Chương 12

Tâm Nguyệt Cung.

Mặc dù không có chút ký ức của thân thể này. Xem như đây là lần đầu mình đặt chân đến Hoàng cung cũng không thể thất lễ. Càng không thể làm mất mặt Trân Ni.

Theo sử sách Trung hoa ghi lại, Tâm Nguyệt Cung là nơi ở của Thái hậu. Trong đầu Thái Anh tưởng tượng ra Thái hậu da vẻ nhăn nheo, đầu tóc bạc phơ, tay chống gậy. Không nhịn được cười thành tiếng.

"Phò mã có chuyện gì vui có thể nói với bổn cung không?".

Thái Anh nghe câu hỏi. Ngẩng đầu thì phát hiện ánh mắt mọi người đều hướng về mình. Ngồi ở ghế chủ tọa chính là Thái hậu đi. Gương mặt thật phúc hậu, mà người chỉ như phụ nữ ngoài 40 tuổi. Thì ra Trân Ni sở hữu nét đẹp của Thái hậu a. Nhưng Trân Ni là thế hệ sau lại còn tuyệt với hơn.

Thái Anh xấu hổ, không biết từ khi nào mình lại được ngồi vào ghế bên cạnh Trân Ni, còn suy nghĩ lung tung. Khó xử liền hướng Trân Ni cầu cứu.

Trân Ni uống ngụm trà, nhạt nhạt lặp lại câu hỏi của Thái hậu. "Thái hậu là hỏi Phò mã có chuyện gì vui có thể chia sẻ với người".

Trân Ni nhịn cười, không biết người này lại suy nghĩ chuyện gì mà cười xấu xa như vậy. Rất muốn biết Phò mã sẽ trả lời mẫu hậu thế nào. Nên cố tình lập lại câu hỏi.

Thái Anh biết hiện giờ Trân Ni không lơ mình, chỉ có bản thân mình tự giúp mình thôi. Bao nhiêu ánh mắt kia, đặc biệt là Thất công chúa. Có thể đang trông chờ mình bị mất mặt đây mà. Suy nghĩ rất nhanh liền làm một cái quyết định.

Thái Anh đứng dậy bước ra giữa gian ôm quyền hành lễ. "Hồi bẩm Thái hậu, Thái Anh là đang tưởng tượng ra Thái hậu sẽ có làn da nhăn nheo, tay chân có chút run rẩy, tóc thì bạc phơ. Đi phải chống gậy. Liền cười một trận"

Trân Ni nghe xong suýt chút nữa thì phun ra ngụm trà vừa uống. Mọi người thì cười rần rần cả lên. Thái Anh nhìn mọi người, nhìn Thái hậu sắc mặt không có chút phản ứng, cuối đầu nói tiếp.

"Thứ cho Thái Anh nói lời thật lòng. Sau khi gặp được Thái hậu, Thái Anh mới hiểu ra rằng. Thế nào là bậc mẫu nghi thiên hạ. Vì sao Hoàng thượng lại anh dũng hiên ngang, khí chất hơn người? Trân Ni sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn? Bởi vì người - Thái hậu là một nữ nhân dưới một người trên vạn người, tuổi đã quá tứ tuần nhưng nhìn không khác một nữ nhân ngoài 30. Thái Anh cảm thấy hỗ thẹn vì từ ngoại trừ từ tuyệt mỹ. Thái Anh không tìm được một từ duy mỹ nào để miêu tả được người"

"Hay lắm. Hoàng tỷ phu thật khéo miệng a". Vẫn là Hoàng thượng mở lời trước.

"Phò mã quả thật dẻo miệng. Haha. Bổn cung cảm thấy Phò mã thật đặc biệt. Nào! Ngẩng đầu lên để bổn cung nhìn rõ mặt"

"Dạ". Thái Anh tuân lời ngẩng đầu lên. Nhìn Thái hậu. Không có ý tứ tránh né. Thầm nghĩ "Nữ nhân ngoài 40 tuổi mà còn thế này a. Haiz. Đáng tiếc, tiên đế băng hà cũng không thể đi thêm bước nữa. Cuối cùng vẫn phải ở Tâm Nguyệt Cung đến cuối đời"

Thái hậu rất vui vẻ, hài lòng gật đầu. "Ân. Phò mã quả thật tuấn dật. Dáng vẻ hơi gầy nhưng nhìn không giống những thư sinh yếu đuối. Bổn cung rất mừng vì cuối cùng Trân Ni cũng tìm được bến đỗ. Phò mã hảo hảo chiếu cố Ni nhi. Nàng tuy ngoài lạnh trong nóng."

"Mẫu hậu!". Trân Ni lạnh giọng ngắt ngang lời Thái hậu. Thế gian này thiết nghĩ chỉ có nàng mới dám ngắt lời mẫu nghi thiên hạ.

"Được được. Bổn cung không chọc Ni nhi nữa. Phò mã mau trở lại chỗ ngồi. Nhìn xem Ni nhi là đau lòng Phò mã đứng mỏi chân"

"Thái Anh xin nghi nhớ lời Thái hậu căn dặn"

"Phò mã cùng Ni nhi đã thành thân. Sao lại gọi bổn cung là Thái hậu?"

Thái Anh lén nhìn Trân Ni, chạm phải ánh mắt của Thái Anh. Trân Ni lập tức dời ánh mắt sang nơi khác. Vờ như không thấy. Thái Anh đành hành lễ gọi "Mẫu hậu" rồi an phận trở về ngồi bên cạnh Trân Ni.

----------

Thái Anh thấy Thái hậu, Hoàng thượng, các vị hoàng tử Công chúa sum hợp một nhà. Lòng có chút chua xót. Không biết ở nhà cha mẹ có nhớ, có thương xót mình không? Không biết cuộc sống của Miêu Linh thế nào.

"Phò mã, yến tiệc sắp bắt đầu. Chúng ta đi". Trân Ni thấy người nọ lại ngẩn người liền lay nhẹ.

"Ân".

----------

Yến tiệc được tổ chức ngoài trời, giữa sân của Ngự hoa viên. Đêm nay trăng rất to và đẹp, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, bên dưới sân giăng đèn khắp nơi. Ánh trăng chiếu gọi lên những bông hoa đang khép lại. Không khí lành lạnh. Rất trong lành và thoải mái.

Thái hậu ngồi ở vị trí chủ tọa. Bên dưới bàn tiệc được xếp xung quanh. những chiếc bàn nhỏ xếp đầy đồ ăn và trái cây. Mọi người đều ngồi trên một tấm thảm dày dưới dất. Nhạc công đàn nhạc du dương. Vũ cơ múa thật nhẹ nhàng như lướt trên mặt nước. Thái Anh nhìn đến ngẩng người. Nhìn không nháy mắt.

"Phò mã thích những vũ cơ đó sao?". Trân Ni ở bên cạnh quan sát thấy Phò mã của mình ngay ngốc nhìn những vũ cơ kia trong lòng có cảm giác khó chịu.

"Ta chỉ là đang thưởng thức. Ở quê hương ta những vũ điệu này chỉ có thể xem trên tivi thôi". Thái Anh trả lời nhưng mắt không rời khỏi đoàn vũ cơ kia.

Trân Ni không tiếp tục truy hỏi. Phò mã luôn có những hành động và lời nói kì quái. Nếu là ngày thường sẽ hỏi đến cùng nhưng hiện tại nàng không có tâm trạng.

----------

Múa nhạc kết thúc, nhóm vũ cơ rất chuyên nghiệp lui vào. Tiếp đến một vị công công hô. "Chúc thọ Thái hậu bắt đầu"

Hoàng tộc có qui định. Quan tam phẩm trở lên có thể dẫn theo gia quyến tham gia các buổi yến tiệc trong hoàng tộc. Vì vậy những bị quan hùng hùng hậu mang theo lễ vật tiến đến. Vị công công lúc nãy có nghĩa vụ đọc tên từng người và quà tặng của họ.

"Lễ bộ thượng thư Lý Thiếu Vân dâng tặng một cặp châu ngọc thượng hạng, chính là cặp châu ngọc thất lạc nhiều năm qua"

"Hộ bộ thượng thư Trần Vũ dâng tặng nhân sâm thượng đẳng. Được hái từ đỉnh Tuyết Liên 100 năm mới thành hình"

"Thống Soái Mao Hồn, Con trai Mao Trọng Khanh dâng tặng một cây gỗ đan hương trân quý, có thể giúp giấc ngủ sâu hơn. Tinh thần thoải mái"

...Và rất nhiều người sau nữa.

Đặc biệt cái người gọi là Mao Hồn này, lại dám nhìn Trân Ni không chớp mắt. Lại còn đằng đằng sát khí với mình. Hắn ta là tướng quân thì có cái gì ghê gớm?

----------

Sau cùng đến lượt các hoàng tử Công chúa dâng tặng lễ vật. Hoàng thượng đã sai người đến phía Nam Đại đường tìm kiếm sách kinh phật nguyên gốc dâng tặng lên Thái hậu. Mọi người đều lần lượt tặng quà của mình. Đều là những vật phẩm có giá trị.

Đến sau cùng vẫn không thấy Trân Ni có động tĩnh. Ánh mắt mọi người đều hướng về phía này. Thái Anh rất ngại nên kéo tay áo của Trân Ni nói nhỏ. "Trân Ni, đến lượt nàng".

"Ân". Gật đầu với Thái Anh. Trân Ni đứng dậy hành lễ với Thái hậu.

"Thưa mẫu hậu. Lễ vật của Ni nhi là..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top