Chap 3: Chào buổi sáng!
<Pete>
Tôi không cần phải nhấn mạnh rằng căn phòng mà Vegas dành cho cả hai chúng tôi sang trọng như thế nào khi chúng tôi đến Kyoto. Không có gì ngạc nhiên nữa khi xem xét độ giàu có của gã khốn này và anh ấy có xu hướng làm quá mọi thứ theo cách của riêng mình. Nhưng tôi tự hỏi tại sao khuôn mặt của anh ấy trông rất dữ tợn khi chúng tôi bước vào căn phòng suite lớn này.
"Có chuyện gì vậy Vegas? Trông anh như thể vừa dẫm phải đinh vậy. Nếu anh mệt như vậy thì có thể tắm trước và đi ngủ luôn." Tôi bảo anh ấy cởi bỏ chiếc áo khoác đang mặc kể từ khi chúng tôi hạ cánh xuống đất nước lạnh hơn nhiều này. Tôi muốn nằm xuống và duỗi thẳng chân của mình nhưng tôi chưa thể nằm xuống giường. Không thể đặt những đồ đạc mà tôi đã mang từ bên ngoài lên giường, nơi chúng tôi sẽ ngủ sau khi tắm xong.
Vegas là một kẻ kỳ quặc thích kiểm soát đến nỗi thói quen trật tự của anh ấy bằng cách nào đó đã ảnh hưởng đến tôi kể tử khi chuyển đến sống ở Gia tộc phụ. Để tránh cho Vegas khó chịu, tôi thấy mọi thứ bên trong phòng đã đạt tiêu chuẩn của anh ấy. Đừng nói rằng tôi sợ anh ấy, đó chỉ là sự quan tâm. Porsche và Khun Kinn luôn nói rằng căn phòng tôi ở khi còn làm việc ở Chính Gia thật sự bừa bộn. Nếu họ thấy tôi thay đổi thói quen xấu đó vì Vegas thì chắc chắn Porsche sẽ không ngừng trêu chọc tôi.
"The fucking damn it!" Vegas chửi rủa và đấm mạnh vào tường. Người đàn ông của tôi nổi điên vì một lý do nào đó và tôi không thể không nghĩ đến một người đã khiến anh ấy trở nên như vậy.
"Lại là Khun Kinn à? Lần này Khun đã làm gì khiến anh khó chịu?" Tôi nhắm mắt tựa đầu vào ghế sofa, xoa bóp thái dương trong khi chờ đợi cơn bùng phát của Vegas. Nếu không phải Khun Noo, người khiến anh ấy lo lắng, thì đó phải là Khun Kinn. Và vì Khun Tankhun không ở cùng chúng tôi vào lúc này, nên tôi biết chắc chắn rằng đó là Khun Kinn.
"Tại sao Kinn có phòng đắt nhất khách sạn này!" Đôi mắt tôi nhắm nghiền nhưng tôi có thể biết rằng Vegas đang đứng ngay trước mặt mình. Tôi tiếp tục xoa bóp thái dương và đáp lại bằng một tiếng rên nhẹ.
"Hừ."
"Làm thế nào mà tên khốn đó có thể làm điều này? Anh đã đặt phòng trước! Hắn đã cho quản lý lợi ích gì mà bọn chúng dám đổi phòng! Tên con trai lén lút của Korn chết tiệt đó!"
"Vegas! Anh không cần phải để tâm việc này!" Tôi đứng thẳng người khỏi ghế sô pha để có thể trừng mắt nhìn anh ấy.
"Bảo bối! Đến bao giờ em mới chịu đứng về phía Gia tộc Phụ? Em đáng ghét! Ghét quá đi!" Anh ấy đá vào bàn rất mạnh, chiếc kính gần như đổ xuống nếu tôi không đỡ nó. Tôi ngay lập tức đứng dậy ôm lấy Vegas. Không biết điều gì đã mang lại cho tôi sự tự tin nhưng tôi biết chắc rằng cái ôm của tôi là thứ duy nhất có thể xoa dịu cơn giận của Vegas.
"Vegas. Vegas không sao đâu. Bình tĩnh. Có em ở đây. Anh lo lắng điều gì? Nói cho em nghe được không." Tôi nhìn thẳng vào mắt Vegas rồi nhẹ nhàng xoa bóp bắp tay đang căng cứng của anh ấy. Anh tránh ánh mắt tôi và cố gắng nhìn sang nơi khác, khuôn mặt vẫn đỏ bừng vì sự phẫn uất của mình.
"Anh chỉ muốn có được những gì tốt nhất cho em thôi Pete. Căn phòng suite đẹp nhất có thể ngắm nhìn cảnh hoàng hôn của Kyoto. Làm sao Kinn có thể cướp điều đó được? Kinn cạnh tranh với anh chỉ vì một căn phòng sao? Anh ghét nó! " Tôi vuốt mái tóc dính vào mắt anh ấy khiến anh ấy phải nhìn tôi. Tóc của Vegas đã dài ra và đôi khi anh ấy buộc nó thành một búi trên đầu trông giống như một nhân vật anime. Trái tim tôi không thể ngừng phát điên khi nghĩ về người đàn ông mà tôi đã yêu trông đẹp trai như thế nào. Tuy nhân cách hơi biến thái nhưng đẹp trai nên được tha thứ.
"Đồ ngu ngốc ... đồ ngu ngốc và nóng tính! I...LOVE...YOU!" Tôi nhấn mạnh từng từ để có thể truyền đạt cho anh ấy những gì tôi thực sự cảm nhận được. Mắt anh dịu lại ngay lập tức khi nghe tôi nói, giống như một đứa trẻ bốn tuổi bị khuất phục bởi một cây kẹo mút sau khi nổi cơn thịnh nộ về một điều gì đó không liên quan. Vegas thật dễ thương, trời ơi! Anh ấy làm tôi nhớ đến Venice. Họ có đôi mắt giống nhau đến kinh ngạc.
"Pete ..." Anh ấy gọi tên tôi, tôi mỉm cười.
"Ai nói căn phòng này quan trọng với em? Ai nói rằng nó không đủ tốt? Hoàng hôn? Ai quan tâm đến điều đó khi em được nằm cạnh anh mỗi tối và nhìn anh thức dậy vào sáng sớm?"Điều tôi muốn chỉ là được ở bên Vegas, tôi không muốn quay trở lại quãng thời gian sau khi trốn thoát khỏi căn phòng đia ngục và trở lại chính. Tôi đã giành được tự do vào ngày hôm đó nhưng cũng đã đánh mất một nửa trái tim mình.
Tôi đã cố gắng trở lại cuộc sống bình thường của mình sau khoảng thời gian đó. Nhưng làm sao có thể khi cả cuộc đời tôi đã bắt đầu xoay quanh người đó đến mức không thể quay lại?
Cuối cùng tôi đã chọn Vegas hơn Gia tộc chính. Chọn anh ấy hơn Khun Kinn và Khun Tankhun. Và hơn hết, tôi đã chọn anh ấy hơn chính bản thân mình. Và tôi rất vui vì mình đã thực hiện quyết định đó. Tôi chưa bao giờ hạnh phúc hơn bây giờ từ khi chọn tiếp tục yêu người đàn ông này.
"Nhưng Pete ..."
"Shush! Đủ rồi! Thay vì ở đó hờn dỗi, tại sao anh không ..." Tôi từ từ lùi lại phía sau Vegas, mở nút trên cùng của áo sơ mi và cúi xuống đầy quyến rũ. Đôi mắt anh ấy mở to vì kinh ngạc trong giây lát nhưng ngay lập tức được thay thế bằng niềm khao khát và đó là gì, mong muốn? Huh! Vì vậy, tôi vẫn có thể quyến rũ người đàn ông này mặc dù là tôi chỉ làm một người đàn ông miền Nam nhàm chán.
"Pete?" Vegas tiến lại gần một bước trông có vẻ đói hơn là tức giận.
"Anh chọn tiếp tục hờn dỗi ở đây hay cùng em vào trong bồn tắm nước ấm?" Pete chết tiệt! Mày có chắc chắn về những gì mày đang làm? Mày có nghĩ rằng thật ngu ngốc khi làm tình cả đêm với Vegas trong khi phải đi tìm Khun Noo và Venice vào ngày mai. Điều này chắc chắn sẽ khiến tôi mệt chết mất? Ặc. Tại sao tôi lại cảm thấy mình là người rơi vào bẫy dụ dỗ của Vegas?
"Pete!" Vegas giống như một con sư tử đói lao vào tôi trước khi tôi có thể suy nghĩ lại về những quyết định của mình. Anh ấy không lãng phí thời gian và bắt đầu hôn tôi say đắm. Tôi có thể từ chối người đàn ông này hay sao?
Mười phút sau, nước trong bồn bắn tung tóe khắp sàn phòng tắm vì 'động tác ' mà chúng tôi đang làm. Vegas chết tiệt không biết từ nhẹ nhàng. Nhưng tôi thừa nhận phương pháp làm tình thô bạo của anh ấy làm tôi thật sự hưng phấn. Bốn góc phòng tắm vang lên tiếng rên rỉ dâm đãng của cả hai cùng tiếng thở dốc với âm thanh không ngừng do hai thân thể ướt át va chạm vào nhau. Chúng tôi đã làm vô số lần trong phòng tắm trước đây nhưng lần này kích thích tôi nhiều hơn vì một số lý do nào đó. Có lẽ vì không có đứa trẻ nào ở ngoài phòng đợi bố mẹ "tắm rửa" xong.
Ba xin lỗi Venice. Ba chắc chắn sẽ tìm con và người bác khùng khùng vào sáng mai. Hãy để ba chăm sóc cho tâm trạng hỗn loạn của ba lớn con lần này.
Vào lúc chúng tôi làm xong lần thứ 3, tôi đã quá kiệt sức để mở mắt ra khi Vegas bế tôi ra khỏi bồn tắm, lau khô người bằng khăn trước khi mặc quần áo và đưa tôi lên giường. Tôi ngủ ngon lành khi nằm trong vòng tay ấm áp của chồng.
Buổi sáng thức dậy tôi đã thấy Vegas mặc quần áo và đang nhìn ngắm khung cảnh ngoài của sổ. Anh ấy phàn nàn về việc không có tầm nhìn đẹp nhất nhưng tại sao anh ấy nhìn và mỉm cười như đang thấy thiên đường trước mắt vậy
"Bé yêu tỉnh rồi! Nào Pete! Đứng dậy mặc quần áo đi! Hôm nay thời tiết ổn. Lên đường thôi." Anh mặc trang phục phù hợp với điều kiện khí hậu lạnh giá của Kyoto. Đó là thứ mà tôi từng thấy những nam diễn viên Hàn Quốc mặc trong các bộ phim truyền hình mà tôi và Khun Noo đã xem trước đây. Giờ nhìn thấy Vegas mặc khiến tôi há hốc mồm một cách ngu ngốc.
Holy mother fucker! Người đàn ông này đánh bại mọi diễn viên chính trong bộ phim truyền hình mà tôi đã xem! Anh ấy thật tuyệt và các cô gái Hàn Quốc thường gọi họ là gì?
"Oppa?" Từ đó đã thốt ra khỏi miệng trước khi tôi kịp nghĩ về nó. Vegas nheo mắt không hiểu tôi vừa nói gì.
"Huh?"
"Không!" Tôi đã cố gắng che đi sự xấu hổ của mình bằng cách nhìn đi chỗ khác và chỉ cầu trời rằng Vegas không xem bất kỳ chương trình nào trong số đó.
"Em vừa nói điều gì đó Pete. Hãy lặp lại nó." Anh ấy yêu cầu.
"Không! Em không nói gì. Move!" Tôi đá khi anh ấy ngồi gần chân tôi trông rất tự mãn và biết điều. Vegas cười khúc khích và cố gắng kéo mắt cá chân của tôi lại để tôi phải ngồi dậy và chiến đấu một cách vu vơ.
"Nói cho anh biết anh trông như thế nào Pete?"
"Hôm này trông anh giống con người hơn. Xin chúc mừng!" Tôi nói với anh ấy bằng giọng điệu mỉa mai. Anh chỉ chậm rãi lắc đầu và vẫn cười rạng rỡ như vậy.
"Đó có phải những gì em nghĩ không khi gọi anh là oppa Pete. Trông anh có bảnh bao không?" Tôi bắt đầu chóng mặt khi anh ấy rướn người về phía trước để có thể gần mặt tôi hơn. Mùi hương gỗ đàn hương của anh ấy thoảng qua mũi khiến tôi khó nghĩ ra một lời nói dối nào khác.
"Ực. Đi đi." Tôi đẩy mặt Vegas ra xa những anh ấy bắt lấy cổ cay tôi và đặt một nụ hôn vào nơi vẫn còn nhìn thấy dấu vết của sợi dây xích. Những nụ hôn nhỏ khiến trái tim tôi loạn nhịp.
"Hmm ... I'm sorry for everything." Anh ấy nói giữa những nụ hôn của mình và biểu hiện đó thể hiện Vegas đang đau. Tôi biết rằng cảm giác tội lỗi từ lúc đó vẫn đeo bám anh dù tôi đã cam đoan rằng tình yêu của tôi đã tha thứ cho tất cả những gì anh đã làm. Tôi không muốn Vegas chìm đắm trong cảm giác tội lỗi và buồn bã này bởi vì bất cứ khi nào Vegas buồn và đau đớn, tôi cũng buồn và đau gấp đôi giống như anh ấy. Quá khứ đen tối và buồn phiền đó tôi phải chôn chặt sau đầu.
"Anh không thể để vẻ mặt như vậy khi là một oppa đẹp trai." Tôi nhấn mạnh từ cuối cùng để đảm bảo rằng nó sẽ giống như lời trêu chọc. Tên khốn đó ngẩng đầu lên và nụ cười điên dại mà tôi vô cùng yêu mến lại quay trở lại.
"Pete nghĩ anh đẹp trai? Thật không?" Đứa trẻ trong Vegas thật đáng yêu.
"Rất đẹp trai." Tôi rất sẵn lòng chiều chuộng chồng mình.
"Vậy anh có nên đi thay đồ không?"
"Hả? Tại sao?"
"Bởi vì em có thể ghen tị khi những người khác ngắm nhìn anh trên đường phố." Anh nói một cách tự mãn.
"Em không phải nữ sinh trung học." Tôi đảo mắt vì ý nghĩ ngớ ngẩn từ Vegas.
"Nhưng em ghen tị với Porsche và một đàn em cùng khoa ở trường anh ."
"Đó là quá khứ. Bây giờ ra ngoài và để em mặc quần áo! Chúng ta còn một ngày dài phía trước để tìm kiếm Venice và Khun Tankhun." Tôi đẩy Vegas ra để đứng dậy nhưng ngay khi xỏ đôi dép của khách sạn, tôi đã bị kéo trở lại giường với một lực mạnh mà tôi nghĩ rằng xương khớp của mình kêu răng rắc.
Vegas giật mạnh cổ tay tôi, kéo trở lại nằm cạnh anh ta trên giường. Anh ấy di chuyển nhanh đến nỗi khi tôi mở mắt nhìn, anh ấy đã đè tôi xuống. Cả hai tay tôi đều bị Vegas nắm lại em xuống nệm.
"Anh đang làm gì đấy?" Tôi hỏi, mắt tròn xoe nhìn nụ cười hưng phấn của Vegas. "Thay vào đó, chúng ta tìm kiếm trên giường thì sao? Bên ngoài thời tiết quá lạnh."
"Vegas, buông tay ngay. Đừng bắt tôi phải lặp lại một lần nữa." Tôi bắt đầu phát cáu với trò chơi này. Tối qua vẫn chưa làm đủ sao? Anh ta không lo lắng về Venice chút nào sao?
"Nhưng Pete, anh muốn em ngay bây giờ. Anh biết em cũng muốn anh. Em đang khiêu khích anh và điều đó khiến anh phát điên. Không. Crazier." Giọng nói của Vegas khàn khàn thể hiện ý đồ xấu xa nhưng tôi không dễ dàng bị anh ta đánh bại thế này. Tôi có mục tiêu đến đây và ngay cả Vegas cũng không thể ngăn cản.
"Vegas, tôi thề rằng anh sẽ hối hận nếu anh không rời khỏi tôi ngay bây giờ." Tôi làm cho giọng điệu của mình trở nên đe dọa hơn để có thể nói với anh ấy rằng tôi không muốn trò chơi của anh ấy. Vegas chỉ nhếch mép cười với tôi trước khi vùi mặt vào bên trái cổ tôi, ngửi, liếm và thỉnh thoảng cắn vào những dấu hôn từ lần 'sinh hoạt' đêm qua.
"Pete ... chúng ta có thể chỉ ... hnng ..." Anh ấy rên rỉ và thứ cứng rắn ở giữa chiếc quần được may đo đắt tiền của anh ấy chọc vào đùi tôi.
"Không Vegas! Bỏ tôi ra! Chúng ta đến đây để tìm Venice chứ không phải để làm tình như những con vật đến mùa giao phối!" Tôi vùng vẫy mạnh mẽ, đẩy vào ngực nhưng anh ấy không nhúc nhích. Sau đó tôi cảm thấy đầu gối của anh ấy đang cọ xát vào đáy quần của tôi. Thay vì khơi dậy ham muốn của mình, tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn. "Vegas! Chúng ta phải tìm Venice! Làm ơn dừng việc này lại!" Tôi cầu xin một lần nữa, nhưng Vegas không nghe. Thay vào đó, sự cầu xin mà tôi đã làm dường như tiếp thêm sức mạnh khiến anh ấy trở nên thô bạo và đòi hỏi nhiều hơn khi mút mạnh vào xương quai xanh của tôi.
"Venice đang rất ổn." Anh ta thì thầm bằng giọng khàn khàn và hoàn toàn phớt lờ lời cầu xin của tôi. Điều này khiến tôi nhớ đến những ngày tháng kinh khủng khi bị nhốt trong căn phòng đó. Tôi nhắm mắt và hít thở bình thường để đầu óc tỉnh táo hơn.
"Đừng cho rằng thằng bé ổn chỉ vì anh đang muốn làm chuyện khác. Chúng ta đã đồng ý với nhau về điều này, hãy nhớ rằng? Venice cần chúng ta Vegas. Làm ơn."
Vegas ngẩng đầu lên nhìn tôi. Đôi mắt sắc bén của anh ấy chứa đầy sự phẫn nộ, khó chịu và những cảm giác khác mà tôi không thể hiểu được.
"Anh đã nói là thằng bé ổn mà Pete! Tại sao em không tin anh? Tại sao em không thể ngừng nghĩ về đứa trẻ chết tiệt đó chỉ một lần này? Tại sao không tập trung vào anh thay vì nó, anh cũng cần sự chăm sóc của em, Pete! Em có thấy không? " Tôi không thể tin rằng tôi đang nghe điều này từ Vegas. Điều này rất dễ đoán đối với một kẻ nóng nảy và tự cao tự đại như anh ta nhưng đến mức này? Làm sao anh ta có thể bỏ qua Venice một cách dễ dàng? Tôi biết rằng ngay từ đầu Vegas đã không thích đứa trẻ nhưng đã một năm rồi chúng tôi sống với nhau như một gia đình? Chẳng phải anh ta cũng nảy sinh tình cảm đặc biệt với đứa trẻ sao? Thậm chí không phải là một tình cảm nhỏ bằng hạt đậu? Tại sao anh lại lạnh nhạt với đứa trẻ là máu mủ của mình và người mà tôi coi như con ruột.
"Vegas! Thằng bé là con của chúng ta! Sao anh có thể nói như vậy?"
"Nhưng thằng bé không phải, Pete! Em quên rằng đây là quyết định của chính mình sao? Anh chỉ bị kéo theo vì em muốn tên khốn đó!"
"Đừng gọi Venice là đồ khốn!"
"Anh sẽ gọi nó là bất cứ điều gì anh muốn. Từ ngày nó xuất hiện cuộc sống của anh trở nên tồi tệ hơn. Sự tồn tại của nó là một sai lầm."
Tôi tát mạnh vào mặt anh ta đến nỗi âm thanh vang dội khắp phòng. Nhân lúc Vegas sốc tôi đẩy hắn ra khỏi người mình.
Tôi giận anh ấy. Phát điên đến mức tôi cảm thấy tay mình run rẩy. Vegas đang ôm lấy phần má mà tôi đã tát và nhìn tôi với vẻ khó tin. Nỗi sợ hãi bao trùm lên tôi khi nhìn thấy con người cũ trong đôi mắt ấy. Cảm giác sợ hãi quay trở lại khi nhớ đến những trận đánh và tình dục của Vegas mỗi khi tôi mắc lỗi. Tôi đã làm tổn thương anh ấy bằng cái tát lần này. Liệu anh ấy có bắt và làm tổn thương tôi không?
"Em ... em xin lỗi Vegas. Nhưng đó là lỗi của anh. Anh ..."
"Em tát anh vì đứa nhỏ đó?"
"Vegas." Tôi bực tức gọi tên anh ấy khi nghe thấy giọng điệu hờn dỗi. Mắt anh ấy trông rất đau và tôi bắt đầu hối hận về những gì mình đã làm khi thấy một vết bầm đỏ có hình bàn tay hiện rõ trên má trái của Vegas. "Em thực sự xin lỗi. Em không cố ý làm tổn thương anh như thế này. Anh có thể dừng lại với logic vô lý của mình được không?"
"Anh đi đây." Anh ấy quay lưng bỏ đi trước khi tôi kịp vươn tay dỗ dành. Tôi chạy theo để có thể ngăn anh ấy đến cửa nhưng những bước đi của Vegas lớn hơn và nhanh hơn tôi rất nhiều.
"Vegas! Anh đi đâu vậy? Vegas! Chúng ta cần tìm Khun Tankhun và Venice. Vegas!"
"Tôi không quan tâm đến thằng nhóc đó!" Anh ta hét lên như một kẻ điên trước khi đóng sầm cửa lại vào mặt tôi.
Tôi đứng đó nhìn ra cửa, hoàn toàn chết lặng và bối rối không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Căn phòng rộng lớn mà Vegas dành cho chúng tôi dường như trống rỗng và u ám một cách kỳ lạ khi không có anh ấy ở bên. Cảm giác hạnh phúc khi tôi thức dậy trước đó tất cả đã tan thành một làn khói mỏng để lại trong tôi là những gì thê lương, buồn bã và tê liệt.
Cảm giác này. Nó quá quen thuộc. Nó giống như những gì tôi cảm thấy hồi đó khi Vegas để tôi một mình trong phòng của anh ấy. Điều duy nhất có thể xoa dịu nỗi bất an này là anh ấy trở lại.
Vegas. Xin hãy quay trở lại sớm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top