Chương 51 : Cảm ơn em. Thiên sứ

" Xin lỗi em. Bên anh đã khiến em chịu tổn thương rồi!!! "

" Không có sao. Mà anh và mẹ...." - Tiểu Kỳ có ý quan tâm về chuyện mẹ anh nhưng lại vô ý mà hỏi thẳng như vậy. Cô tự cảm nhận là mây đen đang dần kéo đến. Mã Phong kéo cô lên đùi anh để anh cùng cô ngồi cùng một ghế. Anh im lặng một lúc rồi kể toàn bộ cho cô nghe. Từ khuôn mặt anh toát ra vẻ rất bình thản như giả tạo mạnh mẽ nhưng sau lưng lại đi tìm rượu giải sầu như hôm qua.

" Vậy có phải... anh nên gặp mặt ba anh để cùng nhau ngồi xuống trò chuyện không!? " - Tiểu Kỳ cố ý lảng tránh để anh có thể không nghĩ đến chuyện đau lòng mà biến sắc mặt nữa.

" Anh chưa biết đối mặt như thế nào...!! "

Tiểu Kỳ nắm nhẹ bàn tay đang vòng qua eo cô ôm lấy. Nói : " Theo cảm nhận của em thì ba anh không ghét anh như anh nghĩ đâu. Thì ít ra anh cũng phải đối mặt nói một lời với ba anh chứ! Với lại em biết anh đang nghĩ gì. Chỉ là tính tự cao của anh không cho anh nói thôi đúng không!? Anh đừng dùng nước trong lòng cứu lửa ngoài thân!! "

" Aizz được rồi bảo bối. Anh sẽ nói được chưa. Em tốn công ra sức khuyên như vậy anh có nên trả ơn gì không!? " - Anh cúi đầu cắn nhẹ vào vai một cái khiến cô rùng mình : " Buông. Anh lợi dụng!! "

" Haha. Em cứ ở lại nghỉ ngơi đi. Anh đi công chuyện một lát!! " - Anh cưng chiều vuốt ve mái tóc của cô. Tiện tay đem vài sợi tóc đưa vào túi rồi đỡ cô đứng dậy : " Không cần. Để em về nhà. Ở đây em không quen cho lắm!! "

" Được. Anh gọi người đưa em về. Cấm từ chối!! " - Nói rồi anh gọi tài xế đưa cô về. Còn riêng anh lái xe mà hôm qua Thiên Bảo dùng đi đến trung tâm bệnh viện thành phố. Cầm ba mẫu tóc của ba người khác nhau đến phòng giám nghiệm ADN. Trong thời gian đợi thì nhận được một cuộc điện thoại của số lạ. Lo cho Tiểu Kỳ có việc gì nên gấp gáp nhận máy : " Ai vậy!? "

" Xin lỗi anh. Cô Đường San San là nạn nhân trong vụ tai nạn xe. Hiện cô ấy được điều trị tại trung tâm bệnh viện. Điện thoại cô ấy có hiện lên số của anh đầu tiên nên chúng tôi muốn hỏi anh có thể đến đây nhận người thân không!? "

Anh nghe đến đây đầu óc liền nhanh chóng suy nghĩ. Anh cũng là đang ở chính nơi bệnh viện này. Cũng không thể phũ đến mức độ phải bỏ mặc cô ấy như vậy : " Cô ấy ở nơi nào cũng bệnh viện!? "

Cô y tá tận tình chỉ nơi cho anh. Khi hướng dẫn xong anh chỉ qua loa nói hai từ cảm ơn rồi tiếp tục ngồi đợi bản báo.

" Triệu Mã Phong. Giám định ba mẫu ADN là của anh!? " - Sau một thời gian thì bác sĩ cũng đã đi ra đem đến thông tin cho anh.

" Phải. Kết quả khoảng bao nhiêu lâu sẽ có!? "

" Ba ngày sau anh đến lấy bản kết quả giám định nhé. "

Anh gật đầu vài cái rồi theo hướng dẫn của cô y tá tìm đến phòng săn sóc của San San. Y tá nói cô chỉ trầy nhẹ ngoài da nhưng vì mệt mỏi mà hôn mê. Trên thân vẫn còn mặc bộ lễ phục của ngày thành hôn của hôm qua. Lòng anh dù sao cũng chẳng thể động lòng trước cô. Nhưng anh vẫn bước vào phòng ngồi cạnh giường của cô. Tay vuốt khẽ sợi tóc đang vương trên đôi má nhợt nhạt của cô. Xong anh chỉ có thể rời đi đóng tiền viện phí và thuê y tá chăm sóc cho cô. Vừa đi đã bị bàn tay của cô giữ lại trong cơn hôn mê.

" Mã Phong. Đừng rời xa em. Cầu xin anh. Không cần anh yêu em, em yêu anh là đủ.... mà...!! " - Đôi mắt cô nhắm chặt lại nhưng miệng vẫn không ngừng gọi tên anh. Y tá đột nhiên bước vào khiến anh dứt khoát đôi tay nắm chặt anh ra. Giao cho y tá chăm sóc cô cẩn thận rồi anh rời đi.

" Tiểu Kỳ em đâu rồi!? " - Vừa về đến biệt thự liền nhớ cô đã về nhà nên dự định lùi xe ra nhưng vừa đúng lúc nhìn thấy Thiếu Minh ngồi ngoài vườn đọc sách. Anh nghĩ đến câu nói của Tiểu Kỳ, dằn nén lòng tự cao của mình mà bước vào ngồi đối diện ông.

" Con có chuyện gì à!? "

" Con... bấy lâu nay đã hiểu lầm ba. Con muốn.... xin lỗi. "- Ánh mắt anh cứ ngó nghiêng như quan ngại nhìn trực diện.

" Con nên đi xin lỗi mẹ con. Bà ấy không cố ý không lo cho con. Bà ấy,.."

" Ba không cần nói nữa. Con không muốn nghe. Con chỉ muốn xin lỗi ba, còn nếu ba không muốn nghe thì không cần phải nhận!! "

" Mã Phong!! "- Giang Mỹ Nghi được ông mời đến trò chuyện nhưng lại đúng lúc anh quay về nhà. Ánh mắt anh lườm ngang qua người bà rồi bước chân đứng dậy.

" Con không được vô lễ. Mẹ con không phải vì lo cho con mà sắp xếp hôn sự này sao!? "

Người nắm quyền của tập đoàn lớn như vậy cũng không thể dùng cách ích kỉ để giải quyết vấn đề. Anh cười nhạt quay lưng lại nói : " Cảm ơn ba. Cảm ơn ba đã một mình nuôi lớn con. Từ nay gia đình chúng ta chỉ có hai cha con chúng ta thôi!! Còn mẹ. Xin lỗi. Đây cũng là tiếng mẹ cuối cùng con dùng với mẹ!!! "

Anh nói xong liền tiến đến bên cạnh ông ôm ông một cái rồi lái xe rời đi, đến nhà của Tiểu Kỳ. Để lại hai người, Thiếu Minh thì cảm thấy cũng vui thêm phần nào vì anh hiểu được cuộc sống. Chỉ riêng Giang Mỹ Nghi nhìn theo mà nhói trong lòng một cái. Mọi thứ đã quá muộn sao!?



End chương 51

By_Phong_My_Ho_Ly

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #18#ngontinh