Chương 55
- chúng ta chụp ảnh cưới đi.
"KÉT..."
Pete nghe sét đánh bên tai 1 cái "Đoàng"...
- anh...anh vừa nói gì?
Vegas không đủ can đảm nhìn thẳng cậu, chỉ nhỏ giọng nói...cái "sống hòa bình" mà hắn nói không chỉ là cứ vậy mà sống. Còn có nghĩa là hắn chấp nhận sự sắp đặt của ba. Thực sự kết hôn cùng cậu. Hắn biết những gì hắn làm không phải 1, 2 câu nói có thể cho qua. Vốn là muốn từ từ bồi đắp cho cậu. Nhưng không hiểu sao hôm nay khi gặp lại Malee hắn lại có chút bất an. Nỗi bất an mà bản thân hắn cũng không hiểu. Mọi cảm giác làm hắn không thể hiểu. Hắn không nghĩ mình dễ dàng quên Malee như vậy. Có thể là do trước đây hắn chỉ có 1 mình cô ta bên cạnh, 1 mình cô ta quan tâm nên nghĩ sẽ đối với cô ta nhất kiến chung tình. Nhưng sau khi gặp cậu hắn đã nhận ra ai mới thực sự tốt với hắn nên hắn thay đổi. Nhưng cảm giác bất an hắn thấy là sao? Hắn không biết. Nhưng hắn muốn khẳng định với mọi người cậu là của hắn, không để bất cứ ai có cơ hội chen vào.
- đám cưới của chúng ta tổ chức có chút sơ sài ảnh cưới cũng không có. Chúng ta...
- khoan...khoan đã.
Pete trước đó còn hy vọng mình nghe nhầm. Nhưng khi nghe Vegas từ từ lặp lại, cậu thực sự có chút choáng. Cậu chỉ nghĩ hắn thay đổi, không nghĩ hắn...có tình cảm với cậu. Cậu vẫn luôn nghĩ sau khi làm xong mọi việc sẽ...rời khỏi đây. Nhưng thế này...
- cái này...tôi nghĩ không cần thiết.
Vegas im lặng, im lặng rất lâu. Pete cảm thấy áp lực vô cùng, làm cậu sắp ngạt thở đến nơi.
- vậy tùy cậu quyết định đi. Chúng ta về thôi.
Pete không biết thái độ của Vegas là gì. Chỉ thấy hắn nói xong nhắm 2 mắt lại. Quyết định...giả vờ ngủ.
Vào đến trong nhà, để phá vỡ cái không khí mất tự nhiên Pete nói.
- anh đi tắm đi, tôi nấu mỳ, tắm xong xuống ăn.
- không cần đâu. Tôi không đói.
Nói xong Vegas liền bước lên tầng. Pete đứng im tại chỗ. Sao cậu lại có cảm giác hắn đang giận dỗi như vậy chứ?
Nằm lăn lộn trên giường cả tiếng đồng hồ Pete cũng không thể ngủ.
- alo, ba à? Ba ngủ chưa?
- chưa. Làm sao vậy Pete?
- bao giờ ba về?
- ba cũng không rõ, chắc 1;2 tháng nữa.
- đến lúc đó...con có thể...ừm...ly hôn với Vegas không?
- sao? Thằng mất dậy đó, nó làm gì con? Nó đánh con sao? Con nói đi, ba lập tức về đập chết nó.
Nghe chủ tịch quát ầm ầm trong điện thoại cậu có chút giật mình. Thực sự sợ ông sẽ lập tức bay về nước.
- không...không phải. Anh ấy không đánh con.
- vậy nó làm gì?
Pete đắn đo 1 chút cũng nói.
- anh ấy...muốn chụp ảnh cưới.
- hả?
- con không nghĩ sẽ thực sự cùng Vegas ấy kết hôn. Chỉ muốn giúp ba, giúp anh ấy. Xong việc con muốn về Mỹ. Trước kia vốn chỉ là 1 tờ hôn thú, muốn hủy bỏ không khó. Nhưng nếu thực sự có tình cảm...
- Pete
- dạ?
- con không tin lời ba nói sao? 1 khi đã để con lấy Vegas, mọi thứ với ba không còn là đóng kịch. Ba không cần con làm việc đó. Ba muốn con lấy Vegas là muốn con trở thành người nhà Theerapanyakul. Ba biết Vegas đối với con không tốt, nhưng nó đã dần thay đổi, đã dần yêu con. Chẳng nhẽ...con không thể cho nó 1 cơ hội?
- con...
- con hãy suy nghĩ cho kỹ. Chẳng nhẽ con hoàn toàn...không có tình cảm gì với nó? Ba không tin chỉ vì trả ơn mà con làm nhiều điều như vậy.
Pete im lặng không nói gì. Chính bản thân cậu cũng không biết có chút tình cảm nào với hắn hay không. Chỉ biết là, đối với hắn, cậu luôn nhẫn nại và bao dung đến mức chính bản thân cậu không hiểu nổi. Pete không phát giác ra, trong một tia lo sợ rằng Vegas có tình cảm thật với mình, cậu càng lo bản thân cũng xiêu lòng với hắn. Patrick tốt với cậu như vậy, cậu còn chưa thể yêu cậu ấy, chẳng nhẽ cậu lại có thể yêu Vegas? 1 con người trước đây còn không coi cậu là 1 con người, người đã hủy hoại ước mơ của cậu? Cậu...có thể có tình cảm với người đó sao?
Pete cúp điện thoại xong lại im lặng nằm trên giường, 2 mắt vẫn mở trắng. Trong đầu là 1 đám hỗn loạn không thể tả. Lâu lắm rồi cậu không thấy rối ren như vậy. Quả thật vô cùng đau đầu.
Điện thoại lại 1 lần nữa reo lên.
- alo.
- P'Pete , anh ở đâu?
- ở nhà. Làm sao vậy?
Pete nghe giọng Macau run run liền nhíu mày hỏi.
- em...em bị tai nạn xe.
- làm sao? Có bị thương không?
- em không sao, nhưng người kia phải vào viện rồi.
- em ở đâu? Nhắn tin địa chỉ qua cho anh. Anh đến ngay.
- vâng.
- bình tĩnh, đừng sợ, anh đến ngay.
Nói xong Pete liền nhanh chóng với lấy áo khoác và chìa khóa xe mà phi ra khỏi phòng.
Vegas vẫn chưa ngủ. Bị Pete từ chối quả thật là đả kích với hắn. Còn đang nằm trên giường không ngủ được lại thấy cậu ra ngoài. Tuy rất tò mò nhưng lại không thể hỏi. Hắn không muốn làm cậu nghĩ hắn quản thúc cậu. Đứng cạnh cửa sổ nhìn cậu lái xe ra khỏi cổng, hắn khẽ thở dài. Chẳng nhẽ đây là báo ứng của hắn? Trước kia đối xử với cậu tệ hại như vậy, giờ đâu thể muốn là có thể biến cậu thành của hắn.
Pete lái xe đến bệnh viện theo địa chỉ Macau gửi qua. Đến nơi đã thấy Macau đang ngồi trước cửa phòng cấp cứu, có thêm vài người lạ, có lẽ là người nhà của người bị tai nạn.
Vừa thấy Pete, Macau đã chạy đến.
- anh...
- sao rồi?
- đang...trong phòng cấp cứu.
Nhìn mặt Macau vẫn còn sợ hãi và lo lắng, Pete nhẹ nhàng hỏi.
- em có bị thương không?
- 1 chút, đã được xử lý.
- đã xảy ra chuyện gì?
- em...em có chút việc nên lái xe hơi vội...em thực sự không cố ý. Nếu...nếu cậu ta xảy ra chuyện gì...
Macau thực sự như sắp khóc đến nơi. Pete thở dài 1 hơi nói.
- đừng lo. Ngồi ghế chờ, xem cấp cứu thế nào rồi sẽ bàn bạc với gia đình họ.
- nếu cậu ta...chết. Em...em sẽ phải đi tù sao?
- anh sẽ không để em đi tù. Tin anh. Ngồi nghỉ 1 lát.
Macau ngồi xuống ghế, tay vẫn bám chặt tay Pete.
Người có mặt ở đó có ba, mẹ và chị gái của người bị nạn. Nhìn họ ăn mặc khá bình dị, lại hiền lành. Pete thầm thở nhẹ nhõm 1 hơi. Chỉ hy vọng cậu kia không bị thương nặng, vậy là tốt nhất. Chứ gia đình này để thuyết phục họ không kiện quả thật không khó.
Pete động viên Macau vài câu, nói cậu ngồi đó chờ, có gì phải báo lại ngay với cậu, sau đó đi gặp bác sĩ nhận định cho cậu bệnh nhân kia đầu tiên hỏi 1 chút tình hình. 1 bên gọi điện cho vài người quen ở giới truyền thông, ngăn chặn báo chí viết lung tung.
Macau thế nào cũng là người nhà họ . Là 1 phần của Theerapanyakul, không thể để mọi việc ảnh hưởng đến dự án sắp tới của tập đoàn. 1 bên lại gọi cho cảnh sát, cũng nhờ vài người quen để có thể xem lại lời khai đầu tiên của Macau. Tránh để cậu ấy trong lúc hoảng sợ nói linh tinh. Sau này không may phải ra tòa cũng sẽ không thua ngay bước đầu tiên. Về phần gia đình kia cậu chắc chắn bồi thường thỏa đáng. Macau từ nhỏ đã không có mẹ, ba lại nghiện heroin, phạm tội, phải vào tù. Macau đối với việc đó vô cùng tự ti và ám ảnh. Cậu ấy là em họ Vegas thương nhất, ba cũng coi cậu như con trai. Dù biết là không công bằng nhưng cậu không thể để Macau phải vào tù. Tuyệt đối không thể.
Lo xong mọi việc Pete mới quay lại cửa phòng cấp cứu. Vừa lúc nhìn vị bác sĩ khuôn mặt đã nhíu lại, hỏi người nhà.
- vậy chẳng nhẽ người nhà không còn ai mang nhóm máu O, RH(-) này?
- bác sĩ, tôi nhóm máu O, RH(-).
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top