Chương 1
Kim Huỳnh Cung.
"Nương nương, nô tì đã chuẩn bị xong, mời người dùng." Huyễn Cầm đem một bát canh hồng sen lên cung kính nói với Kim Trân Ni."Được." Kim Trân Ni thản nhiên nói, nàng vẫn giữ nguyên tư thế đọc sách, nét mặt bất động thanh sắc.
Một lúc sau Kim Trân Ni mới đóng sách, ngẩng đầu đem hồng sen chậm rãi cho vào miệng, nhìn người vẫn đang đứng một bên hỏi: "Mộng Kỳ, Tư Viện đã về chưa?"
"Khởi bẩm nương nương, các nàng đi đã lâu chắc cũng sắp trở lại." Huyễn Cầm đáp.
Đúng lúc đó xuất hiện hai cung nữ mà Kim Trân Ni vừa hỏi, đang từ bên ngoài đi vào thư phòng.
"Hồi nương nương, hiện tại Hoàng Thượng đang ở điện không bận chính sự." Tư Viện thấp người kính cẩn nói.
"Hồi nương nương, nô tỳ vừa hỏi được lễ cúng tế chùa Vạn Thiên ở Hồng Nhạn vẫn diễn ra như thường năm."
Mộng Kỳ cũng theo sau Tư Viện hướng nương nương nói. Hồng Nhạn mà bọn họ vừa nói chính xác là cách kinh thành rất xa. Thường năm diễn ra lễ cúng tế rất lớn ở chùa Vạn Thiên, mà chùa Vạn Thiên là nơi rất linh thiêng, nên người đỗ về nơi này rất nhiều, mỗi năm nương nương đều không ngại đường xa cực khổ mà đến đó."Ừ." Kim Trân Ni ừ một tiếng xem như đã hiểu được mọi chuyện. Nàng là đang muốn đến chỗ Hoàng Thượng để xin phép xuất cung, nàng cũng không thể tự tiện rời cung, bởi vì Hoàng Thượng là người có địa vị cao nhất, hắn không cho phép ai tự quyết định mà không có sự cho phép của hắn, lòng tự tôn của đế vương rất cao.
Nương nương của các nàng lúc nào cũng vậy, luôn lãnh đạm, trên người còn luôn toát ra loại băng lãnh làm cho người ta cảm giác thực khó gần. Các nàng theo nương nương từ nhỏ nên rất hiểu người, bởi vì mỗi khi đối mặt với Hoàng Thượng người mới không thoải mái, mà càng không thoải mái thì càng lãnh đạm kiệm lời. Người cùng Hoàng Thượng cũng đã một thời gian dài không gặp, tuy rằng thất sủng nhưng vị thế của người vẫn không lung lay, là bởi vì hậu cung bao nhiêu năm qua luôn được người kiểm soát tốt, vị trí trong lòng dân chúng cũng không có ai thay thế được, cái này nàng tin Hoàng Thượng rất rõ nên mới không phế hậu.
Nói về Mộng Kỳ, Tư Viện, thì từ nhỏ đã được Kim phủ nhận nuôi. Ở đó Kim Thần Vũ đại nhân hướng hai người các nàng học võ, vì thế đã lãnh ngộ được võ công từ rất lâu, chỉ riêng Huyễn Cầm có thể chất yếu kém nên không thể học. Các nàng là người mà phụ thân của nương nương giao cho trọng trách bảo vệ người, lúc vào cung cũng là đem theo hạ nhân tiến cung. Vì vậy mà các nàng cũng được gọi là tâm phúc của nương nương.
"Mộng Kỳ giúp bản cung thay y phục." Kim Trân Ni thở dài rồi lại hít một hơi mới nói, cũng đã lâu không cùng Hoàng Thượng tiếp xúc, lo lắng cũng không tránh khỏi.
Mộng Kỳ rất mau đã đổi cho nương nương của nàng từ y phục lam nhạt bằng bộ cung bào đỏ sẫm. Để đến Pháp Thiên Cung phượng bào là điều không thể thiếu. Phượng bào khoát trên người Hoàng Hậu nương nương của các nàng phải nói là khí chất ngời ngời, uy quyền nhưng cũng không kém phần thanh nhã.
Giá cũng đã sớm chuẩn bị trước điện, không lâu sau đoàn người của Kim hậu đã được nơi gọi là Cung Pháp Thiên.
"Bẩm báo Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đã đến ở bên ngoài." Lưu Vô Uy có chút khẩn trương, đi báo với Ngũ Tinh Đằng.
Dương Trùng Ngạn là thái giám thân cận của Hoàng Thượng, cũng là tổng quản trong số hoạn quan ở trong cung.
"Mau cho Hoàng Hậu vào đây." Ngũ Tinh Đằng vừa nghe liền phấn khởi tinh thần. Trùng hợp hôm nay không bận chính vụ, cũng đã lâu không gặp nàng, mà hôm nay nàng lại chủ động tìm đến hắn, chuyện tốt đẹp như vậy ít khi có, tự nhiên cao hứng tăng thêm vài phần.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng." Kim Trân Ni phượng bào chấm đất, chậm bước đi đến hành lễ với Ngũ Tinh Đằng.
Ngũ Tinh Đằng đang ngồi trên long ỷ thấy nàng đi vào hành lễ, vội vàng đứng dậy, đi xuống bên dưới nâng tay nàng: "Hoàng Hậu không cần đa lễ, mau miễn lễ đi."
"Đa tạ Hoàng Thượng." Kim Trân Ni cung kính nói.
"Thật là lạ khi mà hôm nay Hoàng Hậu nàng có nhã hứng đến đây tìm trẫm." Ngũ Tinh Đằng này ra vẻ mặt ôn nhu nói. Hiếm khi Kim Trân Ni chịu đến điện của hắn, thật làm cho người ta bất ngờ, trong lòng rõ ràng đối với người trước mặt là mong chờ.
"Thần thiếp đến là để thỉnh Hoàng Thượng cho thần thiếp xuất cung đến chùa Vạn Thiên ở Hồng Nhạn để cầu an thỉnh phúc." Kim Trân Ni tuy vẻ mặt nhu hoà, có mỉm cười nhưng khi nói lại cuối đầu, cùng ngữ khí có chút trầm thấp, tạo nên cảm giác thực xa cách.
Nàng thật không muốn đến nơi này chút nào, càng không muốn đối diện với người trước mắt, đứng trước y thật sự không biết phải nên nói gì. Không biết bao lâu rồi nàng không đến nơi này. Mà Hoàng Thượng cũng dần không đến tẩm cung của nàng nữa. Nói ra thì thật sai trái, nhưng điều này ngược lại lại làm cho nàng yên tâm, cũng không vì đối mặt với Hoàng Thượng mà căng thẳng.
"Thì ra là vậy." Ngũ Tinh Đằng lộ vẻ bất mãn nói, ôn nhu của ta đỗi lại lạnh nhạt của nàng, phút chốc nhã hứng đều tiêu biến mất. Nữ nhân trước mặt là khuynh quốc khuynh thành, là đại mỹ nhân của Đại Liêu, tài trí tài nghệ đều không có đối thủ, chỉ sợ có một mà không có hai. Năm xưa cũng vì điều này mà hắn si mê muốn thú nàng cho bằng được. Nhưng nàng đối với hắn thuỷ chung lãnh đạm, làm cho hắn muốn gần cũng thật khó. Hắn biết bất kể nam nhân nào cũng muốn nữ nhân của mình ôn nhu khuất phục trước phu quân, nhưng Kim Trân Ni lúc nào cũng băng lãnh, qua bao nhiêu năm cũng không thể khuất phục, lay động tâm nàng được, kiên nhẫn của hắn cũng dần tan biến.
Thức thời Trần Yên Nhiên tiến cung, hắn cũng dần bỏ cuộc với Kim Trân Ni. Trần Yên Nhiên bất luận về điều gì cũng không thể sánh cùng Kim Trân Ni, nhưng nàng luôn luôn hiểu chuyện, đối với hắn chỉ có dịu dàng cùng ngọt ngào. Nhưng hắn chưa bao giờ có ý định phế Kim hậu, trong lòng hắn, nàng vẫn là người xứng danh nhất quốc chi hậu.
"Được, trẫm ân chuẩn cho Hoàng Hậu." Ngũ Tinh Đằng vừa mới đó đã thay đổi sắc mặt, trong ngữ khí lộ ra phần thất vọng. Lúc nãy còn mong chờ điều gì đó tốt đẹp, nhưng xem ra hắn vọng tưởng quá nhiều rồi.
"Đa tạ Hoàng Thượng, thần thiếp hôm nay đến ít nhiều làm lỡ chính sự của người, không dám lưu lại thêm, thần thiếp xin cáo lui." Kim Trân Ni cũng đoán được mình làm Ngũ Tinh Đằng mất hứng, nên cũng không muốn lưu lại đây thêm nữa, cung kính nói, nói xong cũng thức thời lui xuống, rời khỏi Pháp Thiên Cung.
----------
"Nương nương, phía trước là giá của Hoàng Hậu!" Cung nữ phía sau Trần Yên Nhiên vừa nhìn thấy đoàn người cổng giá trên vai liền mở to mắt, hô lên bên tai nàng.
"Cũng nên đến tham kiến Hoàng Hậu nương nương của chúng ta một tiếng." Ngữ khí của Trần Yên Nhiên đầy giễu cợt. Cùng đám cung nữ phía sau nhanh chân đi về hướng Kim Trân Ni, cố ý để hai hoàn người như vô tình chạm mặt nhau.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng Hậu nương nương." Trần Yên Nhiên tiến đến trước khuỵ gối hành lễ với Kim Trân Ni.
Kim Trân Ni liền dương mắt nhìn đến chỗ Trần Yên Nhiên đang đứng, bình bình đạm đạm cất lời. "Miễn lễ."
Đợi cho Kim Trân Ni rời khỏi giá, Trần Yên Nhiên liền đi đến, làm vẻ cung kính, bên cạnh cất tiếng: "Nương nương hôm nay cũng có nhã hứng đi dạo sao?"
"Bản cung rãnh rỗi nên muốn đi dạo, không ngờ Quý Phi cũng có lúc rãnh mà đi dạo."
Kim Trân Ni làm sao không biết ý châm chọc trong lời nói của Trần Yên Nhiên. Ăn miếng trả miếng, hôm nay nàng muốn cho nữ nhân này một ít lễ giáo, trước nay nàng luôn im lặng không nói nhưng không có nghĩa là không biết những việc nữ nhân này làm càn sau lưng mình.
Trần Yên Nhiên ngày đêm tính kế hãm hại Hoàng Hậu, lại còn mê hoặc Hoàng Thượng, ngày đêm cùng Hoàng Thượng sinh ca, thì làm sao mà có thời gian để đi dạo. Nương nương các nàng nói như vậy ai cũng có thể hiểu huống hồ là người thông minh như Trần Yên Nhiên. Huyễn Cầm ở một bên thầm thán phục nương nương, người không nói thì thôi, nhưng một khi đã nói làm người khác phải cả kinh. Sắc mặt nàng khẽ biến: "Nương nương nói vậy là có ý gì?"
"Bản cung có ý gì người thông minh như Quý Phi phải hiểu rõ mới đúng chứ?" Kim Trân Ni nhướn mày, vẻ mặt trước sau như một hoà nhã nói.
"Hoàng Hậu ngươi..." Trần Yên Nhiên tức giận đề cao âm lượng quát.
"Hỗn xược! Dám thất kính với Hoàng Hậu nương nương!" Tư Viện lập tức trợn mắt nói. Tuy nàng là nữ tỳ nhưng cũng không hề vì cái địa vị Quý Phi mà kiên nể.
Hoàng cung này chỉ sợ có Trần Yên Nhiên là người dám đứng trước mặt Hoàng Hậu mà nói chuyện như vậy. Nàng được Hoàng Thượng sủng ái đến không xem ai ra gì, rõ là làm càn, ở trước Hoàng Thượng thì giả nhân nghĩa, phía sau thì vận trù duy ác ( bày mưu tính kế ).
"Tư Viện, chúng ta là người có học không thể thất lễ." Kim Trân Ni hướng Tư Viện cười nhạt nói. (tr ơi Hoàng Hậu đỉnh quá 😍)
"Ý nương nương ta là người thất học sao!?" Trần Yên Nhiên mặt đỏ, chỉ thấy y muốn hít thở không thông.
"Đó là do Quý Phi tự suy diễn thôi, bản cung cũng không nói thế!" Kim Trân Ni tựa tiếu phi tiếu nói.
"Bãi giá hồi cung!" Nói xong thì Kim Trân Ni trở lại giá, nhìn mặt đại biến của Trần Yên Nhiên từ khuôn mặt yêu mị vì tức giận mà đỏ bừng, không thể không nhếch môi cười. Mộng Kỳ, Tư Viện cùng Huyễn Cầm nhìn Trần Yên Nhiên cuồng cuộng lửa giận chỉ biết che môi cười.
"Ta nhất định sẽ nhớ rõ hôm nay, nhất định ta sẽ thế vị trí của ngươi, sau khi ta làm Hoàng Hậu, người đầu tiên diệt trừ sẽ là Kim Trân Ni ngươi!" Kim Trân Ni đi rồi Trần Yên Nhiên thịnh nộ giậm châm đai nghiến ba từ Kim Trân Ni. Trong mắt nàng mà nói Kim Trân Ni là cái gai muốn loại bỏ, nữ nhân này dù mình làm thế nào cũng khó có thể làm cho nàng ta tức giận, mà ngược lại còn tự hại mình, nàng lại là Hoàng Hậu không thể làm gì nàng, chỉ biết nén giận xuống.
----------
"Thật khâm phục nương nương, nàng ta muốn đả kích nương nương nhưng không ngờ bị người cho một cước." Sau khi về điện, Huyễn Cầm vẻ mặt vui sướng nói.
"Thật đáng." Mộng Kỳ tiếp lời, Tư Viện cũng gật gật xem như tán thành.
Kim Trân Ni chỉ biết lắc đầu, các nàng thật đúng là, dám bàn luận mọi chuyện, ngay cả người ít nói như Mộng Kỳ cũng hùa theo các nàng.
"Các ngươi không nên luận chuyện lung tung, không tốt." Kim Trân Ni nghiêm mặt nói. Tuy rằng lúc nãy có phần dùng lời lẽ lỗ mãn, nhưng mình cũng là vì tình huống bất đắc dĩ.
"Bọn nô tỳ đã rõ." Cả ba cùng đồng thanh nói, biết sai nhưng vẫn quen miệng không sửa được.
Mộng Kỳ vẫn là người nhìn xa trông rộng, vẻ mặt nàng mang theo vài phần lo lắng. Chỉ sợ Trần Yên Nhiên lại tìm cách hại nương nương.
"Tư Viện, mau đến Đông Cung đưa thái tử sang đây." Sắp tới nàng phải đi Hồng Nhạn nên cũng muốn gặp thái tử một chút, hắn từ nhỏ tuy thông minh hơn người nhưng thể chất yếu kém thường xuyên bệnh, làm nàng không thể yên tâm được.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top