Một năm

_Một năm sau khi em mất_

Hai tháng sau, tôi được chẩn đoán bị trầm cảm nặng. Các anh bàn bạc và quyết định rằng anh soonyoung và anh jihoon sẽ chuyển đến sống cùng tôi, hai anh sẽ ở tạm trong phòng dành cho khách ở đối diện với phòng ngủ của tôi cho tới khi bệnh của tôi hoàn toàn được chữa trị.

Khoảng thời gian đầu tiên, tôi kháng cự mọi liệu pháp điều trị mà bác sĩ đưa ra, thậm chí tôi còn từ chối gặp mặt các anh, tự nhốt mình ở trong phòng tối.

Tôi bắt đầu thường xuyên nhìn thấy em ở trong phòng, em luôn đứng đó, ánh mắt dõi theo tôi, nụ cười trên môi em vẫn luôn đẹp nhưng tôi vẫn không thể đến gần và chạm vào em. Mỗi khi tôi lại gần, em lại biến mất giống như trong giấc mơ hàng đêm của tôi, khiến tim tôi quặt đau.

Tôi biết em đứng trước mắt tôi khi đó không phải thật, tôi biết hình bóng của em chỉ là triệu chứng của căn bệnh đang hành hạ tôi.

Nhưng tôi không muốn tin nó là thật, tôi không muốn tin rằng em đã rời xa tôi vĩnh viễn, tôi càng không muốn tin rằng giữa biết bao cặp đôi trên thế giới, chuyện này lại chỉ xảy đến với chúng tôi

.

Tôi biết cách nói dối rồi.

Tôi nói với các anh rằng tôi muốn tiếp nhận trị liệu, tôi muốn vượt qua nỗi đau mất em.

Anh jeonghan nghe vậy vô cùng mừng rỡ, anh ôm chặt lấy tôi rồi nói rằng mọi người sẽ ở bên cạnh tôi, anh bảo tôi cứ yên tâm điều trị, còn lại cứ để các anh lo

Tôi nhìn nụ cười của các anh, không khí vui vẻ và nhẹ nhõm, nhưng trong lòng tôi lại tĩnh lặng, bóng tối bao trùm

.

Hàng tuần, mỗi tuần hai buổi, anh soonyoung và anh jihoon đi cùng tôi đến phòng khám để trị liệu tâm lý với bác sĩ, sau đó căn cứ theo đơn thuốc đã được kê, các anh thay phiên nhau trông chừng tôi uống thuốc.

Nhưng các anh không biết, thuốc luôn được tôi lén đổi thành những viên vitamin mà em luôn cất gọn trong hộp thuốc ở phòng khách.

Tôi hiện tại không còn biết mình đang cái gì và đúng hay không nữa rồi, tôi chỉ biết tôi muốn giấu các anh, tôi muốn giấu đi bệnh tình của mình, và giấu đi rằng từng tế bào trên cơ thể tôi gào thét tên em, không cho phép bản thân được quên đi nỗi đau này, vĩnh viễn.

Sau khi tiếp nhận điều trị được nửa năm, anh soonyoung và anh jihoon thấy tình trạng của tôi dần chuyển biến tốt hơn, thậm chí còn tự chủ động uống thuốc mà không cần ai nhắc. Hai anh bắt đầu cân nhắc việc chuyển về nhà do tính chất công việc của anh jihoon nhưng anh vẫn không thể yên tâm về tình trạng của tôi

"Hai anh cứ chuyển về đi, em đã ổn hơn nhiều rồi, em sẽ không sao đâu" tôi cười xòa, nói với hai anh 

Hai anh nhìn nhau, nét lo lắng vẫn lộ rõ trên khuôn mặt. Anh soonyoung cân nhắc và suy nghĩ rất lâu, cuối cùng anh đưa ra quyết định

"Được rồi hansol, bọn anh sẽ chuyển về nhà. Nhưng chú phải đảm bảo rằng bản thân phải ăn uống, tái khám và uống thuốc đúng giờ. Mỗi lần uống thuốc phải chụp và nhắn cho anh một tin, anh sẽ nhờ bác sĩ moon theo dõi thời gian tái khám của chú đấy nên đừng hòng mà trốn. Còn nữa..."

"Được rồi mà, em biết, em biết rồi" tôi bất lực

Anh jihoon thầm mắng "ngốc" rồi gõ mấy cái lên đầu anh soonyoung, sau đó nói với tôi

"Nếu như em thấy không ổn dù chỉ là một chút, thì phải gọi cho bọn anh ngay lập tức. Có biết chưa?" anh nhìn chằm chằm tôi, giọng điệu anh nghiêm túc. Ánh mắt anh như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của tôi

"Em biết rồi mà..." tôi không nhìn anh, tôi sợ nếu tôi nhìn anh, toàn bộ suy nghĩ tối tăm và tiêu cực nhất của mình sẽ bị vạch trần.

Sau khi nghe tôi đảm bảo nhiều lần, hai ngày sau, hai anh mang theo tâm trạng lo âu cùng hành lý rời khỏi nhà tôi. Trong nhà giờ đây chỉ còn mình tôi, tôi không cần thiết phải giả bộ nữa, tôi vén áo lên, nhìn những vết xước, vết cào cấu trên cơ thể mình bằng khuôn mặt lạnh tanh

Tôi cầm cây bút trên bàn, đâm mạnh vào bên ngực phải rồi tự rạch một đường. Cảm giác đau đớn kích thích cảm xúc của tôi một lần nữa như mọi ngày, bằng cách này tôi mới cảm nhận được rằng mình vẫn còn tồn tại, nhưng dạo gần đây cách này lại không còn hiệu quả nữa thì phải.

Tôi càng ngày càng không biết mình thực sự còn sống không, nhưng tôi biết có một cách để xác nhận lại điều đó.

Đó chính là em, ý nghĩa của sự tồn tại của tôi.

Suy nghĩ đó làm sáng bừng cả tâm trí đang trên bờ sụp đổ của tôi. Phải rồi, là em, lẽ sống của đời tôi, phải đi tìm em thôi, chỉ em về bên tôi, dù có phải trả giá đắt cỡ nào, tôi cũng sẽ chấp nhận.

Tôi tiến vào trong thư phòng, tìm thấy trong ngăn kéo một con dao rọc giấy hình trái quýt xinh xinh. Tôi nhận ra nó là của em, nắm chặt lấy nó, tiến vào trong nhà tắm.

Tôi ngồi trong bồn tắm, xả nước, bàn tay vuốt ve con dao. Sau đó tôi không chút do dự, rạch một cái thật sâu trên cổ tay trái, máu nhỏ từng giọt từng giọt xuống bồn tắm, tôi bình thản thả chìm cơ thể trong nước, chờ đợi từng giây từng phút để được nhìn thấy em.

Mí mắt tôi nặng trĩu dần, tầm mắt dần nhòe đi. Vào khoảnh khắc trước mắt gần đen nghịt, tôi thấy anh soonyoung mở toang cửa lao về phía chỗ tôi, anh jihoon run rẩy bấm gọi cấp cứu, tôi nghe thấy loáng thoáng tiếng anh soonyoung cầu xin tôi đừng ngủ. Sau đó, tôi không còn nghe thấy tiếng gì nữa...

.

Khi tôi mở mắt ra một lần nữa, đập vào mắt là trần nhà màu trắng xóa và mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện. Ngồi bên cạnh tôi là anh jeonghan, anh ngủ gục trên ghế, quầng mắt thâm tím không giấu nổi sự mệt mỏi của anh.

Tôi yên lặng rút kim chuyền trên tay ra, nhẹ nhàng xuống giường tránh để bị anh phát hiện. Tôi khẽ mở cửa, không có bác sĩ hay điều dưỡng nào trực ở ngoài hành lang

Tôi đi từ từ lên sân thượng, gió lạnh tháng 12 phả vào mặt tôi, nhưng tôi không cảm nhận được nó, tôi từng bước từng bước đi gần đến lan can. Tôi trèo qua lan can, đứng đó, nhìn lên trên trời cao, chỉ cần tôi tiến thêm một bước, tôi sẽ ngã xuống từ đây, từ tầng 17 của bệnh viện.

"Chwe hansol! Em đang làm cái gì vậy?!"

Tôi từ từ quay đầu lại, là anh seungcheol

"Hansol, em đang làm cái gì vậy hả?! Mau lại đây với anh" anh seungcheol lo lắng, cố giữ bình tĩnh để khuyên tôi

"Hansol, em nghe anh, mau vào đây nào. Em sẽ ổn thôi mà, không phải mấy tháng nay rất tốt sao"

"Hansol à, quay vào đây với anh nào, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà. Anh không nói dối em đâu, vào đây với anh nào, anh xin em hansol à" đôi mắt anh chực khóc "hansol à, anh biết em mệt rồi, nhưng xin em hãy vì bọn anh"

Xung quanh yên ắng, dường như tôi có thể nghe thấy tiếng thở đầy gấp gáp và sợ hãi của anh.

"Anh ơi..." giọng tôi yếu ớt " em không ổn tí nào cả..."

"Tất cả những biểu hiện mấy tháng qua của em...tất cả đều không đúng đâu..."

Anh seungcheol đứng hình, anh không tin nổi vào tai mình nữa. Lúc này, anh jeonghan cùng anh jihoon và anh soonyoung cũng vừa chạy tới, họ nghe thấy những lời vừa rồi của tôi, ai nấy cũng đều kinh ngạc.

"Tất cả những biểu hiện đó...tất cả đều là diễn cho các anh xem thôi...em...em chưa bao giờ ổn cả..."

"Em không thể chấp nhận nổi seungkwan đã rời xa mình...càng không thể tưởng tượng nổi một tương lai không có em ấy bên cạnh..."

"Anh ơi...em mệt quá...em chỉ muốn được gặp lại seungkwan của em thôi mà..."

"Em...em chỉ mong vậy thôi mà...sao ông trời khó khăn với em quá..."

Tôi ngả người về phía trước, các anh sợ hãi, gọi tên tôi trong đau khổ. Nhưng tôi không còn muốn quan tâm đến chuyện đó nữa, tôi chỉ muốn gặp em của tôi mà thôi...

"Chwe hansol, cái đồ ngốc nghếch này!"

Giọng nói ngọt ngào, mềm mại quen thuộc vang lên từ phía sau tôi. Cơ thể tôi cứng đờ, tôi ngay lập tức quay đầu lại

Anh jeonghan, đôi mắt đẫm lệ, anh ấy đưa điện thoại ra phía trước, trìu mến hỏi tôi

"Seungkwanie có vài điều còn chưa kịp nói với em đây, em có muốn nghe không?"

Tôi không chút suy nghĩ, đi vào, bước về phía anh, bàn tay run rẩy đỡ lấy điện thoại. Đã bao lâu rồi, đã bao lâu kể từ lần cuối tôi được nghe thấy giọng của em

Đôi mắt tôi đẫm lệ, tôi ấn chạy video.

Seungkwan mặc áo hoodie có thêu chú gấu nhỏ nhỏ trước ngực, mái tóc em mới được nhuộm lại về màu nâu mà tôi luôn yêu thích.

"Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday, happy birthday to you"

"Chúc chồng yêu của em sinh nhật vui vẻ nhé, năm nay em đi công tác không đón sinh nhật cùng mình được òi ㅠㅠ"

"Hì hì, anh yên tâm, em đã chuẩn bị một món quà cực kì là tâm huyết đó nhaa. Em có nhờ anh jeonghan giữ hộ món quá ròi đó, khi anh xem được video này thì chắc món quà ấy cũng đến tay anh rồi nhỉ?"

Anh jeonghan đưa cho tôi một hộp nhỏ, tôi nhận lấy và mở ra

"Đây là bùa bình an do chính tay em làm ra đấy. Trông nó hong được đẹp lắm phải không..." mặt seungkwan buồn thiu nhưng ngay sau đó lấy lại tinh thần "không sao! Sau này em sẽ làm lại cái khác cho anh! Boo seungkwan này nói được làm được (๑˃̵ᴗ˂̵)و"

Tôi mỉm cười, đôi mắt đỏ hoe "đồ ngốc, thế này mà không đẹp..." tay tôi vuốt ve nhè nhẹ túi bùa bình an màu cam

"Bên trong lá bùa..." mặt em đỏ bừng "bên...bên trong có tóc của cả em và anh được bện vào với nhau và...và..." seungkwan thầm thì "rất rất rất nhiều vitamin Boo giành cho chồng của em"

"Anh phải hứa với em, giữ gìn sức khỏe thật tốt, phải ăn uống thật đầy đủ. Đặc biệt phải uống đầy đủ vitamin mà em mua đó nghe chưa?"

Seungkwan mỉm cười thật nhẹ nhàng

"Xin chúa hãy bảo vệ cho tình yêu của em, cầu mong người vỗ về an ủi cho anh thay phần của em"

"Hansol à, Solie của em"

"Em yêu anh"

Tôi ôm chặt lấy lá bùa và điện thoại gào khóc nức nở

Bầu trời hôm nay không còn u tối nữa.

.............

Truyện cũng đã dần đi đến hồi kết, chỉ còn một chương phiên ngoại nữa thôi ạ
(. ❛ ᴗ ❛.)

Xin cảm ơn mọi người đã đọc đến tận chương này ạ. Nếu như lối hành văn của tớ có gì sai sót hoặc lủng củng, xin mọi người hãy để lại cmt cho tớ xin ý kiến để thay đổi ạ, tớ không phải người học chuyên về văn chương nên có gì mong mọi người thông cảm nhé 🙇‍♀️

관랑해🧡



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top