Chương 40 : Không thích bị động

Cúp máy Lâm Thiếu Hàn, Cố Thiên Kì nổi giận quăng di động trên ghế sa lon.
Đỗ Tiểu Tiểu đáng chết này, vóc dáng lại thấp dáng dấp lại nhìn không tốt , vậy mà khắp nơi trêu chọc người, còn trêu chọc tới khuôn mặt tươi cười hồ ly mà anh ghét nhất Lâm Thiếu Hàn.

Đây là lần đầu tiên anh bị bị Lâm Thiếu Hàn chân chính trên ý nghĩa chiếm thượng phong, nguyên nhân không phải khó mà kháng cự lợi ích thương nghiệp, với lại cô gái này còn bình thường không có gì lạ đến ném đến trong đám người đều xem thường.

Sỉ nhục! Đây là sỉ nhục hắn, nhưng mà phần này sỉ nhục, Cố Thiên Kì xoá bỏ không xong.

Đỗ Tiểu Tiểu nói qua thích ôn nhu bình yên, mặc dù anh cho rằng Lâm Thiếu Hàn một bụng ý nghĩ xấu, nhưng là có cái thân phận Phó thị trưởng này cùng gương mặt tươi cười đáng chết kia, loại  trí thông minh không đủ của phụ nữ như Đỗ Tiểu Tiểu , nhất định sẽ coi là Lâm Thiếu Hàn là nam nhân ưu tú tốt tới cỡ nào.

Hiện tại đúng là anh đem Đỗ Tiểu Tiểu dẫn vào thế cuộc mấu chốt của mình một bước, nếu như Lâm Thiếu Hàn chặn ngang một cước, sự tình nhất định sẽ trở nên vô cùng phiền phức.

Anh chỉ có nhịn. Nhưng là! Nhẫn thì nhẫn, tức giận thì tức giận!

Cắn răng nghiến lợi trong phòng đi tới đi lui. Cố Thiên Kì đi khoảng nửa giờ tức giận mới tiêu một chút.

Ăn xong cơm tối, Cố Thiên Kì tắm rửa liền đến bể bơi nhà anh bơi lội, sóng nước màu xanh lam lang thang , Cố Thiên Kì giống một người cá dẫn đầu tráng kiện, đang bơi lội trong ao tự do vẫy vùng.

Không sai biệt lắm bơi ba vòng, Cố Thiên Kì đi tới phủ thêm khăn tắm, cầm lấy một bên rượu đỏ uống một ngụm, Cố Thiên Kì buông xuống rượu đỏ nhìn đồng hồ đeo tay một cái.

Thời gian trôi qua so với anh nghĩ muốn chậm hơn nhiều, anh rõ ràng cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, thời gian mới bảy giờ. Đỗ Tiểu Tiểu chín giờ mới gọi điện thoại tới, anh còn phải làm chút gì mới được.

Cố Thiên Kì hất lên áo tắm đi thư phòng. Cố Thiên Kì có nhà sách thành rất lớn, ròng rã có hai tầng, còn có cầu thang xoay tròn , trên bậc thang điêu khắc cổ phác chạm rỗng đóa hoa.

Từng dãy sách cất đặt rất chỉnh tề. Cố Thiên Kì từ giữa đó đi qua, một đường nhìn sang, ngón tay xẹt qua một quyển sách dừng lại.

《 Gates So không tầm thường 》, quyển sách này là anh đã từng học qua, đây là một người đàn ông vì truy tìm người yêu đã lấy chồng mà triển khai hành động cố sự.

Thời điểm trước kia đọc ,anh chỉ cảm thấy hơn loại đàn ông như Gates Sovĩ đại ở chỗ anh có can đảm phát tài. Anh không chỉ có thân phận xã hội thượng lưu lại có đầu não xã hội thượng lưu. Nhưng mà anh cũng cảm thấy hắn là ngu xuẩn, bởi vì là hắn ta một mực ôm cái mộng huyễn tưởng kia . Năm năm trước hắn tưởng tượng lấy tương lai cuộc sống tốt đẹp, năm năm sau hắn vì đã từng huyễn tưởng mà cố gắng.

Hắn từng bước một tiến về phía trước, lại giống như là đi trở về quá khứ, truy tìm một ngày nào đó bỗng nhiên toát ra não hải đối với ước mơ cuộc sống tốt đẹp . Đáng tiếc hắn đi ngược dòng nước nhưng không có bắt lấy được người yêu lạnh lùng, cuối cùng tiếc nuối chết đi.

Lấy ra, lật ra đoạn kia đã từng nhìn qua. Kia một đoạn viết là Gates So đứng trước cột cầu, nhìn vịnh biển đối diện, nơi đó có một chiếc đèn xanh, hắn nhẹ nhàng vươn tay, làm ra một cái muốn làm động tác bắt lấy cái gì .

Cố Thiên Kì nhìn thấy văn tự an tĩnh , trong nội tâm lại không còn giống như trước bình tĩnh như vậy. Anh cảm thấy rất thần kỳ, bởi vì thời điểm trước kia đọc anh xác thực đối với đoạn này không có bất kỳ cái gì cảm xúc.

Lúc này ann lại nhớ tới dưới lầu anh gặp Đỗ Tiểu Tiểu , ngẩng đầu nhìn thấy ngọn đèn đường kia, ngọn đèn đường kia cũ nát, cùng tòa nhà kia ạn vĩnh viễn sẽ không bước vào nhà bình dân.

Gates So muốn tóm lấy đèn xanh bỉ ngạn có nhân vật nữ chính kia mà  hắn nhớ thương . Mà anh vì sao lại nhớ tới Đỗ Tiểu Tiểu. Rõ ràng, Đỗ Tiểu Tiểu không làm được nhân vật nữ chính không phải sao?

Anh không phải Gates So, anh có thân phận có địa vị có được hết thảy. Đỗ Tiểu Tiểu cũng không phải nhân vật nữ chính Daisy, cô không hề có dung mạo động lòng người , thanh âm nhu hòa như lông vũ , trọng yếu nhất chính là cô không phải cái thiên kim tiểu thư.

Cố Thiên Kì nhíu mày, vì mình kỳ quái cảm thấy không hiểu thấu.

Có chút bực bội để sách xuống, Cố Thiên Kì bỗng nhiên mất hứng đọc , giơ tay lên nhìn đồng hồ, thời gian bảy giờ rưỡi, cách thời gian Đỗ Tiểu Tiểu gọi điện thoại đến cho anh, còn có hơn một giờ.

Đi ra thư phòng, Cố Thiên Kì tuần tự làm vận động đánh golf, tại lầu hai to lớn trước màn hình nhìn phim một chút không thú vị. Làm xong đây hết thảy, Cố Thiên Kì lần nữa bực bội nhìn đồng hồ.

8:30, 8:30!

Quản gia nhìn thấy hắn có chút nôn nóng dáng vẻ, hỏi: " Thiếu gia, ngài có tâm sự phải không?"

Cố Thiên Kì nhìn một chút quản gia Lý Bá, đứng tại hành lang phía trước cửa sổ hướng về trong đêm tối nhìn lại, Cố Thiên Kì hỏi: " Lý Bá, hôm nay thời gian là không phải so bình thường trôi qua muốn chậm rất nhiều ".

Lý Bá lắc đầu: " Không, hôm nay giống như bình thường ".

Cố Thiên Kì đứng chắp tay, nói thầm:" Có đúng không? Vì cái gì tôi cảm thấy hôm nay trôi qua đặc biệt chậm".

-" Bởi vì để ý, thiếu gia để ý thời gian, thời gian liền sẽ trôi qua đặc biệt chậm. Trước kia trong nhà, thiếu gia là không thèm để ý thời gian".

Cố Thiên Kì sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới, trong nhà anh đều không mang lấy đồng hồ, cũng không nhìn đồng hồ.

Anh thích để thời gian chậm rãi chảy xuôi, anh thích tùy tâm sở dục làm một ít chuyện. Mà bây giờ đây hết thảy chỉ vì Đỗ Tiểu Tiểu muốn cho cô gọi điện thoại liền bị đánh vỡ.

Vì cái gì đây, anh tại sao muốn bởi vì điện thoại của cô mà ngồi bất an, tiếp điện thoại của cô anh chẳng lẽ không cùng cô nói cái gì không phải sao?

Đứng thẳng người lên, Cố Thiên Kì cảm thấy bị động, anh không thích bị động, quay người Cố Thiên Kì về đến phòng, trực tiếp tắt điện thoại di động.

Anh —— Không thích bị động, cũng không thích bị bất luận bóng người nào đụng.

Chín giờ đúng, Đỗ Tiểu Tiểu nâng lên tất cả dũng khí bấm gọi cho Cố Thiên Kì, mà bên kia lại truyền đến một giọng nữ máy móc lạnh băng:  " Thật xin lỗi, số máy quý khách gọi đã tắt......——"

Tắt máy, Cố Thiên Kì tắt máy, anh ta kêu cô chín giơc gọi cho anh ta, anh ta vậy mà tắt máy!

Sợ mình gọi sai, Đỗ Tiểu Tiểu lại gọi một lần, đạt được đáp án không thể nghi ngờ vẫn là tắt máy.

Cầm di động sững sờ ngay tại chỗ, Đỗ Tiểu Tiểu nhìn thấy tấm giấy kia bị cô khẩn trương mồ hôi thấm ướt, nghĩ đến cô thấp thỏm vượt qua mấy giờ.

Hỗn đản! Hỗn đản! Hỗn đản! Hỗn đản! Đỗ Tiểu Tiểu bắt đầu toàn thân run rẩy, dùng sức xé giấy ghi chú trong tay, đem giấy ghi chú phá tan thành từng mảnh.

( * Hỗn đản : đồ vô lại )

Đem giấy vụn trực tiếp ném vào trong thùng rác, Đỗ Tiểu Tiểu lăn đến trong chăn, thở phì phò nhắm mắt lại. Cô thật sự là ngây thơ ngu xuẩn không cực hạn mới có thể tin tưởng Cố Thiên Kì, thấp thỏm vô cùng gọi điện thoại cho anh .

-" Đỗ Tiểu Tiểu ngươi là con ngốc! "

Mắng mình một câu, Đỗ Tiểu Tiểu nhắm mắt lại rất nhanh liền ngủ thiếp đi. Mà bên kia Cố Thiên Kì mấy lần đi xem điện thoại di động ở đầu giường, cuối cùng chỉ là trở mình không nhìn tới cái điện thoại kia.

Một đêm bình tĩnh trôi qua , Đỗ Tiểu Tiểu như thường lệ đi làm, vừa giữa trưa bình an vượt qua, buổi trưa lục tục ngo ngoe tới rất nhiều khách hàng. Có bắt bẻ có chút khó giải quyết, nhưng là cũng còn coi là tốt. Đỗ Tiểu Tiểu tâm phanh phanh nhảy.

Nghĩ thầm hôm qua Cố Thiên Kì anh nói sẽ không tới tìm gây phiền phức, hôm nay là không phải thật sự sẽ không tìm gây phiền phức chứ

Đỗ Tiểu Tiểu chờ a chờ a chờ, một mực chờ đến khách hàng đều đi hết, Cố Thiên Kì đừng nói tìm đến cô gây phiền toái, cô thấy ngay cả đến đều không có tới.

Vặn lấy môi, Đỗ Tiểu Tiểu cũng cảm thấy kỳ quái. Thật sự là kỳ tích, hôm qua cô viết tờ giấy nguyền rủa anh, anh vậy mà không có tới trả thù, mà là tuân thủ giao ước ngày hôm qua , không tìm đến gây phiền phức.

Vương Đan Đan thấy cô có chút thất thần, đi đến bên người cô va vào một phát nói:" Làm sao, Cố thiếu không đến cô như thế không có tinh thần sao ".

Đỗ Tiểu Tiểu hoàn hồn, bỉ cô ta một chút: " Cùng anh ta không có quan hệ, tôi đang suy nghĩ tan tầm về nhà mua đồ ăn gì ".

Trong siêu thị trứng gà hôm nay hẳn là có giá đặc biệt, cô muốn tan tầm nhanh đi về tranh mua.

Vương Đan Đan cũng không tin tưởng cô, nhìn có chút hả hê nói:" Ai da, cô cũng đừng giả bộ với tôi, tôi đều đã nhìn ra. Cố thiếu không đến cô ba hồn ném đi bảy phách. Bất quá cô cũng nên hiểu được, loại nhân vật này giống như Cố thiếu, tình nhân nhiều cùng trong đất cây cải dầu như hoa, không thiếu một số người như cô, làm gì so đo. Anh ta vừa ý cô chính là vinh hạnh của cô, chiếu theo tôi nói thừa cơ vớt một chút, thấy tốt thì lấy đi ".

Đỗ Tiểu Tiểu mắt trợn trắng, lại mắt trợn trắng, không ngừng mắt trợn trắng.

Cô thật sự là dài một đậu phụ phơi khô miệng cũng nói không rõ.

Tình nhân nhiều cùng trong đất cây cải dầu như hoa, cái này là từ hình dung  , Đỗ Tiểu Tiểu cảm thấy mặc dù kỳ hoa, nhưng lại rất chân thành tha thiết, mà lại rất tả thực để lộ ra đời sống tình cảm Cố Thiên Kì, a không đúng, là'Tính' Sinh hoạt. Nam nhân kia không tồn tại đời sống tình cảm.

Không có Cố Thiên Kì quấy rối, Đỗ Tiểu Tiểu đạt được một ngày nhẹ nhõm tâm tình, ba giờ chiều, Đỗ Tiểu Tiểu thay quần áo xong liền bị Trương Túc gọi lại.

Trương Túc nói: " Tiểu Tiểu , ngày mai cô trực ca đêm, phụ trách tiếp đãi lầu ba phòng 001 Gian phòng khách hàng, không có vấn đề chứ ".

Đỗ Tiểu Tiểu biết, nhà hàng Mị Lực  lúc buổi tối phòng mở , lầu ba phòng chỉ cấp  sử dụng VIP, bên trong rất xa hoa, giữa trưa không mở ra, chỉ có ban đêm mới mở ra. Giơ lên khuôn mặt tươi cười, Đỗ Tiểu Tiểu gật đầu: "Không có vấn đề ".

Trương Túc gật đầu, lại nói: " A đúng rồi, lập tức đến cuối tuần, cuối tuần này cô thay phiên nghỉ ngơi đi ".

Đỗ Tiểu Tiểu không hiểu: " Tôi vừa tới liền có thay phiên nghỉ ngơi sao? Thay phiên nghỉ ngơi là có lương sao? "

Giơ tay lên, Trương Túc nụ cười hòa ái: " Cô học nhanh biểu hiện cũng tốt, cho nên đặc biệt thêm cho cô thay phiên nghỉ ngơi. Ngày nghỉ là không gì cả, hảo hảo chơi ".

Đỗ Tiểu Tiểu con mắt lóe sáng lên quang huy, còn có cái gì là so có lương nghỉ ngơi càng làm cho người ta phấn chấn đây này. Một thanh nắm chặt tay Trương Túc, Đỗ Tiểu Tiểu kích động nói: " Cảm  ơn quản lý, quản lý, hôm nay tôi liền trở về ".

Trương Túc hòa ái phất tay: " Đi thôi, trên đường cẩn thận ".

Nhìn thấy bóng lưng Đỗ Tiểu Tiểu dần dần đi xa , Trương Túc ở trong lòng thở thật dài, nha đầu ngây thơ, trên đời nơi nào có chuyện bánh từ trên trời rớt xuống. Cuối tuần có lương nghỉ ngơi đương nhiên là không có , chỉ bất quá có người chỉ rõ muốn cô nghỉ ngơi, tôi cũng chỉ có thể chiếu vào làm, nếu là ngày đó xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng trách tôi a.

Trương Túc mẫn cảm cảm thấy giữa Cố thiếu cùng Đỗ Tiểu Tiểu không đơn giản, nhưng mà tựa hồ cũng không phảiloại quan hệ đó như anh ta nghĩ nếu vậy không phải Đỗ Tiểu Tiêu sẽ không ở nơi này ở lại.

Hai người ở giữa đến cùng là quan hệ như thế nào vô cùng ý vị sâu xa.

Đỗ Tiểu Tiểumới đi tới cửa, đối diện XE Sở Âm Âm  liền đi tới. Lấy xuống kính râm, Sở Âm Âm phất tay:" Lên xe ".

Đỗ Tiểu Tiểu bản năng lui về phía sau ba bước: " Tớ cảnh cáo cậu, tớ hôm nay muốn về nhà nghỉ ngơi không muốn đi dạo phố, cậu đừng nghĩ mang tớ đi  quảng trường mùa xuân ".

Sở Âm Âm bĩu môi:" Không phải quảng trường mùa xuân, trà chiều đi thôi, tớ tìm cậu có chút việc ".

 Đỗ Tiểu Tiểu nghi ngờ xích lại gần cô : " Thật hay giả, cậu có thể tìm tớ có việc? "

Sở Âm Âm mở cửa xe cho cô để cho cô đi vào, nhún vai: " Cũng không tính là có chuyện, dù sao là chuyện tốt ".

Đến xuống buổi trưa cửa hàng trà bánh kem , Sở Âm Âm cùng Đỗ Tiểu Tiểu ngồi xuống ăn chút bánh ngọt cùng hồng trà,   Đỗ Tiểu Tiểucũng có chút chờ không nổi hỏi: " Đến cùng có chuyện gì vậy ? "

Nha đầu này, làm cho lòng cô là lạ một chút.

Sở Âm Âm từ trong túi lấy ra phiếu chiêu đãi đến làng du lịch : " Phiếu chiêu đãi làng du lịch, loại cao cấp nhất . Đỗ Tiểu Tiểu tiểu thư, đi hưởng thụ thật tốt một chút đi ".

Sở Âm Âm trở về cẩn thận nghĩ qua, phiếu này cho cô cũng tốt, để cô đi hưởng thụ a, dù sao  đều là tiền của Cố Thiên Kì. Chính anh ta vui lòng chấp nhận làm vui bông hoa của anh ta

  Đỗ Tiểu Tiểu nhìn thấy phiếu chiêu đãi  đẩy lên trước mặt mình sửng sốt một chút.

Làng du lịch?!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top