Vị cà phê

                                                                   Vị cà phê

                  Mùa hè năm nay đến thật muộn, tầm giữa tháng năm mới xuất hiện những cơn mưa rào đầu tiên. Đó cũng là lúc nó vừa kết thúc  kì thi cuối kì mệt mỏi. Trường nó bắt đầu cho học sinh nghỉ hè. Nó quyết định đi làm thêm. Vừa nhìn thấy cái biển cần tuyển nhân viên của một quán cà phê nào đó dán ngoài cổng trường nó đã nhảy cẫng lên vì vui mừng nhủ thầm “ đúng ý mình”. Là một quán cà phê? Chứ không phải là một quán kem, hay bánh ngọt? - Nghĩa đã hỏi nó thế khi nó kể cho cậu nghe về công việc sắp tới. Nó cũng nhún vai: “  Một quán cà phê chẳng phải tốt hơn sao?”. Không phải vì thích uống cà phê mà nó xin làm tại đó, nó còn chẳng uống một hớp cà phê nào từ khi nó biết cà phê là gì? Nhưng ít ra thì nó còn biết pha cà phê( cà phê gói).

                                                                              ^^^

            Nó đến với “ Cà phê omelette” vào một ngày nắng. Vừa bước vào quán, mùi cà phê đã phng pht. Nó thích mê cái mùi đng đng, thơm thơm đó. Trong quán không có ly mt người khách nào, đ đc bên trong cũng có v là đã khá cũ kĩ. Nó thy mt người đang lúi húi lau bàn ghế. “ Có l là nhân viên quét dn”- nó nh thm và tiến li gn.

              “ Chú gì ơi! Cho cháu hi?”- Tay nó nm cht cái quai túi.

           Nó suýt ngã nga ra khi người đó quay li. Đó chng phi “chú gì” như nó gi, trông cu ta còn khá tr, không phi là rt tr mi đúng, khéo khi bng tui nó y ch.

           “Ak…. Tôi đến đây đ xin vic, có th cho gp ch quán được ch?”- Sau phút bt ng, nó ly li v đim tĩnh.

              Cu ta không nói gì, ch nhìn nó chm chm ri quay đi vào trong. Nó nhìn theo bóng cu ta. Nó thích cách bài trí ca quán này, đc bit là my chu cây nh bên ca s, có v như chúng không h có hoa. Nó tiến li gn và bê chúng lên ngm

                  “Đó là hoa b công anh “- Nó git mình khi nghe ging nói vang lên sau lưng nó.

                 Nó quay li:”H?... Đây là cây b công anh ư?”. Va giơ chu hoa lên nó va cúi sát mt vào đó nhìn cho kĩ. Nó mi ch nhìn thy hoa ch chưa bao gi nhìn thy mt cây b công anh nào c.

              “, Nó chưa n hoa. Tôi cn hi cu vài th trước khi cu vào làm”- Cu ta bước ra trên tay cm mt cun s màu vàng chanh trông khá cũ.

           “Vy là ch quán không có đây?”- Đt chu cây tr v ch cũ, nó th dài ngi xung cái ghế đi din cu ta.

           “Không. Tôi là chủ quán này….”

           “CÁI GÌ? Cậu là chủ quán này”- Không để cho cậu ta nói hết câu, nó bật đậy hét ầm lên.

          “Thật ra quán này là của bố mẹ tôi, nhưng…..bà mất rồi, bố tôi cũng không còn ở đây…..Nên tôi trông coi thay”.  Thấy nó vẫn chưa hết shock  :”Cậu có thể ngồi xuống được rồi chứ?”.

             Bần thần mất một lúc, nó nhoài người về phía cậu ta hỏi:” Vậy thì cậu sống ở đây một mình ak?”. Đáp lại sự mong đợi của nó chỉ là cái nhún vai bất cần. Nó ngồi xuống rồi nhưng vẫn miệng vẫn lầm bầm “ sao có thể thế được? sao…”.

             “Tên? Tuổi?”-Cậu ta hỏi nó.

               “Phm Ngc Hoài An. Mười by tui 11 tháng15 ngày”- Nó tr li như mt cái máy.

                “Ok. Chc cu phi biết nhiều loại cà phê lắm nh?”- Cu ta lúi húi ghi chép gì đó.

                “Tôi còn chưa tng ung cà phê”.

                 Nó làm cu ta suýt sc : “ CÁI GÌ? Cu chưa tng ung cà phê sao? Vy thì ti sao li xin làm vic đây? Đừng nói vi tôi là ti vì nó đắng nên cu không ung được nha”.

               “Ti vì tôi chưa bao gi th ung nó. Nhưng tôi biết pha cà phê gói mà”. Cu ta nhìn nó kiu như nó là người ngoài hành tinh vy.

            “Tôi không bán cà phê gói. Nhưng nếu cu mun làm đây thì tôi s cho cu làm chân chy bàn vy”. Cu ta gp cun s li, nhìn nó và nói:” Vy thì : Tôi tên là Trung, bng tui cu. T mai cu có thđi làm. 7h”. Trung đứng lên đi vào trong mc cho nó vn ngi ngơ ngác đến ti.

                Ra khi quán, nó chy tht nhanh v nhà, nó mun gi đin cho Nghĩa, chc chn cu y s không tin được nhng gì nó đã tri qua trong “Cà phê omelette”. Nó k hết cho cu nghe, k v Trung và mi th đó.

                                                                                        ^^^

                Xui xo thay ngày đầu tiên đi làm nó đã làm v hai cái cc. Thế là b tr lương. Li còn b Trung sut ngày bt lt, lúc thì : An ra dn bàn đi/ An không thy bàn bn à?.... Lúc thì: An! Đi mua cơm đi/ An bt to nhc lên………. C như nó là chân sai vt ca Trung không bng. m c lm nhưng nó chng cãi li được, ch biết nghe theo ri ti v k hết cho Nghĩa. Nghĩa s nghe hết, cu s v v nó, k truyn cười cho nó. Hai đứa s ngi tn khuya, cho đến khi nó ng ngc trên b vai cu.

               Tuy hay cãi nhau nhưng hai đứa làm vic rt ăn ý. Có hôm quán đông khách, mt mình nó chy bàn không kp, thế là c Trung cũng ra ph nó. Nhng lúc vng khách nó li le te bên trong bếp xem Trung pha cà phê. Nó rt thích nhìn Trung khi cu làm vic, lúc nào cũng hăng say và theo nó nghĩ thì ‘Trung trông cũng rt đẹp trai không kém gì Nghĩa ca nó, nhưng dù gì thì cu ta vn là mt k khó ưa’.

             Sau hai tun làm, nó mi thy quen vic và quen luôn vi cách gi ca Trung. Lăn n mãi Trung mi dy nó cách pha mt s loi cà phê quen thuc ca quán. Nó tay thì cm s, tay thì cm bút đề phòng nh Trung có nói ra công thc bí mt thì còn ghi. Hai đứa c lúi húi trong bếp. Mùi cà phê, đường, kem, qun c lên tóc và qun áo. Nó mi mê đến mc không để ý có mt đôi mt đang nhìn nó tht du dàng.

            15 phút trôi qua. Nó mãn nguyn nhìn cc cà phê đt ngay ngn trên bàn.

             “Có mun th không?”- Trung đưa cc cà phê v phía nó.

            Nó lc đu cười tr, thế là Trung cm cc lên tu mt hơi hết sch. Nó nhìn tiếc nui, nhưng ri cũng nhún vai kiu: sao cũng được, dù sao thì tôi cũng không ung mà. Bng có khách vào quán, nó tung tăng chy ra mi chào: “ Xin chào quý khách, quý khách mun dùng gì ?”- Nó nói rõ to kèm theo mt n cười tht tươi.

                   “ Cho mt cà phê đá và mt cà phê sa”- Ging nói này nghe tht quen. Nó ngước nhìn lên phía hai v khách đi din. Là Nghĩa. Chính xác là Nghĩa, nhưng bên cch cu y là mt cô gái l hoc mà nó chưa tng gp. Nó chân chi nhìn Nghĩa, Nghĩa cũng nhìn nó vi mt ánh mt hoàn toàn xa l. Nó c đng nhìn cu như th cu s bc hơi khi đây và mãi mãi trong nó. ‘Ti sao? Ti sao li đi x vi mình như vy?’-Tiếng nc trong c hng ngày càng cào xé nhưng nó không th tht ra. Đúng lúc đó, Trung đt hai cc cà phê xung bàn, ri kéo tay nó vào bên trong. Nhìn mt nó trng bch, Trung ht hong:” Có chuyn gì vy?”. Nó không tr li nhìn v phía cái bàn có Nghĩa và cô bn đang cười tht tươi. Vy là Nghĩa đã không còn là ca mình nó na ri. “ Bn trai cô sao?”- tiếng Trung vn vang bên tai. Nó b chy vào phòng đ nguyên liu. Chn mt góc ti, nó ngi xung và khóc. Ln đu tiên nó khóc mà không có Nghĩa bên…

                 Thật ra, Nghĩa là lớp trưởng lớp kế bên lớp nó. Nghĩa còn chẳng hề biết đến sự tồn tại của nó bởi vì nó chỉ là một con bé nhút nhát hay nhìn trộm cậu một giờ ra chơi hay là người bí ẩn gửi tặng cậu những bài hát trên đài phát thanh ca trường. Nó làm hàng chc cái bánh vào nhng dp đc bit nhưng li chng dám tng. Nhng ln gi đin, nói chuyn vi cu ch là do nó tưởng tưởng.  Nó là thế. Thích nhưng chng bao gi nói ra. Thế là t nay nó không còn được thích Nghĩa, không được tên cu tht to trong phòng na, cu đã có người khác bên cnh ri. Nó li st sùi khóc.

                                                                                     ^^^

             Trung nhn thy nó trong bóng ti, cu ngi xung cnh nó, đưa cho nó cc cà phê nóng hi cu va pha. Nó đón ly nhưng không ung. Nó đưa cc cà phê lên gn mũi, hít tht mnh cho mùi cà phê chiếm hết nó, đ nó không còn phi nh Nghĩa na. Trung không nói gì, ch nhìn nó. Hai đa c ngi im như thế… trong bóng ti.

              Trung lai nó v khi đã dn dp quán xong. “ Hãy ng mt gic tht ngon và quên hết đi nhé”- Trung nói khi nó đnh quay vào nhà. Chưa bao gi Trung nh nhàng vi nó như thế c, lúc nào cũng cáu gt, sai nó làm vic.

                “ Xin li … cm ơn”- Nó lý nhí trong c hng. “ Sao li tt vi t như vy?”.

                Trung cười tht tươi, xoa đu nó:” Bi vì…t thích cu. Đ ngc”. Nói xong Trung phóng xe đi luôn, còn không kp đ cho nó bi ri.

                Ti hôm đy, có hai con người không th ng được. Nó nghĩ mãi v câu nói ca Trung, c Nghĩa na nhưng ít thôi. Nó đã thôi thích Nghĩa và cũng không còn nh cu na, có th là vì nó và cu không phi đ dành cho nhau hay nó đang nh mt người.

                                                                                       ^^^

                  Nó quyết đnh đi làm sm vào sáng hôm sau. Đến “Cà phê omelette” nó đã thy Trung đy. Nó ngi xung cnh cu.

“ Cho t ung vi”- nó vi ly cc cà phê kem trên bàn, ung mt phát hết gn na cc, rồi cười nhăn nhở. Trong tích tc đôi môi dính đy bt kem ca nó chm nh lên má Trung. Ln đu tiên nó ung cà phê nó mi biết vcà phê cũng tht ngt, theo mt cách rt ngt ngào cùng vi mt người tht đc bit.

                                                                    Trang shinn :)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: