Vì cậu là đứa con nhà giàu!

tác giả: miu_pro or Quý cold

Nếu giá như tôi không phải sinh ra trong một gia đình như thế. Bố nát rượu, mẹ vì sống quá tù túng mà bỏ tôi đi tìm hạnh phúc mới thì có lẽ tôi đã không thể lì lợm như thế này. Giờ đây, tôi căm ghét những kẻ giàu có chuyên chỉ biết chà đạp lên những con người nghèo khó, không có được cuộc sống xa hoa như họ. Cũng chỉ vì họ đã được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, đầm ấm, không phải thiếu thốn thứ gì nên họ sẽ không bao giờ hiểu được nỗi bất hạnh của những người giống như tôi. Mà tôi đâu có được lựa chọn số phận riêng cho mình, bố mẹ tôi đã sắp đặt tất cả.

17 năm qua, tôi Vương Hàn Băng, đã ước ao có được một cuộc sống hạnh phúc như bao người khác, nhưng rốt cục thì ước ao vẫn chỉ là ao ước. Bây giờ tôi đã biết chấp nhận sự thật và khẳng định không bao giờ có cái gọi là tiểu thuyết được áp dụng vào xã hội này.

Hôm nay, tôi và ba đã chuyển về nhà nội. Cuối cùng thì ba đã biết nghĩ cho tôi hay thấy đứa con này đã quá khổ cực rồi. Nhưng dù sao với hoàn cảnh này thì ở đâu cũng vậy thôi. Ở đâu thì hằng ngày tôi vẫn phải nghe những lời chửi rủa đay nghiến, độc địa. Nó là số phận của tôi và tôi không thể thay đổi được. 17 năm đã khiến tôi nhờn đi những câu mắng chửi ấy, nhiều lúc tôi cũng muốn buông xuôi tất cả và tìm đến cái chết nhưng rồi lại tự nói với bản thân mình rằng tội gì mà phải thế, cuộc đời này là của mình, mình không phải vì ai mà từ bỏ hạnh phúc phía trước.

Ông bà nội đã giúp tôi chuyển hồ sơ vào 1 ngôi trường THPT nổi tiếng ở thành phố này. Dù sao thì tôi vẫn cảm ơn vì đã được truyền lại cái gen học giỏi từ đằng nội mong rằng nó sẽ giúp tôi sau này có được cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhà nội tôi không phải là nghèo mà có thể nói là khá giả, nhưng ngày xưa vì ba mẹ tôi yêu nhau  không được gia đình ba tôi  đồng ý nên 2 người đã bỏ đi sống cùng nhau. Tưởng rằng cuộc sống chỉ cần "1 túp lều tranh 2 trái tim vàng" thì có thể hạnh phúc được ? Làm gì có! Cuối cùng người bỏ cuộc vẫn là mẹ tôi. Mẹ bỏ ba con tôi đi lấy 1 người đàn ông khác, vì ông ta giàu. 9 năm tôi vẫn tự đặt ra câu hỏi " tại sao mẹ lại nỡ bỏ tôi?" Ba tôi từ đó cũng không thiết gì nữa suốt ngày rượu chè, say rồi thì lấy tôi ra mà chửi. Cũng đúng thôi, tôi là cái của nợ, phiền phức mà ai cũng mong không phải rước theo mà.

...

Vì nhà nội không có ai yêu mến gì tôi nên tôi vẫn quyết định đi tìm 1 công việc làm thêm, cuộc sống tự lập 1 chút có lẽ sẽ tốt hơn. Lang thang cả buổi cuối cùng tôi cũng tìm được 1 công việc phù hợp với khả năng và thời gian để học hành. Đó là việc làm bán thời gian tại một quán cafe cách nhà không xa lắm. Cũng may là tôi được cái ngoại hình khá ưu nhìn giống mẹ nên xin việc cũng không quá khó. Bà chủ quán đã xếp lịch cho tôi làm vào ca tối từ 7g30' đến 10h, công việc chỉ có bưng bê, dọn dẹp vậy thôi. Nó khá nhẹ nhàng  mà 1 tháng  tôi có thể nhận được 1,3tr đồng.

Tôi là một đứa có khả năng thích nghi cuộc sống tương đối tốt nên khi chuyển về đây tôi không bị vướng mắc gì là mấy. Chú Tư  nói cho tôi đi mua chiếc xe đạp điện đi học để không phải thua bạn bè.

" Trên này khác dưới cháu lắm, hễ không bằng nó cái gì là bị nó khinh thường ngay."

Giọng nói của chú trầm ấm y như giọng của ba tôi vậy, nhà nội có lẽ có mỗi chú tư là thương và quan tâm tôi nhất. Hồi ở dưới quê chú cũng rất hay về thăm tôi. Nhưng tôi không muốn bị nghe lời cằn nhằn của bà nội rằng, tôi là đứa luôn mang phiền phức cho người khác, hay tôi cũng chỉ là đứa nhà quê giống mẹ tôi ham phú quý mà thôi...

"Dạ! Thôi chú. Cháu không thích xe điện đâu. Để cháu đi bộ là được rồi ạ!"

Tôi mỉm cười nhìn chú, cái nụ cười mà tôi chỉ dành cho những ai tốt với tôi thôi.

" Trời! Sao mà cháu gái của chú đi bộ từ đây đến trường được. Xa lắm đó."

Chú nhăn mặt rồi véo yêu vào má tôi. Tôi cười khì nhìn chú.

" Vậy thôi! chú mua cho cháu chiếc xe đạp thường là được rồi! "

" Lại tiết kiệm cho chú đấy à? thôi cũng được. Vậy giờ chú cháu mình đi luôn đi!''

Chú tư cho chiếc cốc lên miệng uống cạn rồi quay lưng đi ra phía cửa. Nói vọng lại:

"Thay quần áo đi nha. Chú đợi dưới nhà!"

Giờ chỉ còn mình tôi ở ban công, gió nhẹ tạt vào mặt mát lạnh. Giang đôi tay ra đón gió, tôi nhẹ mỉm cười rồi vào chuẩn bị đi cùng chú Tư.

"Thế giờ cháu gái thích đi ôtô hay xe máy nào?"

Chú dịu dàng hỏi tôi.

" Cháu không đi được ôtô chú!"

Chú  vừa mở máy định đi thì ba tôi từ trong nhà bước ra.

" Băng mày đi đâu đấy!"

Giọng ba tôi khi nói ấm áp thật đấy nhưng tôi vẫn là tôi. Vẫn sợ mỗi lần nói chuyện với ba. Cái nỗi sợ ám ảnh theo tôi từ khi còn bé. 

" Em định đi mua cho cháu cái xe đạp để mai cháu đi học."

Chú tư vừa đội chiếc mũ lên đầu vừa nói thay tôi với ba.

" Ừ! Thế chú mua cho cháu nó cái xe nhé!"

Những lúc không say rượu ba tôi như biến thành một người khác vậy?  Những lúc như thế này được mấy khi?

"Vâng, em đi đây!"

Tôi cũng lí nhí.

" Con đi nha ba!"

"Ừ! "

Nói rồi ba tôi quay lưng bước luôn vào trong nhà. Chợt chú Tư quay qua cốc nhẹ vào đầu tôi.

" Lên xe đi còn gì nữa hả cô?"

Chiếc xe đã chạy khỏi con ngõ và ra đường quốc lộ. Trên đây đúng là khác dưới quê tôi rất nhiều. Nhà nhà chi chít nhau, con người ai ai cũng tất bật. Thành phố trông thật phồn thịnh. Chú Tư dẫn tôi vào một cửa hàng bán xe. Tôi không thích những chiếc xe quá nổi trội, tôi nghĩ nó không hợp với tôi. Tôi thích những thứ bình thường. Cuối cùng tôi chọn 1 chiếc mili đơn giản chẳng lấy gì là cầu kì nhưng lại có vẻ thanh thoát, nhẹ nhàng. Chú tư cũng ưng ý với chiếc xe của tôi vậy là 2 chú cháu quyết định lấy chiếc xe đó. Thanh toán xong chú nhờ người ta trở đến nhà rồi kéo tôi đi mua sắm.

" Thôi chú ơi! Cháu không phải mua cái gì nữa đâu ạ!"

"Hừ. Con gái cũng lớn rồi. Phải biết làm đẹp chứ? Cháu gái chú xinh thế này. Nếu ăn diện vào thêm chút thì cũng không thua kém ai đâu."

Chú tư hơi nhăn mặt nhìn tôi. Rồi lại mỉm cười hiền hậu.

Thật ra là tôi không muốn làm phiền chú, hay tự nhiên được người khác chiều chuộng thế này  tôi có cảm giác không quen.

" Nhưng cháu còn đang học mà, lo gì đến bề ngoài ?"

Chú không thèm để ý đến lời nói của tôi kéo luôn tôi vào 1 shop thời trang.

" Cháu thích gì cứ chọn. Vài tháng nữa chú không có nhà nữa rồi!"

Tôi ngơ ngác nhìn chú.

" chú đi đâu ạ!"

" Công ty chú đang có dự án trong nam, chú phải vào trong đó làm!"

Chú thoáng buồn nhìn tôi. Còn tôi lúc này lại có cảm giác sợ. " Chú Tư không có nhà thì ai sẽ là người bảo vệ tôi những lần nội mắng, hay những trận chửi của ba? Ai sẽ giúp tôi thích nghi với cuộc sống bon chen nơi đây?" Cảm giác sợ sệt, bất an làm tôi suýt khóc.

" Thôi! Mạnh mẽ lên nào cháu gái! Cố lên!"

Vì sao nghe từ "mạnh mẽ lên" mà tôi lại không kìm được lòng mà khóc luôn chứ. Bao nhiêu năm nay, tại sao lúc nào tôi cũng phải mạnh mẽ mới được? Tại sao tôi lại phải mạnh mẽ ?

Tự nhiên nước mắt tôi lại chảy. Tôi không khóc, chỉ là thấy khó thở một chút. Thật khó hiểu, tôi càng cố kìm nén không cho nước mắt rơi thì nó lại chảy càng nhiều- không ngừng được, vì thế mà lồng ngực trở nên khó thở.

" Cháu sợ lắm..."

Chú Tư xoa đầu tôi nhẹ nhàng.

'' Chú sẽ về sớm mà..chú hứa đấy."

Chú khẽ đẩy tôi ra rồi siết mạnh 2 cánh tay.

" Giờ đề nghị cháu gái ra chọn đồ nha. Chọn càng nhiều càng tốt nhưng đừng nhiều quá mà chú không có đủ tiền trả thì ngại lắm. "

Tôi quẹt nước mắt , xụ mặt xuống.

" Vâng"

Tôi lựa đại hai chiếc quần jean rồi đi thử. 

" Xong rồi đó hả? Ơ! Sao ít vậy cháu gái."

" Vậy là đủ rồi mà chú"


Chú tư nhăn mặt nhìn tôi rồi quay sang chị bán hàng.

" Em lựa cho anh vài bộ size này, đồ ở nhà và đi chơi nhé."

" Cháu có đi chơi đâu đâu mà chú.''

" Không được cãi !"

Tiền nay chú Tư mua đồ cho tôi phải lên đến gần chục triệu chứ chả ít. Mấy bộ đồ ban nãy đúng là hàng hiệu có khác, mắc thật. Nghĩ đến đây bỗng tôi lại nhớ đến ba, nếu như ba không yêu và lấy mẹ tôi thì có lẽ giờ ba đã không phải là 1 kẻ nghiện rượu và chắc chắn ba đã trở thành 1 người thành đạt giống chú Tư. Như vậy cũng không có sự xuất hiện của tôi trên đời này.

 Sau bữa cơm tối, rửa chén bát xong tôi leo lên phòng chuẩn bị ngày mai nhập trường mới. Cảm xúc trong tôi có hơi khó tả, chẳng biết tại sao nữa. Lôi chiếc áo đồng phục trường nội mới mang về hôm lấy giấy nhập học ra tôi ngắm ngía. Khẩu hiệu trường rất đẹp " trường THPT THĐ", bên trái ngực là bảng tên tôi và tên lớp học được in đỏ. Xếp mấy món đồ chú Tư mua cho tôi vào tủ chợt tôi lại cảm thấy tủi thân " giá như ba mẹ tôi thương yêu tôi giống như chú Tư thì tốt biết bao". 

Dưới nhà lại có tiếng chửi rủa ồm ồm, nhè nhè của người say rượu. Lại bắt đầu , nó đã diễn ra theo quy luật rồi. Tôi lúc nào cũng thế, luôn cảm thấy mình bị lạc lõng trong những lời đay nghiến đó.

" Con Băng rồi nó lại giống như mẹ của nó thôi, chỉ là cái loại đàn bà.."

" Loại đàn bà khốn kiếp đã lừa tao...rồi nó cũng sẽ chẳng ra gì..."

Cứ thế ba tôi độc thoại, không ai phản bác gì cả, vì người ba tôi chửi ở đây là mẹ con tôi mà-những người đáng bị chửi. Thu mình vào 1 góc nhỏ của chiếc giường tôi lại nhớ đến mẹ. Tôi trách, tôi hận mẹ nhiều lắm. 7 năm rồi mẹ không hề về thăm tôi, 9 năm tôi cũng không nghe tin tức gì của mẹ. Mẹ quá tàn nhẫn... Cứ mông lung , hờn trách như thế cái mệt mỏi giúp tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

..

" Mẹ ơi! Mẹ đi đâu vậy? Mẹ không cần con nữa hay sao?"

Có một đứa nhỏ cứ vừa chạy vừa khóc đuổi theo 1 người phụ nữ. Nó gọi người phụ nữ đó không quay lại. Nó gào lên và nó hét. Nó càng đuổi thì người phụ nữ đó lại cố gắng đi càng nhanh. Và cuối cùng đứa bé đó đã phải bỏ cuộc vì vấp ngã, nhưng nó vẫn cố gào cố hét thật to tiếng mẹ. Tiếng mẹ nghe sao mà thiết tha, mà đau buồn vậy chứ.

" Về nhà thôi con..."

Lại một người đàn ông xuất hiện khuôn mặt cũng  đau buồn không kém đứa nhỏ kia là mấy. Ông ta ôm chặt đứa nhỏ vào lòng, giỗ nó khỏi khóc. Nhưng ông có vẻ bất lực vì đứa bé đó vẫn cứ khóc gào lên tiếng mẹ..

"Mẹ..mẹ ơi!! Mẹ...'"

..

"Không! Không mẹ ơi...''

Tôi choàng tỉnh dậy, thở dốc, 9 năm qua vẫn như vậy. Hầu như đêm nào tôi cũng mơ thấy những hình ảnh đó. Nước mắt ướt sũng bên trái chiếc gối và bả vai. Lấy tay quẹt nước mắt, gạt bỏ chiếc chăn ra khỏi người rồi bước xuống giường. Vào làm vệ sinh cá nhân xong tôi chạy xuống nhà dọn dẹp và chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà. Trên đây rất khác, tất cả mọi người giờ này vẫn còn đương ngủ, đông dân nhưng nhà nào cũng sống khép kín không được như dưới quê tôi ở. Mọi người trong xóm thân thiết, vui vẻ hòa đồng với nhau. Xong xuôi mọi việc ở nhà, tôi lên phòng thay đồ rồi đi học. Cũng không có gì quá cầu kỳ cả.  Vẫn như mọi khi, đi học thì quần jean, áo đồng phục và giày thể thao. Như vậy cũng là đã quá ăn diện với tôi rồi. Vác cái ba lô to tướng lên người, chạy xuống nhà xe tôi leo lên đạp rồi ra khỏi con ngõ nhỏ. Có vẻ hôm nay tôi đi học hơi sớm, con đường mọi hôm chật người qua lại có khi còn tắc đường vậy mà giờ thông thoáng hẳn. Ven theo đường hồ Hoàn Kiếm, tôi đạp xe chậm lại thật không ngờ trên này vẫn có những nơi trong lành như thế. Tôi ngẩng mặt lên trời hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười nhè nhẹ " Tinh thần thoải mái để bắt đầu một ngày mới nào". Có lẽ ngày hôm nay sẽ khá mệt mỏi với tôi bởi nay tôi sẽ bắt đầu buổi học và buổi làm đầu tiên tại nơi đây.

 Tôi không chú ý đường nên đã tông vào 1 chiếc xe ga. May mà cả 2 đều đi với tốc độ khá chậm nên cả xe và người không ai bị gì nghiêm trọng cả. Người điều khiển chiếc xe ga kia là 1 cậu con trai, có vẻ cũng chỉ chạc tuổi tôi. Cách ăn mặc cũng như kiểu cách của cậu ta khiến tôi cũng có thể đoán được là một thằng con nhà giàu. Hắn cau có nhìn tôi rồi buông những câu không hề có văn hóa.

" Này! Mẹ cái con  kia. Mày đi đứng kiểu gì đấy hả? Đi xe mà mắt mày ngửa  lên trời à?"

Tôi tròn mắt hối lỗi nhìn hắn, dù gì hắn nói cũng chẳng có biết điều gì nhưng tôi không thể cãi lại vì người sai là tôi, thôi thì đành cứ cam chịu nghe cậu ta chửi vậy.

" Thế giờ mày tính thế nào với cái xe xước xát của tao kia hả? Nhìn mày thế chắc cũng chả có tiền mà đền đâu. ""

Tên đó vẫn cứ mắng xối xả vào mặt đứa gây tội như tôi. Cuối cùng tôi cũng mấp máy được câu.

" Tôi..tôi xin lỗi"

Không ngờ hắn vừa ngoa ngoắt mà lại còn giỏi bắt nạt và châm trọc người khác nữa chứ. Hay hắn nghĩ tôi không thể đền tiền sửa xe cho hắn nên hắn giở trò trâm trọc tôi cho hả tức. Cái mặt của hắn đã giãn ra được 7, 8  phần, rồi hắn cứ nhìn tôi như thể là 1 con nhỏ ngốc nghếch vậy. Cái giọng hà thành êm êm của hắn lại vang lên, nhẹ nhàng hơn nãy chút.

" Xin lỗi ai?.."

 Đành ngậm ngùi cho mau xong chuyện, cũng đã sắp đến giờ chúng tôi vào học.

" Tôi xin lỗi cậu.."

" Nhìn tôi thế nào mà chỉ có cậu đơn giản như thế thôi à?"

Lúc này thì tôi mới lại ngẩng mặt lên nhìn hắn lần nữa. Ừ! thì nhìn hắn đẹp. Có gì lạ chứ, người đẹp vì lụa mà. Khoan đã, cái áo hắn mặc là đồng phục trường tôi mà. Gì chứ, chắc chắn là hắn cũng nhìn thấy cái áo tôi đang mặc, bạn bè cùng trường có nhất thiết phải như thế không? Hay không phải dân ở đây nên hắn mới giở trò bắt nạt. Thôi mặc kệ, cứ yên ổn mà sống. Xin lỗi thì cũng xin lỗi rồi, tôi cũng không có tiền mà đền. Giờ hắn cũng không thể lấy gì của tôi cả. Tôi sắp muộn học rồi, buổi đầu tiên không thể có ấn tượng xấu với thầy cô, bạn bè và nhà trường được. Mặt tôi lạnh tanh nhìn hắn, "cái lũ nhà giàu chỉ có vậy thôi, chà đạp người khác." Nhấc chiếc xe lên tôi vội vàng đạp xe thật nhanh, bằng tốc độ tối đa, bỏ lại cái tên xấu xa đó đằng sau. Hẳn cậu ta phải tức lắm. Cũng phải thôi, "con nhà giàu mà".

Cố lên nào! cố lên. còn 2 phút nữa, trường ngay trước mắt rồi. Vừa chạm vào cổng trường thì có 1 vật thể vụt qua tôi, rất nhanh. Tôi giật mình. Ra là cái tên vừa nãy. Phóng xe nhanh như vậy khi chưa đủ tuổi làm bằng xe, sao hắn không tai nạn rồi chết đi cho khỏi làm hao tiền, tốn của của cha mẹ hắn.

 Cất xe, tôi chạy hồng hộc lên lên lớp học. Theo bản đồ thì nó sẽ là ở  phòng cuối của tầng 3. Cuối cùng thì cũng đến nơi. Lớp 12a3, có vẻ yên ắng, chắc giáo viên đã vào lớp rồi. Bước vào lớp, hình như đã có sự chờ đợi sẵn thì phải. Cả lớp và  giáo viên cùng quay ra phía tôi. Cô chủ nhiệm là 1 người khá đẹp, tầm chạc tuổi với mẹ tôi. Cô đứng dậy mỉm cười và vẫy tay ra hiệu cho tôi bước đến. Đứng cạnh cô trên bục giảng nhìn xuống lớp, có rất nhiều ánh nhìn đổ về phía tôi, sự ngạc nhiên cũng có, khinh bỉ cũng có, mà tò mò thì cũng không thiếu..1 số người thì không thèm để ý đến sự có mặt của tôi.

" Hahahaha..."

Tiếng cười thật quá  bất ngờ. Tôi không hiểu là có chuyện gì đang diễn ra nữa. Tại sao trong lúc này dưới lớp lại có 1 tiếng cười lớn như vậy? Đưa mắt về phía phát ra tiếng cười tôi bỗng giật mình. Không thể có chuyện trùng hợp như thế chứ.

Cô giáo hơi chau mày nhìn tôi rồi lại nhìn cậu học trò nghịch ngợm kia.

" Trần Vũ! Có chuyện gì?"

'' Không có gì! em chỉ buồn cười vì không ngờ trái đất này lại tròn như vậy. Kẻ thù sao lại tự nhiên vác xác đến cho địch. haha"

Nói rồi tên này lại cười. Thái độ của hắn thật không giống với 1 học sinh gì cả. Nói chuyện với giáo viên mà mặt hắn cứ vênh vênh lên . Cả lớp ai cũng cứ ngơ ngơ như không hiểu chuyện gì đang diễn ra cả. 

" Thôi! Cô tên là Kim chủ nhiệm lớp mình. Giờ em giới thiệu về bản thân với cả lớp đi."

Tôi hơi cúi đầu với cô rồi nhìn xuống lớp. Mặt tôi biểu cảm thì lúc nào cũng thế. Có hơi chút lạnh lùng, đề phòng với những người xung quanh. Cũng phải thôi, cuộc sống của tôi đã tự tạo cho tôi cái tính nết ấy. Thật ra thì chả có ai tốt với mình bằng chính mình đâu, tôi vẫn luôn luôn nghĩ như thế và cho nó là không còn gì đúng hơn.

" Xin chào các bạn. Mình tên là Vương Hàn Băng,."

" Sao ba mẹ cô không đặt luôn là bắc cực hay nam cực đi. Hay người nhà quê, kém hiểu biết nên đặt cái tên cũng kì lạ. haha"

Giọng nói hà thành này cắt ngang lời nói của tôi. Vì câu nói của hắn, cái tên lúc nào cũng chỉ biết bắt nạt người khác mà cả lớp được tràng cười rầm rộ. Câu hỏi của cậu ta, khiến tôi nghĩ và tôi muốn nói với cậu ta là ,tôi cũng từng hỏi như thế khi ba mẹ tôi còn rất hạnh phúc và tôi cũng vẫn còn nhớ rất rõ lời giải thích của mẹ tôi. Mẹ tôi nói cái tên của tôi thể hiện cho 1 sự lạnh lùng, thanh cao mà kiên cường. Nhưng giờ thì tôi lại thấy khác, cái tên của tôi nó có ý nghĩa là bất hạnh, thiếu tình thương, cô độc và bị bỏ rơi. Không ai thích cái lạnh cả, ai cũng cần sự ấm áp vì thế nên tôi mới bị hắt hủi. Một người như hắn làm sao mà hiểu được cái tôi đang phải chịu đựng. Ngay cả khi, nụ cười của hắn chính là đang chà đạp lên tâm hồn của tôi.

Tôi không nổi giận, không tự ái, cũng không tủi thân. Tôi vẫn bình thường, những chuyện như thế này có thấm thía gì với một người như tôi đâu. Tôi nhìn họ, những con người đang cười chế giễu mình bằng ánh mắt " các người còn chưa biết được gì đâu, vẫn chỉ là lũ công tử, tiểu thư nhà giàu thôi. " Nuốt khan cái đắng trong cổ, tôi lại tiếp tục. Những tràng cười đã dần dần mất và tôi chắc chắn là vẫn còn nữa. Nhưng tôi chịu được.

" Mình mới chuyển đến lớp nên mong cô và các bạn giúp đỡ."

" Cô nói thật buồn cười, ai là người có thể giúp cô mà cô mong người ta giúp?"

Những tràng cười đó lại bắt đầu vang lên. Hắn là đại diện của những kẻ có lắm tiền nên chẳng coi ai ra gì hết. Cô chủ nhiệm có lẽ cảm thấy xấu hổ vì cậu học trò chẳng có tý lịch sự hay văn hóa nào kia, cô ái ngại nhìn tôi nhưng  có vẻ cũng bất lực. Chuyện này tôi cũng gặp nhiều rồi, có tiền thì ít người dám đụng vào để bảo vệ công lý lắm.

Tôi không sao, kiểu này tôi chai sạn rồi. Giương mắt nhìn họ cười, sao mà tôi thấy chẳng hề có tý hứng thú.

" CẢ lớp trật tự nào!..Băng em xuống bàn ở cuối lớp ngồi cùng Vũ đi.."

Tôi thật không ngờ, tại sao với những lời nói hắn vừa xúc phạm tôi mà cô giáo có thể cho tôi  ngồi cùng bàn với hắn. Tôi biết cô không có ác ý, chắc cô chủ nhiệm nghĩ vì hắn không có ấn tượng tốt với tôi  nên để tôi ngồi cùng hắn, lâu ngày tình cảm bạn bè sẽ tốt hơn. Nhưng ai ngờ hắn tự nhiên nhảy dựng lên xua bỏ tôi như 1 món đồ bẩn thỉu mà hắn thì lại không quen cái bẩn vậy.

" Không! Em làm sao có thể ngồi cùng cô ta được chứ? Cô ta là gì mà có thể ngồi cũng với em!"

Nói rồi cái tên con nhà giàu đấy lườm tôi 1 cái  "khinh ư'? Quen rồi, cứ khinh đi, 9 năm qua tôi vẫn sống được thì giờ cũng vậy".

Cô chủ nhiệm ái ngại, khó xử nhìn tôi. Còn tôi vẫn im lặng, mặc kệ. Tôi thế nào cũng được, dù học mà không có bạn hay ngồi 1 mình cũng được, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.

" Cô để bạn ấy ngồi cùng với em đi !"

Giọng  nói vang lên bỗng tôi chợt khựng lại. Giọng nói này, ơ! sao mà giống tiếng ba tôi đến thế. Thật ấm và êm.

' Ừ! Vậy để Băng ngồi cùng Triệu Long đi.''

Mặt cô chủ nhiệm rạng rỡ hẳn lên, cũng may còn có đứa học sinh như Long nếu không thì cô cũng chẳng biết phải làm thế nào.

Từ nãy đến giờ tôi vẫn cứ chăm chăm nhìn cậu con trai đó. Cậu ta đẹp thật, gương mặt tuấn tú mà không hề dính chút gì là kiêu căng, dường như tôi có ấn tượng với cậu ta. Nhưng vì cái gì? Vì giọng nói ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: