Chương 2 : Tên Xui Xẻo
Quả không hổ danh JK - công ty hàng đầu giới giải trí, hiệu suất làm việc rất nhanh. Lan Anh vừa đăng kí, một tuần sau giấy thông báo đã đến trước cửa.
Cơ bản cả hai người đều vượt qua vòng loại, hiện tại cần đến công ty tiếp nhận luyện tập một thời gian.
Ban đầu vừa nghe Lan Anh bảo đã giúp mình đăng kí, Gia Hân mơ hồ nghĩ đến không biết cô bạn của mình tìm đâu ra đoạn video của cô mà mang đi đăng kí. Gia Hân cố ý hỏi lại chỉ thấy Lan Anh bật cười, là do lần trước vô tình nhìn thấy cô một mình luyện vũ đạo trong phòng tập ở trung tâm. Lan Anh đơn thuần chỉ muốn ghi lại một chút khoảng khắc siêng năng của Gia Hân. Thật không ngờ có lúc cần đến.
Nhắc đến chuyện này trong lòng Gia Hân liền cảm thấy cực kì vui vẻ, cô thật mai mắn khi quen biết với Lan Anh - một cô gái vốn rất hiểu tính ý cô, lại nhắc đến những chuyện Lan Anh làm giúp cô, cảm thấy con người Lan Anh chính là rất chu đáo.
Sáng nay Gia Hân đặc biệt dậy sớm, cố ý chuẩn bị mọi thứ thật tốt. Hôm nay, cô phải đến công ty JK báo danh. Tâm trạng hiện giờ là đang vô cùng phấn khởi.
Lần này đến công ty cơ bản là vì đã được xem như là một phần của công ty. Mặc khác, ở đó có anh trai cô. Chính vì thế nên cô rất vui.
Cũng không biết đã qua bao lâu rồi cả hai người không gặp nhau. Tuy hai người đều học cùng một lớp nhưng rất hiếm khi gặp được Nam, lại nói cô chính là em gái song sinh của cậu ấy. Nhưng là rất lâu rồi không cùng nhau trò chuyện. Tất cả là do công việc hiện tại, thời gian của Nam đều là danh cho công việc.
Gia Hân mỉm cười ngắm nhìn mình trong gương. Cô hài lòng bước xuống nhà. Còn chưa kịp xác định ba mẹ có đang ở phòng khách không cô đã lớn tiếng chào hỏi.
- Ba mẹ ơi! Hôm nay con phải đến công ty JK, con đi nha! - Nói rồi cô liền chạy một mạch, nhưng còn chưa chạy được bao xa đã nghe thấy giọng nói thân thuộc của mẹ vọng ra từ căn bếp.
- Con vội cái gì, còn chưa ăn sáng đã chạy đi rồi - Giọng nói hiền từ có chút không hài lòng.
Trong lòng có chút bất đắc dĩ, hết con trai bây giờ lại đến con gái, cả hai đều vì niềm ước mơ của mình mà rời khỏi sự bảo bộc của bà. Cũng chỉ mới là ngày đầu tiên đã thấy Gia Hân nhiệt huyết đến thế, không biết rồi đây có phải sẽ giống như Nam, bận rộn đến mức quên luôn bà mẹ này không?
- Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng mà mẹ, con vẫn nên đi sớm một chút - Gia Hân cười tươi, mềm mỏng để lại một câu rồi chạy biến khỏi nhà.
Hiện giờ có một tiểu thiên thần đang tung tăng dạo bước trên đường, chính là Gia Hân. Cô vốn rất không thích vận động nhưng mà vì tâm tình hôm nay đặc biệt tốt nên mới quyết định đi bộ thế này. Cũng đều do khoảng cách từ nhà cô đến công ty JK không xa mấy. Lại thấy đi bộ có thể tận dụng chút thời gian ngắm nhìn thành phố tươi đẹp liền không ngại mỏi.
Một lúc đã đến công ty, nhìn bên ngoài cơ bản là JK rất lớn. Thật ra ngày còn bé Gia Hân vài lần có cùng mẹ đưa Nam đến đây. Nhưng trước đều là nhìn qua cửa kính xe, lúc đấy trong mắt cô JK cũng chỉ là toà nhà đơn giản. Giờ được nhìn theo gốc độ thế này lại thành ra rất khác lạ.
Cô hít lấy một ngụm khí tươi mới, đưa tay chỉnh lại cái ba lô nhỏ trên vai rồi nhấc chân bước vào bên trong. Gia Hân thật không biết nên đi đâu để báo danh, cô liền ái ngại bước đến bàn tiếp tân, cách nói chuyện đều là vô cùng lễ phép.
- Chị cho em hỏi, nơi nào nhận thực tập sinh mới vậy chị?
Chị tiếp tân mỉm cười, thân thiện hướng dẫn.
- À em lên tầng hai, sau đó rẽ trái em tìm phòng tập nhảy.
- Vâng ạ! em cảm ơn chị - Cô khẽ cúi đầu chào rồi bước vào thang máy.
Nhìn đồng hồ bây giờ chỉ mới sáu giờ ba mươi phút, thật muốn dành một ít thời gian đi tham quan công ty một lát.
Gia Hân biết rõ mình không nên tuỳ tiện đi lại lung tung ở chổ này. Nhưng cũng vì bản thân rất muốn xem xem không gian ở đây thế nào. Là muốn biết môi trường này tốt đến mức nào.
Mà nếu nhỡ như bị ai bắt gặp chỉ cần bảo mình đi lạc là được chứ gì. Ai bảo công ty lớn thế kia, người lần đầu đi đến đây căn bản đều có thể bị lạt.
Nghĩ thế Gia Hân liền ấn nút lên tầng ba. Đúng thật ở đây vô cùng nhàm chán, ngoài mấy căn phòng ở trên có ghi số ra cũng chẳng thấy có gì đặc biệt.
Đang lúc muốn đi trở xuống thì điện thoại vang lên hồi chuông dài quen thuộc, Gia Hân ấn nghe.
- Mày đang ở đâu? Không phải vẫn còn ngủ đó chứ? - Lan Anh lớn giọng hét lên trong di động. Cũng là vì nghĩ cô vẫn đang lười biếng không chịu dậy nên mới hét lớn như thế nhằm muốn đánh thức con sâu lười nào đấy.
Gia Hân khẽ cười, người bạn này của cô sao cứ thích hét trong điện thoại thế kia?
- Nè, mày đứng có hét lên như thế được không? Tao đang ở công ty đây này - Gia Hân khẽ thở dài, cũng chỉ biết phàn nàn như thế thôi.
- Mau lên tầng hai tìm phòng tập nhảy đi, con này mày sắp trể rồi còn ở đó lề mề - Lại nữa rồi, Lan Anh bắt đầu giở giọng bà cụ non để chỉnh cô nữa rồi. Người gì mà cứ thích phàn nàn thế không biết.
- Biết rồi, vẫn còn sớm mà lo gì? - Gia Hân nhìn đồng hồ đeo tay rồi lại cúp di động.
Biết rõ vẫn còn sớm nhưng bị người khác hối thúc Gia Hân cũng đâm ra vội. Cô xoay người chạy đến thang máy, thật mai cửa thang máy vẫn chưa đóng cô liền chạy vào, không mai đâm trúng người bên trong.
Gia Hân cuống cuồng xin lỗi, thật là cũng tại cái tính cứ thích chạy nhảy bây giờ đụng phải người ta rồi kia, thật ngại.
- Xin lỗi... thành thật xin lỗi... do tôi vội quá - Cũng chẳng biết nói gì hơn, Gia Hân cứ liên tục cúi đầu xin lỗi. Cách cô biểu hiện cũng xem như đã đủ thành ý chắc người ta sẽ vui vẻ cho qua thôi.
- Người mới? - Người đối diện cau mài, thái độ lẫn cách nói đều là rất không hài lòng.
Người này, sao có thể biết cô là người mới? Cũng đủ xui rồi, cô có cảm giác giống như mình vừa làm việc phạm tội lại bị người ta vô tình bắt tận tay vậy. Cô hơi nhấc đầu nhỏ lên, lén lút đưa mắt đánh giá người đối diện. Chỉ thấy khuôn mặt này, dáng hình này rất quen.
- Anh là Đình Phong sao? Thật đẹp trai mà - Câu sau chính là cô nói nhỏ đủ để mỗi mình cô nghe.
Từ lúc Nam debut, hầu như mỗi hoạt động, mỗi sự kiện Nam tham gia cô đều không bỏ qua. Có thể nói người Gia Hân để tâm đến nhất cũng chỉ có mỗi anh trai mình nhưng không thể không nhìn đến đồng đội của Nam.
Cô cơ bản có thể biết được đôi nét về người này. Anh ấy chính là Đình Phong - trưởng nhóm JK, là người có vẻ ngoài lạnh lùng, ánh mắt sâu mang chút buồn, đặc biệt thu hút ánh nhìn của người khác.
- Cô, làm gì ở đây? - Đình Phong lạnh giọng, anh khoanh tay trước ngực vô cùng nhàn nhã.
Ở đây chính là nơi dành cho thực tập sinh, cũng là nơi cho các nghệ sĩ trong công ty. Trừ quản lí và trợ lí riêng cho nghệ sĩ thì rất ít khi có người lui tới đây. Lại thấy cô gái trước mắt rất lạ, cơ hồ là lần đầu tiên gặp mặt, tại sao lại chạy loạn ở đây? Không phải là Fan của ai đó chứ?
Bị hỏi như thế Gia Hân nhất thời có chút mất tự nhiên, ban đầu định nếu bị ai đó bắt gặp nhất định sẽ diện lí do là mình đi lạc. Nhưng nghĩ lại, rất không hợp lí. Cô đứng tại chỗ, chỉ biết cúi đầu lục tìm lí do thích hợp.
Nhìn thấy dáng vẻ ấp úng này của cô. Đình Phong liền tỏ ra nhàm chán, những chuyện này trước đây anh đều đã gặp qua vài lần.
Cô gái này chắc hẳn là fan của một ai đó trong công ty, hôm nay bạo gan nhân lúc công ty đang tuyển thực tập sinh mà chạy loạn vào đây hi vọng có thể xin chữ kí thần tượng.
- Cố tình chạy lên đây? - Đình Phong đứng thẳng người, ánh nhìn nghiêm khắc đặc trên đỉnh đầu cô gái nhỏ.
- Cái gì mà cố tình chứ, tôi chỉ là... bị lạc. Đúng chính là bị lạc rồi. Vô tình va phải anh, cũng đã rất thành ý xin lỗi - Gia Hân căng thẳng trả lời, cô chính là rất không biết cách nói dối. Vừa nói một câu liền cảm thấy không hài lòng.
- Xin lỗi, tôi không chấp nhận lời xin lỗi này - Đình Phong nhàm chán buông thêm một câu. Anh chính là rất ghét loại người cứ làm sai lại viện hết lí do này đến nguyên nhân nọ.
- Anh này, có phải anh mắc bệnh thần tượng nặng lắm rồi không? Đừng có tỏ ra mình có giá trị thế chứ, tôi trước sau đều đã chân thành xin lỗi anh. Anh lại bày ra một mặt tôi là người sai như thế, rất khó nhìn - Gia Hân chính thức bùng nổ, cái người này cũng chỉ là một ca sĩ được nhiều người mến mộ thôi. Sao anh ta có thể có loại thái độ này với cô chứ. Bản tính chẳng tốt gì cả.
- Cô... cái cô gái này sao có thể nói chuyện với tôi như thế? - Đình Phong bất mãn, giọng nói cũng trở nên gắt gào. Đây là lần đầu tiên anh bị một cô gái nhìn thì có bé xíu giống học sinh phổ thông lên giọng mắng cho một trận mà chẳng biết mình đã làm sai cái gì.
Tiếng thang máy kêu lên báo hiệu đã đến điểm dừng, tiếp sau đó Gia Hân bước ra khỏi thang máy trước khi đi còn không quên mắng người.
- Thật là, tôi cứ thích nói thế đó. Ngại quá, tôi có việc phải đi, tạm biệt anh cái tên xui xẻo - Cô trẻ con đưa tay chọc quê người bên trong. Sau đó lại nhìn đến đồng hồ liền phi như tên lửa chạy đi tìm phòng tập nhảy.
- Con tiểu yêu, đừng để tôi gặp lại cô - Đình Phong cau mày nhìn theo bóng dánh nhỏ đang khuất dần sau góc khuất cuối hành lang. Sao vẫn còn tồn tại loại con gái ngang ngược thế này?
Trong khi Gia Hân mãi mê tranh cãi với ai đó thì ở phòng tập nhảy cũng đã loạn đến nơi rồi.
- Là thực tập sinh mới sao? Thật kém cỏi - Một cô gái trạc chừng cùng tuổi với Lan Anh, cô ta đang đứng ở giữa phòng tập nhảy đưa mắt liếc nhìn cô gái đang đứng trong góc của căn phòng.
Cô gái có vẻ kiêu kì kia chính là Lâm Thiên Như - con gái cưng của ông chủ công ty chuyên về thời trang. Từ nhỏ cô ta đã được cưng chiều nên sinh ra bản tính xem thường người khác.
Lan Anh nghe thấy cũng như nhìn thấy cái cách cô gái ấy tỏ ra xem thường người khác mà tức giận đến không kìm được nên vội lên tiếng.
- Cái gì mà kém cỏi? Cậu ấy cũng nhờ vào năng lực mà vào đây giống cô thôi - Lan Anh đạm nhạt buông một câu bênh vực.
- Chị tôi đã nói đến cô sao? Không phải vì ngại mình kém cỏi nên vội lên tiếng biện minh chứ? - Cô gái đứng bên cạnh cũng lên tiếng, cô ta chính là em gái ruột của Lâm Thiên Như.
- Tôi thấy chuyện chướng mắt thì lên tiếng vậy thôi. Sao nào?- Lan Anh hất mặt về phía bọn họ, đúng là cũng nhịn hết nổi rồi. Ngay từ đầu cô bạn này đã làm gì đắc tội với bọn họ đâu vậy mà hết chị lại đến em cứ kéo vào mỉa mai người ta.
- Dùng bao nhiêu tiền để vào được đây? - Cô gái còn lại cũng lên tiếng, cái cách nói này cũng đủ khiến người ta khinh ghét rồi.
- Thì ra không có năng lực dùng tiền mà vào đây sao? Thật đáng để coi thường - Giọng nói của Lan Anh càng trở nên gay gắt cũng không kém phần xem thường. Cái loại người không có năng lực cứ thích dựa vào tài lực của gia đình mà ra oai thì cũng chẳng cần phải để vào mắt.
- Mày dám - Thiên Như đưa tay lên có ý định dạy dỗ Lan Anh, đúng lúc Gia Hân đến. Cô vừa kịp bắt lấy tay cô ta mà giằng mạnh sang một bên.
Do bất ngờ không kịp phản ứng nên cô ta ngã nhào theo lực đẩy của Gia Hân. Gương mặt được son phấn điểm tô xinh đẹp cũng trở nên cau có đến khó coi, cô ta tức giận nhưng chẳng thể làm gì được.
Gia Hân cũng chẳng mấy để tâm đến loại ánh mắt của Thiên Như đang nhìn mình. Cô nghiêm khắc kéo tay Lan Anh và cô bạn kia đi đến một gốc phòng cố tạo ra khoảng cách với bọn Thiên Như.
- Vừa vào đây đã gây sự rồi - Gia Hân nghiêm mặt, lại cái trò gặp chuyện bất bình ra tay cứu giúp nữa rồi.
- Có phải tao cố ý đâu là vì cô ta ức hiếp người khác - Nói đến đây Lan Anh liền xoay người sang cô gái bên cạnh mà ân cần quan tâm.
- Cô ta nói khó nghe như thế sao cậu không đáp lại - Lan Anh khó hiểu nhìn cô gái bên cạnh, thật là cũng quá giỏi chịu đựng rồi bị người ta nói thành ra như thế cũng chẳng mãi mai quan tâm.
- Mình không muốn gây phiền phức - Cô gái thấp giọng dè dặt nói.
- Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Mình là Gia Hân, đây là Lan Anh, cậu tên gì? Bọn mình kết bạn nha! - Gia Hân xua xua tay rồi nở nụ cười, quen thêm một người bạn chính là cảm giác vui vẻ như thế này.
- À gọi mình là Diệp Vi - Diệp Vi nở nụ cười toả nắng đáp lại tấm chân tình của người bạn mớ. Diệp Vi mang nét đẹp dịu dàng lại có chút yếu đuối thật khiến người đối diện sinh ra loại cảm giác muốn bảo vệ.
- Vậy bọn mình làm bạn nha! Xưng mày tao đi cho thoải mái - Lan Anh cũng hào hứng không kém, quen biết một cô bạn đáng yêu dễ thương thế này thì làm sao mà không vui được.
Tiếng bước chân mạnh mẽ vang đều trong không gian, vô ý khép lại cuộc trò chuyện của bọn họ.
Gia Hân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa nơi có tiếng bước chân thân quen. Vừa nhìn đã thấy dáng người thân quen của anh trai mình. Cô như con mèo nhỏ vừa nhìn thấy món đồ yêu thích liền không để tâm đến những thứ xung quanh mà chạy đến vùi đầu vào vòng ôm của anh trai.
- Em nhớ Nam - Càng nói cái đầu nhỏ càng vùi sâu vào vòm ngực của Nam hơn. Gia Hân chính là cô gái cuồng anh trai, vừa nhìn thấy chỉ muốn ôm lấy. Cả hai lại là anh em song sinh, tình cảm dành cho nhau càng thêm đậm.
Bất ngờ bị ôm như thế, Nam thoáng giật mình nhưng chợt nhận ra đây là cô em gái nhỏ của mình liền không kiềm chế được mà nở nụ cười yêu thương.
- Anh cũng nhớ em, nhóc con - Nam cũng rất nhớ cô em gái này. Từ bé đến giờ cậu vẫn luôn yêu thương cô như thế, lại thêm chuyện của nhiều năm trước đây tình thương của câu dành cho cô lại nhiều thêm một chút.
Mọi người trong phòng trừ Lan Anh ra đều đang ngây người trước cái ôm này của hai người bọn họ. Mà người bất ngờ nhất chính là Đình Phong.
- Ai đây? - Trước giờ chưa từng thấy qua dáng vẻ cưng chìu này của Nam, Đình Phong nhất thời tò mò nên hỏi.
Chính là bị người khác hỏi, Gia Hân mới chịu rời khỏi vòng ôm của Nam mà đưa mắt nhìn đối phương. Còn chưa được bao lâu đã hét lên.
- Cái tên xui xẻo này - Gia Hân vừa chỉ tay vào Đình Phong, vừa tròn mắt nhìn anh.
Trái với cái vẻ hận không thể giết người của Gia Hân, Đình Phong một mặt bình thản, anh hoàn toàn phớt lơ cô mà xoay sang hỏi Nam.
- Nam, ai đây?
- Là người yêu - Không đợi Nam trả lời cô đã tinh nghịch đáp nhanh.
Nghe Gia Hân đáp thế Nam bật cười xoay sang nhéo cái mũi nhỏ của cô. Con nhóc này đã lớn đến thế vẫn không bỏ cái cách gọi nhau như này.
- Công tư phân minh - Đình Phong hắng giọng nhắc nhỡ Nam rồi bước lên phía trước cố ý nói to một chút để mọi người hiểu.
- Mọi người chú ý tôi có vài đều muốn nói.
Nghe Đình Phong nói Gia Hân lập tức nghiêm túc quay trở về vị trí cũ chuyên chú lắng nghe.
- Các bạn có một tháng để luyện tập ở đây, và chỉ có ba người được chọn để trở thành thành viên chính thức của JK hiểu chứ? - Đình Phong trước sau đều chỉ có một giọng nói chuyện đạm nhạt như thế.
- Hiểu - Gia Hân cũng rất phối hợp cô nghiêm túc trả lời.
Vì câu trả lời chắc nịch này của Gia Hân mà anh không kiềm chế được đưa mắt nhìn cô lại còn thêm cả cái cười nhếch môi đầy ý vị.
- Và tôi sẽ là người đại diện của công ty quyết định việc sẽ chọn ai
Muôn vàng tiếng nổ lớn vang lên trong đầu cô "Gì chứ? cái tên xui xẻo đó là người chọn sao? Vậy là mình chết chắc rồi"
Cô không ngừng khóc than trong lòng, nếu sớm biết thế cô đã không lớn tiếng mắng người rồi.
- Các em sẽ ở công ty trong một tháng để thuận tiện cho việc luyện tập. Các em sẽ ở phòng dành cho thực tập sinh ở tầng ba mỗi phòng ở được ba người, các em được quyền chọn ở chung với ai. Hôm nay chỉ có như vậy, bây giờ các em có thể về. Nhưng tôi muốn chiều nay đồ của các em được chuyển vào đây. Hiểu không? -Nam lên tiếng phổ biến đôi nét, khi nói chuyện với mọi người đều là một mặt lạnh lùng.
Sau khi được hướng dẫn mọi người cũng dần ra về trong phòng cũng chỉ còn lại Lan Anh, Gia Hân và Nam.
- Mày có về cùng tao không? - Lan Anh có chút ngại khi quấy rối cuộc trò chuyện của anh em nhà này.
- À em về trước đi, anh sẽ về cùng Hân - Câu từ đều là rất khách khí nhưng chất giọng cùng cách cư xử đều là lạnh lùng bức người.
- À dạ vâng - Lan Anh có chút lúng túng khi đứng trước Nam, đây là người mà cô yêu thương, là nguồn động lực để cô cố gắng.
- Vậy mình về trước nha! - Nói rồi Lan Anh liền xoay người cố ý bước đi nhanh một chút.
- Nam đừng lạnh lùng như vậy có được không? Em không thích chút nào - Gia Hân phụng phịu, cô thích anh trai hay vui cười đối xử ôn hoà với người khác. Cô không thích anh trai như bây giờ, rất lạnh lùng.
- Anh xin lỗi - Nam nở nụ cười, cậu đưa tay xoa đầu cô.
- Nam về cùng em sao? - Gia Hân nghiêng đầu hỏi.
- Ừ lâu rồi anh không về thăm ba mẹ, vả lại còn phải về giúp em dọn đồ vào công ty nữa chứ- Nam thở dài, cũng lâu rồi không có thời gian về thăm ba mẹ có chút nhớ nhà rồi.
- Vậy thì về nào - Gia Hân tươi cười kéo tay Nam.
Cả hai anh em cùng nhau đi xuống sảnh lớn của công ty, Nam bảo cô đợi anh đi lấy xe, cô liền ngoan ngoãn đợi.
- Nó dám đeo bám anh Nam? - Ở phía xa Thiên Như không kiềm nổi cơn tức giận trong lòng mà liếc nhìn Gia Hân bằng ánh mắt ghen tức.
- Nó còn bảo anh Đình Phong là đồ xui xẻo- Thiên Nhi cũng không vừa, cô ta chính là fan cuồng của Đình Phong lần này nghe nói thế liền không kiềm được lửa giận.
- Vậy thì nó chết chắc - Bảo Trân cô gái đi cùng hai chị em Thiên Như cũng lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top