Chương 5.1: Món đồ chơi và cơn giận dữ

Căn phòng tối om, chỉ có ánh đèn mờ nhạt từ chiếc đèn bàn chiếu một vệt sáng dài trên sàn nhà. Mọi thứ trong căn phòng đều im lặng, một sự tĩnh lặng không thể phá vỡ. Gin đứng trước cửa sổ, đôi mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài, nhưng trong lòng lại đầy những cơn giận dữ mà hắn không thể bộc lộ ra. Sự thất bại trong nhiệm vụ gần đây khiến hắn cảm thấy bực bội, và anh không thể giải tỏa nỗi cơn tức giận này bằng bất cứ cách nào.

Không có ai để Gin trút giận, không có ai để xả cơn tức tối trong lòng hắn. Nhưng hắn biết, chỉ có một người duy nhất có thể giúp hắn giải tỏa phần nào cơn giận này, dù cho cô ta có đáng ghét đến mức nào. Một người mà hắn luôn coi là một món đồ chơi – một công cụ để thỏa mãn sự bực bội của bản thân. Một người mà hắn không cần phải quan tâm đến cảm xúc, chỉ cần sự vâng lời, sự phục tùng.

Vermouth.

Hắn quay lại, ánh mắt sắc bén và lạnh lẽo như dao cắt. Cái tên ấy, cái hình bóng ấy luôn khiến hắn cảm thấy bực bội, nhưng cũng là nơi duy nhất để hắn giải tỏa. Những ngày qua, Gin cố gắng tránh mặt cô, nhưng giờ đây, sự kiên nhẫn của hắn đã không còn. Cơn giận trong hắn đã lên tới đỉnh điểm, và hắn cần một lối thoát, một cách để xoa dịu cái cảm giác đang khiến hắn sôi sục.

Gin không cần phải nói gì nhiều, chỉ cần một bước, một cái nhếch môi, là đủ để Vermouth biết hắn đang muốn gì. Hắn bước ra khỏi phòng, bước về phía phòng của Vermouth, trong lòng không chút do dự.

Khi Gin bước vào phòng, Vermouth đang ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài, không hề hay biết rằng sự xuất hiện của hắn đã đẩy cô vào một tình huống mà cô không thể thoát ra được.

"Vermouth," Gin lên tiếng, giọng nói khô khan, lạnh lẽo như băng giá.

Vermouth quay lại, nhưng không nói gì. Cô đã quá quen với giọng điệu này. Mỗi khi Gin lên tiếng như vậy, mọi thứ đều trở nên rõ ràng: đó là lệnh, và cô chỉ có một lựa chọn duy nhất.

"Đến đây," Gin ra lệnh, ánh mắt của hắn không chứa đựng bất kỳ tình cảm nào, chỉ có sự khinh miệt và sự cần thiết của một sự giải tỏa.

Vermouth không nói gì, không phản kháng. Cô đã học được rằng nếu không vâng lời, Gin sẽ chẳng ngần ngại làm cô đau đớn. Và khi cơn giận bùng lên, hắn không hề quan tâm đến cô, đến cảm xúc của cô. Cô chỉ là một món đồ chơi trong tay hắn, và khi hắn cần, cô chỉ là công cụ để thỏa mãn cơn giận của mình.

Vermouth bước lại gần Gin, bước chân không vững vàng, như thể mỗi bước đi đều là một sự đầu hàng. Cô biết rõ rằng Gin không hề coi trọng cô. Đối với hắn, cô chỉ là một món đồ, một vật dụng có thể dùng để giải trí, hoặc để xả giận khi cần thiết.

Gin không nói gì thêm, chỉ kéo cô lại gần hơn, tay siết chặt lấy cánh tay cô, như thể anh đang giữ chặt một món đồ không thể thay thế. "Em không có quyền từ chối," Gin nói, giọng nói cứng rắn, đầy quyền lực. "Em chỉ là món đồ chơi của tôi khi tôi cần."

Vermouth không thể phản kháng. Cô đã quá quen với việc này, quá quen với sự áp bức, sự coi thường mà Gin dành cho mình. Cô không còn sức để đấu tranh nữa. Những giọt nước mắt đã cạn khô, và sự đau đớn trong tim cô đã trở thành một thứ không thể chạm vào, vì nó đã quá sâu và quá mờ nhạt.

Gin ném cô xuống giường, không chút thương tiếc. Cô chẳng khác gì một món đồ bị vứt đi khi không còn cần thiết. Vermouth ngước mắt lên nhìn Gin, nhưng không thấy gì ngoài sự lạnh lẽo, một cái nhìn xa xăm không có chút cảm xúc nào. Cô không thể nói gì, không thể cất lên tiếng van xin. Mọi thứ đã trở nên vô nghĩa trong mắt anh.

Gin ngồi xuống, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. "Hầu hạ tôi đi," hắn ra lệnh, giọng nói như một cái rìu chém vào không khí. "Em không có quyền từ chối, không có quyền phàn nàn."

Vermouth không nói gì, chỉ im lặng đứng dậy, và bắt đầu làm những gì Gin yêu cầu. Cô không có sự lựa chọn. Mỗi động tác của cô đều đầy sự miễn cưỡng, nhưng cô vẫn làm theo. Mỗi lần phải làm điều này, cô lại cảm thấy mình như một món đồ chơi, một công cụ bị vứt đi khi không còn dùng đến.

Gin không thèm nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh lùng, thỉnh thoảng chỉ nhếch môi như thể xem cô là một sự giải trí tẻ nhạt. "Chỉ vậy thôi," hắn nói khi cô đã hoàn thành những gì hắn yêu cầu. "Em là món đồ chơi của tôi, và chỉ thế thôi."

Vermouth không đáp, chỉ cúi đầu, đôi mắt mệt mỏi và trống rỗng. Cô không thể giải thích cảm giác đau đớn này, vì trong mắt Gin, cô chẳng là gì ngoài một công cụ.

Và Gin, sau khi xả giận xong, quay lưng đi, để lại Vermouth đứng đó, cảm giác hụt hẫng và buồn bã tràn ngập trong lòng.

Vermouth đứng lặng im một lúc lâu sau khi Gin rời đi, ánh sáng mờ ảo trong phòng làm nổi bật hình bóng cô đứng cô độc giữa không gian rộng lớn, vắng lặng. Cảm giác trong cô thật khó diễn tả, vừa giống như một sự mệt mỏi tột cùng, vừa là nỗi cô đơn đến nghẹt thở. Cô đã quá quen với việc phải đứng sau ánh nhìn lạnh lùng của Gin, và mặc dù sự thật rõ ràng rằng anh chỉ coi cô như một món đồ chơi, mỗi lần vẫn khiến cô phải đối mặt với sự đau đớn không thể nói thành lời.

Mỗi lần Gin đến, cô đều biết rõ mục đích của hắn. Cô không thể từ chối, không thể chống cự, vì bản thân cô quá yếu đuối để làm vậy. Những lần như vậy không bao giờ có lời yêu thương, chỉ có sự chiếm đoạt, sự khinh miệt và đe dọa. Cô không thể phản kháng. Cô là công cụ, là vật dụng mà Gin dùng để giải tỏa sự tức giận của bản thân.

Vermouth nhẹ nhàng ngồi xuống giường, đầu cúi xuống, đôi tay run rẩy khi chạm vào vạt áo của mình. Cô đã từng là người mạnh mẽ, tự tin, và không dễ dàng chịu khuất phục trước bất kỳ ai. Nhưng bây giờ, trong mối quan hệ này, cô chỉ là cái bóng, một cái bóng không thể thoát khỏi vòng vây mà Gin đã dựng lên. Cô không còn là chính mình.

Một lát sau, cô đứng dậy, đi đến chiếc bàn gần cửa sổ, nơi đặt những bức ảnh và những kỷ vật mà cô đã giữ suốt bao nhiêu năm qua. Cô ngồi xuống, lặng lẽ ngắm nhìn những bức ảnh cũ, nơi có những nụ cười ấm áp, những kỷ niệm xa xôi. Nhưng rồi cô nhận ra, trong những bức ảnh đó, chẳng có ai có thể thay thế được Gin. Không phải vì cô yêu anh, mà vì cô đã quá quen với việc ở bên cạnh anh, dù anh không cần cô.

"Em là món đồ chơi của tôi, chỉ vậy thôi."

Lời nói đó như vết dao cứa vào tim cô, đau đớn mà không thể xoa dịu. Mỗi lần Gin nói những lời đó, cô lại phải tự thuyết phục mình rằng cô không xứng đáng với tình yêu nào cả, rằng cô chẳng bao giờ có thể thay thế được Sherry trong lòng hắn. Nhưng nỗi đau vẫn luôn hiện hữu.

Vermouth hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô không thể để bản thân chìm trong cảm xúc này quá lâu, không thể để chính mình yếu đuối đến mức làm tổn thương bản thân. Cô phải tiếp tục sống, tiếp tục làm những gì mình cần làm trong tổ chức. Nhưng tại sao, lại có những lúc cô chỉ muốn buông xuôi tất cả, mặc cho những cơn đau không dứt cứ giằng xé cô?

Giữa tất cả những xung đột nội tâm này, một điều vẫn luôn rõ ràng: cô yêu Gin, dù cho anh không bao giờ nhìn thấy cô như một người có giá trị, dù cho anh chỉ coi cô là một công cụ phục vụ những cơn giận dữ của hắn. Cô biết, nếu cô tiếp tục ở lại trong cái bóng tối này, cô sẽ không bao giờ tìm được ánh sáng. Nhưng tại sao, trái tim cô lại không thể buông bỏ được?

Tối hôm đó, Gin lại đến. Nhưng lần này, anh không tỏ ra giận dữ hay bực bội. Dù vậy, cảm giác trong căn phòng vẫn lạnh lẽo, như thể mọi thứ đều không hề thay đổi. Anh bước vào mà không hề gõ cửa, như thể căn phòng này là của hắn, và Vermouth chỉ là một phần trong không gian đó.

"Vermouth," Gin lên tiếng, giọng nói trầm và không có cảm xúc. "Tôi cần em."

Lần này, khi ánh mắt của hắn nhìn cô, Vermouth không thể giấu được sự mệt mỏi trong đôi mắt mình. Cô không nói gì, không đáp lại lời của anh. Chỉ đứng đó, nhìn hắn đến gần. Dù mọi thứ đều rõ ràng – cô là một món đồ chơi, một công cụ – cô vẫn không thể làm điều gì khác ngoài việc tuân theo yêu cầu của anh.

Gin không cần phải nói thêm gì, chỉ đưa tay ra, ra lệnh cho cô làm những gì hắn muốn. Không phải vì hắn muốn cô, mà chỉ vì hắn cần một nơi để trút giận, cần một món đồ để giải tỏa cơn bực bội của mình.

Vermouth không dám từ chối. Cô không dám phản kháng, không có sự lựa chọn nào khác. Đó là mệnh lệnh. Và cô, chỉ có thể phục tùng.

Khi tất cả kết thúc, Gin quay lưng đi, không thèm nhìn lại cô, không thèm dành cho cô một lời cảm ơn hay một lời động viên nào. Cô chỉ đứng đó, đôi mắt rưng rưng, trái tim như bị đè nén bởi nỗi đau không thể chạm đến. Nhưng cô không thể làm gì.

"Em là món đồ chơi của tôi, chỉ vậy thôi."

Lời nói của Gin cứ văng vẳng trong đầu cô, lặp đi lặp lại như một lời nguyền ám ảnh. Và cô, vẫn phải đứng đó, không thể bước ra khỏi bóng tối mà Gin đã tạo ra.

Cô yêu anh, nhưng không có cách nào để anh yêu cô.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top