Chương 5. Tự do?
Nói gì thì nói chứ người đẹp ai mà không thích cho được, Lệ Sa ngoài mặt thì lạnh lùng thờ ơ với Thái Anh vậy thôi nhưng trong lòng thì rất thương nàng, thương chỉ vì nhan sắc chứ nói về kiểu yêu thì chưa phải. Từ lúc nàng về đây thì đêm nào cũng đến phòng tìm người ta. Tới nay cũng tròn hai tháng cô không ghé phòng của bất cứ mợ nào mà chỉ đến tìm Thái Anh làm Thừa Lợi ngày càng ganh ghét hơn.
"Trời ơi, có khi nào Lệ Sa bị con nhỏ nó cho ăn bùa mê thuốc lú hay không. Cớ sao hai tháng nay cứ bỏ bê tao chẳng hề ngó ngàng tới, trước kia đâu có như vậy."
"Mợ nói nhỏ tiếng thôi, đừng để bà nghe thấy lại rầy cho. Nhà này trước giờ vốn xem trọng cháu nối dòng, hổng nên để lộ sự tức giận này của mợ ra đâu."
"Nó mà có phước phần đó sao? Tao về đây mấy năm nay, may mắn lắm mới có một đứa con nhưng bị sảy mất. Cỡ nó mà cũng xứng à."
"Nhưng cứ với cái đà này e là nó sẽ sớm mang thai, mợ phải trù tính trước cho mình."
"Trù tính? Ý mày là sao?"
"Thì mợ tìm cách đừng để cho nó mang thai là được, con có biết ông thầy Đông y tài lắm, mợ coi thử có dùng được không."
"Thôi... hổng được đâu Hồng ơi. Làm vậy thất đức lắm, tao hông đẻ được thì là chuyện của tao, nó muốn đẻ thì mặc nó. Mày đừng làm bậy mà hại thân nghen con."
"Lỡ nó sanh con xong rồi nó lên đầu mợ ngồi thì sao? Cái bọn dân đen thấp kém là vậy đó, bây giờ nó còn cố tỏ ra nhút nhát chớ tới khi có quyền hành trong tay đi rồi mợ mới thấy cái cảnh."
"Mày có im đi chưa? Mồm miệng con gái mới lớn mà cứ tính ba cái chuyện chặn đường con cái của người ta coi có đặng không chớ. Tao ghét nó thiệt nhưng nó muốn đẻ thì kệ cha nó, nuôi lớn được hay không cũng mặc, nói chung là chẳng liên quan tới tao. Tao chỉ cần an ổn sống trong giàu sang cùng Lệ Sa là đủ rồi."
Con Hồng nghe chủ mình nói vậy thì cũng đành thôi, nó trung thành hiến kế nhưng mợ không nghe thì hết cách. Chỉ sợ con nhỏ yêu nghiệt mới về kia có con sẽ lên mặt với Thừa Lợi, đến đó chủ tớ đều thiệt.
•
Lúc này Trân Ni đứng trước cửa phòng ra lệnh bọn gia nhân thả nàng ra, nơi ẩm mốc cũ kĩ như vậy Lệ Sa ghé thường xuyên thì cũng thật là hại sức khoẻ, nên chuyển Thái Anh đi chỗ khác là tốt nhất.
"Từ nay, tao cho mày ở gian phòng kế bên nhà bếp, mỗi ngày cơm bưng nước rót tận họng, được ra vào thoải mái chớ hổng cần bị nhốt nữa, việc của mày chỉ cần hầu hạ con tao cho tốt thôi, còn nếu cô có chuyện như vừa rồi đừng trách tao ác."
Đã qua hai tháng mà Thái Anh không có thái độ gì quá đáng như là đòi bỏ trốn hay khóc than chi, đổi lại đó là sự phục tùng hết sức ngoan ngoãn đã khiến bà khá yên tâm mà cho phép nàng được tự do đi lại. Cũng coi như là đây là ân huệ to lớn lắm rồi.
"Dạ... con biết thưa bà."
Về phòng mới của mình, Thái Anh nhìn thoáng qua thấy đây là một căn phòng cũ kĩ nhưng cũng khá sạch sẽ dường như đã bỏ trống từ lâu, nay cho nàng vào ở mới được dọn lại, bàn ghế đầy đủ, giường tủ cứng cáp, ở góc phòng còn có hẳn cái bàn trang điểm còn thơm mùi gỗ mới, rõ ràng là chuẩn bị cho nàng, nhìn chung vẫn tốt hơn cái phòng kia rất nhiều.
Thật ra nàng rất vui khi được ở đây, nóc nhà được lợp bằng ngói rất cao nên rất mát, cột gỗ to đùng như chân voi, sàn thì lót gạch tàu khi di chuyển trên đôi guốc gỗ phát ra tiếng lốc cốc nghe rất thích tai. Đặc biệt phải nói đến cái bàn trang điểm kia, ở giữa là cái gương cỡ lớn, trên đó bày ra đủ thứ loại son phấn nước hoa, thơm ơi là thơm, nàng chưa từng thấy bao giờ nên cứ đắm chìm vào đó.
"Em có thích không?" Đang mải mê với những thứ này bỗng dưng nghe từ sau có tiếng nói rất quen thuộc, Thái Anh lúc này mới vội vàng đứng dậy mà khép nép dạ thưa. Lệ Sa chậm rãi ngồi xuống cái ghế ở bàn trang điểm, giở vẻ mặt nghiêm nghị ra hỏi người đối diện.
"Dạ... tui... thích thưa cô." Đã ngần ấy ngày trôi qua nhưng dường như Thái Anh vẫn chưa hoàn toàn nói chuyện bình thường với người này được, cô ta rất mạnh bạo, mỗi lần đều rất đau, chung quy vẫn là chưa có cảm tình.
"Tui chẳng biết mấy cái này, chỉ thấy Thừa Lợi có thứ nào là tui dặn người đi mua cho em y vậy. Em có biết trang điểm không?"
"Dạ... thưa không." Lệ Sa không nói không rằng liền tiến tới kéo nàng ngồi vào lòng mình, cái tay chưa chịu yên mà lần mò tới lui trên người nàng mãi không thôi. Riết rồi thành quen, Thái Anh tuy có chút nhột nhưng vẫn để yên cho cô hành sự, lí nhí trả lời.
"Vậy tui kêu Thừa Lợi qua đây chỉ em, em ấy giỏi nhứt là ăn diện, mỗi lần như vậy tui đều mê như điếu đổ. Em cũng nên như vậy đi."
"Để... để làm chi ạ? Tui ăn diện... để làm gì?"
"Để giữ chân tui lâu hơn. Bộ em hổng muốn tui mê em hả?"
"Tui... tui giữ chân cô ở đây hai tháng nay rồi... nên để cho mấy mợ khác giữ chân cô nữa."
"Hổng chịu, tui chỉ thích được em giữ chân thôi. Mình sẽ sớm có con, cả nhà ba người chỉ ở trong cái phòng này thôi em nhé."
Nói rồi Lệ Sa liền nhụi đầu vào ngực nàng chọc ngoáy. Thái Anh tiếp xúc đã lâu nên luôn thấy người này nghiêm nghị nhưng đôi khi lại có chút nhõng nhẽo y như con nít, thèm sữa mẹ đến thế là cùng. Nhìn chung cô ta vẫn đối xử với nàng khá tốt, tuy có hơi hành hạ mình chút xíu nhưng lại rất tử tế, đã vậy còn ưa nhìn nữa. Liệu rằng lựa chọn gửi gắm cuộc đời cho người này liệu có xứng đáng?
•
Chiều tối, lúc nãy cùng con My tâm sự thì sực nhớ ra bản thân cần phải tắm rửa thật kĩ. Bởi vì bị nhốt khá lâu nên không thể chăm sóc tốt cho mái tóc quý báu của mình nên nàng xin con My mấy trái bồ kết để gội đầu, xong rồi nó cũng chỉ cho nàng vị trí cái giếng nước đằng kia. Thế là ai làm việc nấy, cả hai chia tay nhau mà hành sự.
Lúc này, Thái Anh chỉ mặc mỗi chiếc yếm trắng để che đi bộ ngực nảy nở của mình sau lớp vải mỏng, lúc còn con gái không có như thế nhưng từ lúc gả cho cô tới nay nó mới lớn như vậy, nghĩ lại đây cũng không phải chuyện tốt gì, mỗi lần cô thấy nó lại nổi cơn thèm muốn một cách mạnh bạo khiến nàng rất đau nơi đầu ngực.
Như lời con My truyền đạt thì giờ này sẽ chẳng có ai đi ngang qua đây nên cứ đơn giản là tốt nhất, dù sao thì phòng cũng rất gần nên khỏi sợ bị trông thấy. Thái Anh mau chóng đổ bồ kết lên rồi dùng tay gội đầu một cách thuần thục.
Lệ Sa lo bận việc ở xưởng nên giờ này mới có thể về, nhớ lại người tình nhỏ của mình giờ này chắc còn đang chờ mình nên cô rất nhanh chân đến căn phòng dưới bếp mà tìm. Nhưng chợt khựng lại vì thấy thân ảnh người đàn bà đang gội đầu một cách nhẹ nhàng đầy quyến rũ, nhìn một hồi thì cũng thấy rõ là Thái Anh, nàng hôm nay trông sao đẹp thế cơ chứ?
Cơn đói bụng tự nhiên qua đi mà cảm giác hứng tình lại ập tới, quan sát hồi lâu cũng thấy nàng lấy miếng vải trùm lên cả người rồi nhẹ nhàng vào gian phòng của mình. Cô cũng bẻn lẻn theo sau như bị thôi miên.
"E... hèm, tối rồi sao còn đi tắm?"
Vốn là nàng đang cởi yếm ra để thay một bộ đồ khác vào, bất chợt nghe giọng cô thì hoảng hồn nhưng dây yếm cũng đã tuột ra nên chiếc yếm từ sớm đã rớt xuống đất, nàng đành phải dùng tay che bộ ngực tròn của mình một cách ngượng ngập, rụt rè đáp.
"Tui... tui thấy ngứa nên mới xin chút bồ kết để gội đầu. Tui sợ... tóc tui hôi sẽ làm cô khó chịu."
Vốn là định mắng yêu nàng vài câu thôi nhưng sao lại khéo đùn đẩy thế, là nàng đang vì cô mà gội đầu cho thơm tóc đây à.
"Đâu giở cái tay ra coi coi, em gội đầu thì tóc em thơm rồi đó nhưng tui đói thì rất khó chịu, bây giờ muốn nếm thử cái khác."
Thái Anh nhìn bộ mặt gian tà của Lệ Sa mà không khỏi hoảng sợ, đứng hình ở đó một hồi mà vẫn chưa chịu làm theo ý cô.
"Tui nói em có nghe hông? Giở cái tay ra chỗ khác."
"Dạ..." Nàng chầm chậm lấy tay mình ra khỏi bộ ngực đầy đặn một cách ngượng ngùng hơn bao giờ hết. Gì thì cứ vồ lấy mà làm, đừng bắt nàng phải mỡ dâng tận miệng cô kiểu này, tự dưng cảm thấy mình rất lẳng lơ và tủi nhục.
"Qua đêm nay em có muốn thêm gì hông? Phòng này còn thiếu thứ gì em cứ nói, tui sẽ mua cho em."
"Dạ... tui muốn thêm một cái gối ôm, ở nhà tui ngủ đều phải có nó."
"Em ôm tui chưa đủ sao? Hai tháng nay đêm nào em cũng ôm tui sát cấy mà còn chưa chịu hả?"
Lệ Sa thật biết chọc người khác đỏ mặt, đó chẳng qua là do cô muốn chứ nàng nào như vậy. Không chịu ôm lại đánh cho người ta vài bạt tai à?
----
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top