Chap 13 - 19

Chap 13: Lilly, vain flower, vain girl.

< Lilly, oài hoa kiêu hãnh, cô bé kiêu kỳ >

---

Dìu Anna ngồi xuống ghế đá còn in loang lổ vạt nắng cuối của buổi chiều muộn, Thiên Ly mở bung hộp sôcôla sữa, khuyên cô bạn nhấm nháp cho đỡ nhạt miệng.

Anna không từ chối. Cô nhón vào miệng những khối nâu sữa thơm ngọt, vừa ăn vừa liến thoắng hỏi han chuyện trường lớp lẫn buổi tiệc sinh nhật Dana. Bữa ấy Anna lên cơn sốt, chẳng nhúc nhích nổi thân. Rồi bỗng dưng, cô bạn nhảy tọt sang chủ đề về Jay.

- Anh ấy vẫn chưa về Praha nhỉ?

- Không biết. Tớ đâu có gặp lại! - Thiên Ly tỉnh bơ lừa gạt người ốm.

Cô không những chỉ gặp Jay vào mấy tiếng đồng hồ trước, mà thậm chí còn rất chu đáo giúp người ta băng lại dấu răng. Đã khuyên Jay nên tới bệnh viện kiểm tra, phòng khi đó là chó dại hoặc điên nhưng anh phớt lờ. Thôi cũng kệ! Mầm bệnh dại trên chó nếu có thò đầu vào cũng sẽ hoảng hốt tháo chạy. Cơ thể Jay lắm bệnh sẵn! Đúng là em cún kia dại (dột) mới bừa bãi cắm răng.

- Mà này! - Thiên Ly kéo áo bạn tóc vàng, cô vừa sực nhớ ra một nút thắt khó hiểu - Dana không biết chị gái cậu ấy và Jay quen nhau, sao lạ nhỉ?

Hơ! Anna mắt tròn mắt dẹt. Dana sao lại không biết? Chính Jana bộc bạch là đưa Jay về cùng để giới thiệu với gia đình cơ mà?

Chuyện riêng tư cô không dám trực tiếp hỏi Jay nhưng chẳng ngần ngại moi tin Jana. Chị ta rất thoải mái. Kể chán còn bản Anna có thể “khoe” lại với Thiên Ly nếu thích. Dường như muốn gián tiếp để cô bạn tóc đen biết, nhưng tại sao? Đến em gái còn mù tịt thì hai đứa lạ hoắc này cần gì biết?

Ồ! Hay là Jana cố tình loè Thiên Ly? Chỉ cần chắp vá vài mẩu sự việc gần đây, Anna dã dễ dàng nắm trong tay lời giải đáp. Dễ hiểu thôi, máu ghen đàn bà bùng phát rồi! Hôm ngồi ăn chung thịt nướng, cứ hễ Jay liếc Thiên Ly là Jana lại hướng sự chú ý của anh đi nơi khác. Rồi lúc anh thân thiện cười nói cùng bé đồng hương và thân mật lau miệng bé ta, Jana đã kiếm cớ lôi anh đi gấp.

Chậc! Hóa ra Anna là chỉ để Jana thông qua, ngầm báo với cô bé ngoại quốc Jay đã có chủ.

Dù những suy đoán trên đều rất logic nhưng Anna không vội kết luận chúng là sự thật khi chưa được xác thực. Cô cần lượm lặt thêm thông tin. Trước mắt, cứ đáp bừa.

- Chắc gia đình Dana không thích rể Việt nên Jana chưa tiện nói thôi! Mà chúng ta cũng đừng tò mò quá, ha! - Anna đút viên sôcôla vào miệng Thiên Ly. Nàng là chúa bao biện.

Mắt Thiên Ly chợt sáng lên, vẻ nghĩ ngợi trên gương mặt cũng lặn mất tăm. A, hiểu rồi! Thì ra cái gạt tay của Jay đêm ấy là bởi Jana không đem anh ra mắt trước gia đình như kế hoạch đã định!

Gạt đi một vướng bận. Vơi lòng. Thiên Ly vui vẻ cùng Anna dạo quanh khuôn viên trong lành. Những vạt nắng nhạt còn sót lại của chiều hè, khẽ khàng rơi trên hai mái tóc khác màu.

***

Ting!

Thang máy mở ra trước con mắt lờ đờ. Đôi giày vải nhấc từng bước mệt mỏi tới căn hộ có treo chùm hoa nhựa trước cửa. Từng bông trắng muốt toát lên vẻ thanh thoát, kiêu sa. Ấy chính là Lily, loài hoa tượng trưng cho những tiểu thư quí phái.

Thiên Ly áp sát vào cửa, lắng nghe thật kĩ mọi tiếng động bên trong rồi mới tra chìa khóa. Nỗi sợ có kẻ lạ lén đột nhập vào nhà đã ám ảnh từ đợt đua đòi theo chúng bạn cày phim kinh dị thâu đêm. Phần đa trong số đó đều có chi tiết nạn nhân bị sát hại thê thảm lúc ở nhà một mình.

Chỉ mới vừa vụt qua trí óc cảnh tượng máu me, sống lưng Thiên Ly đã truyền lên trận buốt lạnh. Gom hết can đảm mới dám đẩy cửa bước vào.

Đảo mắt nhìn quanh căn nhà lạnh ngắt, Thiên Ly có chút tủi. Bố mẹ cô mở văn phòng dịch vụ hỗ trợ người Việt ngay tại trung tâm thành phố nên khá bận bịu. Nào là làm giấy tờ đưa người sang, nào là dịch thư từ tòa án, nào là gia hạn hộ chiếu, blah blah blah … Cực nhọc óc!

Rảnh rỗi, Thiên Ly cũng thường ghé qua văn phòng phụ bố mẹ dịch đôi thứ nhưng kể từ lúc có mấy anh chàng chưa vợ lảng vảng quanh, luôn cố tình bắt chuyện thì nơi đó đã thành cấm địa. Cô dị ứng hơi trai, lại thêm chứng bệnh quái dị là cứ ai vác mặt ra tán tỉnh Thiên Ly, kẻ đó sẽ bị cô liệt ngay vào diện … biến thái.

Chiến thuật cô áp dụng với những đối tượng này thường là bơ-triệt-để. Gặp không chào, hỏi không nói, gọi không nghe máy, nhắn tin không trả lời, hứng lên sẽ chặn luôn số máy … Ừ, xinh có hạn kiêu có thừa!

Mẹ Thiên Ly không hề thích con gái mình xử sự như thế. Mẹ bảo: “ Con không thích người ta thì làm bạn, có sao đâu? Tính nết gì vô lí quá thể! ”

Mỗi lần mẹ nghiêm mặt nhắc nhở, Thiên Ly vâng dạ rất ư là ngoan nhưng sau lưng mẹ, cô con gái bé bỏng sẽ lại chứng nào tật nấy. Đối với các anh, mặt Thiên Ly vẫn lạnh tanh đúng kiểu gái chảnh, có khi bệnh nặng còn gườm mắt lườm nguýt đầy thù hằn. Dở hơi phết!

Chap 14: The late night phone call.

< Cuộc gọi đêm khuya. > 

Anh nói này, hình như anh bị sốt rồi. Chỗ em băng ấy, máu ra nhiều cực! Em đến đi được không?

---

Những ngày hè bên đây rất kỳ diệu. Gần 8 giờ tối, tắt nắng nhưng trời vẫn trong trẻo như mới sớm mai. Một ngày dài.

Rời bàn học, Thiên Ly nhảy phóc lên giường, thoải mái nằm duỗi chân duỗi tay sau mấy tiếng đồng hồ cắm cúi học bài. Vừa tách mình khỏi sách vở, cô đã nghĩ ngay tới Pink và dáng vẻ ưu tư của anh dạo gần đây. Rõ ràng tâm trạng anh đang rất tồi tệ nhưng lại chẳng chịu hé môi. Tâm tư anh là khối cảm xúc rối rắm, khó nắm bắt, khó thấu hiểu. Người khác nhìn vào sẽ chỉ thấy mịt mờ.

Pink sống nội tâm và cực lười chia sẻ. Tất thảy anh đều giữ rịt trong lòng rồi âm thầm tự gặm nhấm. Anh thích chôn sâu dòng suy nghĩ hơn là tỉ tê chúng với người khác. Có lẽ anh đang cho rằng chẳng ai có thể đồng cảm, hoặc tệ hơn là anh cóc cần.

Chỉ còn mấy hôm nữa, Pink sẽ chính thức lên Ostrava làm việc. Dù anh đã hứa sẽ sắp xếp về thăm Thiên Ly thường xuyên nhưng cô vẫn chưa thôi rầu rĩ. Một ngày sắp tàn, lòng cô lại thêm héo hon như cây con vật vờ dưới nắng gắt. Cô lo nghĩ đủ thứ, và nhất là sợ người khác bắt nạt Pink của cô.

Xã hội này vô lí lắm! Chỉ cần một chút khác biệt, bạn sẽ bị cả cộng đồng cười cợt. Nào có thể như thế! Họ lấy đâu ra quyền phán xét người khác khi họ không sống đời người ta?

***

Di động kê dưới gối chợt rung liên hồi, vực ngay Thiên Ly dậy khỏi giấc ngủ mơ màng. Mi mắt nặng trĩu, không chịu mở hẳn ra mà chỉ he hé, đủ để cô thấy lờ mờ cái tên đáng ghét đang nhấp nhấy trên màn hình. Cô ấn nút nghe, giọng ngái ngủ pha trộn chút cáu bẳn:

- Chuyện gì vậy?

- Đang ngủ hả?

- Bị đánh thức rồi!

Đầu dây bên kia chợt truyền tới một tiếng cười rất khẽ, theo sau là chất giọng nam ấm và khàn:

- Anh nói này, hình như anh bị sốt rồi. Chỗ em băng ấy, máu ra nhiều cực! Em đến đi được không?

Thiên Ly tỉnh hẳn ngủ, sửng sốt tung chăn bật dậy:

- Anh gọi bệnh viện ngay đi!

- Không cần. Em tới được rồi!

- Em biết gì mà tới. Lỡ anh có chuyện thì sao?

Đột ngột vang liền mấy tiếng tút ngay sau đó. Thiên Ly ngẩn người nhìn chằm chặp chiếc di động trong tay, ai kia đã vừa tắt rụp máy. 

***

Tiết kiểm tra toán trôi đi trong sự dở khóc dở cười. Thiên Ly bị thầy phạt lên bảng giải một phép tính dài dằng dặc còn những kẻ nhìn bài phải xơi ngay con 5.

Đám đầu đất!

Mới chỉ 10 phút ngắn ngủi, Thiên Ly đã diệt gọn đề kiểm tra nhưng giả bộ cắn bút nghĩ ngợi, hí hoáy ghi chép như vẫn đang bận rộn. Tất tần tật bài giải của từng câu, chi tiết thế nào, rõ ràng ra sao, cô bê hết vào tờ giấy riêng cho chúng bạn tiện nhòm ngó. Cẩn thận hơn, cô còn gạch be bét vài dòng để đánhthầy đó chỉ là giấy nháp. Nhưng … lũ bạn hâm hấp lại chép y xì phần ngụy trang đó vào, cũng gạch nhoe nhoét như đúng rồi. Điên hơn là có kẻ còn nhìn nhầm, đáp án này xọ đề bài kia …

Lúc chấm bài, thầy Pavel chau mày vài cái rồi ôm trán cười sặc sụa. Đã thế đám ngốc kia còn hùa theo, ngoác miệng cười rõ tươi … 

- Cậu không học thể dục à Lilly? 

Trong phòng thay đồ, một vài người lên tiếng hỏi Thiên Ly khi thấy cô nàng ngồi im một góc với bộ dạng đăm chiêu, tay không ngừng xoay xoay vật thể màu đen bóng. Thi thoảng liếc mắt như đang đợi tin nhắn.

- Nay tớ mệt!

Thiên Ly liếc nhanh qua những cô bạn tóc vàng đang cởi bỏ quần áo, chuẩn bị thay sang đồ thể dục. Họ trừng mắt quát lên khi có tiếng đập cửa ầm ầm của lũ con trai phía bên ngoài. Bọn giặc ấy hẳn đã thay đồ xong xuôi và đang hớn hở làm mấy trò khỉ. 

- Này thì chui ra đi này!

Lớp trưởng Lucie nghiến răng, nhấc chân đạp mạnh lên những ngón tay đang bò trườn qua khe cửa. Tức thì, tiếng rống thảm thiết của tên con trai lọt thẳng vào tai tất cả những người đang ở đây. Trong đó, có thầy Filip.

- Thay vì chọc phá bạn nữ, mấy đứa đi lấy bóng về nhanh. Bóng rổ!

- Mình sẽ chơi bóng rổ à thầy!

- Gần như thế!

- Thế là thế nào hả thầy?

- Đi ngay! Tôi đá mông các cậu hết bây giờ!

Phòng thay đồ nữ dậy lên những tiếng cười nhỏ khi cuộcđối thoại của thầy trò nhà kia vừa dứt. Riêng Thiên Ly mặt nhăn nhăn, môi bĩu bĩu. Mối thù 5 điểm công dân hôm bữa, còn sâu và sắc lắm. Mới nghe qua giọng thầy Filip thôi, cô đã thấy ghét kinh khủng. Nét mặt tự động tối lại.

- Lilly, thay xong đồ chưa? Ra đây thầy gặp lát!

- Dạ em chưa!

Thiên Ly thản nhiên ngồi vắt chân trong những ánh nhìn kỳ lạ xung quanh. Thù dai, có gì sai?

Chap 15: Brown hair demon girl. 

< Yêu nữ tóc nâu. > 

" Cái anh Jay đó dáng dấp ngon lành ghê. Lên giường vật nhau thích phải biết! - Veronika cười hi hi như bé nai tơ, thơ ngây có hạn, man rợ có thừa. "

---

Trường Thiên Ly nằm sát ngay Công Viên Rừng, rất tiện cho việc thầy cô giáo dẫn trò dạo chơi vào những tiết học dư dả thời gian. Đặc biệt là các nhóc lớp bé, cực thích được tung tăng giữa mảnh thiên nhiên sống động. Đông sang thì tha hồ nghịch đống tuyết trắng xóa, hè về lại có dịp hóng gió đã đời với muôn vàn tán lá thẫm xanh.

Sở dĩ gọi đó là Công Viên Rừng bởi lẫn trong cây cỏ, còn có vô số thứ hay ho. Dọc hai bên đường nhựa trải dài tận tít bên kia bìa rừng, những chiếc ghế gỗ kê lưa thưa. Dưới chân ghế, đám hoa cỏ bé tý vươn mình bấu víu, trông bướng bỉnh vô cùng.

Xích đu gồm lớp nệm mang hình thù chiếc nôi được nối liền với hai sợi dây sắt quấn chặt trụ gỗ, vô tư rung rinh theo giọ́ Ngựa gỗ toàn thân bóng nhẵn, nghênh ngang đạp lên thảm lá khô, tai vểnh đuôi cụp chờ người cưỡi. Bập bênh lẳng lặng nằm yên, bất lực đợi bọn trẻ phân cao thấp …

Thiên Ly nằm ngả đầu trên cầu trượt nhựa, tay bụm mắt che đi những sợi nắng gắt, miệng mâm mâm một ngọn cỏ mới ngắt bừa về. Phía khoảng đất trống bên cạnh, áo khoác gió của cô nàng trải rộng, đựng hơn chục chiếc di động do đám bạn gửi lại. Hẳn là họ đang theo giáo viên thể dục chạy bộ trên làn đường trải đầy lá khô và gỗ vụn. 

- Lilly, nãy thầy Filip hỏi gì cậu đó?

Giật mình mở mắt. Thiên Ly đối ngay với khuôn mặt phóng to của Veronika. Vừa mới đây thôi, cô nàng còn ngồi vắt vẻo trên đỉnh chiếc cầu trượt khác, giờ đã bò sang dí mặt sát Thiên Ly. Hết hồn!

- Không có gì. Thầy chỉ nói, muốn gỡ điểm 5 hôm bữa thì nộp thầy bài luận.

- Ồ, tốt quá nhỉ! Thomas cũng thế à?

- Hẳn rồi!

Thiên Ly nhích người, thu lại máy MP3 bỏ vào túi, chừa chỗ kế bên cho cô bạn nằm cùng dù khá ngại. Veronika rất thích huyên thuyên những chuyện liên quan đến “ chữ S ” và thường thoải mái đề cập tới mấy thứ trần trụi như phim nóng, tạp chí người lớn… Thiên Ly chính thức khiếp luôn Veronika kể từ lần nàng ta hồn nhiên nhận xét “ Eo ơi, ngực cậu bé quá Lilly! ”.

- Cái anh Jay đó dáng dấp ngon lành ghê. Lên giường vật nhau thích phải biết! - Veronika cười hi hi như bé nai tơ, thơ ngây có hạn, man rợ có thừa.

Cơn choáng váng bỗng đổ ụp khiến Thiên Ly khiếp vía. Da sởn lạnh, tim chết đứng. Sợ còn hơn lúc xem phim kinh dị tới đoạn tên sát nhân dùng rìu bổ đôi đầu con mồi. Tách người khỏi yêu nữ đen tối một chút, Thiên Ly đưa tay che ngang mắt lảng tránh. Hãi thật!

- Cậu có số điện thoại Jay không? Tớ muốn thử! - Veronika lại hi hi cười.

- Tớ không có!

Tự miệng Thiên Ly bật ra lời nói dối trước khi não bộ kịp chỉ huy.Rồi khi thiếp đi giữa hương cây cỏ thơm lành và những ngọn gió hiu hiu, cô nhóc vẫn chưa xác định nổi lý do mình đáp vậy. Vì không muốn Veronika lọt vào tay kẻ săn gái lão luyện hay ngược lại, sợ Jay bị kẻ hám trai lâu năm thịt mất?

Thôi, khỏi tốn công vặn óc băn khoăn. Tóm lại là đằng nào nàng cũng chả ưng nên mới liếm môi ra lời lừa gạt nhanh như chớp thế kia.

***

Sân bóng rộng rãi nằm giữa lòng Công Viên Rừng vang đầy những âm thanh mạnh mẽ. Tiếng mũi giày phanh kít trên sàn cùng tiếng dập bóng chan chát hòa thẳng vào nắng. Mỗi lần vật thể màu cam chui tọt qua lưới, những cái đập tay ăn mừng lại ngạo nghễ phát ra.

Bỗng … bóng rớt bịch, lăn một đường dài trên sân trong giây phút lơ đãng của tất cả. Mọi sự chú ý đều đã đổ dồn về phía cô bé tóc đen vừa cuống cuồng lao vào sân. 

Theo sát bộ dạng hớt hơ hớt hải ấy là cô nàng tóc nâu đang cố vươn tay, đòi túm áo người trước. Dáng vẻ gian manh hệt mụ phù thủy trong cổ tích, chuyên cưỡi chỗi truy lùng những bé ngoan.

Cuộc rượt đuổi khó hiểu chỉ chấm dứt khi thầy Filip huýt còi vang sân. Thầy khoát tay ra hiệu cho lớp tiếp tục chuyền bóng rồi lôi hai cô nhóc ra góc riêng, vứt lại sau những ánh mắt hiếu kỳ.

- Nào hai quý cô, giải thích chút chứ?

Mắt đen liếc mắt nâu, làn da ửng hồng đầy ngượng nghịu . Mắt nâu ngó mắt đen, che miệng khì khì. Chẳng mắt nào chịu hứng tia nhìn nghiêm nghị từ … đôi mắt hình viên đạn.

- Veronika! Em nói trước đi! - Thầy Filip chọn đối tượng dễ cạy miệng hơn. Cuốn sổ lớp trong tay tỏa ra thứ sức ép đáng gờm.

Veronika gạt vội những lọn tóc quăn bướng bỉnh đậu trươác trán, ưm a vài từ lí nhí nơi cổ họng nhưng rốt cuộc là chẳng chịu trình bày gì sất. Thái độ bất hợp tác này cũng được Thiên Ly bộc lộ rõ qua cái mím chặt lỳ lợm từ cánh môi xinh xinh. Những ngón tay bé xíu nửa vặn vẹo nửa đan lồng vào nhau. Bối rối.

- Không ai chịu nói chứ gì? - Thầy Filip nghiêm mặt, tay bấm sẵn đầu bút.

- Thì là như này thầy này, hồi nãy em … - Đang kể dở, Veronika chợt tắt tiếng. Cái nhéo lưng đau điếng đã buộc cô nàng phải nuốt gọn vào bụng phần chuyện dang dở còn lại. Ngón trỏ búng sang người bạn nhỏ, tỏ ý nhượng lại quyền ngôn luận.

Thiên Ly tặng lại nàng chiếc lườm nhọn hoắt.

- Chuyện tế nhị con gái, khó nói lắm thầy! Em hy vọng thầy không truy tố lý do, cứ ghi hai đứa em gây mất trật tự trong tiết học được không ạ? - Thiên Ly moi hết can đảm mới nói được trôi chảy nhưng giọng vẫn run, những đầu ngón chân đã co rúm trong căng thẳng. Cô thương lượng với thầy bỏ qua khâu tìm hiểu nguyên do thì chả khác nào thỏ con nhắn sói đừng ăn thịt nó. Rủi ro chất chồng!

Thầy Filip quét tia nhìn dò xét khắp hai gương mặt sáng sủa, thoáng đắn đo thoáng nghĩ suy tý chút rồi tặc lưỡi:

- Thôi được rồi! Tội cũng không lớn. Cho qua lần này! Giờ về lớp đi thôi.

Sợ thầy đổi ý, Veronika tếch ngay tắp lự còn cô bạn tóc đen thì nấn ná ở lại, dời tầm mắt ra sân như đang mải theo dõi trận bóng. Cô đã guồng chân chạy bạt mạng để trốn móng vuốt yêu nữ thì có điên mới về theo nàng ta. 

Cảnh tượng ban nãy vừa vụt qua trí óc, Thiên Ly đã lại rét run. Khi cô đang mơ màng ngủ, bỗng có bàn tay nào đó đặt lên cạp quần. Choàng tỉnh thì điệu cười dã man của Veronika tiến ngay vào tai.

“ Lilly à, cậu đang mặc đồ lót kiểu gì? ”

Đến phát hoảng!

Bắt được tia nhìn lạ lùng đang găm trên người mình, Thiên Ly liền nặn ra nụ cười tươi tắn:

- Em muốn học chơi bóng rổ!

- À tốt! Vậy đứng đó xem đi. Cẩn thận bóng lạc.

- Hì, dạ. - Thiên Ly ngoan ngoãn thưa vâng, giả bộ chăm chú dõi theo quả bóng cam nhưng thực chất đang thầm bĩu môi chê bai môn thể thao này. Đã biết lưới thủng còn cố tung bóng vào làm quái gì. Xời! 

Thầy Filip trước lúc ra sân còn vứt lại một câu khiến Thiên Ly sần mặt cả buổi hôm đó.

- Bóng rổ là món ăn béo bở của chiều cao. Em chịu khó luyện tập nhé!

Ha, nực cười. Thầy cũng chẳng biết cái lưới kia đã bị khoét lỗ sao?! Hứ, cứ nói toẹt ra người Thiên Ly chỉ mỗi một mẩu. Hừ! 

Chân ngắn, sao phải xoắn?

Chap 16: Secret never to be told.

< Bí mật không bao giờ bật mí! >

Anh … yêu chết được điệu bộ em vừa rồi!

---

Rụt rè co tay thành nắm đấm lỏng lẻo, gõ vài cái nhẹ hều như chỉ đang khều khều cánh cửa có đính khung số kim loại. Thiên Ly hồi hộp chờ đợi trong cảm giác khó chịu như có đàn kiến bò ngay dưới chân. Lần đầu tiên cô một mình dấn thân tới khách sạn, lại chỉ để thăm trai. Gớm! Gớm chết được!

Tiếng bước chân vọng ra từ bên trong càng rõ, ý nghĩ bỏ chạy của Thiên Ly lại càng sắc nét thêm. Nhưng cửa đã kịp mở ra ngay khi cô nàng vừa xê xịch mũi giày chút đỉnh.

- À, đến rồi. - Jay cười một nét nhẹ tênh như chỉ nhếch môi, lười biếng lách người chừa lối đi - Vào đi! Vừa hay pizza mới tới.

- Không đâu, em tạt qua thăm anh lát thôi. Anh ổn chứ?

- Sao mà ổn? Đây còn mệt lắm đấy! - Jay nhăn nhăn, giọng nói nửa cáu kỉnh như trách móc, nửa tỉ tê như kể tội.

- Anh uống thuốc hạ sốt hay gì chưa?

- Thuốc nào mà uống?

- Từ qua đến giờ, anh không gọi ai nữa sao?

Chẳng thèm loanh quanh thêm, Jay chộp thẳng tay Thiên Ly kéo vào phòng, tiện thể đỡ lấy chiếc balô béo bự mà nàng đang túm chặt vì căng thẳng. Tích tắc sau, vật thể đầy sách vở ấy bị vứt xó bởi cú vung tay tùy tiện. Liền tiếp theo, cửa phòng đóng sầm ngay sau lưng Thiên Ly bởi cú đạp ít lực.

Đập ngay vào đôi mắt đen láy là mặt bàn kính dăng vài ba lọ thuốc, mấy chiếc nắp tròn lăn lốc kế bên. Cạnh đó, ly nước lọc đã vơi một nửa. Hộp băng mở bung. Sọt rác dưới gầm bàn đầy giấy lau lấm máu khô … Bê bối và tội nghiệp.

Cảm giác áy náy khiến Thiên Ly rùng mình, đầu tự vẽ ra cảnh tượng Jay chật vật xoay sở suốt đêm qua. Cuộc gọi của anh đến từ lúc 1 giờ sáng, hẳn là bí bách lắm mới nhờ vả tới Thiên Ly. Nhưng … Jana đâu? Ồ biết rồi, tính sĩ diện cao ngất ắt sẽ cấm tiệt Jay để bạn gái tận mắt thấy bản thân mình tàn tạ, đau ốm … do chó cắn.

- Sorry! Không nghĩ em đến nhanh thế, không kịp dọn! - Jay vơ chiếc áo khoác trên móc treo gần đó, tấp vội lên đống lộn xộn.

Thiên Ly tủm tỉm cười. Tinh ý chút là biết ngay Jay vừa ngủ dậy chưa được bao lâu, SMS cô gửi từ tận tiết đầu tiên nhưng tan học mới thấy anh nhắn trả. Tóc còn ướt, quần áo thể thao gọn ghẽ. Chắc Thiên Ly mò tới đúng lúc Jay vừa tắm xong.

- Em cười gì đấy? - Jay dừng cắt pizza, ánh mắt còn sắc hơn con dao đang cầm.

Tắt cười. Thiên Ly tảng lờ:

- Tay anh sao rồi? Máu còn chảy chứ?

- Hết rồi! Khỏi lo! - Jay cộc lốc đáp, cộc lốc mời mọc - Lại ngồi ăn.

Thiên Ly gật đầu, không mảy may từ chối. Đẹp đẽ gì mà cứ đứng giữa phòng như búp bê trưng lồng kính. Dù cô có mặt lúc này nói trắng ra là chẳng được tích sự gì nhưng đòi về liền thì quá trơ! Chính cô dặn Jay chiều nay cô hoàn toàn rảnh, có thể dẫn anh thăm thú vùng này nếu thích. Lúc lương tâm cắn rứt thì mạnh miệng thế kia, giờ thấy người ta c không sứt mẻ gì lại tỉnh bơ tếch đi thì … bị tống luôn vào trại thương điên chứ chẳng đùa.

Thoải mái nhận miếng bánh cắt sẵn Jay đưa cho, Thiên Ly hé miệng định cắn nhưng bỗng nhăn mặt khi liếc thấy mấy mẩu nấm lẫn trong nước sốt. Cô làm mặt phụng phịu, kéo kéo áo người kế bên:

- Jay, em chẳng thích nấm tẹo nào đâu!

Chất giọng nũng nịu vừa dứt, khoảng lặng lập tức bao trùm gian phòng rộng nhưng sự im ắng ấy chỉ vài giây sau đã bị cắt phăng bởi điệu cười tinh vi.

Liếc cô bé con đang đỏ mặt cúi đầu, Jay cố tình nhấn nhả chất giọng ma mãnh:

- Anh … yêu chết được điệu bộ em vừa rồi!

Thật thế! Nó ăn đứt hẳn những lần các gái áp vòng một tròn trĩnh vào người anh …

***

Vừa thấy bóng dáng quen thuộc loáng thoáng sau hàng rào gỗ, cô bé tóc đen liền lao vụt tới ôm chầm anh, dụi mặt vào dáng mảnh khảnh khóc òa.

Pink sửng sốt nhìn xuống hai bàn tay nhỏ nhắn đang ghì chặt áo mình, anh hoang mang vỗ nhè nhẹ đôi bờ vai run rẩy:

- Này Lilly, em sao thế?

Đáp lại Pink là tràng nấc nghẹn chật căng ấm ức. Những tiếng hức hức phát ra một thêm to rõ và dày đặc hơn.

- Bình tĩnh chút Lilly! Đừng khóc! Ôi trời ạ, em nín nào!

Vòng ôm ngang bướng của Thiên Ly buông lỏng dần trong tiếng an ủi dịu dàng tựa dòng suối thanh mát. Cô gái nhỏ ngước đầu nhìn Pink qua màn nước lung linh, môi bật ra từng âm tắc nghẹn:

- Anh ơi, em ghét toàn bộ lũ con trai!

- Ơ thế ghét luôn anh hả? Hay nghĩ anh không phải con trai? - Pink nửa đùa nửa thật, mắt nheo nheo như đang cười nhưng giấu sâu trong đôi đồng tử chỉ có tia âm u.

- Không, anh là ngoại lệ!

Tiếng Thiên Ly khẽ khàng phát ra như gió thoảng qua hư không nhưng lại rõ ràng tới mức Pink giật mình, bật ngay ra câu hỏi thẳng thắn:

- Anh đặc biệt với em thế sao?

Thiên Ly không đáp, chỉ lẳng lặng mỉm cười. Bí mật ấy, người con trai này sẽ mãi không thể biết.

Chap 17: Sexy men perfumes.

< Nước hoa nam quyến rũ. >

Anh phải đi, tìm nơi chứa anh Lilly à!

---

Ủ tay quanh cốc nước cam mát lạnh, Thiên Ly chậm rãi nhấp từng ngụm ngon ngọt, nơi khoé mắt còn vương giọt khóc trong suốt. Cô chăm chú dõi theo Pink đang gói ghém vào chiếc va li to kềnh, bóng lưng cô đơn xoay về phía cô. Thi thoảng, anh buông tiếng thở dài khe khẽ.

- Hay là thôi, anh đừng đi nữa! - Thiên Ly không ngừng khuấy thìa vào thứ chất lỏng màu cam, vờ như chỉ đang hỏi vu vơ nhưng thực chất, cô đã muốn hét lên như thế rất nhiều lần rồi.

Không thích Pink đi! Không thích một chút nào hết!

Tới Ostrava, rồi ai sẽ lăng xăng ghé tới lui qua thăm Pink như Thiên Ly? Rồi ai sẽ tỉ tê kể anh nghe đủ thứ chuyện tủn mủn hay tìm đủ cách cắt xén khoảng riêng tư để anh không một mình u sầu? Rồi ai sẽ thay Thiên Ly lườm nguýt những kẻ dám nhìn Pink bằng ánh mắt quái lạ? Rồi ai? Ai sẽ như Thiên Ly, cất thật kĩ Pink vào góc tim …

Với Thiên Ly, Pink đã rất biệt đặc biệt ngay kể từ lần đầu chạm mặt. Cô luôn muốn đuổi sạch bóng ma cô độc vây quanh anh, hất văng hết thảy những lạc lõng-hoang hoải-trống trải khỏi mọi tế bào cảm xúc của anh. Giới tính đã như bức vách ngăn chắn giữa Pink và cả cộng đồng. Anh bơ vơ, luôn bơ vơ, cứ thích thu mình trong góc trời riêng. Và Thiên Ly lại rất kiên nhẫn lôi anh ra giữa khoảng trời bao la.

Pink kéo khóa va li, giọng mờ đục tựa làn hơi tràn về từ nơi quanh năm phủ kín sương mù:

- Anh phải đi, tìm nơi chứa anh Lilly à!

- Đây thì sao Pink? Nhà anh, nơi anh lớn lên, và còn em nữa mà. - Giọng Thiên Ly nghẹn dần, chóp mũi hơi đỏ lên. Cô biết, Pink sẽ chẳng thay đổi quyết định dù có níu chân anh cỡ nào. Thiên Ly nhỏ bé quá, không thể ôm trọn con người đơn độc này.

Ostrava rồi cũng như vương quốc Mĩ hùng mạnh kia, sẽ vẫn chưa phải điểm dừng của Pink. Anh sẽ còn phiêu, phiêu mãi và chỉ ngừng khi tìm được chốn vùi thân thích hợp. Nơi ấy có thể trao anh những mẩu ấm áp, những khối yêu thương giữa người và người. Nơi ấy, anh được sống. Nơi ấy, anh rũ bỏ được cảm giác bị cộng đồng xa lánh. Nhưng liệu nơi ấy có tồn tại? Không biết. Cứ đi đã.

- Anh đã hứa sẽ thăm em thường xuyên. Nhất định đấy! - Pink liếm nhanh đầu ngón tay trỏ.

Điệu thề thốt ấy khiến cô gái nhỏ phì cười, nhưng chẳng mấy chốc đã lại bí xị, liếc Pink vài cái dài thượt. Miệng Thiên Ly ngậm chiếc thìa nhỏ như đứa con nít biếng ăn, hàng lông mày thanh mảnh cau chặt, nghĩ ngợi gì đó. Sau một lát đăm chiêu, cô nàng bỗng reo to:

- A a, năm sau chuyển cấp, em sẽ lên Ostrava học! 

- Chắc gì năm sau anh còn ở đó! - Pink thẳng thắn.

Kế hoạch cao siêu vừa vẽ ra đã bị dậm bẹp dí khiến Thiên Ly tức điên, dằn mạnh ly nước xuống bàn rồi hậm hực xắn tay áo. Lao tới sát Pink, cô nàng bặm môi giao giá:

- Anh đi đâu thì đi, nhưng tuyệt đối không được đi quá xa em!

Lướt qua đáy mắt nâu sẫm tia mờ mịt, Pink gật đầu đúng một nhịp gượng gạo.

- Theo anh vui gì nào?

Thiên Ly không đáp, chỉ hừ hừ.

Chợt nét mặt Pink trở nên là lạ khi làn hương thoang thoảng trên người bé em tóc đen lan nhẹ vào cánh mũi. Là mùi nước hoa nam tính, phô bày đủ sự tự do, sành điệu, mạnh mẽ và phóng khoáng. Chất hương quyến rũ này gợi Pink liên tưởng ngay đến một người rất thân, rất quen. 

Mối nghi hoặc to lớn dấy lên trong Pink nhưng anh giấu tiệt nó. Dù tò mò vẫn không mảy may thắc mắc mùi hương kỳ lạ lảng vảng quanh Thiên Ly và cả vụ cô khóc lóc lúc chiều. Anh hiểu rõ nhóc này, nếu muốn chia sẻ, cô sẽ tự thủ thỉ, còn một khi đã giấu thì đầu gấu cũng chả cạy miệng nổi.

Chap 17: (2)

---

Kim đồng hồ nhích qua số 12, những tích tắc đầu tiên của ngày mới lẳng lặng lùa nhau đi. Khung trời im ắng ngoài kia, sắc đêm đổ lênh láng, nuốt chửng mọi vật vào chiếc bụng đen khổng lồ. Mây, từng mảng dày đặc xếp quanh mảnh trăng lưỡi liềm. Giữa nền trời rộng thênh thang, rải rác vài ngôi sao bé xíu. Mai, sẽ lại mưa. 

Thiên Ly cuộn tròn thân trong tấm chăn thơm nồng hương nước xả, trằn trọc mãi vẫn không khép nổi đôi mắt tháo láo. Đầu óc tỉnh táo như thểchủ nhân nó vừa nốc cạn cốc cà phê đen đặc. Nhưng tất nhiên không phải, Thiên Ly rất kị mấy thứ đồ gây tổn hại tới làn da trắng mịn không tì vết mà cô may mắn sở hữu từ bé. 

Ngang với thức uống lắm caffein kia, thứ cấm cản giấc ngủ mò tới Thiên Ly kể từ lúc cô bò lên giường đến giờ là hỗn hợp của nhiều khối cảm xúc xám xịt: bực tức, ức chế, hậm hực và … xấu hổ.

Dù đã cố vứt quách hình ảnh kia đi nhưng tâm trí Thiên Ly lại cứ lì lợm lội ngược về cảnh tượng chiều nay. Dưới mái hiên, tí tách mưa, cả người Thiên Ly rơi trọn trong vòng ôm thật chặt. Không cách gì bứt ra! Càng vùng vẫy, càng bị đôi tay ấy siết mạnh. Càng cựa quậy, càng bị con người kia ép sát. Rồi khi lưng chạm hẳn vào vách tường, hơi thở nam tính vội vướng vít quanh cổ Thiên Ly. Làn môi nào đó chậm rãi phủ xuống …

Thiên Ly không rõ cô đã giáng cả thảy bao nhiêu cái bạt tai nhưng lúc chạy vụt đi, kịp thấy má kẻ đáng chết đó hằn rõ dấu tay bỏng rát. Môi hắn rỉ máu tươi. Còn quá nhẹ!

Di động bỗng rung, uđńn Ly đang dùng trí tưởng tượng cao xa để tự vẽ ra chiếc xe tải to ơi là to … chẹt chết tên Jay giữa đường. Cô miễn cưỡng luồn tay dưới gối, mò mẫm tìm vật vừa rung mình. Trên màn hình cảm ứng sáng loáng, chiếc phong bì dán kín nằm chiễm chệ.

“ Em không đau tay chứ? ”

Thiên Ly chỉ mất đúng một giây để ngốn xong dòng tin ngắn tũn, nhưng lại tốn hơn một tiếng đồng hồ lăn lộn trên giường, vì bất-lực-với-cơn-tức. Đồ dị hợm! Bị đâm còn mở miệng hỏi thăm người cầm dao?!

Chiếc xe tải to ơi là to lúc nãy, Thiên Ly xin phép thu về kẻo em nó móp mũi, bể bánh. Đối với kẻ đứt dây thần kinh xấu hổ kia, phải vẽ ra hàng trăm hàng ngàn yêu nữ tóc nâu đang cười hi hi mới trị nổi.

Hừm … sao lại không nhỉ?

Vụt lên một tia tinh quái trên gương mặt trắng hồng, Thiên Ly chồm người với lấy chiếc điện thoại đang chỏng chơ nơi cuối giường sau cú ném giận cá chém thớt vào một tiếng trước. Tay nàng bắt đầu ấn nhấn lia lịa, bắn thẳng sang máy cô bạn đáng sợ số của Jay rồi nhân tiện đổi luôn tên hắn trong danh bạ thành MD, tức Mặt Dày. 

Ít ra, những hành động trả thù vặt vãnh này cống nạp cho Thiên Ly chút hả hê để cô bé con chịu ngoan giấc tới sáng.

CHAP 18: Perpetrator of bite

< Thủ phạm của vết cắn >

So với độ ma mãnh của anh, chút tinh ranh từ Thiên Ly chỉ được cho là đáng yêu.

----

Kê tay trên lan can lộng gió, chàng trai hơi nghiêng đầu, thả mặc ánh mắt rơi tuột xuống làn đường đêm vắng vẻ. Thi thoảng, vài chiếc xe lao sượt qua cột đèn ngay trước cửa khách sạn, để lại vệt âm thanh chớp nhoáng. Loáng thoáng chiếc bóng xiêu vẹo của một gã say vất vưởng đi trên vỉa hè, chân nọ xọ chân kia, hát hò ầm ĩ gì. Và vô tình, gã đã phá hỏng thú vui ngắm cảnh đêm của thanh niên trẻ. 

Chậm rãi rời ban công thoáng đãng, sải bước về lại không gian vắng lặng như tờ, Jay tùy ý buông thân xuống sofa. Nhắm hờ mắt nhưng chẳng ngủ, còn bận gieo mình trong lãng đãng dư âm của buổi đi chơi chiều nay. 

Khá trái ngược, Jay là người dẫn đường. Anh dắt bé đồng hương tới tận nơi bắt nguồn vụ chó cắn, và cô ấy đã bụm miệng ngạc nhiên khi thấy ngôi nhà có khoảng vườn cây trái tốt tươi. 

“ Nhà bà Hangca đây mà! ” 

Cô ấy kể anh nghe về mối quan hệ thân quen giữa gia đình và bà Hangca với gương mặt rất đỗi hớn hở. Bố Thiên Ly lúc còn là cậu sinh viên mới chân ướt chân ráo sang đây, đã nhận bà làm mẹ nuôi. Hiện tại bà rất ít khi ở nhà vì còn bận lui tới bệnh viện thăm chồng và con trai mới gặp tai nạn tháng trước.

“ Tội nghiệp Huk. Nó phải thui thủi một mình suốt! ”

Tới lượt cô nhóc ấy lôi tuột anh đến chiếc lồng sắt rộng, có sàn lót và mái che đàng hoàng. Bên trong, một khối lông dày cộm đang cuộn tròn bên tô thức ăn dành riêng cho động vật.

Huk, là chính nó, em cún đã cắm phập bộ răng sắc vào Jay khi anh đòi ve vuốt nó cho thỏa tình yêu chó mèo. Hôm ấy lúc tới nhà bạn, anh tình cờ ngang qua đây. Vốn dĩ chỉ định chiều thị giác, nán lại ngắm giống chó Bécgiê Đức đẹp và mạnh mẽ tý chút rồi đi. Nhưng mắt Huk buồn thiu, tiu nghỉu đi quanh chuồng. Cửa ngoài lại không khóa … rõ ràng là đang dụ người ta vào!

- À à, hóa ra Huk nhà em tấn công anh! - Cô nhóc cười thẳng vào mặt anh, hỉ hả vô cùng. Lại còn nói bóng nói gió - Huk ấy, nó tinh lắm nhé! Ai mà trông đáng nghi là Huk nhà em đợp ngay!

- Không sao! Huk tấn công anh thì đã có cô chủ của nó tận tình chăm sóc anh rồi! - Jay búng về phía Thiên Ly cái nháy mắt đắc thắng gấp bội. So với độ ma mãnh của anh, chút tinh ranh từ Thiên Ly chỉ được cho là đáng yêu.

Cô nhóc ấy lại nguýt, lại lườm rồi kêu anh xê ra để thả Huk sưởi nắng. Anh gan lì, vẫn muốn gần gũi em Bécgiê đẹp cân đối nhưng hễ chạm phải mắt anh, Huk lại hung dữ gầm gừ, trưng ra hai chiếc răng nanh sắc lẻm dưới mép môi. Tai vểnh cao, cặp mắt hổ phách long sọc như sắp lao vào xơi tái kẻ lạ. Cuối cùng vì dáng vẻ lo sợ của Thiên Ly, Jay đành tự giác leo lên cây táo, ngồi vắt vẻo trên thân cành vững chắc nhất, lặng lẽ ghim chặt tầm mắt vào cô nhóc ấy.

Làn tóc đen óng được cột túm trong chiếc dây thun đơn giản, vắt hờ qua vai, đôi lúc tung lên theo gió khi đôi chân nhỏ chạy nhảy trên thảm cỏ mướt xanh. Nét cười trên môi thật lung linh giữa ngàn tinh thể nắng. Cô ấy, thuần khiết, xinh yêu tựa một bông bách hợp thuần khiết, kiêu hãnh khoe từng cánh trắng tinh khôi dưới vạt nắng óng vàng. Như đang thách tất thảy những kẻ có máu chinh phục.

- Hey! Anh ngủ đấy à?

Jay lười biếng hé mi, tia nhìn ngái ngủ rải xuống Thiên Ly đang đứng ngay dưới gốc cây, hai tay chống hông, mắt nheo lại vì nắng. Mồ hôi vương lấm tấm trên trán sau cuộc vờn đùa cùng thú cưng. Chếch sau lưng Thiên Ly, chú chó Huk to xác thiu thiu ngủ trong tổ ấm quen thuộc. Lưỡi thi thoảng liếm quanh mõm, ra vẻ rất khoái chí khi bắt nạt được cô chủ chân ngắn.

- Về thôi nhỉ? - Jay quậy cựa tấm lưng nhức mỏi.

- Ấy, khoan! Hái giúp em vài quả táo đi đã!

- Xanh lè! Ăn làm gì?

- Kệ, em thích! - Cô ấy gạt ngang - Táo này như táo Việt ấy, gặm sướng hơn táo cửa hàng nhiều í! 

Jay khinh khỉnh xời một tiếng, chả thèm bỏ lời Thiên Ly vào tai nhưng vẫn đưa tay tóm giật vài quả ném xuống. Chiều lòng tiểu thư tham ăn chút chả sao, nếu không lỡ cô ấy lại làm nũng như trưa nay thì anh chỉ có đường vặt trọc cây táo.

Anh biết tỏng Thiên Ly lúc ấy chỉ buột miệng, nhưng điệu bộ kia vẫn là yêu chết được!

Ngay khi Jay vừa nhảy phóc khỏi cây, mây đen bỗng kéo tới che ngang nền trời trong xanh. Cơn mưa bất ngờ đổ ụp xuống, ôm trọn khu vườn trong màn nước dày hạt.

Jay kéo Thiên Ly lao vụt tới hiên nhà, kịp trú mình khỏi thứ chất lỏng bất thình lình rơi rớt từ trên cao. 

Rồi sau đó … Thiên Ly so vai, anh chỉ định ôm chút cho đỡ lạnh. Trong sáng, dù không hoàn toàn. Và lúc anh tiến sát như thế, cũng chỉ định gài lại sợi dây chuyền đã bị bung ra trên chiếc cổ trắng ngần. 

Nào đâu ăn tát!

CHƯƠNG 18: Rain man. 

< Người mưa. >

Khóc trong mưa là cái khóc đã đời nhất, cóc cần sợ một ai biết dù có tự do thả trôi nước mắt bao nhiêu.

-----

Sớm thứ bảy xấu xí. Bầu trời dăng đầy những tảng mây đen kịt, doạ trút mưa bất cứ lúc nào. Gió quật mạnh bạo, cuốn bụi đường bay tứ tung. Chim vỗ cánh theo đàn, xếp thành hình chữ V băng qua khoảng trời âm u. Phố xá ẩn mình trong màu ủ rũ.

Lúc Thiên Ly tới đồn cảnh sát, vợ chồng chú Vĩnh đang chật vật trao đổi với người trực cửa bằng vốn tiếng Séc hạn chế. Liếc thây cô, vợ chú Vĩnh liền cuống quít vẫy tay, ra hiệu cho cô mau lại gần rồi chỉ vào viên cảnh sát đang chau mày khó hiểu.

- Bé Ly đây rồi, cháu nói hộ cô chú đi!

Thiên Ly dịch nguyên lời chú Vĩnh nói qua điện thoại lúc sáng sớm. Cửa hàng chú vừa bị trộm đột nhập. Thực ra chú định nhờ bố mẹ Thiên Ly làm việc với bên công an nhưng hai người đang bị công việc níu lại ở tận Brno, phải tối mới về kịp. May thay có cô con gái thế chân!

Nghe Thiên Ly trình bày xong xuôi, một nhóm cảnh sát nhỏ được cử theo chú Vĩnh về cửa hàng xem xét. Còn Thiên Ly cùng vợ chú lên tầng trên, cung cấp lời khai chi tiết, rõ ràng hơn. Và CHI TIẾT, RÕ RÀNG tới mức hơn bốn tiếng dài đằng đẵng sau, Thiên Ly vẫn phải ngoan ngoãn ngồi im trên ghế, buồn chán nhìn vị cảnh sát đang tỉ mỉ gõ bàn phím, chép lời khai vào máy tính. Toàn những câu hỏi lặp đi và những câu trả lời lặp lại. Luẩn quẩn, quẩn quanh.

- Tên trộm này nếu chúng tôi tóm được, ít nhất hắn sẽ bị tống tù 3 năm! 

Sau câu chốt hùng hồn của đồn cảnh sát, Thiên Ly mới chính thức được phép ra về. Còn vợ chú Vĩnh trước đó đã xin phép rời đi vì vướng con nhỏ. 

Ra khỏi tòa nhà ngột ngạt, Thiên Ly thở mạnh ra một hơi, như thả bay tất thảy những căng thẳng và mệt mỏi dồn nén trong cơ thể. Hết cả buổi sáng phải ngồi căng mắt căng tai, phải hít thở bầu không khí sặc mùi hình sự, thể xác Thiên Ly đã sớm rệu rã như bị rút kiệt chất sống, chỉ muốn chiếc giường nào đó rớt ngay trước mặt để lăn đùng ra. Cô mệt mỏi nắn bóp thái dương, vỗ nhè nhẹ hai bên má hòng xốc lại tinh thần đang dần kiệt quệ. Mi mắt cô trĩu nặng. 

Dọc đường về nhà, Thiên Ly nghĩ vẩn vơ tới câu chuyện những vị cảnh sát kháo nhau. Chả là dạo gần đây, có một phụ nữ Digan thường hay tiếp cận những người đi đường một mình. Qua lời người dân thuật lại, bà ta mặc quần trắng, tay đeo đầy nhẫn vàng, miệng treo nụ cười gian xảo. Và chỉ sau vài ba câu trò chuyện hoặc cái chạm tay bất kì, nạn nhân sẽ mất tiền mà không hề hay biết. Cứ như bị thôi miên bởi mụ phù thủy. 

- Cô bé ơi, bến xe bus ở đâu cháu biết không? 

Tim Thiên Ly nhảy tưng một nhịp, bờ vai như đông cứng dưới bàn tay nhăn nheo, mỗi ngón đều … được lồng một chiếc nhẫn vàng. Thiên Ly vội rụt vai, quay phắt mình, bắn thẳng tia nhìn hoang mang vào người phụ nữ Digan đã đứng sau cô từ lúc nào. Dáng bà ta nhỏ thó trong bộ đồ cũ kĩ, mép quần trắng lấm đất nâu. Hốc mắt bà ta trũng sâu, làm nổi bật đôi ngươi lồi đáng sợ. Da mặt nhăn nheo, trổ đầy đồi mồi. Tiếng bước chân bà ta … chưa hề lọt vào tai Thiên Ly.

- Xin lỗi, tôi không biết. Bà thử hỏi ai đó khác xem ạ! - Thiên Ly chối vội chối vàng, giọng hơi run. Cô biết chính xác, đây đích thị là người phụ nữ mà mới ít phút trước, dòng suy nghĩ của Thiên Ly vừa hướng tới.

- Không sao. Vậy cháu muốn xem bói không? - Bà ta liếc túi xách Thiên Ly. Cái liếc xảo trá vụt qua rất nhanh, hệt như tia chớp loé lên nơi chân trời. 

- Tôi không có thời gian. Tôi phải đi rồi!

Thiên Ly từ chối thẳng thừng, kiếm cớ bứt nhanh khỏi cuộc chạm mặt mang mùi vị nguy hiểm. Cô cắm cúi bước thật nhanh, không ngoảnh đầu. Được một đoạn, từ phía sau chợt vọng tới tràng cười quái đản. Nhỏ dần, thưa dần rồi tắt hẳn. Chỉ còn nỗi bất an mơ hồ khuếch tán trong không gian.

Ngồi trên giường, Thiên Ly hoảng hốt lục tung túi xách. Mọi thứ vẫn còn nguyên … trừ ví tiền.

***

- Tại sao lúc gặp bà ta, cháu không báo liền với chúng tôi?

- Cháu không chắc đó là bà ta! 

- Thấy đáng nghi cũng nên báo chứ? Cháu chưa đi xa đồn cảnh sát là bao mà? Nếu cháu báo liền khi ấy, việc tìm kiếm bà ta sẽ dễ dàng hơn!

Thở hắt một tiếng tỏ rõ sự mất kiên nhẫn, Thiên Ly im lặng vài giây nhìn thẳng vào mắt người đối diện, cũng chính là viên cảnh sát tra khảo cô suốt cả sáng nay và đang tiếp tục cắt xén gần hết buổi chiều của cô. Bao nhiêu việc dở dang thì không thể đụng tới, thẻ cư trú thì đi tong theo chiếc ví tiền, thế mà phải chết dí ở đây nghe vặn vẹo!

Máu dưới da Thiên Ly sục sôi, cô gần như gắt lên:

- Cháu đã bảo cháu không chắc là bà ta cơ mà! Và lại cháu làm gì có thời gian! Cháu đã ở đây từ sớm rồi, bạn cháu còn ở bệnh viện chưa tới thăm được kìa, chó nhà cháu cũng chưa được cho ăn. Cháu còn bỏ lỡ cả buổi học đàn nữa. Các chú làm ơn nhanh gọn chút, hoặc để khi khác cháu tới. Thật không chịu nổi nữa!

Mấy viên cảnh sát trong phòng ngạc nhiên nhìn nhau, không nghĩ một đứa mặt mũi non choẹt lại lớn giọng như thế.

- Người Việt Nam phải điềm tĩnh chứ? Hơn nữa con gái rất hiền lành, thùy mị mà nhỉ? - Một ai đó cố tình chêm chất giọng vui đùa vào bầu không khí ngột ngạt.

Ba giờ chiều, mưa tuôn xối xả. Từng hạt nặng trịch đua nhau phi thân xuống mặt đường. Rơi phịch, vỡ tan rồi bắn ra thành nhiều tia nước lỏng trong suốt. Trên vỉa hè vắng tanh, Thiên Ly lầm lũi lê tấm thân ướt nhẹp dưới mưa, hòng ngụy trang cho những giọt khóc nóng hổi đang bung trào khỏi tuyến lệ. Khóc trong mưa là cái khóc đã đời nhất, cóc cần sợ một ai biết dù có tự do thả trôi nước mắt bao nhiêu. Nhưng không ai biết, là đồng nghĩa với việc sẽ phải tự nín, tự lau mặt một mình. Đấy chẳng phải cái khóc cô đơn nhất à? Vậy, khóc trong mưa là cái khóc cô đơn đã đời.

Chính thế! Cô đơn đã đời!

Thiên Ly tủi thân, cảm giác mình giống hệt đứa con ghẻ bị cho ra rìa hay em mèo hoang bị hắt hủi. Hoàn toàn nằm ngoài sự quan tâm của tất cả. Lúc cô vật vờ, thất thểu và tội nghiệp như vậy, bố mẹ lại bận rộn đến mức chẳng thèm nghe máy. Người lớn lạ thật, luôn cuốn theo công việc là vì gia đình nhưng tổ ấm đâu thể trọn vẹn, một khi con ma công việc luôn lù lù thò ra và lấn át? Thường ngày, Thiên Ly hay tự nhủ “ bố mẹ còn bận giúp đỡ đồng hương, mình lớn rồi, tự lập đâu sao ”. Nhưng đang lúc bơ vơ thế này, Thiên Ly chỉ có thể kể tội và trách móc cho hả dạ. 

Lang thang dưới mưa cho tới khi đôi giày vải ướt đẫm, mười đầu ngón chân co quắp trong lớp tất hè dính bết, tê buốt đến nỗi mỗi cú nhấc chân đều không mang lại cảm giác, Thiên Ly mới chịu tạt qua khoảng thềm trước siêu thị nhỏ, quăng mình lên bậc tam cấp lạnh ngắt. Đầu óc mông lung, mắt vô thức cuốn theo dòng xe cộ dần mất hút nơi cuối đường, vứt lại vệt nước toé tung.

Một chiếc ô lớn bỗng treo trên đỉnh đầu Thiên Ly, phủ trọn lên cơ thể bé nhỏ đang run rẩy. Dáng người cao lớn chắn ngang tầm nhìn vô hồn, chàng trai nhếch môi, vẽ thành nét cười ấm. Anh lẳng lặng chìa tay ra trước đôi mắt đỏ hoe, khẽ buông từng thanh âm nhẹ nhàng tựa cánh hoa rơi lượn giữa không trung nhưng lại thật quyết đoán:

- Theo anh về!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #meo