Phần 11 - Đà Nẵng có em

Hai ngày liên tục nàng cùng ông Tổng họp và tiếp xúc với các khách hàng tiềm năng. Tối thì cùng mọi người ăn uống để tiếp tục thảo luận và "thắt chặt" quan hệ. Về đến khách sạn lúc nào nàng cũng trong trạng thái ngà ngà say và chỉ muốn ngủ. Mặc dù rất muốn gọi Quỳnh nhưng nàng không muốn cô "chứng kiến" những phút mà đầu óc nàng không được cân bằng như lúc này. Cũng may là hai đêm cần phải "giao lưu" rồi cũng qua. Sáng mai nàng sẽ bay về lại SG. Sau vài phút trò chuyện với H., nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Reng...Reng... "Alo. Dạ cháu nghe...Dạ...vâng ạ." Mới 7h sáng, nghe xong cú điện thoại của ông Tổng, nàng buồn đến tỉnh ngủ. Thay vì hôm nay được bay về SG thì theo lệnh ông Tổng, nàng sẽ phải ở lại đến cuối tuần để cùng khách hàng khảo sát khu vực lân cận ĐN (Huế, Quảng Nam, Quảng Bình). Vì đây là khách hàng khá lớn và có khả năng sẽ đảm nhận vị trí tổng đại lý toàn miền Trung nên ông Tổng muốn nàng phải "bám sát" để tìm hiểu về mạng lưới tiêu thụ họ đang có cũng như khả năng tài chính thật sự của họ. Nàng ngao ngán thở dài và nằm vật ra giường. Giờ này chắc Quỳnh chuẩn bị đến văn phòng. Nàng đắn đo nhìn chiếc điện thoại trong tay vài giây rồi bấm số Quỳnh.

"Em chuẩn bị đi làm chưa?"

"Sao hôm nay gọi em sớm thế? Chị đang ở sân bay chuẩn bị về SG hả?" Giọng Quỳnh hân hoan.

"...Uhm...Không...Chị vẫn đang ở khách sạn...Sếp kêu chị ở lại thêm 03 ngày nữa. Chủ nhật chị mới vào được. Haizz" Nàng thở dài.

"...Trời...Sao lâu zậy?...Làm em mừng hụt...Tưởng sắp được gặp."

"Uhm. Chị cũng mệt ghê. ... Nhưng khách hàng này quan trọng nên chị phải ráng thôi. Em đừng buồn nha...Cuối tuần vào chị sẽ có quà đặc biệt cho em. Hén." nàng cố cười vui vẻ.

"Dạ. Công việc mà. Em không có ý trách móc gì đâu. Hihi" Quỳnh cũng cười theo nàng và trong đầu cô cũng nảy ra một kế hoạch nho nhỏ.

* * *

Ba ngày di chuyển liên tục qua các khu vực thị trường lân cận ĐN làm nàng mệt nhoài. Các doanh nghiệp miền Trung thật đáng nể vì sự siêng năng và bền bỉ trong công việc. Chính vì thái độ làm việc cẩn trọng và hết mực tỉ mỉ của họ đã trả lời câu hỏi vì sao trong giới doanh nhân thành đạt, người miền Trung luôn chiếm tỷ lệ cao. Ngâm mình trong bồn tắm, nàng khoan khoái nghĩ đến buổi tối thảnh thơi nàng sắp tự thưởng cho mình sau khi tắm xong. Chợt điện thoại bàn reo. Nàng hơi bực mình và cố ý không bắt máy. Chuông tắt rồi vài phút sau lại reo tiếp. Nàng ra khỏi bồn tắm và bắt máy. "Ủa. Em hả? Sao không gọi di động?" Một ý nghĩ thoáng vụt qua tâm trí nàng. Bên kia là tiếng cười khúc khích của Quỳnh. Không lẽ Quỳnh ra ĐN tìm nàng?! "Em chờ chút. Chị xuống liền." Nàng nhanh chóng mặc quần áo và chạy như bay ra thang máy. Lòng rộn rã niềm vui, nàng cười một mình. Quỳnh đang ngồi ở sofa tại sảnh chờ. Cô cười thật tươi khi nhìn thấy nàng. Nàng hỏi Quỳnh với chút ngại ngùng "Chị check in cho em vào ở cùng chị nha...Phòng chị double....Làm vậy cho đỡ tốn tiền em. Há...Mà em...ngại không?" "Dạ càng tốt mà chị. Tiết kiệm giùm em mà. Hihi." "Uhm. Thì zậy ah... Chứ không có ý gì đâu nha." "Ý gì là ý gì hả chị" Quỳnh cố ý trêu nàng. Nàng đỏ mặt, không đáp. Sau khi cung cấp giấy tờ cho tiếp tân, Quỳnh theo nàng lên phòng.

Trong lúc chờ Quỳnh tắm, nàng sắp xếp kế hoạch cho tối nay. Hôm nay thứ bảy, phố cổ Hội An sẽ thắp đèn lồng. Nàng rất thích ngắm và dạo Hội An dưới ánh vàng ấm áp và huyền ảo. Không biết Quỳnh đã từng đến Hội An vào ngày thắp đèn chưa? Nàng tự hỏi. Nàng những muốn dành cho Quỳnh những điều bất ngờ nho nhỏ và thú vị, như nàng đã từng khi lần đầu được chứng kiến đêm thắp đèn lồng của Hội An. Quỳnh bước ra khỏi nhà tắm với mái tóc ướt xõa trên vai. Nàng ngạc nhiên: "Sao em không sấy tóc?" "Dạ, em không thuận tay với cái máy sấy theo hệ thống kiểu đó. Lần nào gặp nó em cũng lười và để tóc ướt luôn. Hihi" Vừa kêu trời nàng vừa kéo tay Quỳnh vào lại nhà tắm. Ấn Quỳnh ngồi xuống thành bồn tắm, nàng lấy ống sấy ra khỏi giá treo và bắt đầu sấy tóc cho Quỳnh. Tóc Quỳnh mượt và thơm dìu dịu mùi tinh dầu sả. Quỳnh cười tinh nghịch "Lát nữa đừng tính tiền sấy tóc mắc quá nha. Em không đủ để trả đâu. Thạc sỹ QTKD, Giám đốc kinh doanh sấy tóc. Ai trả cho nổi. Hihi" "Không trả nổi bằng tiền thì trả thứ khác. Hén" giọng nàng tỉnh khô. "Trả gì bây giờ?" Quỳnh vờ ngây thơ. "Thì trả thứ gì quý nhất ah." Nàng cười cười. "Em không có thứ gì quý hết ah". "Hả?...Là sao?" nàng vờ ngạc nhiên. "Hihi. Chứ theo chị, em có thứ gì quý nhất?" Nàng xoa nhẹ đầu Quỳnh "Ở em, cái gì cũng quý cả." Quỳnh quay lại, ngước lên nhìn nàng "Đừng an ủi em zậy nha!" Nàng nhéo nhẹ vào mũi Quỳnh "Chị lúc nào cũng nói thật với em hết ah". "Thiệt zậy sao?" Quỳnh hỏi và nhìn thẳng vào mắt nàng. Nàng gật gật đầu và đẩy Quỳnh ra cửa "Thôi, em ra chọn quần áo thay mau đi rồi tranh thủ ăn tối. Gần 6 giờ rồi. Em không đói sao?" Quỳnh như quen với kiểu đánh trống lãng của nàng nên cũng vui vẻ nghe theo nàng.

Sảnh Life Resort ĐN thật đẹp và ấm cúng về đêm. Đứng từ bàn tiếp tân nhìn xuyên qua quầy bar là biển. Mặt biển hôm nay như phẳng lặng và bình yên. Từng trú tại đây nhiều lần trong những chuyến công tác, nhưng hôm nay nàng thấy cảnh vật như khác lạ. Ấm cúng, gần gũi và lãng mạn. "Mình ra ngắm biển một chút đi chị." "Để lát về ra luôn em. Đi ăn tối trước nha. Ah, em ra ĐN lần thứ mấy rồi?" "Dạ, lần đầu ah. Em đi Huế rồi. ĐN thì chưa." "Hay quá!" nàng buộc miệng reo lên. Quỳnh ngạc nhiên "Sao hay vậy chị?" "...Uhm, thì chị có dịp làm hướng dẫn viên cho em. Nơi này sắp thành quê hương thứ 2 của chị rồi đó".

Chiếc taxi chạy thật nhanh trên những con đường mới mở rộng thênh thang của ĐN. Nàng rất thích đường xá ở đây. Rộng và qui hoạch tầm xa. Vì thế việc đi lại nhanh chóng và thuận tiện. Từ Life Resort ra đến Hội An chỉ mất chừng 30-45'. Người tài xế dừng ở đầu phố cho nàng và Quỳnh đi bộ vào. Mặc dù ra ĐN nhiều lần nhưng nàng ít có thời gian rảnh vào Hội An. Lần này với nàng cũng như lần đầu vì nàng không nhớ nổi những con đường đã từng qua nơi đây. Nàng khoác tay Quỳnh đi theo những du khách khác. Chợt nhớ món "Hoa hồng trắng" nàng từng ăn ở đây khá lạ và đặc trưng. Nàng kéo tay Quỳnh vào nhà hàng bên đường. Đó là món bánh đặc sản của Hội An mà bất cứ nhà hàng nào cũng có. Tên dân gian của món ăn có cái tên hoa mỹ này là "Bánh bao bánh vạc", gồm 2 loại bánh được dọn chung trong 1 đĩa. Bọc giữa lớp bột trắng cánh mỏng như đóa hồng là ít nhân tôm bằm với thịt. Điểm trên bánh là những cánh hành vàng rộm trông thật đẹp mắt. Và không thể thiếu chén nước mắm chua ngọt thơm mùi chanh và ngọt vị tôm. Món ăn ở đây luôn được dọn trong những chén dĩa nhỏ nhắn như chính khu phố cổ này. Nàng gọi khá nhiều món cho Quỳnh "ngắm" cũng như cho cái bao tử bị hành hạ vì rượu bia những ngày qua của mình. Nào là "Hoa hồng trắng", cao lầu, cơm gà, mì Quảng... Quỳnh trợn mắt nhìn mớ đồ ăn bày la liệt trên bàn "Trời. Sao chị kêu nhiều quá zậy? Ăn hết không đó?" "Thì lần đầu em ra đây nên chị muốn giới thiệu những món đặc trưng ở đây cho em biết ah." "Em thích ngắm món Hoa hồng trắng này ghê. Nhìn tinh tế và ngon mắt quá". "Uhm. Ngon mắt và cả ngon miệng nữa. Thôi em ăn đi." Nàng nhìn Quỳnh vẻ âu yếm. Quỳnh chợt thấy nàng khác xa với nàng khi còn ở SG. Dường như trong một không gian xa lạ với khung cảnh thường ngày, nàng như cởi mở và thoải mái hơn rất nhiều. Quỳnh muốn khoảnh khắc này như kéo dài mãi. Nhìn nàng thảnh thơi và thoải mái ăn uống, Quỳnh thấy mình thật hạnh phúc. Một hạnh phúc đơn sơ và mong manh. Cô biết niềm hạnh phúc này chỉ có trong một hoàn cảnh nhất định nào đó, rồi sẽ tan biến khi mọi việc trở lại quỹ đạo của nó. Nhưng thôi, dù sao Quỳnh cũng hài lòng khi được cùng nàng trãi qua khoảnh khắc vui như thế này, còn hơn những ngày kềm chế, bức bối trong kia. Ăn xong, nàng vui vẻ dắt tay Quỳnh qua những con phố hẹp, ngắm đèn lồng lung linh trước những ngôi nhà cổ bé nhỏ và trầm mặc. Thỉnh thoảng cả hai lại ghé vào những cửa hàng bán đồ lưu niệm. Nàng chọn một chiếc lồng đèn lụa đỏ tặng Quỳnh kèm theo một bức tranh gỗ khắc hình đóa quỳnh. Nàng đã mua ngay bức tranh này khi vừa trông thấy nó. Quỳnh vui vì sự tinh tế của nàng. Cô cũng chọn tặng nàng một bình hoa nhỏ bằng đá cẩm thạch vân xanh. Quỳnh biết nàng thích đá. Gần 9h đêm, nàng và Quỳnh lên taxi về lại Life.

Vào đến sảnh khách sạn, nàng hỏi nhỏ "Em mệt chưa? Còn muốn ra biển dạo không?" Quỳnh gật đầu thay cho câu trả lời. Biển đêm thật vắng vẻ. Vì là biển riêng của resort nên khu vực này an toàn và khá đủ ánh sáng cho du khách dạo đêm trên biển. Quỳnh đi chân trần ra tận mép nước. Bóng cô mờ ảo và bất động trên nền đen sâu thẳm của mặt biển. Nàng ngồi bó gối trên cát. Mắt dõi theo bóng Quỳnh. Dáng ngồi ngờm ngợp cô đơn. Cả hai như theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình. Quỳnh quay vào, ngồi xuống bên nàng, khẽ hỏi "Chị đang nghĩ gì?" "..Chị không biết nữa...Có những lúc rất vui...Như khi nãy...và giờ thì thấy trống rỗng...mệt mỏi..." "Chị đừng suy nghĩ nhiều quá...Em không muốn thấy chị như thế đâu...Em phải làm sao để chị thoải mái hơn đây?" Giọng Quỳnh day dứt. "Oh, đâu phải lỗi của em. Chị xin lỗi vì đã làm em phiền muộn như thế...Hôm nay em ra đây, chị vui lắm...Mình nói chuyện khác nhé" "Uhm. Ngày mai mấy giờ chị bay vào?" "Chị đăng ký chuyến sớm...Em thì sao?" "Vé em standby, chờ lúc nào có chỗ trống thì mới bay được." "Trời. Lỡ không có ghế trống em ở lại một mình ah?" "Hihi. Chắc phải zậy thôi." "Thôi, ngày mai chị sẽ đăng ký lại chuyến trễ nhất, cùng chờ với em. Hén". "Chị nè, em hỏi câu này, trả lời thành thật với em nha" "...Uhm, em hỏi đi" "Nếu hiện tại chị không có anh H., thì chị sẽ như thế nào với em?" "...Sao em hỏi khó chị quá zậy?" nàng bất ngờ vì câu hỏi quá thẳng của Quỳnh. Trước giờ, Quỳnh thừa biết nàng luôn tránh gọi tên mối quan hệ "đặc biệt" giữa cô và nàng. Quỳnh quay sang nhìn thẳng vào mắt nàng "Vì em biết rằng, sau đêm nay, chúng mình sẽ rất ít có cơ hội được như lúc này. Chị trả lời em đi. Một lần này thôi". Nàng tránh ánh mắt Quỳnh "Chị không biết nữa". Quỳnh thất vọng đứng dậy "Thôi, em buồn ngủ quá. Em lên phòng trước nha." Nàng im lặng nhìn theo dáng đi thẫn thờ của Quỳnh. Nàng tiếp tục ngồi lại một mình. Dõi mắt tìm kiếm xa xôi trong đêm tối mịt mùng ngoài kia một chút ánh sáng, ánh sáng mở lối cho nàng.

Nàng lên phòng thì Quỳnh đã ngủ. Cô nằm quay mặt vào vách, hơi thở đều nhè nhẹ. Nàng nhẹ nhàng vào thay quần áo và lên giường với quyển e-book trên tay. Đêm nay nàng thấy khó ngủ quá. Nàng mở chiếc đèn đầu giường phía mình với chút e dè. Nàng ngại đánh thức Quỳnh. May sao cô vẫn nằm quay lưng về phía nàng nên không bị ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn này làm phiền. Những con chữ lướt qua mắt nàng rồi vụt bay biến. Nàng không thể tập trung vào trang sách. Quỳnh gần nàng trong gang tấc nhưng sao quá xa xôi. Nàng sợ mình không giữ được bản thân và sợ sẽ xảy ra việc "không đúng". Nàng sợ cho cả bốn người trong cuộc. Cho Quỳnh, cho H., cho anh Trung và cho nàng. Nàng trở dậy, mở cửa balcon và ngồi im lặng trong bóng đêm. Chợt một bàn tay đặt nhẹ trên vai nàng. Nàng giật mình quay lại. Là Quỳnh. "Sao chị không vào ngủ? Gần 1h sáng rồi" "...Chị không ngủ được...Chị sợ..." "Chị sợ điều gì?...Sợ em?!" "Không. Chị sợ mình không phải với em thôi. Haizz. Em hiểu mà? Phải không?" Quỳnh vòng 2 tay choàng qua cổ nàng, cúi sát tai nàng "Chị đừng sợ. Vào ngủ đi. Em sẽ cùng chị...giữ gìn. Nha. Đừng lo nghĩ gì nữa. Ngoan nha" Giọng Quỳnh êm êm. Nhìn nàng cuộn mình trong chăn, Quỳnh khẽ lắc đầu. Cô cũng nhẹ nhàng nằm xuống cạnh nàng, mắt đăm đăm nhìn lên trần nhà. Dòng nước mắt lặng lẽ rơi tràn xuống má cô. Chợt nàng cựa mình quay sang Quỳnh. Như cảm nhận được tiếng khóc thầm của Quỳnh, nàng đưa tay chạm má cô. Tay nàng run run lau những giọt lệ nóng. Chợt nàng choàng tay ôm Quỳnh vào lòng. Quỳnh tủi thân bật ra tiếng khóc. "..Em nín đi...Chị xin lỗi...". Vùi mặt vào ngực nàng, Quỳnh cố kềm tiếng nấc. Nàng xoa nhẹ lưng Quỳnh. Cả hai từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ánh nắng xuyên qua rèm rọi thẳng vào mắt nàng làm nàng giật mình tỉnh dậy. 9h sáng rồi. Cạnh nàng, Quỳnh vẫn ngủ say. Tay cô choàng qua bụng nàng. Nàng nhẹ nhàng nhấc tay Quỳnh ra và bước xuống giường.

Trở ra từ nhà tắm, thấy Quỳnh vẫn ngủ say, nàng đến bên cửa, vén màn và nhìn ra biển. Biển xanh lấp lánh ánh bạc dưới mặt trời. Màu xanh biển miền Trung không nơi nào sánh được. Tất cả các vùng biển từ Cà Ná trở ra phía miền Trung, biển nơi nào cũng một màu xanh thẳm mà hiếm họa sĩ nào có thể pha màu được. Và cát, cát mang một màu trắng tinh khôi và thật mịn màng. Nàng thả ánh nhìn ra xa. Những dãy núi mờ ảo trong mây. Trời hôm nay xanh trong và cũng nhiều mây. Từng cụm mây trắng bồng bềnh trên nền trời cao vút. Dưới ánh mặt trời, mọi vật như bừng sáng và nàng chợt thấy lòng thanh thản. "Chào ngày mới" nàng thì thầm. Trở lại bên Quỳnh, nàng khẽ gọi "Quỳnh ơi, dậy đi em. Gần trưa rồi kìa." Quỳnh chớp nhẹ làn mi và từ từ mở mắt "...Hả. Em ngủ say zậy sao? Mấy giờ rồi chị?" "Gần 10h rồi đó cô nương" Quỳnh đưa 2 tay về phía nàng "Đỡ em dậy được không? Em không ngồi dậy được." "Trời. Giống công chúa quá. Có người hầu đỡ dậy nữa hả?" tuy nói thế nhưng nàng vẫn đến kéo hai tay Quỳnh lên. Quỳnh cố ý kéo ngược lại khiến nàng mất thăng bằng ngã ập lên người cô. Quỳnh choàng tay ra sau lưng nàng, siết chặt nàng vào người mình. Nàng đỏ mặt và cố chống tay ngồi dậy. "Nằm im nha. Không em hôn bây giờ" Quỳnh chu môi vào sát mũi nàng. Nàng nhắm chặt mắt, giọng van xin "Thôi mà. Đừng giỡn mà em" "Bộ em ăn thịt chị sao mà sợ quá zậy. Thôi, em giỡn chút thôi. Tha cho chị nè" vừa nói Quỳnh vừa buông tay khỏi lưng nàng. Nàng nhanh chóng ngồi dậy và không quên kéo theo Quỳnh. Quỳnh cười cười "Nhìn mạnh dạn vậy mà nhát hít ah. Hihi". Nàng chống chế "Tại em làm chị bất ngờ quá ...nên không kịp phản ứng mà...Thôi em vào tắm rửa đi rồi mình đi chơi tiếp. Chịu không?" "Chịu chứ. Mà đi kịp không chị?! Tối nay mình bay vào SG rồi ah" "Chắc kịp. Chủ yếu là em sửa soạn nhanh thì sẽ tranh thủ được nhiều thời gian hơn ah."

Trong lúc ăn sáng, nàng nhờ nhân viên khách sạn dặn taxi chờ sẵn. Ra tới cửa thì chiếc taxi nàng dặn đã sẵn sàng. "Đi Bà Nà giùm anh ơi" vừa nói với anh tài xế nàng vừa quay sang Quỳnh "Chắc em có nghe nói về Bà Nà rồi há" "Dạ. Em có đọc báo về khu du lịch này. Thấy thú vị lắm." "Uhm. Chị cũng thích. Cảnh đẹp và mát mẻ. Mùa này thì hơi lạnh rồi. Nên chị mới dặn em lựa quần áo dày dày chút là vậy ah."

Mất hơn 1 tiếng thì đến nơi. Nàng vào mua vé cáp treo. Có lẽ mùa này hơi lạnh và nhiều mây mù nên du khách không nhiều lắm. Nàng cố ý nhường cho những người khác lên trước để mình và Quỳnh lên chiếc cabin sau chỉ có 2 người. Càng lên cao, mây càng dày và sương khá nhiều làm cảnh vật trở nên âm trầm, mang màu buồn bã. Tuy thế, nàng vẫn thích quang cảnh Bà Nà như lúc này. Mọi thứ như huyền hoặc dưới làn sương. Từng bóng người chìm dưới sương mù. Sương ùa vào mặt, vào người lạnh buốt. Quỳnh như níu mạnh tay nàng và áp sát vào người nàng hơn. Để chống lại cái lạnh đang dần ngấm vào người, nàng kéo tay Quỳnh đi bộ lên Linh Ứng tự. Quỳnh thành kính trước tượng Phật Bà uy nghi cao gần 27m. Nàng đứng nhìn về phía Tp. ĐN. Từ độ cao 1.500m nơi đây, mọi vật như nhỏ bé và thu gọn trong bàn tay. Nàng thấy mọi thứ trên đời này thật mong manh và hư ảo. Qua làn sương ngày càng dày, Quỳnh đến bên nàng và nắm lấy bàn tay lạnh giá của nàng. Bất chợt Quỳnh ghé sát má nàng và hôn nhẹ. Mắt nàng như vương vài giọt nước. Nước mắt hay sương? Quỳnh thì thầm"Em thương chị nhiều lắm". Môi nàng lướt nhẹ qua vành tai Quỳnh như thì thầm "I love you" rồi nhanh chóng rời xa. Quỳnh nghe nóng bừng trong người và lững lơ đi theo dẫn dắt của nàng. Rời khỏi cabin cáp treo trở xuống rồi mà Quỳnh vẫn trong tâm thái ngẩn ngơ. Nàng lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày và gọi điện nhờ người lấy vé chuyến bay lúc 8h tối.               

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top