Chap 7
-...- Jungkook câm nín, cậu không biết phải phản ứng thế nào khi đối diện với anh.
- Em đã có người yêu rồi sao? Cậu học sinh ngồi cùng em vừa nãy chắc là...
- Si Yoon à... Em nghĩ chúng ta không có gì để nói với nhau nữa đâu...
- Kookie, có một điều em cần phải biết!
- Em không muốn nghe!
- Hãy nghe anh! Chúng ta cần ra chỗ khác nói chuyện!- Si Yoon vừa dứt lời đã thẳng thừng kéo tay Jungkook ra khỏi canteen, Taehyung vẫn đang mải thanh toán mà không hề hay biết gì.
Đến trước hành lang lầu A, Si Yoon mới thả Jungkook ra. Anh mạnh bạo đẩy cậu sát vào tường, Jungkook có hơi phản kháng.
- Kookie, nghe anh này! Chuyện 2 năm về trước là do hoàn toàn anh bị ép buộc, anh không cố ý chia tay với em đâu!
- Anh thôi đi!
Jungkook lạnh lùng. Cậu có chết cũng không thể quên được cái con người đã gây cho cậu biết bao tổn thương trong suốt 2 năm qua.
Anh là mối tình đầu của cậu, cả 2 đã từng trải qua những ngày tháng ngọt ngào và vô cùng hạnh phúc. Cậu rất yêu anh, tình yêu cậu dành cho anh luôn chân thật. Thế nhưng 5 tháng sau khi yêu nhau,vào một buổi chiều nắng nhạt, cậu gặp anh tại công viên, đi theo anh còn có một cô gái khác rất xinh đẹp. Anh chia tay cậu! Anh bảo anh đã chán cậu, cậu quá trẻ con, cứng đầu, và anh không phải là gay, anh thích phụ nữ. Tại cậu quá giống con gái lại khá xinh nên anh nhất thời động lòng, chứ anh không yêu cậu.
Kể từ ngày đó, cậu như người thực vật. Mối tình đầu đau khổ đó luôn ám ảnh cậu trong những cơn ác mộng. Thời gian qua đi, vết sẹo cũng đã mờ dần. Cậu quên đi được anh. Nhưng trớ trêu không khi mà hôm nay anh lại trở về, đòi giải thích này nọ.
- Nghe anh này! Gia đình anh lúc đó đã cho anh hứa hôn cùng tiểu thư nhà Choi. Anh lúc đó không biết phản kháng thế nào, nên đành nói dối em là anh yêu người khác. Em biết không, sau ngày chia tay anh đã phát điên lên vì nhớ em, anh thực lòng rất yêu em!- Si Yoon không kìm nén được mà ôm lấy Jungkook vào lòng.
Jungkook dẫy dụa, cậu cảm thấy rất khó chịu. Nước mắt đã nhạt nhoà khắp má
- Tại sao? Tại sao lại trở lại vào lúc này? Tại sao anh không trở lại sớm hơn lúc em đang trong cơn khủng hoảng 2 năm trước? Tại sao? Nói với em những lời này bây giờ còn ích gì? Em đã tự biết đứng dậy sau nỗi đau... có nghĩa là em không còn yêu anh! Hết rồi!
- Jungkook à, xin em! Hãy cho anh một cơ hội đi! Chuyện hứa hôn của anh đã được huỷ bỏ rồi, em hãy trở lại là của anh! Xin em, Jungkook !- Si Yoon ôm chặt khít Jungkoo hơn, nói khẽ vào tai cậu, tiện thể cắn vào vành tai một cái.
Jungkook lắc mạnh đầu, cố gắng dẫy dụa. Cậu không muốn dây dưa thêm một phút nào với Si Yoon nữa, càng đau khổ thêm thôi.
Taehyung sau khi thanh toán tiền xong thì quay qua đã không thấy bóng dáng con thỏ cứng đầu kia đâu. Hắn lập tức phóng về KTX, trong lòng thầm rủa cậu dám bỏ hắn về trước. Nào ngờ mới bước đến hành lang, hắn sững người.
Si yoon đã nhìn thấy Taehyung , trong đầu anh nảy ra một toan tính, anh liền khẽ cúi đầu vào tai Jungkook mà thì thầm
- Có lẽ...em đã quên anh thật! Vậy thì xin em... để anh ôm em như thế này một chút được không? Hãy xem như nó là cái ôm tạm biệt cho chúng ta!
Jungkook im lặng, ngừng dẫy dụa. Cậu khép đôi mắt lại, vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng của Si Yoon, sau cái ôm này, tất cả những kỉ niệm vui buồn của 2 người sẽ vĩnh viễn trôi đi, bị xoá nhoà trong kí ức.
....
- Khốn khiếp!!!! Jungkook , em dám làm trò đó với kẻ khác sao????- Taehyyung gầm lên phẫn nộ, ánh mắt tràn đầy lửa hận.
Jungkook nghe thấy thì mở mắt ra, kinh hãi nhìn Taehyung . Chết mất thôi! Taehyung đã hiểu lầm rồi! Cậu vội đẩy Si Yoon ra và chạy tới gần hắn
- Taehyung à, không như ngươi nghĩ đâu, nghe ta giải thích đi...
- Em im ngay! Tôi sẽ nói chuyện với em sau!- nói rồi Taehyung hùng hồn đi lại phía Si Yoon, túm lấy cổ áo anh và hạ một cước ngay mặt anh, trào cả máu mũi.
Jungkook hấp tấp nhào vào lôi Taehyung ra, cậu không muốn mọi chuyện loạn lên thêm
- Taehyung à, bình tĩnh đi, ngươi hiểu lầm rồi!
- Chính mắt tôi nhìn thấy em tự nguyện ôm hắn mà em còn chối à? Tiện nhân!
Taehyung trong lòng nóng rực lửa, hắn gào lên vào mặt cậu. Suýt chút nữa thôi là hắn đã vung tay tát vào mặt cậu.
Taehyung bỏ đi, Jungkook không thèm nhìn Si Yoon một chút mà bỏ chạy theo Taehyung
*End back*
- Si Yoon là người yêu cũ của ta, nhưng đã chia tay rồi! Cái ôm đó là để tạm biệt và chấm dứt tất cả! Ngươi hiểu không?- Jungkook long lanh nước mắt nhìn Taehyung
- Vớ vẩn! Cái đồ tiện nhân lăng loàn, mau cút khỏi mắt tôi ngay!!!- Taehyung trừng mắt ra lệnh.
Jungkook vẫn ngoan cố lắc đầu. Trong sâu thẳm trái tim cậu, cậu không hề muốn Taehyung hiểu lầm, càng không muốn rời xa hắn. Tại sao chứ? Cậu vốn rất ghét hắn mà, không lẽ cậu đã yêu cái đồ dâm tặc này rồi?
- Ngươi không chịu hiểu cho ta gì hết, ngươi đúng là kẻ mù quáng !
- Cút ngay đi!!!!!!!!! Hết rồi! Tôi và em chấm dứt!!!
Taehyung hất mạnh Jungkook , Jungkook do bị đẩy nên mất đà...một phát lao thẳng xuống cầu thang...
Taehyung đưa mắt nhìn thân thể Jungkook ở dưới cầu thang, Jungkook đang bất động, đầu chảy đầy máu...
Si Yoon là người đưa Jungkook vào bệnh viện. Sau 1 tiếng cấp cứu, bác sĩ trở ra với nét mặt hoang mang.
- Sao rồi bác sĩ? Jungkook ổn chứ?- Si Yoon lo lắng hỏi rõ tình hình.
- Tạm thời đã qua cơn nguy kịch!
Si yoon thở phào nhẹ nhõm. May quá, vậy là Jungkook không sao. Trong lòng anh như trút được gánh nặng.
- Tuy nhiên...- Bác sĩ ngập ngừng.
- Hả?
- Do đầu cậu ấy bị mất khá nhiều máu, chấn thương va đập mạnh ảnh hưởng nhiều đến não, nên có lẽ, trong thời gian sắp tới, cậu ấy sẽ bị mất trí nhớ tạm thời!
Gì cơ? Mất trí nhớ?
- Không thể nào! Sao có thể vậy chứ???- Si Yoon nổi nóng hét ầm lên, gân đỏ trong mắt nổi rõ mồn một.
- Xin lỗi! Chúng tôi đã cố hết sức có thể, nhưng do thể lực của Jungkook quá yếu, chúng tôi chỉ có thể đưa cậu ấy qua cơn nguy kịch, còn việc phục hồi trí nhớ là phải tuỳ vào cậu ấy!
Vị bác sĩ già nhăn trán thống khổ. Si Yoon nghiến chặt răng, Kim Taehyung , vì mày mà Kook ie phải chịu khổ, mày là thằng tồi, tao sẽ tính sổ với mày, mày ngàn lần cũng không xứng với Kook ie!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tại phòng bệnh, Jungkook vẫn chìm vào hôn mê.
***************
Si Yoon ngày nào cũng vào thăm Jungkook , sau khi kết thúc giờ học là lập tức anh phóng đến bệnh viện, vừa chăm nom con nai nhỏ vừa tranh thủ chép hộ bài vở cho cậu.
Jungkook đã tỉnh dậy, đúng như dự đoán, cậu đã mất đi trí nhớ, cậu không hề nhớ bất cứ chuyện gì vừa xảy ra. Hiện tại, trong Jungkook chỉ tồn tại cảm giác sợ hãi.
- Anh là ai? Sao cứ nhìn tôi hoài vậy??? Đừng có nhìn tôi, tôi sợ lắm!!! Hức hức!- Jungkook khóc nấc lên khi Si Yoon cứ nhìn cậu như thể cậu là một sinh vật lạ.
Si Yoon nhẹ nhàng ôm lấy Jungkook , xoa đầu cậu
- Đừng sợ! Anh là người yêu của em mà, anh luôn quan tâm và ở bên cạnh em, thế nên đừng sợ!
- Tôi và anh yêu nhau sao?
- Phải! Chúng ta yêu nhau! Người em yêu là anh, em biết chưa?
- Nhưng tôi không nhớ gì hết, tôi không nhớ!!!!! Aaaa, cái đầu của tôi, nhức quá!!!! Aaaa!- Jungkook vò đầu hét toáng lên.
- Không sao! Em không phải nhớ nữa! Em chỉ cần biết chúng ta yêu nhau, thế là đủ! Nào, nằm xuống ngủ đi! Anh sẽ đi mua cháo cho em!
Jungkook nghe vậy chỉ biết ngoan ngoãn nằm xuống, đầu óc vẫn còn mông lung về những gì người kia vừa nói. Có thật là anh với cậu yêu nhau không???
Được một lúc, Jungkook cũng dần chìm vào giấc ngủ. Si Yoon yên tâm rời khỏi bệnh viện.
Một tuần trôi qua, đều đặn hằng ngày Si Yoon luôn mang cháo vào cho Jungkook
Jungkook qua một tuần cũng đã quen dần với Si Yoon. Ít nhất cậu đã không còn cảm thấy sợ hãi khi đối diện với anh. Anh rất hài hước, lúc nào cũng tìm đủ trò chọc cho cậu cười. Kể ra nhiều lúc cậu đã phải ôm bụng cười ha hả vì anh. Thế nhưng cái cảm giác trong cậu đối với anh luôn ở giới hạn nhất định, chưa lúc nào trong kí ức của cậu hiện lên anh.
- Tôi muốn...về nhà! Đưa tôi về nhà đi!- Jungkook lắc lắc cánh tay của Si Yoon.
- Kook ie, em còn chưa hoàn toàn bình phục đâu! Đợi khi nào chấn thương của em ổn định thì anh sẽ đưa em về!
- Anh đưa tôi đi đâu?
- Về ktx của anh, ngôi nhà chung của chúng ta!
- Tôi với anh trước kia sống cùng nhau?
- Đúng vậy! Em cứ yên tâm ở bên anh, anh sẽ bảo vệ em khỏi thằng khốn đó, hắn đã suýt hại chết em!
- Ai cơ? Ai đã hại tôi?
- Kim Taehyung ! Hãy nhớ rõ tên hắn! Hắn đã tàn nhẫn đẩy em xuống cầu thang, em nên căm ghét hắn đi!- Si Yoon mặt bừng bừng lửa.
-...
Im lặng bao trùm...
****************
Trong khi đó, tại phòng Ktx số 7 lầu A
Taehyung đang nằm bẹp xuống giường, đầu óc trống rỗng.
Không có Jungkook ! Hắn cảm thấy mình như muốn phát điên. Một tuần qua, hắn sống trong trạng thái lạnh lẽo u tối, bài vở không thèm ngó ngàng. Hắn tự hỏi liệu mình có sai khi quay lưng với Jungkook không.
Cái con thỏ câu dẫn đó...đôi mắt to tròn long lanh, nụ cười thiên sứ, mái tóc mật ong cuốn hút, tất cả ùa về ám ảnh hắn.
Chẳng biết từ lúc nào hắn bắt đầu biết đau nhói. 17 năm trên đời, hắn ỷ danh thiếu gia vọng tộc, ăn chơi chác tán, chưa bao giờ cảm nhận được đau nhói trong lòng là gì. Thế mà giờ đây lại thành ra như thế, đau lắm, hắn thấy rất đau khi nhớ đến cảnh tượng Jungkook và Si Yoon ôm nhau ở hành lang.
Rốt cuộc thì hắn đã bị cái gì rồi? Jungkook là một chất nghiện sao? Hay là em đã bỏ mùa mê thuốc lú gì vào tôi rồi???
Không được! Phải chấm dứt tình trạng này!
Taehyung bật dậy, hắn đi tắm sạch sẽ sau đó ăn vận bảnh bao, đầu tóc chải chuốt, đêm nay nhất định hắn sẽ quậy tới bến, xoá bỏ sạch hình ảnh con thỏ kia ra khỏi bộ não của hắn.
~ NamJoon hyung, rảnh không, đi bar?~ Taehyung phone cho NamJoon
~ Ok, bar Royal nhé!
~ Vâng!...Bíp...
Taehyung tắt điện thoại, sau đó ra khỏi Ktx.
...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top