Chương 60
Đông Cung buổi sáng tốt lành, Thái Anh lười biếng nằm trên ghế nhìn Trân Ni luyện kiếm. Nắng mặt trời làm tan những giọt sương đọng trên lá đêm qua, vô tình rơi xuống trên trán của Thái Anh. Thái Anh vô cùng khó chịu mở mắt, nhưng trước mặt chính là gương mặt xinh đẹp phóng đại, bao nhiêu khó chịu liền tan biến như những giọt sương kia. Nụ cười ôn nhu của nữ nhân này, luôn khiến người khác tan chảy.
"Thái tử không ở lại phòng ngủ thêm, ra đây để làm chi a". Trân Ni dừng kiếm, trao cho Kỳ Di. Đến bên cạnh Thái Anh thì thấy cảnh tượng này, không khỏi nhéo mặt mắng yêu Thái tử.
Thái Anh kéo Trân Ni ngồi cạnh mình, tay vòng qua ôm eo nàng. Mặt kệ Trân Ni cố tránh khỏi nhưng đều vô ít. Kỳ Di và những cung nữ còn lại đều tự động rút lui, không muốn làm kì đà cảng mũi.
"Ta muốn cùng Ni nhi luyện kiếm"
"Ta thấy Thái tử còn đang trong mộng đẹp, cùng ta luyện kiếm khi nào?". Thái Anh chưa bao giờ thấy Trân Ni ôn nhu đến mức câu người như vậy.
"Hắc hắc...ta mặc kệ. Ta vẫn thích như vậy"
Thái Anh lúc này không thượng triều, nghe mọi người tấu lý thuyết suông thật sự rất lười. Theo quy định đã lập ra, ai có việc tự đến tìm hoặc nửa tháng họp một lần báo cáo kết quả. Không cần mất thời gian mỗi ngày thức sớm như phụ hoàng. Aiz aiz...người ta còn trẻ, không phải người mất ngủ đâu.
"CÁC NGƯỜI ĐỂ TA VÀO. TA CẦN GẶP THÁI TỬ"
"KHÔNG ĐƯỢC. THÁI TỬ ĐANG Ở CÙNG THÁI TỬ PHI"
Bên ngoài một trận ồn ào, làm ngưng cuộc nói truyện giữa hai người. Trân Ni bảo Thái Anh đi xem, Thái Anh nào dám lười biếng.
"NÔ TÌ THAM KIẾN THÁI TỬ, THÁI TỬ PHI NƯƠNG NƯƠNG".
Thái Anh nhìn thấy cung nữ này rất quen mắt, nhưng thức thời không thể nhớ ra. Trân Ni ở bên cạnh nhắc nhỏ. "Chính là cung nữ bên cạnh Miêu Linh".
Thì ra vậy, không nói Thái Anh cũng quên mất mình đã thành thân cùng Miêu Linh cả tháng nay. Vì vậy đối với cung nữ kia có chút hối hận nói.
"Ân. Ngươi đứng dậy, có việc gì gấp cần tìm ta?"
"Hồi Thái tử, Thái tử phi nương nương. Nô tì là A Lệ, hầu hạ bên cạnh Linh phi nương nương. Mấy hôm nay nương nương không chịu ăn uống, sắc mặt xanh xao. Cũng không để Thái y bắt mạch. Càng không cho phép nô tì đến báo với Thái tử, sợ làm ảnh hưởng đến người. Hôm nay nô tì chính là tự ý đến đây vì không thể nhìn nương nương càng ngày càng sa sút được"
Thái Anh còn đang suy nghĩ, Trân Ni thì rất nhanh phản ứng. "A Lệ, ngươi mau trở về trước. Thái tử sẽ lập tức di giá Miêu Linh Cung".
A Lệ cuối người hành lễ rồi vội vàng rời khỏi. Trân Ni kéo tay áo Thái Anh, lạnh giọng mà nói. "Thái tử còn đờ ra đó làm chi, còn không nhanh chuẩn bị. Dù sao Miêu Linh vẫn là phi tử của người, đừng có vô tâm như vậy"
"Nàng có đi cùng ta?"
"Hôm nay ta còn phải xử lý sổ sách chi tiêu cuối tháng cho mẫu hậu, không đi cùng Thái tử được"
Haiz. Thái Anh cuối cùng cũng không tránh thoát, vẫn phải đến Miêu Linh Cung. Nhật Tuệ đi bên cạnh cũng trầm mặt. Thật chất là không thích đi.
"Nô tì tham kiến Thái tử điện hạ"
"Ân. Đứng lên. Dẫn ta đến chỗ Huyên phi". Thật ra Thái Anh không nhớ rõ đường đi, ây da. Cần suy nghĩ lại thái độ của mình mới được.
----------
"Khụ khụ...Thần thiếp tham kiến Thái tử điện hạ". Trong phòng mùi thuốc nồng nặc khắp phòng, Miêu Linh yếu ớt hành lễ, thoạt nhìn nữ tử mỏng manh này khiến người khác có chút không đành lòng. Nhan sắc hơn người chỉ có thể có một danh phận hư ảo, chôn vùi tuổi thanh xuân ở nơi cung cấm.
"Huyên phi nàng chưa khỏe, không cần đối với ta hành lễ". Tự tay mình đỡ Miêu Linh đến bàn gỗ ngồi xuống. Chính mình mở toan các cửa sổ ra, nhìn A Lệ từ tốn nói.
"A Lệ, sau này cần mở cửa sổ để ánh sáng và không khí thông vào. Đóng cửa như vậy không thể khỏi bệnh, càng làm bệnh tình tệ hại hơn".
"Vâng. A Lệ xin ghi nhớ lời Thái tử dạy"
Thái Anh đến bên cạnh Miêu Linh đang ho khan, an ủi. "Miêu Linh nàng đợi một chút, ta đã cho truyền thái y đến. Nàng tốt nhất nên để bọn họ bắt mạch"
"Khụ...khụ...Miêu Linh đa tạ Thái tử. Đã làm phiền Thái tử di giá đến đây".
Thái Anh lắc đầu, vẫn là nụ cười ôn nhu. Nụ cười này khiến trái tim Miêu Linh đập liên tục, nàng càng không thể buông tay. Phải chăng kiếp trước Thái Anh một lòng đối với Miêu Linh si tình, mà kiếp này - chính Miêu Linh phải trả cái giá đắc như vậy?
Thái y bắt mạch, xác định Miêu Linh bị nhiễm phong hàn. Lại không chịu ăn uống, nên sức khỏe càng yếu. Dạo gần đây Thái y viện theo lệnh Thái Anh bào chế thuốc dạng viên, nên không cần phải nấu thuốc, sắc thuốc phiền phức như trước.
Thái y kê đơn, phân chia thuốc theo từng lọ. A Lệ có nhiệm vụ nắm rõ để nhắc nhở Miêu Linh uống thuốc. Trưa này Thái Anh ở lại Miêu Linh Cung, trông chừng Miêu Linh ăn hết cháo. Nhìn nàng uống thuốc xong mới rời khỏi.
"Thái tử, người sẽ lại đến chứ?"
"Ân, mỗi ngày ta đều sẽ đến trông nàng uống thuốc. Nàng không nhanh khỏi mẫu hậu sẽ thật lo lắng"
Miêu Linh mỉm cười, dáng vẻ thướt tha hành lễ. "Đã vậy, Miêu Linh không muốn bản thân hết bệnh. Để có thể nhìn thấy Thái tử mỗi ngày".
Thái Anh hít sâu, ngẩng đầu nhìn trời không biết nói gì, chỉ nói. "Nhật Tuệ, hồi cung".
"Thần thiếp cung tiễn Thái tử điện hạ"
Sau lưng, Miêu Linh nở nụ cười mãn nguyện. Nàng không tin Thái tử có trái tim sắc đá, không biết động lòng với nữ nhân khác.
----------
"Thái tử a, người thấy Linh phi nương nương sao tự dưng bị bệnh". Trên đường trở về Nhật Tuệ cứ lải nhải mãi.
"Là người, ai không có lúc bị bệnh. Ngươi hỏi thừa".
"Thái tử mềm lòng rồi sao?". Thái Anh bị câu hỏi của Nhật Tuệ làm bừng tỉnh. Đúng vậy, tình cũ cũng như một đóng tro tàn. Chỉ cần cơn gió nhẹ thôi qua, có khi tàn tro lại bừng cháy, lửa càng dữ dội hơn. Thái Anh bước đi nhanh hơn. Không cần phải trả lời một vấn đề riêng tư với Nhật Tuệ.
Đông Cung,
Mùi thơm của bánh nướng làm Thái Anh cồn cào trong bụng. Cũng không biết hướng nơi nào đi, chỉ có thể là trù phòng. Hình ảnh nữ nhân lạnh lùng, thướt tha ngày nào, giờ đang xăn tay áo ở trong bếp nướng bánh. Thái Anh nhìn cung nữ thái giám trong ngự thiện phòng vẻ mặt khó xử, liền hướng bọn họ khoát tay cho lui.
"Ưm. Ni nhi hôm nay làm món gì mà thơm như vậy a?"
"Thái tử về khi nào?"
"Vừa về tới, ta đang rất đói"
"Bánh nướng sắp chín rồi, Thái tử đừng vội"
Thái Anh ở phía sau ôm lấy Trân Ni, trong lòng vô cùng ấm áp. "Ni nhi, nàng sai Ngự thiện phòng làm là được. Sao cứ phải tự tay làm, có biết ta rất đau lòng không?"
Trân Ni xoay người, hai tay còn dính bột mì không e ngại mà nhéo nhéo hai má của Thái Anh, đôi môi đỏ mọng mấp máy. "Chính là muốn tự tay làm cho Thái tử. Không muốn sao?"
"Muốn muốn chứ. Nhưng vẫn đau lòng"
"Thật là xạo xự". Trân Ni liếc xéo Thái Anh. Đuổi đi nhưng không chịu, cuối cùng hôm nay Đông Cung sôi nổi bàn luận. Thái tử cùng Thái tử phi tình tứ trong phòng bếp làm bánh. Tất nhiên, rất nhanh tin tức này truyền đến Miêu Linh Cung.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top