểu đây là gặp lần thứ ba, coi là duyên phận a.

" Vậy lần này, có thể đem số điện thoại cho tôi một chút không? " Lâm Thiếu Hàn thân sĩ mở miệng.

 Đỗ Tiểu Tiểu không có bất kỳ  lý do cự tuyệt gì một thân sĩ như vậy, rất sảng khoái cho hắn, cô cùng hắn hẹn lấy lần sau gặp phải sẽ cùng nhau uống cà phê.

Hiện tại cô không có thời gian, nhất định phải về nhà. Vài ngày không có về nhà, Đỗ Hoàn Vũ cũng nên lo lắng, mà lại lưu cho cậu lương thực không sai biệt lắm cũng muốn ăn sạch.

Đứng lên, Đỗ Tiểu Tiểu khôi phục khuôn mặt tươi cười, đối với hắn ngoắc: " Vậy lần sau gặp lại, Thiếu Hàn ".

Lâm Thiếu Hàn đứng lên, suy nghĩ một chút nói: " Nếu như em có chuyện gì không vui , liền nắm chặt viên trâm ngực kia, đừng nhìn nó bình thường như vậy , nhưng là kia là tôi tặng cho em, được tặng cho đồ vật có bảo vệ cùng năng lượng chúc phúc , nắm chặt nó, năng lượng của tôi liền truyền đến nơi đó cho em ". Lâm Thiếu Hàn nói giơ tay lên cầm tay của cô, mặt mày ôn nhu chắp tay trước ngực: " Giống như vậy ".

Ấm áp nhiệt khí từ đôi tay Lâm Thiếu Hàn truyền đến nội tâm, một mực ủi bỏng tay của cô.

Đỗ Tiểu Tiểu đỏ mặt lên, ngẩng đầu nhìn hình dáng Lâm Thiếu Hàn thâm thúy , mắt mũi thật sâu , nụ cười giương lên rực rỡ nhất: " Đó là Thiếu Hàn cho tôi hộ thân , có nó tôi cái gì còn không sợ ".

Đây là bảo bối cô trân quý nhất , cô cầm nó cái gì đều có thể chịu qua đi. Cô đời này cũng chưa lấy được quà tặng đặc biệt quý giá của đàn ông, coi như cũng chỉ có hai thứ này.

Một đóa hoa hồng bày màu do Cố Thiên Kì tặng, một cái là trâm ngực do Thiếu Hàn tặng. Chỉ bất quá quà Cố Thiên Kì cho cô tên chính là đau lòng , mà quà Thiếu Hàn cho cô tên chính là dũng khí .

Lâm Thiếu Hàn một mực nhìn Đỗ Tiểu Tiểu đi xa, trong lòng bàn tay lưu lại ấm, để tim của anh đập nhanh nửa nhịp.

Hắn...... Thích cô gọi mình Thiếu Hàn, thích nha đầu này kiên cường khuôn mặt tươi cười. Đỗ , Tiểu Tiểu lần sau gặp lại, lại gặp Thiếu Hàn tôi đấy.

Cười một cái, Lâm Thiếu Hàn đối với tính cách lạnh lùng của hắn như vậy, lại vậy mà lại đối với một cô gái để bụng, cũng hơi cảm thấy đến có chút giật mình. Quay người, Lâm Thiếu Hàn hướng xe mình đi đến, buổi tối hôm nay còn muốn cùng đám tiểu tử kia uống rượu, hắn nhất định phải chạy tới.

Đỗ Tiểu Tiểu cùng Lâm Thiếu Hàn sau khi tạm biệt  liền trở về nhà, Đỗ Hoàn Vũ đã trở về, nghe được tiếng cửa vội vàng lẻn đến trước cửa, Đỗ Tiểu Tiểu vừa mở cửa Đỗ Hoàn Vũ liền đem cô bay lên không ôm lấy, hỏi: " Đi ra ngoài chơi sướng hay không? Chị a " .

- " Tiểu tử thúi! Nhanh lên thả chị xuống! " Đỗ Tiểu Tiểu vươn tay đập cậu.

Đỗ Hoàn Vũ ôm cô đi một vòng lớn mới thả cô xuống tới, truy vấn: " Chơi vui vẻ sao? "

Đỗ Tiểu Tiểu nhíu mày: " Còn rất tốt, ăn ngon ở tốt, cái gì cũng tốt, bất quá chơi ở chỗ loại  người giàu có kia, chị cũng chơi không được tự nhiên ".

- " Còn nói không vui, kia hoa hồng bảy màu em đều thấy được, Sở Âm Âm nghĩ như thế nào tặng cho chị cái kia? "

Đỗ Tiểu Tiểu dừng lại, trong lòng trong nháy mắt có chút bối rối, nhưng mà nghĩ lại lại bình tĩnh nói: " Cũng không phải đồ vật quý giá gì, cũng không phải cậu ấy tặng, sân chơi rút thưởng, rút trở về. Ngoại trừ cái này, lại không có gì để cho chị vui vẻ ".

Ngoài miệng nói láo,  trong lòng Đỗ Tiểu Tiểuvẫn là có chút thấp thỏm. Nói là rút thưởng tặng, Đỗ Hoàn Vũ có tin hay không?

Đỗ Hoàn Vũ tâm định xuống , cậu ban đầu còn hơi có một tia lo lắng, có phải hay không người đàn ông nào mưu đồ bất chính tặng, nếu không Sở Âm Âm biết  Đỗ Tiểu Tiểukhông nhận đồ vật quý giá , như quà tặng quý giá,  Đỗ Tiểu Tiểulàm sao có thể muốn. Nghĩ lại,Đỗ Tiểu Tiểu kia trì độn, đều không nhất định sẽ phát hiện vật kia quý giá.

Hiện tại xem ra, đích thật là không có phát hiện, làng du lịch khu nhà giàu, liền xem như sân chơi rút thưởng cũng sẽ không đưa đồ vật tiện nghi .

Cười một cái, Đỗ Hoàn Vũ nhíu mày: " Vậy lần sau, em mang chị đi ra ngoài chơi a, chúng ta đi leo núi ".

 Đỗ Tiểu Tiểumắt trợn trắng: " Chị mới không muốn cùng em đi leo núi, mệt chết, chị đi nghỉ ngơi , ngủ một lát  lại làm cơm tối ".

Đỗ Hoàn Vũ cũng không ngăn cô, gật đầu nói: " Tôi không đói bụng, chị nghỉ ngơi trước đi ".

 Đỗ Tiểu Tiểuvề đến phòng đóng cửa lại, lập tức té nhào vào trên giường, ánh mắt rơi vào trên bàn hoa hồng bảy màu.

Hoa hồng, hoa hồng, ngươi nhất định là nghe được nguyện vọng của ta a, ta hiện tại quả nhiên vẫn là rất chán ghét Cố Thiên Kì. Từ trong ba lô lục lọi ra viên trâm ngực kia ,  Đỗ Tiểu Tiểulên tiếng cười: " Muốn kết hôn, quả nhiên vẫn là loại đàn ông như Thiếu Hàn này tốt nhất rồi a ".

Cao lớn, anh tuấn, nho nhã lễ độ rất lịch sự lại quan tâm ôn nhu, ở trên người hắn, Đỗ Tiểu Tiểukhông nhìn thấy một chút khuyết điểm, hắn quá hoàn mỹ, dường như thiên sứ.

Đương nhiên cô không dám không biết tự lượng sức mình đi đối với Thiếu Hàn hoàn mỹ có bất kỳ mơ ước ý nghĩ, cô chỉ là đơn thuần cảm thấy Thiếu Hàn thật quá hoàn mỹ.

So sánh với Cố Thiên Kì,  thật sự là không đáng chú ý.

Thở dài, Đỗ Tiểu Tiểu nghĩ đến ngày mai có khả năng sẽ còn gặp phải Cố Thiên Kì liền đau đầu. Không biết loại ngày này mấy ngày có thể kết thúc, hi vọng Cố Thiên Kì  không muốn kiên trì quá lâu mới tốt.

Nhắm mắt lại ngủ một hồi, Đỗ Tiểu Tiểu làm cơm tối, sáng sớm ngày thứ hai lên , tâm tìnhĐỗ Tiểu Tiểu đã hoàn toàn khôi phục. Thu thập xong mình, Đỗ Tiểu Tiểuthăm dò tốt trâm ngực đi làm, mà buổi trưa Cố Thiên Kì cũng đúng hạn xuất hiện.

Vương Đan Đan thấy anh đi lên, vội vàng đẩy Đỗ Tiểu Tiểu một cái nói : " Cô trốn đi a, anh ta tới ".

 Đỗ Tiểu Tiểu cười cười nói: " Không có quan hệ, anh ta muốn tìm tôi gây phiền phức, tôi trốn tránh cũng vô dụng. Tiền bối chị yên tâm, tôi không sợ anh ta ".

Dù sao cô trốn tránh cũng không hề dùng, Cố Thiên Kì tự nhiên có biện pháp của anh buộc cô ra. Bằng không vì cái gì hết lần này tới lần khác Cố Thiên Kì lại canh giờ này,người đón khách đều là cô.

Đỗ Tiểu Tiểu  chú ý, Cố Thiên Kì chỉ là tức giận cô không biết tốt xấu, cô một mực chịu đựng liền tốt, nhẫn đến anh không tức giận, anh tự nhiên sẽ không tìm cô phiền toái.

Chỉ chốc lát sau,  Cố Thiên Kìđã đi tới, bên người mang theo không phải Khả Nhi ngày hôm qua  lại đổi một cô gái khác nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu .

Giơ lên khóe miệng,  Đỗ Tiểu Tiểu cúi đầu: " Hoan nghênh quang lâm Mị Lực ".

Đỗ Tiểu Tiểu , cô có thể, cô —— Không sợ anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top