Chap 42:

Chiếc máy bay tư nhân từ từ hạ cánh xuống sân bay, người đàn ông trung niên vừa bước ra thì "Cạch" một tiếng. 6 khẩu súng được lên đạn chĩa thẳng vào đầu ông ta, sáu người áo đen lạnh lùng mà dứt khoát, cứ đứng im chĩa súng vào ông ta cho đến khi một người đàn ông bước lên trước.
Vương Nhất Bác nhìn người đàn ông trung niên trước mắt mà cười lạnh "Chào mừng ông trở về quê hương, Tiêu Kiếm Dân!" Tiêu Kiếm Dân không biểu hiện gì nhiều, ông chỉ khẽ cười "Cách chào đón của cậu hơi độc đáo đó!"
- Ông quá khen! - Vương Nhất Bác nhếch môi cười rồi quay người đi - Giờ thì chúng ta nên tìm chỗ nào hàn huyên đi nhỉ? Giữa ông và tôi có rất nhiều chuyện cần phải nói đó!
- Được thôi, vì đó cũng là lí do tôi trở về.... - Tiêu Kiếm Dân
- Không biết nên khen ông dũng cảm hay ngu ngốc đây nhỉ? Tự nộp mạng sao?
- Tôi có thể không trả lời câu hỏi này được chứ!? Nếu cậu không muốn mất thời gian thì tôi nghĩ chúng ta nên đi thôi.
Cậu hừ lạnh bước đi trước, theo sau là bốn người áo đen và Tiêu Kiếm Dân bị hai người áo đen đi sát theo giám sát. Một màn giơ súng vừa rồi không ai thấy vì sân bay này đã bị Vương thị niêm ngoặt trong hôm nay. Sự vắng vẻ này có lẽ là một cách rất xứng đáng để chào đón ông trở về quê hương này. Tiêu Kiếm Dân thầm tự giễu, dù có chết thì cũng phải chết trên quê hương của mình.
******************************
Lúc này tại biệt thự Vương gia
Tiêu Chiến sau khi tưới nước xong cho vườn hoa thì ngồi xuống ghế đá gần đó nghỉ ngơi. Trời hôm nay thật sự rất đẹp, sáng sớm khi tỉnh dậy thì anh đã muốn chạy ra ngoài vườn ngay rồi. Nắng vàng ấm áp, trời xanh mát mẻ, những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua và tiếng chim kêu ríu rít. Thật quá là tuyệt vời!
"Tiểu Tiêu, bác pha cho cháu cốc nước cam nè! Uống đi cho đỡ mệt" bà quản gia bước đến chỗ anh, trên tay là một ly nước cam thơm mát. Tiêu Chiến mỉm cười nhận lấy "Cháu cảm ơn bác ạ!" bà quản gia ngồi xuống ghế đối diện anh, nhìn xung quanh một lượt mà nói "Từ khi có cháu, khu vườn này mới thật sự tràn đầy sức sống"
- Bác nói quá rồi! Cháu cũng chỉ là thích chăm sóc chúng thôi! - Anh cười.
- Nhưng không thể phủ nhận điều đó được, đúng không? - Bà quản gia nháy mắt.
Anh chỉ cười mà không nói gì, im lặng một lúc anh mới lên tiếng hỏi "Nhất Bác.... em ấy đi đâu rồi hả bác?",
- Thiếu gia quả thực rất bận rộn nên ta cũng không rõ lịch trình của cậu ấy như thế nào!
- Vậy sao ạ....
- Cháu đừng nghĩ nhiều! Chỉ cần có cháu ở đây thì cho dù có đi đâu xa thì chắc chắn thiếu gia sẽ trở về thôi.
- Nếu được vậy thì tốt quá rồi....cháu không trông mong gì nhiều....chỉ cần em ấy đừng biến mất là được - Anh cúi đầu khẽ nói.
- Tiểu Tiêu.... - Bà quản gia đưa tay xoa đầu anh - Thiếu gia sẽ không như vậy! Tin ta được chứ!?
- Vâng....
Bỗng một giọng nói nam tính đầy phấn khởi vang lên từ xa "Hai người xinh đẹp nhất của Vương gia đều ở đây sao?" khiến anh giật mình còn bà quản gia thì lắc đầu thở dài ngao ngán.
Lưu Hải Khoan một thân áo sơ mi trắng, quần âu đen, giày da đắt tiền nhanh nhẹn bước tới ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến. Anh có phần hoảng sợ mà ngồi lui sang cạnh, Hải Khoan thấy mà nhíu mày "Chiến ca, em có ăn anh đâu mà anh sợ em như vậy?" Tiêu Chiến đen mặt, tên này nói lời mà y như mấy vị công tử trăng hoa anh rất ghét.
- Lưu thiếu, cậu đừng trêu tiểu Tiêu như vậy chứ! Cẩn thận ta mách thiếu gia đó! - Bà quản gia nói.
- Bà quản gia à, bà không biết mối quan hệ thân thiết giữa cháu và Tiêu Chiến rồi, đến Nhất Bác còn không nói gì cơ mà - Hải Khoan bĩu môi.
Tiêu Chiến? Từ khi nào hắn ta và anh thân thiết đến nỗi gọi hẳn tên ra rồi?
- Cậu cứ nói thoải mái, ta không tin đâu! - Bà quản gia lườm hắn.
- Cháu không đáng tin như vậy sao? - Hải Khoan làm bộ buồn bã.
- Haizz....cháu đến đây tìm thiếu gia sao? Hiện giờ cậu ấy không có ở nhà.
- Cháu biết rồi, hôm nay cháu đến chơi với Tiêu Chiến và thăm bà luôn - Có thể nói là trông chừng anh thì đúng hơn.
- Ta có việc vào trước, hai đứa nói gì thì nói đi - Bà quản gia đứng dậy bước vào trong.
Đợi bóng dáng bà quản gia khuất dần, Tiêu Chiến mới nhíu mày quay sang Hải Khoan "Chơi với tôi? Cậu đùa đấy à? Tôi có thể hỏi là có việc gì không?" Lưu Hải Khoan nhếch môi cười "Việc gì là việc gì chứ!? Tôi không thể đến đây sao?"
- Vậy cậu cứ ngồi ngoài này đi! Tôi lên phòng! - Anh toan đứng dậy thì bị Hải Khoan nhanh tay kéo lại.
- Đừng giận chứ! Anh biết em hay bông đùa mà.
- Nhất Bác giao cho cậu việc trông chừng tôi sao? - Anh nghĩ gì nói nấy.
- Haha, anh nói gì vậy? Trông chừng anh thì có một đống người rồi, sao phải đến tay người bận rộn cao quý như em - Hải Khoan bật cười.
- Thế tôi có thể hỏi lí do cậu đến đây là gì không?
- Không.
- ....😒
- Hôm nay em rảnh rỗi nên muốn đi chơi nhưng mấy tên kia tên nào cũng bận rồi, em biết Vương gia còn có anh nên em mới đến, anh nỡ để em cô đơn một mình sao? - Hải Khoan cúi đầu.
- ....Thôi được rồi, cậu muốn làm gì thì làm nhưng đừng phiền nhiễu quá là được - Anh mím môi suy nghĩ rồi nói.
Hải Khoan mỉm cười, kế hoạch giữ chân bước một thành công. //Nhất Bác à, cậu phải xử nhanh gọn lẹ để tôi còn về với mấy em người mẫu đấy.//

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top