Chương 1 : Kết thúc cuộc hôn nhân bù nhìn

Mùa đông ở Thượng Hải đến sớm, mới vào tháng mười một mà trời đã lạnh cóng.

Bóng đêm xung quanh đặc quánh nhưng căn phòng nhỏ vẫn còn sáng đèn, rèm cửa không được đóng kín thoáng mở, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng như thủy ngân xuyên qua cửa sổ.

Dưới ánh đèn bàn, đường nét gương mặt của người con trai lộ ra với dáng vẻ mệt mỏi, miệng cố nhấp ngụm cà phê, đôi mắt miễn cưỡng mở to nhìn vào màn hình máy tính.

Không biết qua bao lâu, Trịnh Hạo Thạc cuối cùng cũng hoàn thành xong công việc, cậu lướt nhìn đồng hồ, đã năm giờ sáng.

Tách cà phê đặt trên bàn cũng đã cạn, cậu trai yếu ớt dựa lưng lên chiếc ghế tựa rồi lại vô thức hướng mắt đến bức hình được treo ngay ngắn trên tường.

Tim cậu nhất thời run lên, hình dáng người đàn ông cùng với ánh mắt lạnh lùng như muốn nhấn chìm lấy cậu.

Trong ảnh người nam nhân kia khuôn mặt anh tuấn như được chạm khắc mà ra, ngũ quan tinh xảo, từ đầu đến chân đều phô bày toàn bộ vẻ đẹp cao quý và ưu nhã bận trên mình bộ hỷ phục đỏ tay nắm chặt lấy tay cậu nhưng nét mặt vẫn tựa hồ không cảm xúc.

Chỉ là không hiểu, cậu của lúc trước sao lại yêu phải loại người này.

Hiện tại ngẫm lại mình năm mười bảy tuổi kỳ thật vừa có điểm bực mình vừa buồn cười. Khi ấy, ngay lần đầu tiên gặp gỡ người nọ, cậu trong tâm liền dao động, mãnh liệt nảy sinh ra loại xúc cảm khó tả mà lẽ ra chỉ xuất hiện ở nam với nữ.

Chuyện này ở thời điểm đó, người người đều coi là bệnh hoạn.

Hạo Thạc tự trách mình bị thần kinh.

Càng muốn lảng tránh nhưng bản thân càng lún sâu, chỉ biết lẳng lặng đơn phương người kia dù chẳng biết bao giờ mới được đáp lại.

Thanh xuân nhiều đau khổ, đã từng vì ai đó mà cố chấp.

Trịnh Hạo Thạc từng cho rằng cậu chỉ sai từ cách bắt đầu, nhưng hóa ra ba năm kết hôn luôn hết lòng bên cạnh anh thực ra cũng không hề để lại một dấu vết.

Thậm chí đơn giản việc nhìn lấy cậu một cái người nọ cũng biểu tình chán ghét không muốn. Cả câu nói cuối cùng từ anh mà Hạo Thạc nghe được cũng là " Loại vô liêm sỉ người không ra người, sau này đừng làm phiền tôi "

Chịu ủy khuất lâu như vậy, cậu chẳng hề than vãn một câu ngược lại còn tận tâm chăm lo cho nhà chồng.

Ban ngày làm việc, tối lại lủi thủi một mình, cuộc sống tẻ nhạt cứ thế tiếp diễn làm tâm trạng cậu đi xuống liên tiếp sinh bệnh, dần bản thân trở nên suy kiệt đến mức gầy gò, hốc hác, môi cũng tái nhợt.

Cậu còn có thể sống đến bây giờ, thực không biết là ông trời đang chiếu cố hay trừng phạt.

Người trước khi rời đi còn tiện tay tắt cả đèn, những chuyện xưa vốn cũng tan biến như đóm lửa tàn. Cậu ngày qua ngày mài dũa dáng dấp người nọ, cuối cùng bộ dáng ấy lại hóa thành chu sa trong lòng, bạch nguyệt trong mắt.

Mạnh mẽ lại dứt khoát, như một vểt dao cắt sâu vào, lưu lại trong tâm cậu vết thương lớn dần theo ngày tháng.

Căn phòng yên tĩnh bất chợt lại bị phá vỡ bởi tiểng chuông cửa chói tai, đánh thức người đang rơi vào dòng suy nghĩ tưởng chừng không có lối thoát.

Hạo Thạc thần sắc đờ đẫn gượng đứng dậy. Cậu mờ mịt ngưng lại một chút, đúng là cậu trước đây đối với người khác đều chân thành đối xử nên đặc biệt có rất nhiều bạn bè, học xong sẽ cùng hẹn nhau đi đây đi đó.

Kể từ sau khi kết hôn với anh, thời gian riêng tư với cậu lại khan hiếm tựa như nước chảy qua kẽ tay, cũng chính vì cuộc hôn nhân này diễn ra từng không tốn ít giấy mực của báo chí.

Khoảng ban đầu muốn ra đường còn khó, lúc nào cũng có kẻ canh chừng đưa tin, mặc cậu có tìm cách khuyên giải thế nào cũng vô dụng, bọn họ tất thảy như y quan cầm thú chỉ do ghen ghét một mực muốn bôi nhọ, sỉ nhục cậu cho thỏa thích.

Ngày đó trên diễn đàn tràn ngập đủ loại bài viết chửi rủa, so sánh cậu hệt loài đỉa hút máu bám dính lấy người, cho rằng vì cậu mà thanh danh của anh cũng bị hủy hoại, có người còn thường xuyên dùng tài khoản nặc danh nhắn : 【 Thứ như mày, ra ngoài nhất định gặp đâu đánh đó ! 】

Mang danh là chồng của cậu nhưng đứng trước loại chuyện này anh ta vẫn duy trì im lặng, tàn nhẫn bỏ mặc cho cậu tự giải quyết. Trịnh Hạo Thạc chính thức chết tâm, chỉ biết tủi thân cam chịu cũng không muốn bạn bè của mình bị dính liếu nên đành từ chối tạm dừng liên lạc.

Đợi một thời gian dài khi tin tức lắng xuống, Hạo Thạc mới có thể tìm việc làm, cơ hồ vẫn chưa gặp gỡ ai, sống khép mình trong căn nhà thiếu vắng hơi người lâu như vậy cậu cũng đã quen, thế mà giờ trời vừa ngả sáng, khí trời theo đó mà rét lạnh, lại có người tìm đến nhà gặp quả có chút khiến Hạo Thạc nghi hoặc.

Khoan đã.

Chẳng lẽ là người đó.

Suy nghĩ rối loạn, " Tích " một tiếng mã khóa cửa mở ra, người ngoài cửa lại là một người đàn ông có chút lớn tuổi, hình như chưa gặp bao giờ.

Không để Hạo Thạc hỏi, người kia đã lịch thiệp nói trước " Tôi là luật sư Vương, cần trao đổi một số việc mong cậu hợp tác "

Chỉ nghe qua màn giới thiệu của người kia, lập tức đem tâm trạng của cậu xoay chuyển điên cuồng, cổ họng âm thầm nuốt khan, mất vài giây mới có thể bình tĩnh lại mà tiếp đãi.

Người đàn ông vừa ngồi xuống chưa lâu, đáy mắt bất chợt hiện lên sự đau lòng khó tả. Ngay từ lúc thấy cậu sau cánh cửa đã luôn cảm nhận được sự cô đơn tỏa ra, chưa nói đến việc nhìn dáng vẻ yếu ớt của người kia cũng đủ biết cậu trong thời gian qua đã sống khổ sở như thế nào.

Hạo Thạc mím chặt môi, hô hấp run rẩy dõi theo từng động tác đối phương, chỉ thấy luật sư Vương chầm chậm rút ra từ trong cặp một tệp văn kiện, bắt đầu cất giọng " Cậu Trịnh, ba năm hôn nhân đã trôi qua nên hôm nay tôi đại diện cho Kim tổng đến để xử lý thủ tục ly hôn của hai người "

Ông Vương quan sát thấy ánh mắt của cậu trai đã trở nên u ám, do dự nói tiếp " Và cả ngôi biệt thự này sẽ thuộc về cậu, số tiền 50 triệu trước đó cũng không cần trả nữa, xin hãy ký vào đây "

Trịnh Hạo Thạc gắt gao cầm lấy tờ giấy được ông đưa cho, xương ngón tay nhô lên, móng tay bởi vì dùng sức mà hơi phiếm hồng.

Hàm dưới cậu căng chặt, lông mi rơi run lên.

Cậu đọc rồi lại đọc, nước mắt thi nhau rớt lên giấy, làm chữ viết mơ hồ, đọc đến đây, cậu cũng không đọc nỗi nữa, đầu " ầm " một tiếng, chỉ cần ba chữ ‴Đơn ly hôn‷ này thôi đối với tâm can cậu cũng đủ triệt để đả kích, hai chân vô thức mềm nhũn.

Luật sư Vương trước đây đều có kinh nghiệm giải quyết rất nhiều vụ ly hôn, việc người trước mặt bày ra loại nét mặt suy sụp như vậy, ông cũng vô cùng thấu hiểu nhỏ giọng trấn an " Này cậu có sao không ? Tôi biết chuyện này đối với cậu là quá sức chịu đựng, nếu cảm thấy không ổn thì nghỉ ngơi một chút rồi hãy tiếp tục "

" Sao anh ta không tự mình đến "

Ông hơi khựng lại vài giây rồi trả lời " Kim tổng hiện đang đi công tác, không thể tới."

" Vậy mà một tháng trước.. " Trịnh Hạo Thạc nhắm đôi mắt ngập nước lại mới có đủ dũng khí để nói thành lời " Anh ta có bảo tôi chuẩn bị một chút."

Cậu còn nhớ đến bản thân lúc nhận được tin tức kia, tâm tình liền trùng xuống.

Kim Tại Hưởng sẽ không bao giờ chủ động liên lạc với cậu, nếu có chuyện quan trọng cũng sẽ chỉ kêu cấp dưới nói cho cậu hoặc gửi tin nhắn. Đó là lần đầu tiên anh ta chủ động thông báo.

Trịnh Hạo Thạc lúc ấy vừa mừng vừa sợ, ngón tay run run ấn chấp nhận cuộc gọi, cậu nghe thanh âm của người kia cất lên, thật sự muốn vỡ òa.

Nhưng không đợi cậu cảm động, chất giọng lạnh như băng của Kim Tại Hưởng truyền đến " Tôi sẽ trở về vào đầu tháng sau, trong khi đợi đến lúc đó cậu nên chuẩn bị một chút để tiếp đón tôi "

Cậu cười thảm một tiếng, nhìn lại hoàn cảnh của bản thân " Xem ra bây giờ.. thứ tôi tiếp đón lại là một tờ giấy vô tri vô giác "

Người đàn ông lớn tuổi nghe vậy, cảm thấy rất đau lòng, biết khuyên giải là vô dụng, hôn nhân thật sự là cần cả hai bên cùng cố gắng, đủ để thấy mối quan hệ này vốn không thể tồn tại lâu dài.

Trịnh Hạo Thạc nghiến chặt răng, cay đắng thở dài " Nếu chỉ cần có thể ký tên là sẽ kết thúc .."

Suốt ba năm này, anh đều dùng mọi biện pháp để thương tổn cậu, xem cậu thống khổ để làm vui. Thật muốn chúc mừng anh cuối cùng cũng đã đâm được cậu một phát trí mạng, để cậu đau đến ngay cả khí lực giữ anh lại cũng không còn nữa.

Một lần đi sẽ không thể quay đầu lại.

Ba năm trả giá, chung quy chỉ là công dã tràng.

Trịnh Hạo Thạc căn bản không muốn tiếp tục dây dưa, nhanh gọn hoàn tất ký thủ tục ly hôn, thấp giọng nói " Nhờ ông, gửi lời cảm ơn đến anh ta vì đã trả tự do cho tôi "

Luật sư Vương có chút sững sờ, lắng nghe trong câu cự tuyệt của người nọ truyền đến đầy sự bi thương, ông trầm mặc nhẹ gật đầu rồi rời đi.

Cánh cửa đóng, căn phòng nhanh chóng rơi vào im lặng như trước, không gian chỉ còn đọng lại mỗi tiếng đồng hồ thạch anh.

Hạo Thạc đứng dậy thu dọn đồ đạc, bức tranh chụp chung của cậu và người kia duy nhất còn giữ lại, cậu cũng nhẫn tâm gỡ xuống.

Qua gương phòng tắm, sắc mặt cậu tái đi, hai mắt đỏ hoe, rõ ràng là khuôn mặt mới ngoài hai mươi trẻ trung trong sáng nhưng dường như đã trải qua rất nhiều tang thương, không còn vui vẻ, không còn hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top