9. Promise
"Hey ! Hoseok." Namjoon từ đâu xuất hiện, cậu nhóc chạy đến gần đập vào vai Hoseok một cái khi cậu đang thẩn thờ ngước nhìn lên bầu trời xanh ngát.
Hoseok giật mình quay người lại, sao Namjoon lại ở đây ? Nếu Taehyung thấy cậu lại gần Namjoon, dám cá là hắn không nổi điên lên mới là lạ. Hoseok run rẩy, chân thụt lùi về phía sau, toan tính bỏ chạy thì Namjoon đã kịp thời chụp lấy cổ áo cậu lại. "Cậu sao vậy Hoseok, sao lại né tránh tớ? Bộ trông tớ giống ma lắm hả?."
"Không, không phải..buông tớ ra Namjoon, tớ phải về phòng." Hoseok lắc đầu liên tục, cậu không muốn để Taehyung biết mình đang nói chuyện với Namjoon. "Đừng hòng, tại sao cậu cứ thấy tớ liền bỏ đi, rõ ràng ngày đầu chúng ta gặp nhau đâu có như vậy." Namjoon cau mày, siết chặt tay Hoseok hơn nữa.
Namjoon càng giữ cậu lại, Hoseok trong lòng càng thêm phần lo lắng. Mồ hôi trên trán cậu túa như tắm, cậu ra sức gỡ tay Namjoon ra khỏi tay mình. Tránh để cho Taehyung bắt gặp được, từ lúc tỉnh lại sau khi ngồi trên ghế điện đến giờ, Hoseok vẫn luôn tự nghĩ rằng Taehyung lúc nào cũng ở sát bên cạnh mình.
"Này, cả hai chơi trò gì thế hả." Một giọng nói vang lên, thu hút sự chú ý, trong lúc cả hai đang giằng co với nhau. Trong một khắc, cả người Hoseok đông cứng lại, cậu im lặng không dám trả lời, đầu vẫn cứ nghĩ là Taehyung đằng sau lưng mình, Hắn sẽ đổ hết cái đống chất lỏng gớm ghiếc vào cổ họng Hoseok, chỉ vì cậu không nghe lời hắn cho mà xem, Hoseok sợ đến mức bật khóc. Nước mắt chảy ra, rơi lã chã ướt đẫm khuôn mặt.
"Anh là ai ? Anh làm cậu ấy sợ rồi kìa." Namjoon thấy Hoseok đang run lên, nước mắt không ngừng tuôn rơi liền nhanh chóng đứng ra che chắn cho cậu, trừng mắt với người đứng đối diện mình.
Seokjin thoáng một vài giây ngạc nhiên, ơ thằng nhóc này đâu ra vậy nhỉ ? Sao nó lại quen được với Hoseok, lại còn đang bảo vệ cho Hoseok nữa chứ, Hoseok có bạn lúc nào thế ?. "Anh đây là bác sĩ trị liệu của em ấy, anh phải hỏi chú mày là ai mới đúng." Seokjin khoanh tay nói.
"Anh là người đã hăm doạ Hoseok đúng không!." Namjoon nhầm lẫn Taehyung với Seokjin vì hai người có chiều cao tương đối giống nhau, ngoài ra hôm bữa trước cậu nhóc cũng chưa nhìn thấy rõ mặt Taehyung, cậu nhóc chỉ đinh ninh trong bụng chắc hẳn là do tên này đe doạ Hoseok không cho Hoseok đến gần cậu.
"Ơ hay cái thằng nhóc này, mắc cái quái gì anh phải làm thế, chú mày nhảm nhí quá đấy, ờ quên mất, đã vào Asylum chắc chú mày cũng chả bình thường." Seokjin nhăn mặt, liếc nhìn bộ đồ bệnh nhân trên người Namjoon hừ một cái.
"Các người mới là không bình thường, tôi chẳng có bệnh gì tự dưng lại đưa tôi vào đây." Nhắc tới chuyện đó, Namjoon bỗng hoá cộc, đầu óc cậu hoàn toàn tỉnh táo, thậm chí là thông minh hơn người là khác. Chỉ là cậu lỡ tay phá một chút thôi mà. "Kệ chú đấy, đến giờ anh phải đưa Hobi về rồi." Không có Taehyung ở đây, Seokjin chẳng việc gì phải nhốt cậu trong phòng, mặc cho hôm nay có phải là cuối tuần hay không, anh vẫn cho Hoseok ra ngoài chơi dưới sự giám sát của mình. Ban nãy Seokjin rời đi là do viện trưởng gọi anh có việc gấp, vừa quay lại thì đã nhìn thấy một màn trước mặt của hai đứa nhóc.
Anh đẩy nhẹ Namjoon sang một bên, tiến tới gần chỗ Hoseok, định tính nắm lấy tay Hoseok dắt đi, thì Namjoon đã nhào đến hất tay Seokjin ra, cậu nhóc nhanh nhẹn lôi Hoseok bỏ chạy đi mất dạng. Để lại cho Seokjin sững người nhìn theo. Hành động đột ngột của Namjoon khiến cho Seokjin tạm thời hóa đá, cho đến khi anh phát giác ra thì bóng dáng cả hai đã biến mất tăm.
"Thằng nhóc chết tiệt, đừng để anh gặp lại mày!!." Seokjin bực mình, hét toáng lên chửi thề một câu "Con mẹ nó, thằng quỷ con đó lôi Hobi đi đâu mất rồi trời." Anh ngó xung quanh, đảo một vòng mắt tìm kiếm, nếu để Taehyung biết được, kiểu gì hắn ta cũng sẽ băm vằm anh ra đến chết cho xem. Nghĩ đến cảnh tượng đó,Seokjin bất chợt rùng mình, không được ! Anh phải mau đi tìm hai đứa nó.
.........
Namjoon đưa Hoseok chạy ra sau lưng bệnh viện, nơi này nằm kế bên một dòng sông, còn có cả một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm trên cây. Ở đây khá yên tĩnh và vắng vẻ, khuôn viên này vốn từng là khu vui chơi dành cho mấy đứa con nít trong bệnh viện, nhưng rồi có một vụ tai nạn xảy ra. Một vài đứa bé bị chết đuối nên viện trưởng quyết định bỏ hoang, cấm không cho ai bén mảng tới, vả lại phía bên hàng rào ngăn cách lại có một khu rừng rậm, nom trông khá là u ám.
"Buông."Hoseok giằng ra khỏi tay Namjoon. "Đừng sợ Hoseok, tớ sẽ bảo vệ cậu khỏi cái tên bác sĩ độc ác kia." Namjoon nhìn vẻ mặt trắng bệt của Hoseok liền trấn an cậu.
"Không được, Taehyung sẽ nổi giận.."Hoseok lắc đầu nguầy nguậy. Cậu không muốn gặp lại căn phòng điều chế thuốc của Hắn thêm lần nào nữa, chưa kể biết đâu Hắn lại còn làm hại đến Namjoon.
Taehyung ư ? Namjoon lẩm bẩm thầm hai ba lần, đó là tên của thằng cha điên ban nãy à ? Tên đó rốt cuộc đã làm gì Hoseok, đến nỗi mà cậu ấy ám ảnh hắn ta như thế này kia chứ. Namjoon nhạy bén nhận ra điểm khác thường trong chuyện này. "Hoseok, cậu yên tâm đi chỗ này rất ít người lui tới, hắn ta không tìm được đâu, cậu có thể kể cho tớ nghe về Taehyung được không ?." Namjoon kéo Hoseok ngồi xuống thảm cỏ xanh ngát, lấy chiếc khăn trong túi mình ra lau nước mắt cho Hoseok. Nhìn người bạn nhỏ mới quen vài ngày hai má và mũi đỏ ửng lên vì khóc, Namjoon có chút đau lòng a.
Nghe Namjoon nói không có Taehyung, Hoseok dần trở lại bình tĩnh, cậu thở hắt ra một hơi, một hồi lâu sau mới mấp mấy miệng vài câu không rõ đầu đuôi. "Taehyung, tốt nhưng đáng sợ..Taehyung rất đẹp trai..ác lắm, giống sói." Hửm ? Sói ư ? Namjoon tròn mắt, tuy Hoseok nói lấp lửng, rời rạc nhưng Namjoon vẫn có thể hiểu ý của cậu. Lúc tốt, lúc lại ác, chẳng lẽ tên đó bị đa nhân cách hả trời !. "Taehyung ấy, có hành hạ cậu?." Namjoon vừa hỏi xong, ngay lập tức Hoseok đã trả lời ngay.
"Tớ không thích thuốc của Taehyung, đau, khó uống nữa, nếu tớ không ngoan, Taehyung sẽ phạt tớ." Nói đến đây, cả người Hoseok run lên cầm cập, cậu ôm lấy chân ngồi thu lại. "Hey, hey nhìn tớ này, không có ai phạt cậu hết, Hoseok ngoan mà, thả lỏng đi nào, có tớ ở đây với cậu." Namjoon nhanh chóng ôm lấy Hoseok vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
"Taehyung không vui khi tớ chơi với cậu." Hoseok hoảng hốt khi Namjoon ôm mình. "Ổn thôi, tớ sẽ không để cậu gặp nguy hiểm đâu, Hoseok, cậu có muốn rời khỏi Asylum?." Namjoon tách cậu ra khỏi cơ thể mình, nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt Hoseok.
"Rời khỏi đây ? Cậu nghiêm túc đó chứ." Hoseok kinh ngạc.
"Tớ nghiêm túc, mấy ngày qua tớ đã quan sát Asylum rất kỹ, tin tớ đi, chỉ cần cậu muốn, tớ sẽ giúp cậu thoát khỏi cái bệnh viện này."
Hoseok nhíu mày, ngờ vực người đang ở trước mặt mình lại tự tin nói ra câu mà Hoseok vốn đã mong chờ từ lâu, bao lần cậu ước mình có thể rời khỏi Asylum, nhưng điều ấy là bất khả thi. Nơi này được canh giữ quá nghiêm ngặt, khắp nơi đều có bảo vệ. Để bước ra cổng chính phải có giấy phép được bác sĩ cấp, đặc biệt hơn bệnh nhân ra ngoài bắt buộc đều phải có người bảo hộ đi cùng.
"Đừng khinh thường tớ nhé, IQ tớ 150 lận đấy, cậu cũng biết lí do vì sao tớ bị tống vào cái viện tâm thần này rồi chứ." Namjoon phì cười khi thấy Hoseok thừ người ra nhìn chằm chằm mình không chớp mắt.
"Namjoon giỏi quá."
"Sao nào, có muốn không ?."
"Tớ...không biết nữa, tớ sợ, đi bây giờ luôn à ?."
"Không phải là bây giờ, nhưng cậu cứ suy nghĩ đi nhé, bất kể khi nào cậu cần, tớ luôn ở đây, ngôi nhà gỗ này là nơi bí mật của tớ và cậu." Namjoon đưa tay chỉ lên căn nhỏ trên cây, nở một nụ cười rạng rỡ. Nụ cười ấy như tạo thêm niềm tin cho Hoseok.
Hoseok lưỡng lự, nửa phần muốn bỏ trốn nửa phần không, những ngày đầu vào Asylum cậu đã từng rất muốn nhanh chóng trốn khỏi Asylum, nhưng rồi thời gian trôi qua đi, sau khi tiếp xúc dần dần với Taehyung, có thể coi là cậu đặc biệt sợ Hắn, nhưng đâu đó trong trái tim nhỏ bé của Hoseok, có cảm giác như cậu không nỡ rời xa khỏi Taehyung, trừ những lúc hắn nổi cơn lên tra tấn cậu ra, thì Taehyung đều chăm sóc rất tốt cho Hoseok. "Hm, tớ trả lời sau nhé."
"Ừ, nhưng hứa hãy nói với tớ khi cậu đã sẵn sàng, được chứ." Namjoon giơ ngón út về phía Hoseok nghiêng đầu. "Được, Tớ hứa." Hoseok gật đầu, cậu cũng đưa ngón út ra móc ngoéo với Namjoon. Một người bạn như Namjoon ở Asylum sao ? Thật hiếm có.
Đằng phía sau bức tường, Seokjin đứng đó. Anh nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện của hai đứa nhóc. Sau khi tìm thấy cả hai, Seokjin tính chạy đến xạc cho Namjoon một trận rồi đưa Hoseok về, chả hiểu sao có gì đó thôi thúc Seokjin đừng nên tới gần vội, và vô tình đâu anh lại biết thêm một điều thú vị.
"Chậc..chậc, Taehyung à! Xem ra cậu có đối thủ rồi đây."
--------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top