Chương 1.
Con trai quan huyện ở thành Đông cưới vợ hai.
Tân trạng nguyên ở thành Tây rước dâu xung hỉ.
Nghe nói nếu trên đường đưa dâu mà hai cỗ kiệu hoa đi ngang qua nhau, cô dâu phải xuống khỏi kiệu rồi trao đổi hoa cưới nhằm cầu may, hy vọng tình cảm gia đình bền chặt.
Vậy nên từ xa xa hai bà mối nhác thấy đỉnh kiệu cài hoa lụa đỏ rực đã kín đáo nói vào bên trong, nhắc tân nương lát nữa nên làm thế nào thế nào mới phải.
Preeda là tiểu nương tử cưới xung hỉ nhà tân trạng nguyên, cầm cái hoa trong tay mân mê một lúc. Nàng nghe nói gia cảnh trạng nguyên tương đối nghèo khó, cha mẹ buôn bán bị thô lỗ thường xuyên vì hiền lành tin người.
Chậc, thời buổi này, vẫn còn kẻ thích làm người tốt thế cơ à? Có mài ra mà ăn được không?
Nàng cười khẩy, trong đầu chạy lòng vòng một chút tiểu xảo.
" Dừng!!"
Preeda len lén nhìn ra ngoài, thấy vị tân nương kia phục sức cũng chẳng khác mình là bao, chỉ có khăn trùm đầu là nhìn đẹp để hoa lệ hơn một chút thì nảy sinh lòng ghen ghét.
Cũng phải, người kia gả tới nhà quan huyện cơ mà, hơn đứt vị trạng nguyên nghèo ơi là nghèo chú!
Nàng nhếch miệng cười cười, đong đưa eo bước ra khỏi kiệu.
" Trao!"
Bàn tay trắng nõn bên kia vừa mới đưa tới thì nàng nhanh mắt giả vờ trẹo chân một cái, bám vào người ta khiến cả hai nằm lăn xuống dưới đất, hoa cùng khăn rơi vãi lung tung cả.
"Ối giời ơi!!"
Bà mối luống cuống kêu lên, nhanh nhẹn xông tới đỡ tân nương nhà mình dậy, mà Preeda còn nhanh mắt hơn cả, vớ lấy cái khăn trùm đầu tinh xảo kia trùm lên đầu mình, rồi giả bộ cúi mặt.
Lao xao một trận, cả hai đám rước dâu đều ăn ý như chuyện xúi quẩy vừa rồi không xảy ra, đón hoa cưới sau đó ai dẫn dâu về nhà nấy.
Tiếng kèn nhạc lại vang lên hỉ hả cả con đường nhỏ, chỉ có Preeda là vui vẻ siết lấy cái tua rua đính ngọc cười một mình.
" Xin lỗi nhé, nhưng mà cuộc đời ấy mà!!"
Còn vị tân nương ở bên kia cũng lờ mờ cảm thấy con đường mình đang đi có vẻ không đúng lắm. Thế nhưng náo một trận ở nhà khiến mẹ sinh bệnh đã làm cậu bối rối vô cùng, bây giờ cũng chẳng dám nhiều lời hơn một chút.
Vị quan huyện kia chẳng hiểu ăn phải thuốc gì cứ muốn cưới cậu về làm vợ lẽ cho con trai ông ta?
Nhìn trúng ngoại hình hay tài học của cậu ư?
Một kẻ chỉ thi công danh đến tú tài sau đó ở nhà mở một cửa tiệm nhỏ bán trà và bánh điểm tâm thì có gì hơn người cơ chứ?
Thời nay người ta chỉ vì vẻ bề ngoài mà đến mức cưỡng tình đoạt lý đến mức thế ư?
Cậu đưa mắt nhìn xuống bàn tay mình, trắng nõn nổi bật trên màu đỏ của giá y. Hoa văn song hỉ thêu chỉ vàng càng nhìn càng ngứa mắt.
Nếu chỉ vì đẹp mà đến mức này thì chi bằng ta hủy dung cho rồi!
Pete thở dài, lại nhớ đến mẹ, sau đó mím môi, nghĩ cũng đừng nghĩ, sau này cố gắng sống tốt mới là đúng đắn!
Cỗ kiệu hoa lắc lư một đường rồi rẽ vào thành Tây, đi thêm trăm bước nữa thì dừng trước một tiểu viện nhỏ tường trắng ngói xanh, bên hàng rào còn thập thò vài cành trúc xanh xanh, đầy vẻ thư nhàn.
Trên mái hiên ở ngoài cổng cũng treo lụa đỏ đèn lồng và hai dây pháo, vừa thấy đầu con ngựa của tân lang liền đốt lên khiến thoáng chốc ngõ nhỏ cũng rộn ràng bội phần.
Pete ngồi trong kiệu nghe thấy cũng lờ mờ đoán ra là gần tới nơi rồi, cảm thấy càng lúc càng lo lắng, khe khẽ nheo nhéo vào lòng bàn tay mình mấy cái cho bình tĩnh lại rồi chăm chú hóng hớt tiếp.
Đung đưa một lúc thì có tiếng kịch, kiệu được đặt xuống, sau đó là tân lang ra đá cỗ kiệu rồi vén rèm lên
Tiếng xì xào cười nói theo khe hở chui vào trong khiến tim Pete đánh cái thịch, xoa xoa lòng bàn tay ướt mồ hôi vào áo rồi mới nắm lấy bàn tay kia ra bên ngoài.
Tay cũng thực đẹp!
Cậu lén lút đánh giá một cái rồi lại cúi đầu nhìn mũi giày của mình.
" Em để ý nhé, sắp bước qua chậu than!"
Giọng cũng thực hay!
Không thể ngờ được lão quan huyện củ hành kia lại có người con trai cực phẩm như vậy. Da dẻ trắng nõn, ngón tay mảnh khảnh như văn sĩ, dáng dấp chắn hẳn cũng khá cao đi.
Như thế nào mà tính cách lại tồi tệ đến mức đánh chết người vợ đầu?
Xem ra cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong được!
Đầu lụa khe khẽ được kéo nhẹ một cái, người bên cạnh tiếp tục thấp giọng dặn dò
" Bước qua nào!"
Ây, thái độ dịu dàng thế này có vẻ khá dễ chung sống nha!
"Vâng!"
Tân nương nhu thuận đáp lời rồi kín đáo vén vạt váy lên một chút, bước qua chậu than dễ dàng khiến nhà trai ai nấy đều cực kỳ hài lòng. Mấy cô gái trẻ đứng bên ngoài xem đám rước dâu ríu ra ríu rít, còn vài bà mụ thì chép miệng
" Xem hông với cặp đào kia kìa, chắc chắn là mau mắn lắm đây."
" Cô con dâu này càng nhìn càng có phúc!!"
..
Sau đó là bái đường, cắn một ngụm bánh rồi nói "sống", náo động phòng...
Đến lúc xong xuôi mấy việc này Pete đã mỏi nhừ cả người, vừa mới ngả nghiêng thư giãn lại nghe tiếng cạch cửa.
Hình như có người đi vào?
Cậu vội thẳng lưng chỉnh trang cái khăn trùm đầu cho tử tế rối dỏng tai lắng nghe.
Tân lang có lẽ vừa tiếp rượu bên ngoài, ống tay áo vương hơi rượu nhàn nhạt. Hắn cầm cây gậy như ý lên rồ chầm chậm nâng khăn trùm đầu.
"Ừm~~~"
Ánh sáng đột ngột ùa vào khiến Pete hơi chói mắt, cậu còn chưa kịp định thần thì đã thấy một cái bóng cao lớn di chuyển che bớt ánh đèn, rồi hơi cúi đầu nhìn cậu chăm chú
" Chào em!"
Giọng trầm trầm ban sáng thì thầm bên tai không hiểu sao khiến cậu cảm thấy đỏ cả mặt, ngón tay siết lớp vải áo càng lúc càng chặt khiến đầu ngón tay có vẻ hơi biến màu.
Hồi hộp chết mất!
"Em tên là gì?"
Ủa?
Lấy vợ mà đến tên tân nương cũng không biết hay sao? Đúng là đồ mặt trắng!!
"Pete Phongsakorn!"
"Pete, cái tên nghe thật êm tai! Thế em đoán tên tôi là gì?"
Đây là cái quỷ gì thế??
" Tên..tên là Faris Sittichai."
" Sai rồi!"
Pete hơi bực mình, đột ngột ngước mạnh lên, cái trán trơn bóng khẽ sượt qua tóc mai của người kia mới nhận ra từ nãy đến giờ hắn dựa sát vào cậu đến nhường nào. Hương rượu hoa đào phả ra thật đậm theo tiếng cười khẽ của người nọ
" Sai rồi, ta lên là Vegas Korawit. Là tân trạng nguyên nhà nghèo cần xung hỉ ở thành Tây."
" V..Vegas Korawit?"
" Ừm, giờ chúng ta bái đường thành thân rồi. Em đã là vợ của ta rồi. Ta gọi em là Pete nhé!"
" Tại sao?"
"Không phải lỗi của em, nhầm lẫn chút thôi. Chỉ có điều..."
Vegas lại mỉm cười, đưa tay lên vuốt ve mấy sợi tóc hơi lòa xòa trước mắt của tân nương, lại khe khẽ chạm vào má của cậu, dịu dàng.
" Chỉ có điều ta thật sự vô cùng mãn ý!"
Pete khiếp sợ nhìn vị công tử dung mạo như hoa trước mặt.
Nhầm?
" Ta biết em vốn gả sang nhà tri huyện Sittichai làm vợ hai cho đại công tử. Nếu em vẫn muốn làm dâu nhà đó thì ngay bây giờ ta sẽ kín đáo chuẩn bị một cỗ kiệu, rồi đích thân đưa em đi. Còn nếu không, thì đã bái đường thành thân xong xuôi, em là chuyết kinh* của ta, tuy không dám to miệng hứa hẹn cho em cẩm y ngọc thực* nhưng chắc chắn chỉ coi em là một và duy nhất cả đời này. Em chọn đi!"
Pete ngơ ngẩn nhìn cái miệng hồng nhuận mở ra khép lại trước mặt, cảm thấy đây hẳn là mơ, nhưng mấy hạt khô *rải dưới đệm cấn lên mông cậu đau nhức lại vô tình nhắc nhở chuyện trước mắt này chắc chắn là thật.
Cậu vội đưa tay che miệng Vegas lại hòng ngăn hắn tiếp tục liên thiên, mắt hạnh tròn xoe sáng rực.
"Em đồng ý!"
...
05.01.2023
Giải thích:
* Ở một số nơi, cô dâu phải bước qua chậu lửa trong sân, để đốt hết những điều xúi quẩy, để cuộc sống sau này được đầm ấm, hạnh phúc
* cô dâu và chú rể còn cắt tóc của nhau, rồi để lẫn với nhau cất đi để làm vật tín trong quan hệ vợ chồng
( Tài liệu tham khảo Sách Lịch sử văn hóa Trung Quốc ( Đàm Gia Kiên)).
* Chuyết kinh: vợ
*Trong đám cưới của người Trung Quốc, bố mẹ chú rể thường chuẩn bị trong phòng tân hôn của cô dâu chú rể một túi đỏ bên trong có 4 loại củ quả là QUẢ TÁO TẦU, HẠT SEN, QUẢ NHÃN và HẠT LẠC.
Khi ghép 4 loại này vào sẽ có câu: "4 7" (Zão shēng guìzi), cách đọc này cũng đồng thời là cách đọc của câu chúc rất hay: "F4 57" (TẢO SINH QUÝ TỬ), chúc tân lang tân nương sớm có con trai nối dõi.
* Cẩm y ngọc thực: sống trong nhung lụa, trong cảnh giàu sang.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top