Chương 68: Một nửa khả năng? - Kẻ ích kỷ
"Em đã biết trước, đúng không? Bằng không tại sao phải để Quân đến nhà Đại Lực? Em nói đi, không phải em đã biết trước? Em nói đi!"
"Hi uống say rồi. Rốt cuộc đã uống bao nhiêu? Sao lại say thành như vầy?"
"Đừng lảng tránh, em nói đi, có phải em đã biết trước không? Hi thật sự không ngờ em lại giúp đỡ họ!"
"Hi—" Nàng chưa kịp trả lời đã bị tôi cưỡng hôn, tôi nghĩ mình điên rồi!
Nụ hôn đó hàm chứa thù hận cùng sự độc đoán của chiếm hữu. Tôi thừa nhận, trong chớp mắt tôi đã đem mối căm hờn với ba mẹ đổ lên người nàng.
Dục vọng tăm tối nhất có thể gây nên oán hận cực cùng. (Socrates)
Một tay lôi nàng vào phòng ngủ, vừa mạnh bạo vừa thô lỗ, tôi không chút thương tiếc đè nàng lên giường.
Nàng chỉ giãy một cái, rồi không vùng nữa, để mặc tôi như một con súc vật tùy tiện làm xằng bậy trên cơ thể nàng.
Đêm ấy, nàng cắn chặt môi, lặng thinh.
Bấy lâu nay, tôi luôn nghĩ, nếu nàng trách móc, hoặc làm chút gì đó, chắc lòng tôi sẽ nhẹ đi. Nhưng nàng không trách, một chữ cũng không.
Có lẽ đau quá, nàng đã nắm bàn tay kia của tôi, run rẩy không ngừng...
"Vũ, em có yêu Hi không?"
"Hi à..."
"Em có yêu Hi không?"
"Yêu."
"Nói em yêu Hi đi, cho tới bây giờ em vẫn chưa nói câu này. Nói em yêu Hi đi, Vũ..."
"Em yêu Hi."
"Sẽ yêu thật lâu phải không?"
"Sẽ."
"Thật lâu là bao lâu?"
"Mãi mãi."
Tôi biết nàng đang chịu giày vò, tôi biết. Nhưng con người khi bị tổn thương sẽ xiết bao khao khát có một ai cùng mình chia sẻ đau khổ. Vũ chính là người ấy, là nhành rơm cuối cùng cứu mạng tôi.
Tôi không biết có phải mọi phụ nữ đều bao dung lúc đối mặt với sự đòi hỏi vô vọng của người yêu không, nhưng Vũ đã làm thế.
Cô nàng bình thường chỉ cho tôi đụng chạm tuyệt đối không quá hai lần. Vì nàng bảo sẽ mệt lắm, ngày hôm sau thắt lưng sẽ đau, nên tôi cũng không phải không có tiết chế. Tôi thề đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng ở trước mặt nàng làm một kẻ hoàn toàn ích kỷ.
Nàng không bảo dừng, không quát thét, chỉ dùng chút khí lực còn sót lại bao bọc tôi. Còn tôi, loài quỷ ích kỷ, lại không hề dừng tay, không ngừng tra tấn nàng, tra tấn chính mình.
Sáng hôm sau khi mở mắt ra, Vũ đang ngồi cạnh giường bình thản nhìn tôi. Thấy tôi thức, gương mặt gầy gò của nàng nở nụ cười, nàng dịu dàng nói:
"Hi chờ một chút. Để em rót cho Hi chén canh giải rượu."
Nàng hối hả chạy ra ngoài, rồi vội vàng chạy vào trong, tay bưng chén canh đưa cho tôi. Tôi bỗng nhìn thấy vết bầm trên cổ tay nàng. Cổ họng giống như bị vật gì ních nghẹn, tôi ôm chầm lấy nàng.
"Vũ ơi, Hi xin lỗi, Hi xin lỗi, Hi thật sự xin lỗi em..." Tôi liên tục nói xin lỗi nàng, mãi đến khi nàng vươn tay lau nước mắt trên má tôi, tôi mới ý thức mình đang khóc.
"Không sao, Hi à, không sao mà. Em không đau, thật đó..." Vũ xoa đầu tôi, khẽ an ủi. Nàng cười ngọt ngào, hệt như kẻ thô bạo tối qua không phải là tôi, hệt như nàng chưa bao giờ bị tôi ngược đãi.
Vũ nói tiểu cầu của nàng thấp hơn người thường, cho nên chỉ cần dùng lực mạnh một chút, trên người sẽ ứ lại máu bầm. Nàng liên tục an ủi tôi, nhưng với tôi, tôi chỉ cảm thấy mình và Hàn Thiếu Hoa khác biệt gì nhau.
Cảm giác tội lỗi dồn nén khiến tôi không thở nổi, tôi cư nhiên có một ý tưởng buồn cười, đó là quỳ trên ván giặt trước mặt Vũ suốt một ngày. Song cuối cùng ý tưởng này tiêu tùng. Thứ nhất, nhà tôi không có ván giặt. Thứ hai, cho dù có quỳ một ngày, Vũ vẫn bị hành hạ. Quỳ chỉ khiến lòng tôi dễ chịu đôi chút, chứ không hề thay đổi được quá khứ.
Tôi nghĩ, nếu tôi là đàn ông, nếu Vũ không thương tôi, bấy giờ nàng đã báo cảnh sát tố cáo tôi tội cưỡng bức.
Nàng không khóc, càng không ngừng an ủi tôi: "Hi, em không sao, thật đó." Ngược lại tên tội phạm là tôi cứ khóc như thể chưa bao giờ được khóc.
Hai đứa không màng bận tâm đến chén canh giải rượu bị đổ tung tóe cùng đống lộn xộn dưới sàn. Cảm giác áy náy, sợ hãi, khốn đốn tràn ngập khiến tôi gắt gao ôm nàng, sợ lỡ nới tay một cái, nàng sẽ lập tức bỏ đi.
Một khắc kia, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ: Kiếp này có được người vợ như thế, người chồng còn cầu gì hơn?
"Vũ, tối qua em không ngủ được phải không? Giờ hãy nằm xuống ngủ đi. Hôm nay Hi nấu cơm cho." Dứt lời, tôi ấn nhẹ Vũ lên giường.
Nàng mỉm cười, ngoan ngoãn nằm xuống:
"Vậy vất vả cho Hi rồi."
Vũ đã kiệt sức, vừa nép vào gối, thoáng chốc nàng đã thiếp đi. Thấy nàng còn mặc áo khoác, tôi dịu dàng giúp nàng cởi ra.
Vô tình vén áo lên, tức thì trông thấy cơ thể nàng đầy vết xanh tím, còn có dấu hôn đỏ sẫm chi chít. Hóa ra tối hôm qua tôi để lại cho nàng không chỉ có hai cổ tay ứ bầm kia. Câm nín trong ân hận. Thảo nào nàng trông nhợt nhạt như thế.
Tôi chợt hoài nghi rốt cuộc Thẩm Hi của tối qua là ai? Không phải Thẩm Hi của ngày xưa luôn miệng nói yêu Vũ ư? Thẩm Hi của ngày xưa sẽ không để Vũ chịu một chút thương tổn. Vậy tôi của hiện tại có còn là tôi của ban sơ?
Sau khi cẩn thận đắp chăn cho Vũ, tôi ra ngoài mua nguyên liệu. Đến chợ, định mua món nàng thích mới phát giác tôi không biết nàng thích món gì. Mỗi lần về nhà, trên bàn chỉ toàn món khoái khẩu của tôi, tôi cũng đã quen được nàng chăm sóc. Nếu không phải ngày hôm qua phát sinh sự cố, nếu không phải tôi muốn nấu thử cho nàng ăn, đoán chừng trọn đời này tôi cũng không biết Vũ đã ở bên tôi, lặng lẽ trả giá quá nhiều?
Nhớ năm nào tôi nằm trên sofa online, còn Vũ thì ngồi cạnh đọc 《 Hương hoa cúc 》 của Kim Ha-in. Đọc xong, Vũ ôm tôi khóc nức nở. Mặc dù tôi không nhạy cảm như nàng, nhưng xem xong quyển sách, tôi cũng không khỏi buồn man mác.
Chỉ nhìn cái cách yêu tha thiết, yêu không chùn bước của nam chính Seo In-ha, phút cuối lại bàng hoàng nhận ra tình yêu chẳng phân biệt trước sau, chẳng phân biệt mình và người ấy, một khi đã yêu sẽ chấp nhận đánh đổi tất cả, bao gồm sinh mạng. Và nữ chính Mun Hie-jie quả thực đã làm như vậy. Cô đã để lại kết tinh tình yêu của hai người, mỉm cười lìa xa nhân thế.
Năm ấy tôi ôm Vũ vào lòng, cảm khái rằng: "Vũ ơi, tình yêu thật vĩ đại." Tới bây giờ, tôi mới ngọn nguồn thấu hiểu. Tôi vẫn luôn tự cho rằng tôi yêu Vũ, yêu hơn cả nàng yêu tôi. Nhưng sự thật thì sao? Tôi chỉ đúng nếu so với thời điểm trước khi nàng yêu mình. Thực tế nàng yêu tôi nhiều hơn tôi yêu nàng rất nhiều.
Nếu một ngày nào đó bạn đứng ở cổng chợ trông thấy một kẻ ngồi dưới đất gào khóc, nước mắt nước mũi lem luốc, ngàn vạn lần đừng nghĩ rằng người nọ là kẻ điên. Người nọ có lẽ chỉ đột nhiên ngộ ra chữ yêu. Người nọ có lẽ chỉ đột nhiên hận bản thân đã lý giải tình yêu quá nông cạn, lúc hiểu được lại quá muộn màng.
————————— Tử Tiện —————————
Vũ sẽ không nói với tôi câu: Em yêu Hi. Khi tôi bảo: Vũ, Hi yêu em, đại đa số thời điểm, nàng chỉ im lặng tựa vào ngực tôi. Thi thoảng, nàng sẽ đáp: Hi, em cũng vậy.
Tôi cứ ngỡ nàng không nói tiếng yêu là vì nàng không yêu tôi bằng tôi yêu nàng. Nhưng trải qua bao nhiêu năm tháng tay trong tay, thời gian một lần nữa chứng minh hết thảy hoàn toàn tương phản. Nàng yêu tôi hơn cả tôi yêu nàng.
Hiện tại thì khi tôi nói yêu nàng, nàng vẫn im lặng, ngẫu nhiên bảo: Hi, em cũng vậy.
Tôi nghĩ tôi đã hiểu nàng, vì tình yêu không phải dựa vào lời nói, mà giống như sự ấm áp, chu đáo từng li từng tí của nàng.
Vũ, Hi xin lỗi, em đã bị Hi dồn đến phát khóc không biết bao nhiêu lần phải không?
Vũ, em là một người vợ hiền đã bất chấp yêu một kẻ điên khùng như Hi.
Tôi nói rồi, tôi là kẻ lòng tham không đáy, phàm đã dự đoán được chúc phúc, lại không muốn mần "thịt", tôi không mong rước phiền phức vào cuộc sống của chúng tôi.
Cho nên trong tác phẩm ngoài tên Vũ ra, tên của những nhân vật khác đều bị mơ hồ hóa. Vũ chính là Vũ, tôi thật sự không muốn biến tên Vũ thành cái tên khác.
Trong tác phẩm có nhiều chuyện thật sự từng xảy ra, có vài cái thì không. Nhưng có thể khẳng định rằng, nàng là bà xã của tôi, người vợ đã cùng tôi kết tóc.
Hi vọng những ai đang quanh quẩn nơi ngã tư, cho dù chọn trái hay phải cũng có thể nhận được hạnh phúc. Tôi biết không phải mọi người đều tình nguyện sống cuộc đời trốn trong góc tủ. Bất luận bạn quyết định làm điều gì, xin đừng để phải hối hận nhé.
Thế gian có rất nhiều tranh đấu, nếu bạn đã từng chọn cái gọi là cuộc sống của người bình thường, vậy tôi sẽ tặng bạn một câu: Thông thường, chúng ta nói yêu một người, nhưng người cùng mình tay nắm tay đến cuối đời lại là một người khác.
— Tử Tiện — 《 Bảo hộ kiếp này 》 — hoàn thành ngày 08/02/2011
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top