Chap 2: Những kẻ bám đuôi
<Vegas>
"Tại sao mọi người cũng ở đây?" Giọng nói của tôi không thể che giấu được sự bất ngờ khi nhìn thấy những người đã ngồi trên chiếc máy bay tư nhân nhỏ mà tôi sắp xếp cho chuyến nghỉ dưỡng cùng Pete.
"Hello Pete! Hello Vegas. Tao và Porsche quyết định giúp chúng mày tìm kiếm Khun và Venice. Mày không phiền đúng không?" Con cáo ranh mãnh Kinn nở nụ cười tươi với Pete và tôi trong khi Porsche cáu kỉnh ngồi bên cạnh anh ta. Porsche nhìn tôi với ánh mắt ái ngại như muốn nói rằng nó cũng không biết tại sao mình lại bị kéo đến đây. Tôi đã cố tỏ ra lạnh lùng mặc dù trong lòng đang nổi cơn thịnh nộ!
Đây thực sự là một cơ hội hiếm hoi tôi đã sắp xếp máy bay riêng chỉ có phi công, một vài tiếp viên và tôi có thể dễ dàng thân mật với Pete mà không làm em ấy ngại. Làm sao tôi có thể thực hiện kế hoạch nếu có mấy cái đuôi này theo sau.
"Khun Kinn, Porsche, Arm, và Pol! Tôi rất vui vì mọi người đã đi cùng. Càng nhiều người chúng ta càng có cơ hội tốt hơn để tìm thấy họ. Nhưng hãy đợi một chút."
Pete ngừng nói và nheo mắt nghi ngờ nhìn toàn bộ chúng tôi. "Arm và Pol! Tại sao bọn mày lại ở đây? Không phải là mày đang ở cùng Khun Noo hay sao? Ai đang chăm sóc anh ấy và Venice của tôi?" Pete hỏi, giọng em cao hơn một chút như thể em ấy bắt đầu trở nên căng thằng. Việc Pete phản ứng như vậy là bình thường khi em ấy biết có thể Tankhun và Venice ở Nhật Bản một mình mà không có ai chăm sóc.
Làm thế nào mà đám người ngu ngốc này có thể quên đi chi tiết rất rõ ràng này để Pete phát hiện ra lời nói dối? Agrrr! Tôi thật sự muốn cho mỗi người một cú đấm bắt đầu từ thằng Kinn anh họ tôi để nó cất cái vẻ mặt tự mạn của nó đi.
"Pete, đây là ... ah..mày thấy Pol và Arm ... họ ... uhmmm." Kinn chết tiệt! Nó sợ đến mức nói lắp ư? Ông trùm Mafia lạnh lùng và không phô trương đã đi đâu rồi? Lúc này trông Kinn thực sự ngốc nghếch khi cố nghĩ xem nên trả lời vợ tôi như thế nào.
"Khun mang theo khoảng 10 vệ sĩ!" Porsche nhanh trí trả lời Pete để tránh sự ghi ngờ. Có lẽ hơi quá nhưng tôi nghĩ Porsche nó thông minh hơn thằng người yêu ngu ngốc của nó. Tôi phải thầm cảm ơn vì nó đã kéo gen trí tuệ của Gia tộc chính lên.
"Mười? Nhiều như vậy? Khun muốn đánh nhau với ai hay sao?" Pete vẫn còn hơi nghi ngờ.
"Không! Khun không tin tưởng Arm hoặc Pol đi cùng mình và Venice vì họ là bạn của mày. Tên khốn điên rồ đó sợ hai người này sẽ báo cáo tung tích của anh ta cho mày. Vì vậy, anh ta bắt mười người không đến nỗi tệ là vệ sĩ mà P'Chan chọn." Tôi thực sự biết ơn vì một người như Porsche đã ở bên gia đình chính. Anh ấy thực sự đáng tin cậy hơn Kinn.
"Ồ. Vậy thì tốt rồi. Khun Noo ngu ngốc! Anh ấy đang nghĩ gì vậy! Đi nào, Vegas ngồi đi." Tôi thầm thở dài nhẹ nhõm sau khi tôi cảm thấy Pete cuối cùng cũng thư giãn bên cạnh tôi. Tôi nắm lấy tay em ấy và dẫn vào một chiếc ghế trống ngay đối diện Porsche và Kinn. Porsche im lặng thốt lên "xin lỗi" khi Pete không nhìn. Không cần phải là một chuyên gia phân tích tôi cũng biết rằng đây không phải là ý muốn của Porsche. Việc thay đổi kế hoạch đột ngột này chủ yếu là do Kinn thực hiện. Tên khốn đó có thể đã ghen tị với tôi vì cuối cùng tôi cũng có thể đưa vợ ra nước ngoài nghỉ dưỡng. Đồ ích kỷ!
Tôi không quan tâm liệu Kinn có muốn đưa Porsche đi du lịch hay không. Tại sao anh ta phải xen vào giữa Pete và tôi? Ồ nếu tôi có thể đẩy anh ta ra ngoài máy bay trong khi chúng tôi đang ở tầng bình lưu của trái đất mà không bị vợ yêu mắng mỏ hay Porsche giết, tôi chắc chắn sẽ làm.
Tôi giả vờ hất cái gì đó xuống sàn và thì thầm đe dọa cả hai. "Tôi sẽ tính sổ với hai người sau."Porsche khẽ rùng mình, tôi nhếch mép cười khi đi thẳng theo Pete và ngồi xuống bên cạnh em ấy.
"Porsche bị sao vậy? Tại sao nó lại đánh cậu Kinn như vậy?" Pete hỏi tôi khi em ấy nhìn thấy bạn mình đấm vào vai anh họ tôi với vẻ mặt tức giận và nhăn nhó. Tôi xoay mặt Pete lại để em đừng quan tâm đến hai kẻ khùng đó mà nhìn tôi.
"Đừng bận tâm đến họ. Họ luôn như vậy. Anh sẽ không phiền nếu Porsche quyết định ném Kinn ra ngoài cửa sổ." Tôi nói không thể che giấu sự khinh bỉ của mình đối với người đàn ông sắp phá hủy kỳ nghỉ trong mơ của tôi với Pete.
"Vegas! Tại sao anh lại ghét Khun Kinn đến vậy, hả?"
"Anh không ghét." Tôi đã nói dối một cách dễ dàng.
"Nói dối. Anh lại nói gì đó để hai người đánh nhau à?" Ồ vậy là Pete đã thấy điều đó. Có phải em ấy cũng nghe thấy tôi nói gì với Porsche? Vợ tôi thực sự nhạy bén và tinh ý, tôi cần phải cẩn thận những gì xung quanh em ấy.
"Thực sự không có gì Pete."
"Hừm! Sao cũng được!" Ồ. Chờ đã. Giọng này là có ý gì?. Pete đang hờn dỗi? Có lẽ nào em ấy đã ...
"Em ghen tị với Porsche à, baby? Ow!" Tôi hỏi một cách trắng trợn và ngay lập tức một cánh tay đập mạnh vào lồng ngực tôi.
"Còn lâu em mới ghen tị! Nếu anh muốn tán tỉnh Porsche, em nghĩ anh cần phải chiến đấu với Khun Kinn đấy. Hãy biến khỏi tầm mắt đi vì em muốn ngủ một giấc để lấy sức, khi hạ cánh chúng ta sẽ lập tức đi tìm Khun Noo và Venice. Shoot! "
"Aw! Ai nói anh sẽ tán tỉnh Porsche? Pete! Đừng gắt gỏng nah? Em biết là ánh mắt anh chỉ dành cho em mà." Tôi thủ thỉ trong khi vợ nhắm mắt vờ như không nghe tôi nói. Tôi nghiêng người để có thể ngửi và hôn lên má em ấy. Đôi mắt Pete mở to ngay lập tức.
"Anh đang làm gì đấy?"
"Yêu vợ."
"Vegas!"
"Giá như những người xung quanh chúng ta không ở đây thì ..."
"Sau đó thì sao? Anh định làm gì khi chúng ta chỉ có một mình hả?"
"Những phi công đó cũng không cần thiết."
"Hả? Tại sao? Anh có thể tự mình lái máy bay không?"
"Không. Nhưng anh có thể tự mình đưa em lên thiên đỉnh." 😏
"Vegas!" Pete bây giờ đang đỏ mặt, em liên tục đánh vào người tôi và tất cả những gì tôi có thể làm là cười khúc khích. Tôi luôn thích trêu chọc em ấy như thế này vì phản ứng của Pete là đáng yêu nhất. "Em không thể tin được anh bây giờ Vegas. Ugh."
Tôi mỉm cười với Pete và cúi người gần hơn để có thể thì thầm vào tai em ấy. "Nhưng anh không lừa dối, em yêu. Em biết rằng anh có thể mà đúng không?" Em bé tội nghiệp của tôi mặt đỏ ửng hồng đang cố đẩy người tôi ra
"Vegas! Đồ đầu óc biến thái ..."
"Thắt dây an toàn, cặp đôi kinh tởm! Còn mày Vegas! Hãy thắt chặt cái vít trên đầu mày và ngừng hành động như một kẻ tâm thần chết tiệt!" Porsche lớn tiếng chửi rủa nhưng điều đó không đủ để tôi rời mắt khỏi khuôn mặt đỏ bừng của Pete.
Máy bay cất cánh suôn sẻ Pete đưa cho tôi một chiếc gối cổ nói với tôi rằng nên ngủ một giấc vì còn hơn 5 giờ bay từ BKk đến Osaka. Tôi để Pete tựa đầu lên vai mình ngủ và bắt đầu mơ về những nơi chúng tôi sẽ đi khi đến Nhật Bản.
Trong giấc mơ của tôi, Pete đang mỉm cười thích thú khi mặc bộ yukata màu xanh lam, kéo tay tôi cùng bước vào ngôi đền nổi tiếng ở Kyoto này. Em ấy trông thật đáng yêu trong bộ quần áo truyền thống của Nhật Bản. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng phải tự chủ bản thân để không làm những hành động quá mức kích thích với Pete. Nhưng vợ thật sự quá sexy, chết tiệt!
Có lẽ tôi đã quá phấn khích với một chuyến đi mà có mọi thứ tôi từng mong muốn xảy ra trong mơ. Chỉ có hai chúng tôi lang thang trên những con đường nơi những cánh hoa anh đào rơi xung quanh khiến chúng tôi trông giống như nhân vật chính nào đó trong một bộ phim Hàn Quốc lãng mạn. Chúng tôi cùng ăn thử một số quán ăn ven đường nổi tiếng của Nhật Bản và đút cho nhau ăn mà không cần để ý đến sự quan tâm của những người xung quanh. Chúng tôi ở trên đỉnh tháp Tokyo, tôi quay lại ôm Pete trong khi chúng tôi nhìn quang cảnh ánh đèn thành phố bên dưới. Tôi là người hạnh phúc nhất trong giấc mơ và Pete cũng vậy.
"Vegas? Vegas?" Tôi trằn trọc khi nghe Pete gọi tên mình.
"Hmmmm ... Pete. Nếu em muốn, anh sẵn sàng nhảy từ tháp xuống? Đó là cách anh yêu em, bé yêu." Tôi đắm chìm trong giấc mơ của mình đến nỗi không nhận ra rằng mình đang nói mơ.
"Cái gì? Anh đang nói cái quái gì vậy? Thức dậy ngay đi Vegas! Chúng ta đã đến Nhật Bản rồi!" Vợ vỗ nhẹ vào má khiến tôi mở mắt ra. Cảm giác tốt đẹp trong giấc mơ từ từ biến mất khi tôi nhận ra chúng tôi đang ở đâu và nghe thấy giọng nói của Kinn đang cười. Bây giờ tôi phải làm gì với những hành lý phát sinh này đây?
"Đây. Uống chút nước trước đi. Anh lẩm bẩm trong giấc ngủ nên em lo cho cổ họng của anh." Pete nói đưa tôi một chai nước. Trái tim tôi đập nhanh dù chỉ với một cử chỉ nhỏ nhưng đầy chu đáo này từ vợ yêu.
"Peeete. Em thực sự yêu anh sao?" Tôi hỏi nhẹ nhàng khi ngước mắt lên nhìn em. Em ấy không đẩy tôi ra hay chống cự nhưng Pete đảo mắt và búng ngón tay của mình một cách tinh nghịch vào trán tôi.
"Nếu em nói không thì sao?" Câu trả lời khiến nụ cười tôi vụt tắt.
"Vậy thì anh sẽ chết ngay lập tức."
"Ngu!"
"Hoặc có lẽ anh sẽ bắt cóc em một lần nữa và bắt đầu lại toàn bộ quá trình làm thế nào để khiến em yêu anh, giống như trước đây." Một nụ cười xấu xa hiện lên trên khuôn mặt tôi khiến Pete tròn mắt ngờ vực.
"Cái gì? Anh thử lặp lại những gì anh từng làm với tôi?" Một tia sợ hãi và hoảng sợ hiện lên trong mắt em ấy khiến tôi ngay lập tức hối hận vì lời nói của mình.
"Không! Không! Tất nhiên là không! Anh chỉ đang đùa thôi. Anh xin lỗi. Anh sẽ không làm điều đáng ghê tởm đó với em nữa." Tôi thủ thỉ với Pete, nhẹ nhàng xoa đầu cho đến khi em ấy thả lỏng cơ thể.
"Hừm. Em chỉ tin tưởng anh lần này thôi." Giọng Pete run run khi nhắm mắt lại. Trái tim tôi đau nhói khi nhận ra rằng tôi đã gây ra vết thương cho em ấy như thế nào với những gì tôi đã làm trước đây. Em ấy đã chọn ở lại, chọn tin tưởng tôi vì em ấy yêu tôi nhưng tôi biết không dễ dàng xóa bỏ vết thương lòng mà tôi đã gây ra cho em ấy. Tôi thật ngu ngốc làm sao khi còn nói đùa về điều này, tôi biết Pete vẫn bị ảnh hưởng bởi nó.
"Anh xin lỗi về trò đùa tồi tệ đó Pete. Anh sẽ không bao giờ lặp lại điều này nữa."
Em ấy từ từ mỉm cười và mở mắt ra nhìn tôi. Nỗi sợ hãi đã được thay thế bằng tình yêu và tôi cảm thấy thoải mái trở lại.
"Nghiêm túc mà nói, Vegas, anh sẽ làm gì nếu em nói với anh rằng em đã ngừng yêu anh?" Pete thăm dò với câu hỏi của mình, khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu. Ý nghĩ về việc Pete ngừng yêu mình như thể kết thúc mọi chuyện. Còn gì đáng để sống nếu em ấy không còn trong cuộc đời tôi?
"Anh không biết. Có lẽ anh sẽ biến mất? Hoặc có thể anh sẽ tự động tắt như một chiếc máy tính bị rút phích cắm khỏi nguồn điện. Anh không biết Pete. Anh thực sự không bao giờ nghĩ về điều đó. Anh không muốn nghĩ về nó. Nhưng nếu điều đó xảy ra thì anh sẽ ... anh sẽ chỉ ... uhmm ... "Chết tiệt! Tại sao nó lại đau đớn như vậy ngay cả khi nó chỉ là một kịch bản bịa đặt? Pete đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của tôi nếu em ấy biến mất, tôi biết rằng mình sẽ chìm trong thảm hại.
"Vegas? Này, nhìn em này. Em xin lỗi. Em chỉ đang nói ví dụ thôi mà." Pete có thể nhận thấy tôi toát cả mồ hôi và tái nhợt đến mức em ấy nhẹ nhàng úp mặt tôi vào giữa hai bàn tay và bắt tôi nhìn em ấy. Nụ cười Pete dành cho tôi giống như một liều thuốc serotonin lấy đi mọi đau đớn và lo lắng ra khỏi cơ thể.
"Em yêu anh quá nhiều đến mức dừng lại dường như là không thể." Pete nói với tôi bằng giọng nói làm trái tim tôi tan chảy ngay lập tức. Mọi suy nghĩ u ám và đen tối đều bị thổi bay trong tích tắc, nhất là khi Pete cúi xuống và hôn nhẹ lên môi tôi. Tôi phớt lờ những tiếng huýt sáo và những tiếng càu nhàu bực bội của những người xung quanh. Tôi chỉ tập trung vào dải ngân hà sáng nhất được tìm thấy trong mắt vợ và lạc vào sự rộng lớn của nó.
"Lạy chúa! Arm không thể cứu mày được nữa Pete! Bọn tao không thể cứu mày ra khỏi Vegas."Pol nói.
"Chuyện đã như vậy mấy tháng nay rồi, ngu ngốc! Làm sao cứu một người đàn ông thậm chí không cần cứu? Để nó chết chìm trong tình yêu ngọt này của mình đi. Pete đã là một người đàn ông trưởng thành và thậm chí còn có một đứa con trai." Arm trả lời Pol và khi nghe thấy từ con trai, Pete bật dậy sững sờ và đẩy tôi ra xa. Em ấy bắt đầu chỉnh sửa tóc và cột áo sơ mi một cách không cần thiết trong khi tôi quay lại để tìm kiếm gã vệ sĩ mồm mép thông minh đã phá hỏng tâm trạng của chúng tôi. Cánh tay bối rối và nhìn đi chỗ khác khi Arm thấy tôi đang trừng mắt nhìn cậu ấy.
"Hahaha ... Vegas ngu ngốc!" Porsche cười và tôi cũng trừng mắt nhìn anh ta và cả Kinn. Họ đã quên mớ hỗn độn mà họ đã gây ra cho tôi?
"Xuống thôi! Chúng ta đã đến nơi! Kunichiwa Japan!" Pol kêu lên đầy phấn khích. Pete đang nhìn ra cửa sổ với ánh đèn mờ nhạt trên đường băng. Tôi chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của em ấy phản chiếu qua cửa sổ và tôi thừa nhận rằng tôi hiện không có khả năng đọc những gì em ấy suy nghĩ. Pete chắc hẳn đang nghĩ về Venice hơn bất cứ thứ gì. Tôi cảm thấy có lỗi và hơi buồn khi phải nói dối em ấy như thế này chỉ để hẹn hò nhưng tôi biết làm sao đây? Pete quá say mê với đứa trẻ đó nên có rất ít thời gian dành cho tôi để tôi cảm nhận được tình yêu của vợ mình. Hay tôi là kẻ ích kỷ? Tôi đang lặp lại sự ích kỷ này sao? Chỉ nghĩ đến những gì tôi muốn và không quan tâm đến cảm xúc của Pete? Nhưng mà...
"Đi đâu bây giờ Vegas?" Kinn gọi tôi nên tôi quay sang anh ta.
"Tại sao hỏi tôi?" Tôi gắt gỏng với người đã gây khó khăn cho tôi.
"Hả? Vậy tao hỏi ai đây? Mày không phải là cha của đứa trẻ mất tích sao?"
"Hừ!" Tôi quay đi để tránh tranh cãi thêm với Kinn.
"Tại sao tất cả chúng ta không nhận phòng trước và nghỉ ngơi? Bây giờ là 2 giờ sáng ở BKK nên tao biết tất cả chúng ta cần đi ngủ vào lúc này." Porsche đề nghị trong khi nhìn Pete.
"Nhưng Khun Noo và Venice ..."
"Pete, giờ này hai người đó có lẽ đã ngủ say. Chúng ta có thể bắt đầu cuộc tìm kiếm vào ngày mai. Bây giờ, mày nên nghỉ ngơi với Vegas và tiết kiệm năng lượng." Tôi hơi vui vì Porsche đã có mặt ở đây. Pete dường như lắng nghe anh ấy nhiều hơn em ấy lắng nghe tôi.
"Được." Cuối cùng thì Pete cũng chịu và tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
"Chúng ta sẽ tìm họ vào ngày mai, anh hứa." Lời nói dối trở nên quá dễ dàng và cảm giác tội lỗi đi kèm với nó. Pete mỉm cười với tôi và khoác cánh tay em ấy vào tay tôi, hoàn toàn không nghi ngờ về bất cứ điều gì.
"Cảm ơn Vegas. Chúng ta đi nghỉ ngơi đi."
Nhưng liệu tôi có thể làm được không?
🔅🔅🔅
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top