Chương 20: Quà sinh nhật

Tác giả nói suy nghĩ của mình:

Qua hai giờ nữa chính là sinh nhật của tôi, vốn không chờ mong cái ngày này, nhưng sau khi ở bên nàng, tất cả sắc màu đều trở nên rạng rỡ.

Tôi quý trọng nó, tôi chờ đợi nó, tôi chờ đợi món quà mỗi lần sinh nhật.

Duy chương này dành riêng cho Vũ yêu dấu.

Cái kia, tôi không nói đâu, các bạn cũng đừng hỏi.

Người ôn hòa giận lên thật khiến tôi sợ hãi. Không, phải nói là, Vũ ôn hòa phát hỏa mới có thể khiến tôi sợ hãi.

Vũ hiền khô, song không có nghĩa là nàng sẽ không sinh giận, không có nghĩa là nàng sẽ không phát cáu. Năm ấy tôi đi chân trần tung tăng trên nền gạch men, nàng sửa tôi lần sau không được làm như vậy, tôi ương bướng phản đối, và nàng phát hỏa một lần. Kết quả suốt ba ngày tôi bị cô lập. Có thể là do cá tính của Vũ, khi nàng không vui thường không mở miệng, chỉ giấu kín trong lòng. Nếu bạn liều lĩnh ép uổng nàng, nàng sẽ nổi cơn thịnh nộ, và bạn sẽ được vinh dự chờ đợi mỏi mòn suốt thời kì chiến tranh lạnh dài đăng đẳng.

Từ cái hôm nàng dập máy, tôi làm chuyện gì cũng như người cõi trên. Gọi điện cho nàng, nàng không tiếp, nhắn tin cho nàng, nàng không hồi, avatar của QQ thẳng tuột một màu xám tro.

Sau hai ngày hãi hùng, nhận được tin nhắn của nàng: "Hi, chăm chỉ ôn tập đi, thi xong rồi về."

Đọc được tin của nàng, mắt ngân ngấn nước, lật đật ngóc đầu không cho nước mắt chảy ra. Ngón tay run run nhắn lại: "Ừa, Hi sẽ. Vũ, Hi biết sai rồi."

"Đồ ngốc..." Rốt cục đã sống sót qua thời kì băng hà, vừa cúi đầu, giọt nước mắt kia đã tranh nhau rớt xuống.

Sinh nhật tuổi 20 không thể ở bên Vũ, chờ lúc tôi trở về cạnh nàng đã là đêm trước lễ Giáng Sinh.

Vũ đang ở nhà nấu cơm, mở cửa ra mùi đồ ăn đã ùa vào mũi. Lần theo mùi thơm mò vào bếp. Nhẹ nhàng ôm lấy Vũ, đưa mũi hít hít cổ nàng:

"Thơm quá..."

Nàng biết tôi nói gì, mùi đồ ăn trăm phần trăm tuyệt đối không bao giờ thơm bằng nàng.

"Đói tới ngốc rồi phải không? Ăn cơm thôi!" Vũ đẩy khẽ tôi ra, cười với tôi, xoa xoa đầu tôi, nói thêm: "Hình như Hi đen hơn rồi, da cũng thô ráp hơn nữa."

"Ừa, môi trường ở Bắc Kinh không được như ở nhà, ở trển gió bụi nhiều lắm, không bảo dưỡng nổi." Vừa đáp, vừa giúp Vũ bưng đồ ăn mang tới phòng khách.

Hạnh phúc quá, Vũ làm cơm thơm thiệt thơm, ngon thiệt ngon. Chiến sạch một chén to, đồ ăn tôi đã ngốn nghiến hơn phân nửa. Vũ thấy tôi ăn như hạm, phì cười, vỗ vỗ đầu tôi, ôn tồn bảo:

"Hi, ăn chậm chậm thôi, không ai giành với Hi đâu!"

"Ừa, Hi ăn từ từ." Ngoài miệng ừ ừ, đầu vẫn cúi, tay vẫn lùa cơm khốc liệt, dòm như quỷ đói đầu thai.

Cơm nước xong, bỗng nhớ đến chai rượu vang trong ba lô, lôi ra, hỏi Vũ:

"Vũ, em muốn uống rượu vang không?"

"Rượu vang? Sao lại nổi hứng mua cái này?" Vũ quay đầu nhìn tôi, nàng cười ngọt lịm, hai má lúm đồng tiền lại chuốc tôi say lúy túy.

Thấy nàng dường như có hứng thú, tôi liền lượn vào bếp tìm đồ khui rượu và hai cái ly đem ra, giải thích:

"Không phải Hi mua. Là trước đó Hi giúp cậu bạn ngoại quốc đàn một bài, cậu ta tặng quà bày tỏ cảm kích. Nếm thử đi, nghe cậu ta nói mùi vị tuyệt lắm."

Tôi không biết phân biệt rượu ngon hay dở, nhưng trong loại rượu này có hương vị cay nồng, nó khiến tôi có cảm giác như đang thưởng thức tình yêu, bởi chúng nó có hương vị đồng dạng. Ngẩng đầu nhìn vào mắt Vũ, nàng cũng đang nhìn ly rượu, có chút trầm ngâm.

Vũ không cách nào thắng được lực rượu, mới uống một ly nhỏ, khuôn mặt đã nhiễm màu đỏ ửng kiều diễm. Một động tác vô ý nhỏ xíu của nàng lúc này chợt khiến lòng tôi rạo rực không dứt. Bất giác nuốt nước miếng khống chế tình hình, đứng dậy vồ chén đũa dẹp vô bếp.

Hoạt động rửa chén của tôi khựng lại, vì Vũ đang ôm tôi từ phía sau, hôn nhấp nhấp lên gáy của tôi. Vũ chưa bao giờ chủ động như thế, bình thường chỉ hôn một cái cũng đã khiến nàng ngượng ngùng mất mấy tiếng. Chẳng lẽ bởi vì say rượu sao? Cho nên mọi người thường nói: rượu có thể làm người ta đâm bạo?

Buông chén đũa, hấp tấp rửa tay, xoay người ôm lấy nàng, đáp trả nàng nụ hôn thắm thiết, nụ hôn mang theo mùi rượu vang. Hơi thở thong thả thay đổi hương vị, khoác lên sự cám dỗ, nụ hôn dừng lại, tôi cúi đầu hỏi bên tai nàng:

"Vũ ơi, có... có thể không?" Lời vừa nói ra, tôi lập tức cảm nhận được dục vọng của mình, thanh âm khàn khàn kinh khủng khiếp.

"......" Nàng không đáp, mặt càng đỏ hơn, ngó sang một bên, đầu gật khẽ. Thấy nàng đồng ý, tôi thật sự mở nhạc tát hoa, cuối cùng nàng đã nguyện lòng đem thể xác và tinh thần tất cả giao phó cho tôi.

Đang định dắt nàng vào phòng ngủ, thì bị nàng níu lại, dùng giọng như muỗi kêu, lí nhí:

"Hi, còn chưa tắm mà!"

"Ờ, mình tắm chung nha..." Vội vội vàng vàng pha nước ấm, nắm tay nàng tới phòng tắm.

Muốn giúp nàng cởi nút áo, ngón tay phản chủ cứ run lẩy bẩy, nàng cũng phát run theo. Căng thẳng? Hay xúc động? Tôi chẳng rõ nữa. Nhưng chúng tôi đều biết, qua đêm nay, nàng sẽ hoàn toàn thuộc về tôi.

Đưa tay vén tóc nàng, hơi nước nóng bốc lên làm chúng có chút hỗn loạn, ôm mặt nàng, lại phát hiện nàng đang mỉm cười rơi nước mắt. Tôi hoảng hồn, siết chặt nàng, dỗ dỗ:

"Vũ, đừng khóc, đừng khóc..."

"Đồ ngốc, Hi đâu có biết, đây là nước mắt hạnh phúc..."

"......"

Luống ca luống cuống cũng tắm rửa xong, hiện tại trời đang mùa gió lạnh, nhưng tôi lại thấy hanh vô cùng. Sợ nàng bị cảm, bay ra ngoài tìm cái khăn thiệt bự bọc lại nàng, đan tay nàng hướng về phòng ngủ. Từ buồng tắm tới phòng ngủ chừng năm sáu mét, không biết sao lại dài dằng dặc, tim tôi xốc nẩy, loáng thoáng một tia bất định. Tôi không biết Vũ cũng có cảm giác đó hay không, trong lòng nàng có phần mơ hồ đó không?

Trong lúc hoang mang, lại cảm thấy nàng nắm thật chặt tay tôi. Xoay mặt nhìn nàng, nàng vẫn đang cười. Tôi biết, nhất định là nàng biết được suy nghĩ trong lòng tôi, nàng luôn biết hết lòng tôi nghĩ gì.

Đem tóc của nàng quấn cùng tóc của mình, nhẹ nhàng tết lại, cúi đầu nhìn Vũ:

"Vũ, tụi mình kết tóc, từ nay về sau mãi không chia lìa." Tôi mỉm cười nghĩ đến mấy năm trước, trên chuyến xe đi Lệ Giang, tôi đã vuốt mái tóc lưu vì nàng, ước sao có một ngày hai đứa kết tóc, mãi không chia lìa. Bây giờ giấc mơ đã trở thành sự thật, cuối cùng giấc mơ đã trở thành sự thật rồi.

Nàng rõ ràng bị lời tôi nói cảm động, đôi mắt đỏ hồng, vươn tay vuốt tóc tôi:

"Thì ra không muốn cắt tóc là lưu vì em."

Đêm ấy nàng run rẩy, luôn nỉ non câu gì ấy, tôi nghe không rõ. Tỉ mẩn lắng nghe thật lâu mới nhận ra nàng đang gọi tên tôi, nàng dùng trái tim ngoan đạo và âm điệu gần như tôn thờ thì thầm tên của tôi.

Đêm Giáng Sinh ấy, nàng hoàn toàn thuộc về tôi, năm tôi 20, nàng 31...

*

Tôi là đứa không tin quỷ thần luân hồi, nhưng một giây đó tôi lại sẵn sàng tin tưởng, cam tâm thờ phụng Thượng Đế, vì ít nhất sẽ có một cơ may để tôi cùng Vũ bên nhau đời đời kiếp kiếp.

Năm xưa với cái tôi cao ngạo, ngang ngược, lạnh lùng, tôi chưa bao nghĩ rằng sẽ có được thời khắc của ngày hôm nay.

Vũ, Hi yêu em! Vĩnh sinh vĩnh thế!

—————————

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bhtt