15. Trái cấm | H
Mưa dần ngớt, từng hạt mưa rả rích bên cửa sổ. Ánh đèn neon trang trí của bảng hiệu khách sạn chiếu vào căn phòng, chớp tắt xanh đỏ.
Namjoon mơ màng nằm trên giường. Khách sạn nhỏ hai tầng duy nhất trên đảo Heiju không còn trống nhiều phòng. Tuy nhiên hai diễn viên chính vẫn được ưu ái ở hai phòng đơn. Namjoon ở tầng một còn Hoseok ở tầng hai.
Trước khi về phòng nghỉ của mình, Hoseok giúp Namjoon xách hành lý vào phòng cậu. Anh cũng để lại một vỉ thuốc cảm và hai viên thuốc bổ.
"Nhớ uống trước khi ngủ. Với lại đưa tao chìa khóa phòng mày. Nếu thấy không ổn thì gọi điện cho tao."
Namjoon ghét uống thuốc nhưng ở đây lại chẳng có bố mẹ để cậu được nũng nịu. Namjoon ngoan ngoãn uống hết mấy viên thuốc rồi mở đèn ngủ, lên giường nhắm mắt.
Nhưng giấc ngủ mãi không chịu đến. Bé Namjoon chưa từng trải qua lần ốm nặng nào trong đời. Hơn nữa lại còn ở một nơi xa lạ, cô đơn, thảm thương biết bao.
Từng cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể khiến Namjoon sợ hãi. Trong đầu cậu đột nhiên hiện lên những dòng tin về dịch bệnh lạ gây chết người ở đảo hoang.
Hoseok vừa tắm xong thì nhận được điện thoại của Namjoon. Vừa nhấc máy, tiếng nói yếu ớt truyền đến.
"Cứu tao... Tao sắp chết đến nơi rồi đây này..."
Chưa tới 1 phút, cánh cửa mở ra. Hoseok sốt ruột bật đèn sáng choang, lao đến bên giường.
"Sao rồi? Mày đau ở đâu?"
Thấy dáng vẻ lo lắng của bạn thân, Namjoon bỗng chột dạ. Thực ra cậu chỉ hơi đau đầu và mệt mỏi thôi.
Là bạn bao nhiêu năm, Hoseok lập tức biết Namjoon đang nói dối về bệnh tình.
"Mày rảnh quá hả? Đi ngủ đi, tao về đây."
"Khoan đã!"
Quay phim cả ngày đã rất mệt, Hoseok chỉ muốn đi ngủ ngay. Anh hơi tức giận khi Namjoon gọi mình rồi cứ ngập ngừng.
Namjoon bắt đầu lựa lời ngụy biện cho bản thân.
"Mày không biết đâu. Tao khó chịu thật đó. Lỡ may giữa đêm tao sốt cao co giật là đi đời nhà ma luôn đó!"
Hoseok hai tay chống hông nhìn thằng bạn đang gấp gáp bào chữa.
"Mày không biết thì thôi. Ở mấy đảo hoang vu thế này hay có bệnh dịch lạ lắm. Lỡ tao bị..."
Hoseok ngắt lời.
"Mày mệt và bị ngã xuống biển nên nhiễm lạnh thôi, ok?"
"Ai mà biết được chứ! Lỡ lúc ngã xuống nước tao bị con gì cắn thì sao?"
Namjoon càng nói càng bị chính lời nói của mình thuyết phục. Cậu úp mặt vào gối, khóe mắt cay cay.
"Tao biết rồi. Mày chỉ là người ngoài, tao sống chết thế nào mày cũng mặc kệ chứ gì? Mẹ ơi... Bố ơi... Con không muốn chết một mình ở đây đâu..."
Hoseok chán không buồn nói. Anh thở dài chấp nhận số phận. Từ bé đến giờ mấy khi anh được trên cơ thằng bạn này đâu.
"Rồi rồi, giờ mày muốn thế nào?"
Namjoon hé mắt nhìn Hoseok, phụng phịu đòi hỏi.
"Mày ngủ lại đây đi."
"Ờ. Nằm gọn vào trong đi, tao nằm bên ngoài cho."
Mục đích đã đạt được, Namjoon mãn nguyện nhích người vào sát tường để chừa ra một khoảng trống đủ cho Hoseok nằm nghiêng.
Đèn phòng vụt tắt.
Dường như mưa lại nặng hạt hơn rồi.
--
Namjoon bật dậy vì cơn ớn lạnh. Và rồi toàn thân cậu trở nên nóng bỏng. Những tế bào thần kinh nhạy cảm hơn bao giờ hết, đặc biệt ở thân dưới.
Mồ hôi toát ra từ vầng trán trắng trẻo, chảy dọc khuôn mặt. Dục vọng đột ngột đánh úp vào não bộ khiến Namjoon bối rối.
Bàn tay mò xuống nắm lấy cậu nhỏ đang dần cứng lên, Namjoon nghĩ bụng phải giải quyết nhanh trước khi Hoseok phát hiện.
Nhưng mọi chuyện sau đó bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát.
Cơ thể Namjoon mỗi lúc một nóng thêm. Dường như có lửa cháy trong mạch máu. Namjoon khó chịu rên rỉ, toàn thân vặn vẹo, cọ xát vào chăn đệm hòng thỏa mãn dục vọng đang thét gào.
Ngay lúc Namjoon tưởng mình sắp chết đến nơi, đột nhiên một luồng khí dịu nhẹ truyền đến.
Là mùi gỗ, chính xác hơn là mùi gỗ của cây mận.
Lý trí cuối cùng hoàn toàn tan rã, nhường chỗ cho dục vọng nguyên thủy. Namjoon theo bản năng tiến lại gần nơi đang tỏa ra hương thơm dễ chịu ấy...
Giấc ngủ vô mộng của Hoseok bị quấy rầy bởi một trái mận lạ mặt. Anh vung tay muốn đẩy quả mận đỏ tươi đang lao về phía mình.
Cơn đau nhói ở cổ khiến Hoseok choàng tỉnh. Ngay khi mở mắt, hương mận nồng đậm đánh thẳng vào thần kinh khiến anh choáng váng.
"Chết tiệt, cái quái gì..."
Trong ánh đèn neon mờ ảo và chớp tắt, Hoseok thấy Namjoon đang ôm chặt mình, đầu cậu vùi sâu vào cổ anh, nóng vội liếm cắn.
"Namjoon! Mày đang làm gì thế?"
Đáp lại lời Hoseok chỉ có tiếng thở hổn hển của Namjoon. Chỉ mất chút sức lực, Namjoon đã lột được chiếc áo phông mỏng manh của anh. Đôi môi nóng bỏng liếm láp dọc từ cổ xuống ngực.
Hoseok chống tay muốn nhổm dậy nhưng anh đã mất đi sức lực. Cuối cùng Hoseok hoảng hốt khi nhận ra Namjoon đang tiến vào kỳ phát tình vô cùng hiếm gặp ở Omega.
Khi Omega phát tình, tin tức tố sẽ tỏa ra mạnh hơn bình thường. Hương thơm kích tình này là thứ không một Alpha nào có thể kháng cự lại.
Hoseok cố giữ tỉnh táo, anh đập vào vai Namjoon.
"Mày buông ra, tao về phòng lấy thuốc!"
Nhưng quá muộn rồi. Namjoon đã chạm đến nơi riêng tư nhất của Hoseok.
Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu hai chàng trai mới lớn. Hoseok ngã xuống đệm, toàn thân bị kích thích khiến lỗ chân lông giãn nở.
Namjoon nỏng nảy lột sạch quần áo ngủ của mình và Hoseok, ngay cả tấm chăn cũng bị đạp bay xuống sàn.
Phía dưới thật ẩm ướt và khó chịu. Namjoon leo lên người Hoseok, không có lấy một chút do dự. Bàn tay thon dài của Omega nắm lấy cậu em cứng rắn của Alpha, đặt vào nơi ướt đẫm, từ từ ngồi xuống.
Đau đớn khiến cả hai rên rỉ thành tiếng. Nhưng khoái cảm cũng nhanh chóng dội đến như thủy triều dâng.
Hoseok xoay người đẩy Namjoon xuống dưới. Đôi chân dài vòng quanh eo Alpha, rung lắc theo từng nhịp nhấp vào.
Họ điên cuồng làm tình. Không gian tràn ngập mùi mận lẫn cùng hương gỗ, tiếng thở dốc và âm thanh cơ thể chạm vào nhau. Thời gian hay không gian, lý trí hay thực thể, tất cả đều tan biến. Chỉ còn hai kẻ khát tình và khoái cảm vô tận.
Namjoon đã lên đỉnh hai lần, cậu dần đuối sức. Nhưng Hoseok vẫn không có dấu hiện sẽ dừng lại. Anh ôm Namjoon ngồi dậy, để cậu ở tư thế nửa quỳ rồi không ngừng thúc vào. Mỗi lần đều muốn tiến vào nơi sâu nhất. Nơi ấm áp và ẩm ướt bao bọc khiến Hoseok như phát nghiện.
Cuối cùng âm thanh run rẩy cũng thoát ra từ miệng Namjoon.
"Xin... Đừng... Mệt muốn chết ..."
Nói dứt lời, Namjoon thả lỏng người ngã xuống gối đệm mềm mại. Hoseok hạ người xuống, dùng tay xoay Namjoon nằm nghiêng rồi từ phía sau, anh tiếp tục cuộc chiến còn dang dở.
Vào giây phút cuối cùng còn tỉnh táo, Namjoon khẽ rên rỉ.
"Mày điên rồi... Tao cũng điên rồi..."
Hoseok chăm chỉ cày cấy thêm một hồi rồi cũng kiệt sức mà ngất đi trong cơn khoái lạc.
--
Mưa vẫn tiếp tục rơi cả đêm. Tiếng sấm lớn khủng khiếp từ biển truyền đến khiến cửa kính rung lên lạch cạnh. Tiếng động ấy cùng lúc đánh thức hai chàng trai đang say giấc.
Kỳ phát tình đã kết thúc và giờ đây, Hoseok và Namjoon sẽ phải đối mặt với hiện thực vô cùng xấu hổ.
---
End 15.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top